"Xuống tầng hầm, bên trong có mấy mẫu thuốc k.ích d.ục mà ngoài thị trường không có. Anh làm gì thì làm, đem con dâu và cháu trai tôi về đây!"
Cuối cùng, hắn cũng biết, khả năng sống mà không cần liêm sỉ, da mặt dày đủ để làm áo chống đạn của mình là thừa hưởng từ ai rồi.
Trái với vẻ mặt đầy cau có và bất lực của hắn, mẹ hắn ngược lại giơ ngón cái, nở nụ cười xán lạn, yêu thương mà Ϧóþ vai cho cha hắn.
"Ông xã của em thật thông minh."
"Ha ha... bà xã của anh cũng rất xinh đẹp."
Tư Đồ Duật: "..."
Hắn nhìn cặp vợ chồng đã hơn 50 tuổi đang ngồi âu yếm nhau, một người nâng, một người hứng kia bằng ánh mắt hết sức khinh bỉ. Già đầu rồi mà còn phát cơm chó khiến hắn ghen ghét. Ấu trĩ. Hừ! Đợi hắn có vợ, chắc chắn sẽ ở trước mặt hai người mà thân mật đến khi bị đuổi đi mới thôi.
Hắn không tiếp tục quan tâm cha mẹ nữa mà đi thẳng xuống tầng hầm, đến nơi cất chứa "linh đan diệu dược có một không hai" của cha.
Hắn đứng trước một kệ sắt, cẩn thận đọc hướng dẫn sự dụng, tìm loại thuốc có công dụng mạnh nhất. Cuối cùng, hắn cười nhạt, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo khi nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ làm bằng thủy tinh.
"Tôi xem em làm sao chạy thoát."
Hắn vì cô mà chọn loại thuốc mạnh nhất. Có lẽ, sau một đêm, thật sự có thể khiến cô mang thai thêm một lần nữa.
...
Hạ Nghiêng đang đưa Hạ Vũ đi làm thủ tục tại trường mầm non bỗng chống lạnh sống lưng. Cô run lên một cái.
"Mami, mami ốm sao?"
"Không ốm, chắc là ai đó đang nói xấu mami đó."
"Hừ. Dám nói xấu mami, con mà gặp sẽ sống mái với người đó một phen."
Hắn ở nhà bỗng hắt xì một cái, tràn đầy hoang mang và khó hiểu.
Hạ Nghiên nở nụ cười đầy ấm áp, bế bảo bảo vào phòng hiệu trưởng. Mặc dù cô đã uống Tђยốς tгáภђ tђคเ nhưng vẫn phải chịu thua tiểu nòng nọc của hắn. Vì vậy, hiện tại, cô có cho mình bảo bối tốt nhất trên đời.
"Hôm nay chú Phong của con hơi lạ. Con đã nói gì với chú ấy sao?"
"Con không có. Mặc dù con trai mami thông minh, nhưng tuyệt đối không xen vào chuyện của mami đâu."
Hạ Nghiên cười không nói. Cô biết bảo bảo đã nói gì đó, nhưng thằng bé không muốn nói, cô cũng không truy cứu. Cô tôn trọng mọi quyết định của con trai mình.
...
Chiều ngày hôm sau, Hạ Nghiên đến trường đón con, sau đó mới biết tin hắn đến trường, "bắt cóc" bảo bảo của cô.
Ngay lúc không biết có nên gọi điện hay không, điện thoại cô bỗng đổ chuông. Nhìn màn hình, cô khóc không ra nước mắt.
"Con trai ở chỗ tôi. Em có giỏi thì đến đây một mình mà ςướק. Nơi ở của tôi không thay đổi."
*Tút... tút...*
Hạ Nghiên trong lòng thầm nguyền rủa ai đó. Chắc chắn hắn đã nói gì khiến bảo bảo đi theo hắn rồi.
Cô không ngu mà đối đầu với lão cáo già một mình. Nếu hắn "bắt cóc" con trai col, vậy thì để luật pháp trừng trị hắn.
Hạ Nghiên đi đến đồn cảnh sát, nhìn anh cảnh sát gương mặt tuấn tú, buông lời.
"Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát. Có kẻ biến thái bắt cóc con trai tôi, uy Hi*p tôi."