Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Chương 07

Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi

Nghĩ muốn thét chói tai

Xe vững vàng chạy trên đường, Lam Kỳ thoải mái làm tổ trên ghế ngồi bên tay lái phụ.
"Thiệu ngốc, ở trong quân đội anh là làm cái gì?" Trong xe khí lạnh đầy đủ, cảm giác dễ chịu rất nhiều.
"Công việc rất bình thường." Thiệu Tử Vũ mở miệng, không biết giải thích như thế nào với cô, sau khi tốt nghiệp nhập ngũ anh chỉ đến bộ đội dã chiến ngây người một năm, liền tiến vào sở nghiên cứu tiến hành công việc nghiên cứu khoa học, nội dung công việc của anh liên quan rất nhiều đến việc quốc gia cơ mật, anh không thể lộ ra một chữ nào cho cô, hơn nữa cô biết cũng không có lợi ích gì.
Lam Kỳ bĩu môi híp mắt nhìn anh.
"Ai, Thiệu ngốc, tiền lương của anh bao nhiêu một tháng." Cô dịch thân thể tới gần anh một chút, cô không phải cầm của anh một trăm nghìn sao? Chột dạ đồng thời lại tò mò, anh đến cùng có bao nhiêu tiền đây.
Chỉ là để cho cô không nghĩ tới động tác thân mật như vậy đổi lại là một cái trừng lạnh của anh.
"Thắt dây an toàn, ngồi yên." Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ nghiêm túc, tuy rằng anh đối với kỹ thuật lái xe của mình rất có lòng tin, nhưng thói quen như vậy rất nguy hiểm.
"Không nói thì không nói, làm gì trừng tôi."
Giọng nói đột nhiên nghiêm khắc làm cho Lam Kỳ lập tức đem thân mình dịch chuyển đến vị trí cách xa anh nhất, dựa vào cửa sổ trừng ngược lại, một bộ dáng ૮ɦếƭ cũng không hối cải.
Lông mày Thiệu Tử Vũ nhíu lại một chút, đôi mắt xếch hẹp dài nhìn cô bớt chút sắc bén nhiều hơn nồng đậm bất đắc dĩ, cô ăn mềm không ăn cứng, tính tình một chút cũng không thay đổi.
"Nghe lời, ngồi đàng hoàng tôi sẽ nói cho em biết.” Ánh mắt của anh dịu dàng, khóe miệng giơ lên ý cười.
Trong xe Lam Kỳ cảm giác hơi lạnh liền thay đổi hệ thống sưởi ấm, ngồi thẳng thân thể thắt chặt dây an toàn, anh cho cô bật thang sao cô lại không đi xuống, trọng điểm là anh nói không sai, Tiểu Mễ cũng đã nhiều lần trách mắng cô.
"Xong rồi, anh nói đi."
"Tiền lương bộ đội không cao.” Thiệu Tử Vũ trả lời, các hạng phúc lợi ở bộ đội không tệ, nhưng so sánh với đại đa số các công ty quản lý nước ngoài xác thực không cao bằng.
"Vậy làm sao anh có thể có..." Lam Kỳ kịp thời câm mồm, thiếu chút nữa cô đã nói ra, vậy làm sao anh có thể có nhiều tiền như vậy. Anh không biết cô đã xem trong thẻ anh có rất nhiều tiền, mấy ngón tay cô đều rung rẩy.
"Có cái gì?" Thiệu Tử Vũ hỏi, có thể là cô gái nhỏ này sợ anh biết chuyện cô dùng số tiền kia.
"Có....có xe."
"Bộ đội phát."
"Oh"
Lam Kỳ xoay mặt ra bên ngoài xe, Thiệu ngốc đáng ghét không nói thật, làm như thế nào để hỏi anh? Không phải là anh đã phát hiện sai sót gì về cái thẻ chứ?
"Bộ đội bao ăn bao ở vậy anh để dành được bao nhiêu tiền?" Nếu anh đã nói đùa thì cô liền đi thẳng vào vấn đề.
"Không biết, thẻ của tôi em giữ, phía trên tôi còn có tiền lương, còn thêm số tiền định kỳ hàng năm trong nhà đưa.” Thiệu Tử Vũ kỳ quái nhìn cô.
"Cho tới bây giờ anh đều không trông coi tiền?" Làm sao có thể có người như vậy, ngay cả mình có bao nhiêu tiền cũng không biết, cái này cô hiểu, anh tham gia quân ngũ, tài lực của nhà họ Thiệu lại hùng hậu, vậy tiền trong thẻ cũng không khó giải thích, nếu như vậy....
"Thiệu ngốc, tôi nghĩ chúng ta không thân, ngày mai tôi đem trả thẻ cho anh, số tiền bên trong một phần tôi cũng không hề động đến.”
"Xuy"
Thiệu Tử Vũ nhịn không được.
"Anh cười cái gì, tôi thật không có động đến.” Cô cường điệu, cho dù có động đến cũng không còn cái gì, dù sao nhà anh có tiền, lúc còn nhỏ cô cũng lấy không ít tiền của anh.
"Không có gì."
Thiệu Tử Vũ nén cười, trong mắt là dịu dàng, ánh mắt làm say lòng người.
"Thẻ em cứ giữ lại, tôi còn có.” Anh cho cô chỉ là một phần để dành nhỏ, nhiều hơn anh sợ cô có gánh nặng.
"Tôi không cần.” Nếu không phát hiện, thẻ đem trả lại cho anh, thanh toán xong.
"Em có đói bụng không?" Thiệu Tử Vũ đột nhiên hỏi.
Lam Kỳ vẫn còn đang rối rắm trong vấn đề vừa nảy, nghe được anh nói như vậy, gật đầu theo quán tính, xác thực bụng cô đã đói đến dẹp lép, buổi sáng lúc ra cửa cô chỉ uống có một ly sữa.
"Ở trên xe chờ tôi...tôi đi mua ít đồ ăn lót bụng." Ánh mắt Thiệu Tử Vũ nhìn về phía cửa hàng nhỏ cách đó một trăm mét, anh nhớ cô đang rất đói.
"Được” Lam Kỳ gật đầu, chuyện cái thẻ cứ quyết định như vậy, sau này trực tiếp trả lại cho anh.
Thiệu Tử Vũ đem xe ngừng ở ven đường rồi đi về phía cửa hàng, ở trên xe Lam Kỳ nhàm chán, đột nhiên có chút ngứa tay, con đường này rộng như vậy không bằng mở xe của Thiệu ngốc vui đùa một chút.
Lam Kỳ là một người nghĩ cái gì thì làm cái đó, ngồi vào ghế lái lập tức khởi động xe, ở hai tháng học lái xe hơn nữa có Mễ Đóa chỉ đạo, cảm giác mình kỳ thật đã có thể thuần thục lái xe chỉ còn thiếu mỗi cái bằng lái thôi.
Lam Kỳ bắt đầu lái rất chậm, dần dần tăng tốc, con đường này rất ít xe, mặt đường lại rộng rãi, cô lái xe đi thật xa sau đó lái trở lại, sẽ không không có lương tâm bỏ lại Thiệu ngốc ở chỗ này.
Thuận lợi đem xe thay đổi phương hướng, tăng tốc lái trở về, đột nhiên có một cậu nhóc chạy xe đạp ngang qua đường cái ở trước mặt cô.
Phía trước thật nhanh băng qua.
"A” Tay cô vội vàng chân loạn đạp thắng xe, chỉ thấy xe đột nhiên tăng tốc, tay lái lệch nghiêng ᴆụng vào hàng rào ven đường tóe ra lửa.
“Ầm” Trong xe Lam Kỳ cảm thấy mãnh liệt va chạm, hoàn hảo là cô cố thắt dây an toàn, thân mình bị cố định chặt chẽ, không có bị thương, chỉ là đầu có chút choáng váng.
Hoảng hồn thở phào nhẹ nhõm, hù ૮ɦếƭ, đem chân ga thành chân thắng mà đạp.
"Thằng nhóc ૮ɦếƭ toi.” Cô tức giận xuống xe muốn tìm người gây họa, chỉ thấy cách đó không xa một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trên xe đạp, cười đùa với cô.
"Chị nhất định phải ૮ɦếƭ.” Để lại mấy lời này, thằng nhóc đạp xe bay nhanh rời đi.
"Thằng nhóc, mày đứng lại cho bà.....đồ nhóc khốn khi*p." Lam Kỳ tức giận mắng.
Không biết tiếng xe đạp hay là tiếng mắng chữi của cô theo gió bay xa, lúc Lam Kỳ quay đầu đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát giao thông màu trắng xuất hiện, chớp mắt liền hiểu rõ ý tứ “૮ɦếƭ chắc” của thằng nhóc kia, cô nghĩ muốn thét chói tai.
Cô đã gây họa rồi

"Tiểu thư, xin xuất trình bằng lái xe.”
Hai người mặc đồng phục cảnh sát giao thông công thức hóa mở miệng.
Lam Kỳ cảm thấy đầu càng choáng váng, cô không có bằng lái, theo quy định là phải câu lưu, cô không muốn vào trại tạm giam, đời cô sẽ lưu lại bóng ma.
"Tiểu thư, xin xuất trình bằng lái xe.”
Một cảnh sát giao thông dáng người béo mập mở miệng, vẻ mặt chuyển thành nghi ngờ.
"À, bằng lái."
Lam Kỳ giả vờ sờ sờ trên người, nếu như nói đã đánh mất có được hay không?
"Cô không có bằng lái!"
Một cảnh sát giao thông khác không kiên nhẫn lên tiếng.
"Như vậy lên xe đi."
"Không có bằng lái sẽ làm sao?" Lam Kỳ vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Y theo quy định câu lưu 15 ngày, phạt tiền 5000."
Cô không có ý kiến về phần tiền phạt dù sao cô đã đem hàng rào đâm thành như vậy, nhưng mười lăm ngày câu lưu cô nghĩ không thể chịu được, bên trong không có điện thoại di động, không có TV, không có đồ ăn vặt, không có ấm áp, cô sẽ ૮ɦếƭ.
"Sợ rằng chuyện của tiểu thư không có đơn giản như vậy!"
Xem xong qua hiện trường, người cảnh sát giao thông béo mập vừa ghi chép vừa mở miệng.
"Em gái, xe không phải là trộm chứ? Lá gan thật lớn, xe quân nhân cũng dám xuống tay? Như vậy đi cho cô một cơ hội, gọi điện thoại cho người nhà, bằng không không đến 3-5 năm sẽ không được thả ra.
"Gọi cái gì mà gọi, tuổi còn trẻ như vậy mà không lo học lái xe cho tốt, lên xe.”
Một người cảnh sát khác hiển nhiên không dễ nói chuyện như vậy.
Lam Kỳ gấp đến độ toát mồ hồi hột, lúc này cô nhìn thấy được một bóng người cao ngất vội vàng chạy về phía anh.
"Thiệu ngốc."
Lam Kỳ thật nhanh xông về phía anh, nhìn thấy bóng dáng hoạt bát của cô, vẻ mặt Thiệu Tử Vũ mới dịu lại, nhịp chân tăng nhanh vươn tay ra muốn đem cô ôm vào trong иgự¢, nhìn xem cô có bị thương không.
Lam Kỳ lại vòng qua tay của anh, tránh ở sau lưng anh.
"Thiệu Tử Vũ, tôi đã gây họa, anh giải quyết tốt hậu quả." Cô bắt lấy góc áo của anh rồi mở miệng, cô thừa nhận bộ dáng hiện tại của mình thực mất mặt nhưng cô không muốn bị câu lưu.
Lúc này Thiệu Tử Vũ mới dời ánh mắt về phía bên cạnh xe, hai người cảnh sát giao thông đang đứng.
Thấy một màn như vậy, hai người cảnh sát giao thông hiển nhiên ý thức được sự việc có thể không giống với suy đoán của bọn họ, người có bộ dáng đẹp trai cao ngất kia hẳn là quân nhân, ánh mắt nhìn bọn họ rất sắc bén, đó là ánh mắt chỉ quân nhân mới có.
"Đồng chí, chúng tôi là công bằng làm việc."
Người cảnh sát giao thông đúng lý hợp tình mở miệng, bọn họ biết xe quân nhân là không thể tùy tiện mượn, đây là làm trái với quy định, cho dù ầm ĩ đến cục cảnh sát thì bọn họ cũng có lý.
Khóe miệng Thiệu Tử Vũ nâng lên ý cười, kéo Lam Kỳ ở sau lưng ra.
"Các vị làm việc nghiêm túc, cẩn thận, không lấy việc công làm việc tư làm trái pháp luật đáng được nhân dân biểu dương, nhưng. . . . vợ tôi đang mang thai, sợ là động đến thai khí, tôi muốn đem cô ấy đến bệnh viện kiểm tra trước, đây là số chứng nhận sĩ quan của tôi, về sau có thể đến quân khu XXX tìm tôi.”
Lúc nghe được Thiệu Tử Vũ khen ngợi hai người làm việc nghiêm túc, có chút hài lòng, nhưng nghe đến câu nói kế tiếp mặt lập tức xụ xuống, vẻ mặt kinh ngạc, lúc nhìn thấy quân hàm của anh, vẻ mặt càng suy sụp.
Trước đó bọn họ trung thành với cương vị công tác, hiện tại muốn bọn họ đến quân khu tìm người, người này là để cho bọn họ đi tìm ૮ɦếƭ sao? Hai người bọn họ chỉ là hai cảnh sát giao thông nho nhỏ, bọn họ dám tìm đến chỗ toàn nhân vật quan trọng như vậy sao? Hiện tại các đơn vị cơ quan đầu bao che khuyết điểm người nhà muốn ૮ɦếƭ, huống chi còn là quân nhân, huống chi chỉ là chuyện nhỏ mà lại tìm đến cửa, chỉ sợ ngay cả cục trưởng cũng muốn gọt ૮ɦếƭ bọn họ.
Mới đầu lúc Lam Kỳ bị kéo ra, ở trong lòng đem Thêịu ngốc mắng trên cả trăm lần, cô cho là anh muốn đem cô giao ra, nghe nói quân nhân đều là một đám đầu gỗ, đều chỉ thấy trách nghiệm, thấy sứ mệnh, tinh thần trọng nghĩa, thất tình lục dục* trong người rất nhạt.
*Thất tình gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
Lục dục gồm:
Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.
Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.
Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
Sau khi nghe anh khen ngợi hai người cảnh sát giao thông cô càng thêm khẳng định ý nghĩ này, sau đó không dự đoán được cô nghe anh nói năm chữ “vợ tôi đang mang thai” kia.
Thời điểm Thiệu ngốc nói “vợ tôi” anh nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt kiên định, dường như muốn nói có anh ở đây cô cứ yên tâm.
Trong nháy mắt Lam Kỳ có loại cảm giác cô thật sự là vợ anh.
Thiệu Tử Vũ nói xong phát hiện Lam Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy nhân cơ hội kiểm tra xem cô có bị thương không, cô gái nhỏ này thật là khiến người ta lo lắng, nhìn bộ dáng cô yếu ớt nhất định là bị dọa sợ, anh đau lòng, sở dĩ anh khen ngợi cảnh sát giao thông là muốn cho cô lo lắng đề phòng, cũng là muốn cho cô một chút giáo huấn, có một số việc cô không thể làm, không có bằng lái lại lái xe trên đường lớn rất là nguy hiểm, anh không thể để cô lấy sinh mạng người khác ra đùa giỡn, càng không thể để cô lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn, đời người còn rất dài, anh muốn cô cùng anh qua.
Hai cảnh sát giao thông trao đổi ánh mắt, cuối cùng đạt thành nhất trí.
"Đứa nhỏ rất là quan trọng, hai người đi trước đi, chỉ là ᴆụng phải hàng rào bảo vệ, chúng tôi sửa chữa một chút là được." Người cảnh sát giao thông béo mập ôn hòa mở miệng, hiện tại công việc công chức nhỏ thật không dễ làm, vì một chút chuyện nhỏ đắc tội người thật là không tốt.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ gật đầu.
"Xe đạp này" Hai người cảnh sát giao thông khó xử, muốn kéo về cục cảnh sát cũng không tốt, để như vậy cũng không được, bây giờ giới truyền thông không chỗ nào là không nhúng tay vào, đến lúc đó trên mạng lại đăng tin một chiếc xe quân dụng gây ra tai nạn, cảnh sát giao thông không nhìn tin tức để giải quyết thật không dễ làm.
"Tôi sẽ xử lý."
Thiệu Tử Vũ lấy điện thoại ra.
Cảnh sát giao thông thấy anh có thể tìm người đến kéo xe cũng liền lên xe của mình lái rời đi.
Toàn bộ quá trình Lam Kỳ cũng không nói một câu.
Chờ Thiệu Tử Vũ nói chuyện điện thoại xong, cô không tự nhiên mở miệng.
"Thật xin lỗi."
Thiệu Tử Vũ nhìn cô.
“Em không có lỗi với tôi, em là có lỗi với chính mình.” Dám lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn.
Lam Kỳ cũng biết lời của anh nói không sai, liền cúi đầu không lên tiếng.
Thiệu Tử Vũ nửa ôm lấy cô.
"Có bị thương không?"
"Không có, có thắt dây an toàn."
"Ừ có tiến bộ, có còn đói bụng không?"
Nhìn bộ dáng thành thật của cô Thiệu Tử Vũ cười, hoàn hảo cô nhớ rõ lời nói trước đó của anh.
"Không đói bụng.” Hồn cô đều bị dọa khônt còn đói bụng nữa.
"Trước tiên đem cái này ăn.”
Thiệu Tử Vũ đem một thanh chocolate Dove thả vào trong tay cô, lúc cô khởi động xe thì anh còn đang mua đồ, nghe được tiếng động cơ thì liền vọt ra, kết quả vẫn chậm hơn, tất cả đồ mua được chỉ nhìn thấy cái này cầm vào trong tay.
"Ừ"
Lam Kỳ nghe lời gật đầu.
"Đi lên xe chờ."
Thiệu Tử Vũ mang Lam Kỳ vào trong xe, bên ngoài mặt trời rất gay gắt, hoàn hảo trong xe có máy điều hoà.
Lam Kỳ thật nhanh đem đồ ăn xong, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe.
Nửa tiếng sau.
"Thiệu ngốc, anh còn đợi thêm ai nữa vậy?"
"Chờ..."
Thiệu Tử Vũ còn chưa nói hết câu chợt nghe tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc Hummer quân dụng dừng ở ven đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc