Trừ Phi Tôi Chết - Chương 27+28

Tác giả: Phỉ•

Hắn cười rộ lên, đi đến bên giường, thuận thế đè lên người cô, ghé sát tai cô buông lời dụ dỗ.
"Vợ, em ham muốn anh đến vậy sao? Cũng được, nòng nọc của anh đang thừa, có thể bán cho em."
"Thế nào? Em mua trọn gói chứ?"
Hạ Nghiên tức nghẹn, không chút do dự tặng hắn một cước ngay hạ bộ khiến hắn đau điếng.
Hắn ôm nơi nào đó, khóc không ra nước mắt, khuôn mắt nhăn nhó, bất mãn lên tiếng.
"Mẹ kiếp! Nghiên, em tính mưu sát chồng sao?"
"Chồng cái rắm! Biến thái thì đúng hơn." Hạ Nghiên trừng hắn, không do dự mắng. Chỉ là, cả giọng nói và đáy mắt đều tràn đầy ý cười. Con người hắn chẳng tốt chút nào. Rõ ràng cô đá không dùng lực quá mạnh. Sao có thể khiến hắn đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại được.
...
Hắn ôm cô vào lòng. Nằm trên giường lớn, Hạ Nghiên lúc này có chút không được tự nhiên. Dù sao cô cũng đã lâu không được ôm ngủ thế này.
"Duật, đôi lúc em tự hỏi, sao anh lại yêu em nhiều đến vậy. Có thể vì em mà bỏ nhà ra đi thế này, vì em mà dầm mưa hơn 3 tiếng, vì em mà đổ bệnh, cũng vì em mà cãi nhau với người nhà."
Tư Đồ Duật hạ mắt, thấp giọng lên tiếng.
"Lần đầu gặp em, không phải ở tập đoàn..."
Hạ Nghiên trố mắt nhìn hắn. Hắn nói vậy là có ý gì?
"Anh gặp em lần đầu... là khi anh 10 tuổi."
...
20 năm trước.
"Tư Đồ Duật, em giỏi lắm, lại dám xé bài thi ngay trước mặt giám thị."
Thầy chủ nhiệm tức anh ách, đập bàn bôm bốp. Hắn từ nhỏ nổi tiếng kiêu ngạo, ngang ngược, hơn nữa còn vô cùng thông minh. Bà giám thị coi thi lại dám nói hắn gian lận. Tức giận nên hắn mới xé bài thi.
Thầy nhìn đứa trẻ ngồi trên ghế, khoanh tay, hừ lạnh, bộ dáng hết sức không hợp tác mà thở dài.
"Thầy... thầy ơi..."
Từ cửa phòng truyền đến giọng nói bé xíu, hết sức mềm mại, dễ nghe. Hắn nhìn cô gái, nhìn vô cùng chăm chú.
Nước da trắng nõn. Đôi mắt to tròn. Mái tóc đen dài. Vóc dáng nhỏ gầy. Ừm... rất ưa nhìn, rất dễ thương.
"Hạ Nghiên đấy à? Em là học sinh trao đổi. Bên em thi giữa kì xong rồi phải không? Đến đây làm thủ tục nhập học đi."
"Dạ..."
...
Vài ngày sau đó, hắn lần nữa lên văn phòng giáo viên. Lần này, kéo theo cả cô.
"Hức... thầy... thầy ơi..."
Hạ Nghiên mếu máo, ôm lấy giáo viên khóc thút thít. Hắn nhìn cô, cau mày đầy bất mãn. Cha mẹ nhìn hắn, suy tư một hồi. Mẹ hắn lên tiếng hỏi.
"Duật, con bắt nạt bạn sao?"
"Không có."
"Vậy thì tốt..."
"Con hôn bạn ấy."
Rắc!
Cả không gian bỗng chốc đóng băng. Cha mẹ hắn sốc đến bay màu. Hạ Nghiên vừa nghe xong, khóc càng lúc càng lớn.
Hắn kéo cô khỏi lòng giáo viên, đem cô ôm vào lòng. Khoé môi cong lên. Hắn nở một nụ cười đầy thoả mãn mà nhìn thỏ con đang run rẩy.
"Cha dạy con, đã yêu thích thứ gì thì phải tìm cách có cho bằng được. Cho nên..."
Ánh mắt hắn di chuyển xuống cô.
"Nhóc con, em đáng yêu như vậy. Anh thích em. Hôn em... là đánh dấu chủ quyền!"
...
"Sau đó, em học ở trường anh 1 năm rồi trở về trường cũ dưới quê. Anh định đi tìm em, nhưng lúc đó anh lại phải xuất ngoại, đi du học. Năm 20 tuổi, anh trở về nước tiếp quản tập đoàn. Anh đi tìm em, nhưng lúc đó em đã có bạn trai. Anh cho rằng tình yêu khi ấy rất mong manh, nên lúc nào cũng cho người theo dõi em. Anh để mắt đến em mỗi lúc. Đến khi em nói lời chia tay, chạy đến tập đoàn của anh làm việc. Anh liền giăng ma trảo, để em không thoát được."
Hạ Nghiên ở trong lòng hắn, nghe hắn kể một làu mới sủng sốt. Lúc đó, cô mới 4 tuổi, hắn đã có chủ ý với cô rồi sao? Khi ấy, kí ức của cô rất mơ hồ, dường như đã quên hình bóng hắn.
"Không ngờ anh lại biến thái như vậy. Em 4 tuổi mà anh cũng không tha."
"Anh cũng không ngờ. Ai nói em xinh xắn, dễ nhìn lại còn thông minh, học vượt cấp chứ." Hắn vừa nói, vừa ôm cô chặt hơn.
Lúc đó, hắn thật sự rất khó tin. Cô giống như một thiên tài, lại như thiên thần thu hút ánh nhìn của hắn.
...
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Nghiên vẫn còn say giấc nồng. Hắn đứng bên cửa sổ, nói chuyện điện thoại.
"Ông, cháu không về."
"Nghe nói, cháu đến tìm Lạc Ninh... cắt đứt rồi."
"Vâng."
"...Ừ."
Hắn im lặng hồi lâu, điện thoại cũng không cúp. Đầu dây bên kia cũng im lặng, giống như đợi hắn nói.
Cuối cùng, hắn lên tiếng.
"Ông, Hạ Nghiên rất tốt. Nếu ông không tin, có thể quan sát em ấy. Từ khi cháu 10 tuổi, đã thích em ấy rồi. Càng lớn, lại càng thích hơn."
Ban đầu là thích. 20 năm sau chính là yêu.
Ông hắn thở dài, đồng ý với hắn, sau đó cúp máy.
...
1 tuần sau đó, đi làm, đón con, chăm sóc gia đình, mọi thứ trong cuộc sống của Hạ Nghiên, ông hắn đều biết. Ông biết cô nhường chỗ cho phụ nữ mang thai, biết cô dắt người già qua đường, biết cô dắt trẻ lạc về nhà. Cuối cùng... ông động lòng, thay đổi cái nhìn về cô.
Tối hôm đó, trở về nhà, Hạ Nghiên liền hốt hoảng. Ông hắn đang ở trong nhà cô, ngay tại phòng khách, Hạ Vũ ngồi kế bên.
"Ông... ông sao lại đến đây?" Hạ Nghiên lắp bắp kinh hãi nói.
Ông hắn tiến lại, nắm chặt lấy bàn tay cô, hít sâu một hơi, cười khổ một cái, áy náy nói.
"Xin lỗi... xin lỗi cháu..."
"Là ông không tốt... ông khiến cháu tổn thương... Nhưng... nhưng mà..."
"Cháu đừng vì ông mà không gả cho thằng Duật... không nhìn ông cũng được..."
Hạ Nghiên sốc đến phát ngốc. Gì vậy? Cô mới không gặp ông hắn có mấy ngày. Sao ông đột nhiên thay đổi 180°? Có phải trúng tà rồi không?
"Cháu..."
"Ông quỳ xuống xin cháu..."
"Ối ông ơi! Đừng!" Hạ Nghiên giật thót, lập tức đỡ ông dậy. Cô khóc không ra nước mắt. Người nhà hắn đều manh động vậy sao? Cô không muốn mang tội khinh rẻ người cao tuổi!
"Cháu... cháu cũng muốn gả cho anh ấy... Cháu cũng không ghét ông mà..."
"Nghiên Nghiên, cảm ơn cháu..."
Hạ Nghiên cười xán lạn. Cô biết, người lớn rất cổ hủ, cha mẹ cô cũng thế. Đã yêu thích ai, thứ gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông hắn thay đổi, chứng tỏ ông yêu thích cô rồi.
Ban đầu, cô không thích ông. Nhưng dần dần, ác cảm đó biến mất.
Hạ Vũ nhìn một màn này, cười khoái chí, lập tức nhảy tót xuống, lật đật chạy vào nhà bếp.
"Papa! Thành công mỹ mãn!"
"Vậy thì tốt."
Hắn vừa chiến đấu với cá chim trên thớt vừa trả lời bảo bảo. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc