Sáng sớm Lam Kỳ đã đi vào một chỗ hạng sang trong khu dân cư thành phố C, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở có vẻ mới, áo sơ mi màu trắng bó sát người bỏ trong quần, váy ngắn bó eo màu đen, dưới chân mang giầy cao gót cùng màu, tóc quăn thật dài được 乃úi lỏng lẻo thành một 乃úi tóc xinh đẹp, trên 乃úi tóc cài một cái kẹp bằng thủy tinh, tuy rằng mặc trang phục thật nghiêm túc nhưng dáng người có lồi có lõm cùng khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ cô không có hơi thở sắc bén, chuyên nghiệp của phụ nữ nhưng lại mang đến cảm giác thân thiết của cô hàng xón nhà bên.
Hôm nay cô tới gặp một hộ khách hàng, là khách hàng cũ lúc trước giới thiệu, lần đầu tiên gặp mặt cô cố ý trang điểm chính mình một chút, theo thời Mễ Đóa mà nói, chính là hiện tại phần lớn mọi người đều trước xem bề ngoài rồi sau đó mới đến bên trong, đón ý nói hùa xem ra là thói quen của phần lớn mọi người, cô phải có bộ dáng của một nhà thiết kế.
"Cô chủ."
"Cô chủ.”
Vài công nhân lắp đặt thiết bị vận chuyển một đống trang thiết bị bỏ đi từ lầu một đi ra, những người này là công nhân dưới tay cô, đang sửa sang mấy thiết bị mới trong phòng.
"Tôi không quen, mọi người cứ gọi tôi Lam Kỳ.” Cô mở miệng.
"Cô phát tiền lương cho chúng tôi thì chính là cô chủ."
Vài người công nhân cười, bắt đầu gọi một cô gái mới hai mươi tuổi đầu là cô chủ, ban đầu bọn họ còn có chút không vui, có chút xem thường, nghĩ thiên kim tiểu thư nhà ai có tiền không có việc gì làm nên làm bậy, chẳng qua dần dần phát hiện cô gái nhỏ này khác với những cô gái khác, có thể chịu cực, không làm giá, làm việc nói đến thành thật, trong lòng bọn họ bắt đầu thích theo cô làm việc, cho dù là mấy tháng trước không có dự án gì làm, bọn họ cũng tình nguyện theo cô chờ, không hề có tiền lương.
"Được rồi, tùy ý mọi người.”
Lam Kỳ cười, trong lòng bọn họ có thể thừa nhận cô, cô rất là vui mừng, những người này đều là tay cừ về trang trí phòng ở, phương diện kĩ thuật rất tốt, hơn nữa có thể chịu được vất vả cực khổ.
"Cô chủ đang yêu đúng không?” Có người nói đùa.
"Đừng nói lung tung."
Lam Kỳ trắng mắt liếc hắn, tâm trạng cô tốt bởi vì hôm qua chơi rất vui vẻ, tuy rằng không bắn trúng, vẫn rất hả dạ, còn có, Thiệu ngốc nói sẽ dạy cô lái xe, cô mặt dày muốn anh làm bằng lái cho cô, vậy mà Thiệu ngốc lại đồng ý rồi, nhưng điều kiện là thông qua kiểm tra của anh, ừ, cái này dễ dàng, Thiệu ngốc làm cho cô, nhất định sẽ không làm khó cô, hẳn là rất nhanh có thể lái xe, sao có thể không vui vẻ.
"Không thừa nhận, chúng tôi đều là người từng trải."
Một nhóm người trêu chọc.
Lúc này một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc dừng ở bên cạnh bọn họ.
Cửa xe mở ra một người cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng tuyết từ trên xe đi xuống, làn da cô trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp khéo léo, một đôi mắt hạnh mỉm cười, cả người đều lộ ra vẻ xinh đẹp cổ điển.
"Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp."
Nhiễm Khả cười ngọt ngào, nụ cười lễ độ đáng yêu, vừa nhìn liền làm cho người ta thấy thích.
Nghe cô ta gọi, Lam Kỳ cười lạnh.
"Xin chào mọi người."
Nhiễm Khả lại chào hỏi đám công nhân phía sau Lam Kỳ.
"Xin chào."
Sau lưng mấy công nhân cũng bị cô gái xinh đẹp thuần khiết đột nhiên xuất hiện hấp dẫn, cười chào hỏi.
Lông mày Lam Ky nhíu lại, cô thật sự không hiểu, trên thế giới này làm sao có người có thể diễn như vậy chứ?
Nhiễm Khả là con gái duy nhất của bí thư ủy thành phố C, tiểu thư con nhà quyền quý, là bạn chơi chung cùng nhau lớn lên của cô và Mễ Đóa, trước kia quan hệ rất tốt, có điều là vì ba cô ta thăng chức nên đã ít qua lại.
Quan hệ bạn học thời đại học chuyển biến xấu, đại học năm ba cô ta dựa vào bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, bề ngoài lương thiện làm cho bạn trai Mễ Đóa bắt cá hai tay, sau đó vẻ mặt còn làm ra vè trong sạch vô tội, thiếu chút nữa làm cho Mễ Đóa chạy tới đánh cô ta, bất quá bị ngăn cản, theo lời Lam Kỳ nói là loại đứng núi này trông núi nọ, đàn ông đầu không có đầu óc này không đáng.
Sau khi Mễ Đóa nghe xong lời khuyên của cô, không có làm khó cô ta, bất quá Nhiễm Khả thế nhưng còn tự cho mình là bạn tốt của Mễ Đóa, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Thật ra thì Lam Kỳ cũng không phải là vì vậy không thích Nhiễm Khả, theo hiểu biết từ nhỏ đến lớn của cô về Nhiễm Khả, ra một cái đánh giá thấu triệt, cô ta không tiếc tất cả thủ đoạn đem về cho bản thân quyền lợi lớn nhất của phụ nữ.
Bản lĩnh lợi hại nhất của cô ta cũng là làm cho Lam Kỳ khâm phục nhất là có thể chơi trò mập mờ, cô ta có thể dựa vào bề ngoài ngây thơ ngọt ngào đem nam sinh đùa giỡn trong tay, bốn năm đại học đám nam sinh đánh giá cô ta là nữ thần ngây thơ không có bạn trai, còn nữ sinh đánh giá là toàn bộ nam sinh đều là bạn trai để chơi đùa của cô ta.
Người như vậy làm thế nào cô có thể thích được.
"Lam Kỳ xem cậu làm việc thật vất vả, mặt đều phơi nắng đến đen."
Vẻ mặt Nhiễm Khả tỏ vẻ không có ác ý quan tâm, lông mi thật dài chớp chớp, ánh mắt trong trẻo dao động, nhìn thật chân thành.
Ngược lại Lam Kỳ có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, vẻ mặt quan tâm của cô ta, bên dưới là vẻ vui sướng khi người gặp họa cùng cảm giác đắc chí về sự hoàn hảo của bản thân.
"Có cách nào chứ, tôi lại không có ba làm bí thư ủy, bằng không cũng có thể là người hạng nhất.” So sánh này rất thích hợp.
Lam Kỳ còn nhớ rõ bộ dáng ba của cô ta, khuôn mặt gặp người khác đều tươi cười, cùng một loại đứa hạnh với Nhiễm Khả, khó trách lại trèo lên nhanh như vậy.
Nghe Lam Kỳ nói như vậy, Nhiễm Khả lộ ra vè mặt không hờn giận.
"Lam Kỳ như thế nào nói tớ như vậy, tớ sẽ mất hứng đó."
Xem, đây chính là người phụ nữ đạo hạnh cao, bất kể tức giận như thế nào cũng sẽ không để lộ bản thân.
Lam Kỳ mặc kệ cô ta, chuẩn bị đi làm việc.
"Đợi chút Lam Kỳ, tớ đang có chuyện gấp phải đi, cầu xin cậu giúp tớ xem chiếc xe một chút được không, làm ơn, làm ơn đi, khóa xe của tớ bị hư rồi.”
Nhiễm Khả lộ ra vẻ mặt đáng yêu làm cho không người nào có thề cự tuyệt được.
Vốn là Lam Kỳ ang nhíu mày, nháy mắt biến thành mặt mày hớn hở.
"Đương nhiên có thể, hai chúng ta đi thôi, đi thôi.” Lam Kỳ vẫy tay với cô ta.
"Vậy thì cám ơn, tớ sẽ rất nhanh trở về, nhất định sẽ không để cho cậu đợi lâu."
Nói xong Nhiễm Khả xinh đẹp đi về phía lầu một căn hộ.
Chờ bóng Nhiễm Khả vừa vặn biến mất, lập tức Lam Kỳ thu lại nụ cười.
"Mấy người đem cái này chuyển đến đường cái, mau.”
"Cô chủ, chuyện này. . ."
"Này cái gì. . . Mau làm."
Không còn cách nào khác, vài người công nhân đành phải nghe theo phân phó của cô đem đồ vật đỗ ở trên đường cái.
Chuẩn bị tốt xong, Lam Kỳ cẩn thận xem xét, sau đó đem tờ báo để tùy ý đem cất kĩ, mới lại đứng trở về xa xa.
Lát sau, Nhiễm Khả bước nhanh đi ra.
"Cám ơn cậu Lam Kỳ, cậu vẫn là đáng yêu như vậy, đúng rồi Chủ Nhật này họp lớp cậu có đi không?"
"Đi làm nhưng sẽ đi.” Lam Kỳ cười.
"Vậy tốt, Chủ Nhật gặp lại."
Nhiễm Khả lên xe, thắt dây an toàn, vẫy tay với Lam Kỳ, sau đó khởi động xe chạy đi.
Lam Kỳ bắt đầu đếm.
"Một, hai, ba."
"Két, bốp...”
Phía trước đột nhiên xe bị bể bánh, sau đó tắt máy.
"Ha ha. . ."
Lam Kỳ ngửa mặt lên cười, cười đến sắp ૮ɦếƭ, giả bộ đáng yêu cái rắm, làm cho cô ta xem xe, cô cũng không phải là đám đàn ông không có mắt, đi tìm ૮ɦếƭ.
Nhiễm Khả vội vàng xuống xe nhìn bộ dáng thê thảm của vỏ xe, nhìn nhìn lại thấy che giấu bên dưới báo chí là một đống đồ sứ bị bể, trong mắt liền bốc lửa.
"Lam Kỳ cậu thật quá đáng.”
Dung Bạch MinhLam Kỳ cũng không để ý Nhiễm Khả tức giận, nghĩ muốn bao nhiêu tiền phí sửa chữa xe thể thao, dám làm dám chịu là của ưu điểm của cô, cô chính là không nhìn được bộ dáng ra vẻ của cô ta, giống như cả thế giới đều coi cô ta làm trung tâm xoay xung quanh, khóa xe bị hỏng, cái cớ rách nát như vậy cũng dùng, xe này vừa nhìn liền biết là xe mới, đối với loại bạn bè này chính là dùng để giẫm đạp, lợi dụng tiện nhân cô chưa bao giờ nương tay.
"Chỉ đùa một chút, làm gì tức giận lớn như vậy, không phải cậu nói chúng ta là bạn tốt hay sao? Đừng bụng dạ hẹp hòi, ừ, năm trăm ngàn cho cậu đi vá xe."
Lam Kỳ hào phóng lấy ra tờ tiền năm trăm ngàn từ trong túi.
Thiếu chút nữa Nhiễm Khả bị lời nói của cô làm nghẹn ૮ɦếƭ, cô ta vừa mua xe mới, từ nước ngoài vận chuyển về vừa ráp xong hàng, vậy mà cô chỉ đưa có năm trăm đồng?
"Thế nào, không đủ? Vậy thì một triệu, còn dư mời cậu uống nước khoáng.” Lam Kỳ khó xử lấy thêm năm trăm ngàn từ trong túi, bộ dáng muốn ૮ɦếƭ, không phải là khinh thường cô không có tiền sao, để cho cô ta mở mang kiến thức cái gì gọi là người bình thường không nhìn được hàng.
Sắc mặt Nhiễm Khả thay đổi vài lần, rốt cuộc xác định mình không cách nào bày ra bộ dáng dịu dàng khôn khéo trước mặt người phụ nữa này, Lam Kỳ cực lỳ có bản lĩnh làm cho cô tức điên.
"Lam Kỳ cậu biết xe này bao nhiêu tiền không? Một tháng lương của cậu còn không đủ cho tôi mua một cái bánh xe.” Rốt cục cô ta thét lên chói tai, xe này là cô vất vả tốn sức mới mua được, là bảo bối của cô, cư nhiên bị người phụ nữ này làm hỏng rồi.
"Hả, không phải chứ? Một tháng tiền lương của tôi còn mua không được một cái bánh xe? Tôi tính tiền mình kiếm được cũng không nhiều lắm, một tháng tính là mười triệu, a, xe này đắt như vậy sao, ây da, xe Ferrari mấy trăm triệu.” Lam Kỳ trừng mắt thật to, một bộ dáng chưa bao giờ thấy qua.
"Hừ, biết là tốt rồi."
Nhiễm Khả nhịn không được xem thường, trước kia cô kết bạn với Lam Kỳ là vì gia cảnh nhà Lam Kỳ tốt, cùng một chỗ với cô có chút lợi ích, nhưng mà hiện tại, xưa khác nay khác, hiện tại ba cô thăng chức, người nịnh bợ cô còn nhiều, rất nhiều, cô khinh thường kết bạn cùng với một người bình thường, hiện tại cô còn nhớ tình bạn cũ nên chào hỏi, xem như coi trọng Lam Kỳ.
