Hai người đều không nói chuyện, Lý Hạo đau đầu gỡ mắt kiếng xuống lấy tay xoa ấn đường, ngũ quan lạnh lùng mang theo nét mệt mỏi rõ ràng, hắn là một người yêu cầu hoàn mỹ, hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm, dựa vào nỗ lực chính mình ra sức làm, mới có được địa vị nổi tiếng ngày hôm nay, cho nên hắn mới có thể nghiêm khắc yêu cầu cô.
Lam Kỳ nằm trên sa lon sinh hờn dỗi, anh rễ vô luận là ngoại hình hay năng lực đều là người số một số hai ở thành phố C, thực sự rất xứng đôi với chị gái, dù là như vậy cô cũng không cần hắn quá mức quản cô, cô đã lớn như vậy rồi, làm việc sẽ có chừng mực.
Qua một lúc lâu Lý Hạo vẫn là nhắm mắt không lên tiếng, lúc Lam Kỳ đang suy nghĩ có nên hay không về phòng trước thì lúc này cô lại nghe được tiếng mở cửa.
"Lam Kỳ cái con bé ૮ɦếƭ tiệt kia, lá gan lớn đến nổi cả đêm không về nhà.” Vương Mạn vừa mới vào cửa gặp cô liền gào to.
"Mẹ người đừng kích động, vừa rồi có phải hay không mẹ đi spa? Coi chừng nếp nhăn." Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của mẹ già, Lam Kỳ đứng ở ghế sa lon vội vàng như gặp phải kẻ thù, mẹ già đã sắp năm mươi tuổi rồi nhưng dáng vẻ bên ngoài lại như mới đầu bốn mươi, làn da trắng nõn, thích mặc váy giản dị, đoan trang, làm cho người ta có cảm giác tuyệt đối là người hiền lương thục đức, nhưng trăm ngàn lần không thể bị vẻ ngoài của bà mê hoặc, tính tình của hai chị em cô đều là di truyền từ mẹ, đó chính là khi nóng giận tuyệt đối nóng nảy không suy nghĩ đến hậu quả, cho nên bị tóm được liền thảm.
"Làm cái đầu con, chị gái con bây giờ còn không rõ tin tức, ta làm sao có thể sinh ra một đứa con gái không có lương tâm như thế này.”
Vương Mạn buông thứ gì đó trong tay ra, chuẩn bị tốt để véo lỗ tai cô, thật hoài nghi thời điểm sinh cô khả năng nghe của cô có khuyết điểm, bà nói nhiều như vậy, như thế nào cô một chút cũng không nghe lọt.
"Mẹ, xin nương tay cho."
Lam Kỳ bị đuổi đến chạy nhảy qua bộ sô pha, chỉ biết qua được ải của anh rể, nhưng không qua được ải của mẹ già, cô thật oan uổng, cô là vì chuyện của chị gái già mới một đêm không về nhà.
"Còn dám trốn. . ."
Vương Mạn vòng qua bộ sô pha, hôm nay như thế nào bà cũng phải dạy bảo cô thật tốt.
"Anh rể”
Trong lúc bối rối, Lam Kỳ chuyển một ánh mắt cầu xin đến Lý Hạo, mẹ rất nghe lời hắn nói, hiện tại chỉ có hắn mới có thể cứu cô, nhưng vừa rồi cô chọc anh rễ tức giận, không biết hắn có thể hay không không giúp cô.
"Dì, đã có tin tức của Tiểu Vũ."
Ngay tại thời điểm cô sắp bị tóm được, Lý Hạo đứng chắn phía trước cô là cho cô tránh được một kiếp, Lam Kỳ cảm kích nhìn hắn liếc mắt một cái, khó chịu trước đó trở thành không khí, cô cũng muốn nói với mẹ già chuyện này, nhưng bà chưa cho cô cơ hội.
"Thật sao?"
Vương Mạn không còn lòng dạ nào dạy dỗ Lam Kỳ, một lòng ở trên người con gái lớn, mấy ngày nay tim của bà đều nguội lạnh một nửa.
"Có người nhìn thấy một chiếc thuyền đánh cá đi ngang qua cứu Tiểu Vũ.”"
Lý Hạo đem lời Lam Kỳ nói lại một lần nữa.
"Tại sao con bé không trở về nhà? Cũng không liên lạc với người trong nhà?"
Vương Mạn truy hỏi.