Lam Kỳ quanh quẩn quanh xe một vòng rồi một vòng, lúc lòng hư vinh của Nhiễm Khả phồng lên đột nhiên mở miệng.
"Ba cậu tham nhũng."
Nhiễm Khả kinh ngạc cả kinh.
"Lam Kỳ, cậu nói đừng nói bừa bãi, cẩm thận tôi thưa cậu tội phỉ bán để người ta bắt cậu.”
Lam Kỳ một bộ dáng không sao cả.
"Vậy tiền đâu cậu có để mua xe sang trọng, làm tiểu tam sao?"
Lần này sắc mặt Nhiễm Khả đen, trắng, xanh, mấy màu sắc chuyển đổi liên tục.
"Lam Kỳ đừng thấy tôi cho chút mặt mũi thi không biết xấu hổ."
"Thôi đi, mặt mũi tôi tự mình cho, tôi không trông chờ vào cậu."
Nhiễm Khả tức giận đến hận có nên hay không đi lên Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, từ lúc ba thăng chức, không ai dám nói chuyện như vậy với cô ta.
"Lam Kỳ, Nhiễm Khả."
Lúc này một giọng nói dễ nghe vang lên cắt đứt tranh chấp cua hai người, cách đó không xa một người đàn ông đi về phía này, dưới ánh nắng ban mai anh ta mặc một thân tây trang màu tối, vẻ mặt cởi mở cười, rất có phong độ.
"Học trưởng Dung."
Nhiễm Khả kịp phản ứng trước tiên, cười chào hỏi, Dung Bạch Minh, đã từng là nhân vật làm mưa làm gió trường đại học B, so với giới học trưởng cấp ba của cô ta, gia thế rất tốt, mới từ nước ngoài lưu học một năm trở về, nghe nói đã có công ty riêng của mình.
So với Nhiễm Khả khéo léo, Lam Kỳ hận không thể tìm một cái động chui vào.
Lam Kỳ cô cả đời không có làm việc xấu xa gì, chỉ duy nhất một lần kia, chính là có liên quan đến người này.
Dung Bạch Minh chào hỏi với Nhiễm Khả xong, ánh mắt chuyển hướng về phía Lam Kỳ.
"Đã lâu không gặp."
Lam Kỳ cười gượng.
"Đã lâu không gặp."
"Thật không nghĩ tới lại gặp em ở chỗ này."
Ánh mắt Dung Bạch Minh gắt gao nhìn chằm chằm Lam Kỳ có lẽ phát hiện cô không được tự nhiên, lại nhìn về phía Nhiễm Khả.
"Làm sao vậy, gặp phiền phức gì, mặt trời gay gắt như vậy các người còn đứng nơi này?”"
Loại chuyện như vậy, bình thường La Kỳ sẽ không mở miệng trước, Nhiễm Khả sẽ ςướק lời.
"Học trưởng, Lam Kỳ đùa giỡn với em, làm cho bánh xe em bị thủng, nhìn này, ᴆụng tới cậu ấy chính là không có chuyện tốt, vẫn là người thích chỉnh người khác như vậy.”
Nhiễm Khả nhìn Lam Kỳ cười, giống như không thoải mái vừa rồi căn bản là không có sảy ra, sau đó tiếp tục mở miệng.
"Hơn nữa cậu ấy còn cho em năm trăm ngàn đi sửa xe, đây không phải là khi dễ ta sao."
"Em không cần cậu ấy còn tức giận, bộ mặt sa xầm.....Được rồi, Lam Kỳ không cần xị mặt, quan hệ chúng ta tốt như vậy, mình làm sao có thể muốn cậu bồi thường chứ, học trưởng thấy sẽ mắng tớ keo kiệt.”
"Anh nói có phải hay không học trưởng?"
Dung Bạch Minh cười, từ chối cho ý kiến.
"Học trưởng, gần đây công ty thế nào? Có muốn em đi hỗ trợ hay không? Em có đủ khả năng.”
Nhìn Nhiễm Khả giả trang bộ dáng khéo léo ở trước mặt Dung Bạch Minh, Lam Kỳ khinh bỉ, thật có thể giả bộ.
"Ừ, bất cứ lúc nào cũng chào đón."
Dung Bạch Minh mở miệng.
"Học trưởng, em coi là thật đó cho không phép lừa gạt."
"Anh khi nào thì gạt em."
Hai người câu có câu không trò chuyện, hoàn toàn đem Lam Kỳ để qua một bên, Lam Kỳ đang nghĩ có muốn hay không đi trước.
"Lam Kỳ làm sao không nói câu nào hết vậy, thật sự tức giận sao, tớ không cần cậu sửa xe, lại mời cậu ăn bữa tiệc lớn để cậu nhận lỗi được chứ?”
Lam Kỳ vừa định đi Nhiễm Khả đã có thể tủi thân nhìn cô, giống như cô cỡ nào không phân biệt phải trái.
Khóe mắt Lam Kỳ vểnh lên một chút, nhìn Nhiễm Khả một giây, sau đó cười.
"Nói cái gì đó, quan hệ của chúng ta là cái gì, bạn thân tốt nhất."
Nói xong Lam Kỳ thân thiết ôm Nhiễm Khả.
"Xe là mình phá hư, tiền nhất định phải bồi thường, một triệu, mau, giá tiền của bạn bè, việc này về sau không cho phép nhắc lại, đỡ phải đau lòng."
Lam Kỳ kiên quyết nhét tiền vào trong tay Nhiễm Khả, nói đùa sao, nghĩ giẫm lên cô thể hiện sự hiền lành rộng lượng của chính mình, nằm mơ, không phải thích giả bộ độ lượng sao? Một triệu để cho cô ta ngậm bồ hòn*, cho cô ta kiêu ngạo.
*Đau mà không dám kêu
"Lam Kỳ" Nhiễm Khả nhìn tiền trong tay, giọng nói đều thay đổi.
"Nhiễm Khả chô ít đúng không?"
Lam Kỳ nháy mắt, bộ dáng như vậy tương tự Nhiễm Khả 0.8 độ.
"Còn tưởng rằng cậu thật sự coi mình là bạn bè, hóa ra."
Nhiễm Khả cố gắng làm cho trên mặt mình khôi phục nụ cười.
"Không phải chê ít, là không cần."
Một triệu đi cho ăn xin à.
"Nhất định phải lấy, nếu không chính là không xem tớ là bạn bè, đừng nói không cần, nếu không bạn bè cũng không cần làm.”
Lam Kỳ bày ra điệu bộ muốn tuyệt giao.
Nhiễm Khả nhất thời sửng sốt.
"Ha ha, tình cảm của các người vẫn là tốt như vậy."
Một bên Dung Bạch Minh cười ra tiếng.
"Ừ"
Nghe được anh ta nói, Nhiễm Khả chậm rãi gật đầu, không được, cô không thể ở trước mặt Dung Bạch Minh là ra loại chuyện hẹp hòi, thua thiệt này về sau cô sẽ đòi lại.
Mà Lam Kỳ toát ra mồ hôi lạnh, rốt cục cô hiểu được tại sao bản thân lại không bị điện giật với anh ta, cảm giác của người đàn ông này như thế nào trì trệ như vậy, ánh mắt nào của anh ta nhìn thấy quan hệ giữa các cô rất tốt.
"Như vậy đi, các người cũng đừng cãi nữa, anh có một người bạn mở một cửa hàng 4s, anh dẫn cậu ta đến xem."
Dung Bạch Minh mở miệng.
"Thật tốt quá học trưởng."
Nhiễm Khả một bộ dáng ra vẻ thông minh, ngược lại Lam Kỳ không có thói quen làm sai việc để người khác đến chùi đít cho cô, nhưng mà nếu anh ta nghĩ muốn làm vui lòng người đẹp, cô cũng sẽ không ngăn cản.
"Học trưởng, xe của anh đậu ở đâu? Em có việc gấp anh có thể đưa em một đoạn được không?”
"Ừ, được."
Dung Bạch Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía Lam Kỳ.
"Lam Kỳ, cùng đi không?"
"Cậu ấy không đi, cậu ấy còn phải ở đây làm việc."
Nhiễm Khả mở miệng.
Dung Bạch Minh như có thâm ý nhìn cô liếc mắt một cái, “Thì ra em làm việc ở chỗ này, anh đi trước, lần sau gặp.”
"Tạm biệt."
Lam Kỳ gật đầu, ước gì bọn họ mau đi.
P/s: Sr các tềnh iu hôm qua Kẹo bị tai nạn xe nằm viện đến gần 12h khuya mới về nhà. Người đến jờ vẫn còn đau nhiều chỗ lắm nên ko đăng truyện đc. Sau khi khỏe hẳn Kẹo sẽ bù lại cho các tềnh iu. Sẽ cố gắng đăng truyện đúng ngày.