Lý Hạo nhìn Lam Kỳ, Lam Kỳ lắc đầu, cô cũng không biết, Thiệu ngốc nói khi nào có tin tức mới sẽ báo cho cô.
"Có thể là Tiểu Vũ bị thương, dì yên tâm, con nhất định tìm được Tiểu Vũ.”
"Ừ"
Vương Mạn không dám hỏi tới, đây là tin tức tốt nhất mấy ngày qua, thật ra thì bà vẫn tin tưởng con gái lớn sẽ không có việc gì.
"Mẹ, người yên tâm, dũng mãnh như vậy nhất định không có việc gì."
"Con bé ૮ɦếƭ tiệt kia, về sau buổi tối không trở về nhà xem ta như thế nào trừng phạt con.”
"Đã biết.” Lam Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Mạn lúc này mới cầm lấy đồ đạc đi vào phòng bếp, mấy ngày qua bà đều không biết mình là làm sao qua được, vẫn luôn là hốt hoảng, đi tới phòng bếp mới phát hiện ban đầu định là mua thức ăn, thế nhưng mua về mấy bịch lớn bột giặt quần áo.
Thấy nguy hiểm đã được giải trừ, Lam Kỳ nằm trên ghế sa lon thầm thì, "Thiệt là lớn như vậy rồi còn véo lỗ tai.” Để cho người khác nhìn thấy thì thật là mất mặt.
Lý Hạo nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, ánh mắt thâm trầm mang theo một tia si mê, hắn biết cô không bằng Tiểu Vũ làm việc cẩn thận, chính chắn, hiểu chuyện, săn sóc nhưng là không biết bị làm sao, hắn chính là không nhịn được bị cô hấp dẫn, có lẽ chính là nàng tùy hứng, đáng yêu, không chút lo lắng yêu ghét rõ ràng, để cho hắn từng bước một lún sâu.
Hắn biết chuyện không mong muốn xảy ra nhất đã xảy ra.
"Lý Hạo gọi điện thoại cho chú, kêu ông ấy mua một ít thức ăn về nhà, buổi tối dì làm cho con vài món ngon, mấy ngày nay con gầy đi nhiều.”
Vương Mạn từ trong phòng bếp đi ra cười, bà cũng không thể nói đi mua thức ăn lại mua về mấy bịch bột giặt quần áo được.
"Không cần gọi vẫn là con đi cho, vừa vặn công ty có chút việc, xong việc con sẽ mang tới luôn." Lý Hạo thu lại ánh mắt khác thường, sau đó mở miệng nói.
Mấy ngày qua đều phải lo xử lý công việc hai bên làm cho hắn muốn sức đầu mẻ trán, nhưng lại không thể không làm, hai nơi hắn đều bỏ ra không ít tâm huyết, hiện tại thật vất vả mới đi vào quỹ đạo, không thể làm ra chút sai sót nào.
"Vậy con đi nhanh đi, buổi tối quay về sớm một chút ăn cơm, lái xe cẩn thận."
Vương Mạn dặn dò.
Lý Hạo gật đầu, ánh mắt vô tình nhìn Lam Kỳ liếc mắt một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.
"Mẹ, người làm gì nhìn con như vậy."
Lý Hạo vừa đi, Lam Kỳ liền đứng xa một chút, ngộ nhỡ mẹ đánh bất ngờ thì cô có thể tránh được.
"Mẹ là muốn nói, Lý Hạo nó đã mệt muốn ૮ɦếƭ, đừng khiến nó phải bận tâm lo lắng.
Ngày hôm qua Kỳ Kỳ không có về nhà, hắn đi tìm một buổi tối, nói thật, Vương Mạn đối với đứa con rể đạt tiêu chuẩn này vô cùng hài lòng, bộ dạng đẹp trai lịch sự không nói, hơn nữa còn có sự nghiệp thành công, đối xử với người ngoài lễ phép, đối với bọn họ rất tốt, quan trọng nhất là đối với con gái lớn dịu dàng chăm sóc, về phần con gái nhỏ cũng quan tâm đầy đủ, các bạn hàng xóm đều hâm mộ bà có con rể tốt, chờ Lam Vũ trở về nhất định phải nhanh chóng làm hôn lễ.
Lam Kỳ gật đầu.
"Biết rõ."
Tâm tình của mẹ già vừa vặn tốt, vẫn là chớ chọc bà, cô thừa nhận Lý Hạo là không sai, nhưng cô rất không thích thái độ của hắn đối với cô, quản quá rộng, chỉ là trước kia hắn chưa bao giờ như vậy, hẳn là gần đây thật sự quá mệt mỏi.
"Mẹ, ba con đâu?"
Cô hỏi, kỳ quái, cha bình thường là một người chồng nội trợ luôn thích ở trong nhà.
"Còn hỏi, đi tìm con rồi."
Tức giận của Vương Mạn lại bắt đầu tụ họp, Lam Kỳ quyết đoán lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho cha, ở trong nhà này đánh bại được mẹ già chỉ có cha, cơn thịnh nộ của mẹ già chống lại vẻ thật thà phúc hậu của cha, mẹ già liền bị đánh gục.
Ủng hộ việc cô thíchCó tin tức của chị gái già, Lam Kỳ cũng bắt đầu tập trung vào công việc.
"Lam tiểu thư, hiệu quả hiện tại làm tôi rất hài lòng." Một người phụ nữ mặc đồ công sở gật đầu, cô là thông qua người khác giới thiệu mới đúng lúc tìm được công ty lấp đặt thiết bị cho phòng tân hôn, vốn nghĩ công ty nhỏ sẽ làm không tốt, không ngờ hiệu quả lại làm cô cho giật mình, rất phù hợp với yêu cầu của cô, không hề kém so với công ty lớn.
"Đồng tiểu thư, cô hài lòng là tốt rồi."
Lam Kỳ mặc bộ quần áo lao động màu xám, đội một chiếc mũ cùng màu, quần áo quá rộng che đi dáng người lung linh của cô, phía trên mặt còn dính một chút vết bẩn đậm màu, bị một đám công nhân nhìn thấy, cười đến nhẹ nhàng khoan khóái.
Phòng vừa mới sửa sang xong, tràn ngập một đống bụi bẩn cùng mùi hương gay mũi nhàng nhạt, thời tiết nóng nực, mồ hôi ướt đẫm quần áo, những thứ này không có ảnh hưởng chút nào đến nhiệt tình làm việc của Lam Kỳ, khách hàng yêu cầu có vẻ cao, những chỗ không đạt đến hiệu quả phải sửa rồi lại sửa, cô đều lần lượt kiên nhẫn theo làm, có đôi lúc công nhân làm không đến yêu cầu đưa ra cô phải tự mình ra trận, nhưng cô vẫn là rất vui vẻ.
Ở đại học cô học chính là thiết kế chuyên nghiệp, có thể sử dụng năng lực của mình đi giúp người khác tạo ra ngôi nhà mơ ước chính là ước mơ của cô, những căn phòng vốn là ảm đảm lạnh như băng, ở trong tay của cô tầng tầng lột xác trở thành ngôi nhà xinh đẹp ấm áp, nở rộ trong mắt khách hàng là kinh ngạc vui mừng, thoả mãn, khen ngợi, trừ bỏ tiền bạc bên ngoài ra còn cho cô rất nhiều thứ.
"Cái điêu khắc màu sắc này có thể đổi thành màu nhạt giúp tôi không?"
Lam Kỳ nhìn hướng khách hàng chỉ, trên vách tường cố ý để một cái điêu khắc đậm màu nghệ thuật cực kỳ phù hợp với phong các trang hoàng, cô cảm thấy vô cùng thích hợp, vị hôn phu của Đồng tiểu thư là một nghệ thuật gia, những thứ này đều là dựa theo sở thích của vị hôn phu của cô mà làm, hiện tại Đồng tiểu thư có thể thêm vào sở thích của chính mình làm cô rất vui mừng, dù sao nhà không phải chỉ có một người.
"Có thể." Cô mở miệng, cô sẽ tận lực thoả mãn yêu cầu của khách hàng.
"Vậy thì tốt, vậy ngày mai tôi lại tới."
"Tốt"
Lam Kỳ để cho nhân viên đi làm lại.
Buổi trưa, Lam Kỳ ngồi ở dưới một cái cây to tránh cái nóng gay gắt, thành phố C tuy rằng mát mẻ nhưng mùa hè rất nóng bức, bây giờ là thời gian ăn cơm, cô nghĩ về công ty một chuyến, nhưng cô còn chưa có thi đậu bằng lái cũng không có xe, chỉ có thể chờ Mễ Đóa xong việc rồi đến đón cô.
Chỗ của cô là một khu chung cư xa hoa, mới vừa bắt đầu bàn phiên giao dịch tầng lầu mới, ít người vào ở, công viên to như vậy, dưới bóng cây to tươi tốt xanh um lại chỉ có một mình cô ngồi.
Mồ hôi theo mặt chảy xuống gò má, Lam Kỳ một thân toàn nước, kiên nhẫn chờ.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi cao cấp chạy nhanh qua trên mặt đường rộng rãi sạch sẽ, người bên trong xe nhìn vẻ mặt của cô đều mang theo một chút khinh thường, Lam Kỳ cũng không tính toán, nhàn nhã ngồi, mắt chó nhìn người thấp, thói quen.
Mười mấy phút sau vẫn là không thấy bóng dáng của Mễ Đóa, cô có chút nổi lửa, người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ ung dung làm việc ở văn phòng, bỏ mặt cô ở nơi này.
"Người đâu? Còn chưa tới đón tớ nghĩ tớ muốn ૮ɦếƭ nóng rồi.” Bấm điện thoại, cô rống một hơi.
"Kỳ Kỳ, cậu đừng tức giận, vừa rồi vợ của một người nhân viên muốn sinh, xe đã cho hắn mượn, chờ hắn trở về tớ sẽ đến đón cậu.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh yếu ớt của Mễ Đóa.
“Sao cậu không nói sớm.”
Tức giận thoáng biến mất, vừa rồi mặt trời còn có điểm nhỏ, hiện tại mặt trời lớn như vậy, từ nơi này đi đến đường lớn ít nhất cần một tiếng đồng hồ, hơn nữa căn bản một cái bóng dáng xe taxi cũng không có.
"Yên tâm, tớ đã gọi cho anh tớ bảo anh tới đón cậu."
"Vậy anh ấy nói thế nào? Khi nào thì đến?" Trọng điểm là hiện tại bụng cô rất đói.
"Anh ấy nói đợi hết bận sẽ đến."
Lam Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
"Anh cậu nếu có việc chính là tán gái, anh ta mà cũng bận sao?"
"Thời điểm hao hết tinh lực mà bỏ mạng liền xong rồi.” Bên kia Mễ Đóa thực nhanh mở miệng.
"Cậu đi tìm ૮ɦếƭ."
Lam Kỳ giận dữ tắt điện thoại, đợi anh của Mễ Đóa không bằng cô tự thân vận động, mang theo mũ cô đi vào dưới ánh mặt trời.
Không đi mấy phút, liền nóng ૮ɦếƭ đi được, cô thề lần này nhất định phải thi đậu bằng lái xe, cũng thi bảy lần rồi, dù là đánh bạc cũng nên có cơ hội thắng một lần chứ, như thế nào mỗi lần số cô đều đen đủi như vậy.
Cách đó không xa có một chiếc audi màu đen đậu ở ven đường, Thiệu Tử Vũ lập tức nhìn thấy một cô gái đang rất vội vàng, xem thì bộ dáng dịu dàng yếu đuối, thực chất bên trong lại mang nét đặc biệt, cố chấp, nghiêm túc, làm theo ý mình, xảo quyệt đến làm cho người khác không dời mắt được, cô nhóc khi còn bé ngày nào thì ra cũng có ước mơ của riêng mình.
Lam Kỳ rất sớm liền chú ý tới chiếc xe dừng ở bên đường đối diện, cô nghĩ trong xe không biết có người hay không có thể chở giúp cô một đoạn đường.
Lúc này cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra chủ nhân bên trong xe, chỉ thấy anh hơi cúi đầu, giống như đang gọi điện thoại, đường cong xinh đẹp của gương mặt nghiêng được chiếu rọi dưới ánh mặt trời, như một bức tranh hoàn mỹ, tinh xảo xinh đẹp, mỗi một tấc mỗi một phân đều vừa đúng.
"Thiệu ngốc” Lam Kỳ ngây ra một lúc, một thân quân trang xanh lục úng là Thiệu ngốc, tại sao anh lại ở chỗ này? Hơn nữa anh đang nói chuyện điện thoại với ai mà lại cười vui vẻ đến như vậy? Trong lòng vừa động, cô lập tức nhẹ tay nhẹ chân đến gần, không trách cô có lòng hiếu kỳ nặng, là anh tự mình mang đến cửa, rình xem bí mật riêng tư là chuyện cô thích làm nhất với anh.
"Được, hẹn thời gian.”
Khóe miệng Thiệu Tử Vũ ý cười tăng dần, một đôi mắt hẹp dài làm mê hoặc người khác, ánh mắt từ kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng con mèo nhỏ dần dần đến gần mình, ánh mắt dịu dàng chuyển thành yên tĩnh, cúp điện thoại.
Gọi xong? Động tác của Lam Kỳ cứng lại, buồn bực, cái gì cô cũng chưa nghe được, trong lòng ngứa, tò mò muốn ૮ɦếƭ.
Lúc này cửa xe mở ra, Thiệu Tử Vũ xuống xe.
"Bé con" Anh dịu dàng mở miệng, vẻ mặt là kinh ngạc, nụ cười dịu dàng, bộ dáng cô mèo nhỏ thật sự là đáng yêu.
Lam Kỳ không được tự nhiên đứng dậy, anh làm sao sẽ phát hiện ra cô, cô đã rất nhẹ tiếng, nhìn kính chiếu hậu trên xe, cô hận không thể cho mình một cú đập, bộ dáng xấu hổ vừa rồi đều bị anh nhìn thấy.
"Thiệu ngốc, anh ở chỗ này làm gì?” Khó có dịp được nghỉ anh không đi chơi, chạy đến cái chỗ vắng vẻ này làm cái gì.
"Tìm một người bạn.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.
Mặt trời rất gay gắt, anh nhìn mặt cô bị phơi nắng đến đỏ lên, trong lòng thoáng qua một tia yêu thương, anh không cần cô phải mệt như vậy, nhưng nếu như là chuyện cô thích làm, anh sẽ ủng hộ.
"Oh"
"Đi đâu? Tôi đưa em đi."
Thiệu Tử vũ đi vài bước đến gần cô, đưa tay đem cái mũ của cô lấy xuống, ngón tay sạch sẽ đem mồ hôi nhanh chảy đến khóe mắt cô lau đi, da thịt non mềm của cô thực nóng.
Lam Kỳ ngẩn người nhìn động tác của anh, không biết như thế nào, hiện tại mỗi lần nhìn đến anh trong lòng đều kỳ lạ, có lẽ là bởi vì liên quan đến một thân quân trang, làm cho anh phá lệ đẹp trai cao lớn mê người?
"Làm sao vậy?"
Thiệu Tử Vũ nở nụ cười, cái loại cười lơ đãng nhìn thật dịu dàng, nhìn kỹ trong nụ cười mang theo một tia nghiền ngẫm, cô gái nhỏ cũng sẽ nhìn anh ngẩn người, hiện tượng tốt.
"Không có gì!"
Lam Kỳ mở miệng, chuyển động đầu tránh thoát anh thân mật, cô thừa nhận cô mới vừa rồi hoa si rồi, dưới ánh mặt trời Thiệu ngốc dịu dàng ôn hòa cười làm cho cả thế giới đều lu mờ, chỉ là cũng giới hạn hoa si mà thôi, cô không thích anh đối với cô có động tác quá thân mật, rất không thích hợp có được hay không.
"Ai, tôi muốn đi ăn cái gì đó, anh đưa tôi đi."
Sau khi hồi hồn, Lam Kỳ lại khôi phục giọng điệu đương nhiên, được rồi, ai mượn anh đưa tới cửa, hôm nay liền làm tài xế miễn phí cho cô.
"Được” Thiệu Tử Vũ thản nhiên mở miệng.
Con ngươi Lam Kỳ quay một vòng.
"Tôi không mang tiền, anh mời khách."
"Được"
"Muốn ăn đồ mắc tiền nhất, ngon nhất."
"Được"
Lấy được một loạt câu trả lời khẳng định, Lam Kỳ liền bay nhanh chạy vào trong xe, hôm nay thật sự là nóng muốn ૮ɦếƭ.
Hehehe như đã hứa vs các tềnh iu hnay dù bận đi làm nhưng người Kẹo vẫn tràn đầy năng lượng, lòng Kẹo vẫn tràn đầy nhiệt quyết, và tay Kẹo vẫn type bay bay các con chữ để có quà tặng cho các tềnh iu.
Nào!Còn chờ gì nữa? Cùng kéo bàn kéo ghế ra tìm chỗ thoải mái ôm dế yêu thưởng thức món quà đặc biệt này nào!