Chương 36

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Vân Nhi nghe điện thoại của San lúc năm giờ… Thành Huy mặc kệ lời xua đuổi của Duy Hải, anh lập tức hỏi chị Phượng đang nằm ở giường bên trong:

– Chị cho hỏi, sáng nay Vân Nhi rời khỏi trung tâm là mấy giờ?

– Lúc ấy tôi đang lơ mơ ngủ nên không rõ… trời vẫn còn tối thì phải.

Thành Huy đanh mặt lại. Trời còn tối mà Vân Nhi đã rời khỏi đây, chắc chắn có chuyện không lành. Chuyện gì khiến cô ấy có thể bỏ đi từ sớm tinh mơ như vậy? Thành Huy chưa kịp nói tiếp, Duy Hải đã bực bội đẩy anh khỏi phòng. Dù rất bực thái độ người này nhưng anh cần tìm hiểu xem Vân Nhi đi đâu. Những con người ở đây thờ ơ với cô như vậy, biết đâu… cô đang gặp nguy hiểm? Có lẽ tình cảm anh dành cho cô nhiều nên mới lo lắng sốt ruột, còn với người khác họ có thể chờ đợi cô thêm. Thành Huy nghĩ như vậy, anh quay sang Duy Hải hỏi:

– Vân Nhi ở phòng nào?

– Anh định làm gì? Xông vào phòng cô ấy kiểm tra à? Tôi nói anh về phòng Hành chính chờ cô ấy hoặc anh rời khỏi đây, anh nghe rõ chưa?

Duy Hải tức tối quát lên, trong thâm tâm anh cũng đang lo lắng cho Vân Nhi. Có điều… anh không thể nghĩ ra cô đi đâu được, chỉ đoán có thể cô có việc gì gấp mà thôi.

– Bố Vân Nhi ốm hơn một năm nay, rất có thể sáng nay cô ấy nghe tin dữ, nếu vậy thì cô ấy phải dọn đồ về gấp, tôi muốn kiểm tra xem túi đồ cô ấy còn để ở đây không?

Thành Huy gay gắt giải thích. Việc bố Vân Nhi đã mất anh không hay biết, thám tử gửi ảnh về cho anh cũng chỉ gửi vài hình ảnh Gia Khang phóng xe vào cổng nhà cô. Duy Hải bặm môi nghĩ ngợi, anh gật đầu, dẫn Thành Huy bước vào sâu bên trong. Nhìn quanh phòng Vân Nhi ở cùng bác Tâm, cả hai đều nhận thấy đồ đạc, balo lớn của cô vẫn nguyên, không có vẻ của một chuyến đi xa. Vậy thì… sáng nay Vân Nhi bỏ đi từ sớm như vậy là lý do gì?

Thành Huy chuyển toàn bộ nghi ngờ vào San, điều mà Duy Hải cho qua. Giờ anh nói anh nghi ngờ cô ta gây ra chuyện này thì chẳng ai tin, nhưng cứ vậy chờ đợi thêm anh không làm được. Vân Nhi nghĩ gì… chắc chắn cô ấy phải lo lắng muốn gặp bé gái kia, dù bé gái đã qua cơn nguy kịch hay không… Với những gì anh biết về cô, anh tin chắc… cô mong muốn ở bên bé gái!

– Tại sao Vân Nhi không đi cùng anh vào bệnh viện?

Thành Huy hỏi Duy Hải, anh nói tiếp:

– Không phải cô ấy bị đổ tội gây nguy hiểm cho cô bé đó sao, cô ấy lo lắng lắm phải không?

– Cô ấy rất lo, lúc ấy nhìn cô ấy tái mét… Có điều con bé bám San quá nên tôi đưa hai cô cháu họ vào viện, xe máy chỉ chở được như vậy.

Vậy là đúng rồi… Rất có thể Vân Nhi tìm cách vào với con bé. Thành Huy vội hỏi tiếp:

– Bệnh viện anh đưa bé đến ở đâu?

– Bệnh viện thị xã… cách đây khoảng hai cây.

Hai cây số… khoảng cách như vậy… nếu lo lắng cô ấy hoàn toàn có thể chạy đến.

– Vân Nhi có biết đường đến bệnh viện không?

– Anh nghĩ cô ấy chạy đến bệnh viện à? Sáng nay San báo cho cô ấy yên tâm không cần phải đến rồi… Không có lý gì cô ấy tìm đường đến đó cả… Tôi nghĩ cô ấy chưa đến đó bao giờ.

Những lời San nói không thể kiểm chứng, nếu cô ta không nói gì… thậm chí nói ngược lại thì sao? Điều khiến Vân Nhi lặn lội vào lúc tờ mờ sáng… chỉ có thể là vì cô ấy lo lắng cho con bé đang cấp cứu trong bệnh viện, dù cô gái tên San kia nói thật hay không.

– Với những gì tôi biết về Vân Nhi, tôi tin sáng nay cô ấy tìm đường vào bệnh viện với cô bé kia!

Thành Huy gay gắt phán đoán. Duy Hải trầm ngâm, người này biết về Vân Nhi hơn anh, dù không thích chút nào nhưng những gì anh ta suy luận hoàn toàn hợp lý. Anh gật đầu nói:

– Nếu cô ấy đi đúng đường thì chỉ độ nửa tiếng sẽ vào được bệnh viện, vậy mà cả buổi sáng tôi ở đó cũng không thấy cô ấy.

– Bệnh viện có khó tìm không?

– Dễ tìm, cô ấy chỉ cần xuống phố chính rồi đi thêm một đoạn.

– Có bản đồ hay thứ gì chỉ dẫn cô ấy được?

– Không có… bệnh viện này mới xây dựng, trên bản đồ số cũng chưa cập nhật.

Tờ mờ sáng thì cô ấy có thể hỏi ai được… ngoài San, người cuối cùng cô ấy liên lạc? Lúc đó San đang ở bệnh viện, nếu Vân Nhi muốn vào cô ấy sẽ phải hỏi đường San. Vậy thì… người chỉ đường cho Vân Nhi chính là San!

– Tôi tin Vân Nhi đã bị lạc. San nói gì tôi không quan tâm, tôi không tin cô ta nhưng nếu anh nhất quyết tin thì tùy anh.

Thành Huy dứt lời, anh lập tức ra ngoài gọi điện. Mối quan hệ của gia đình anh ở thành phố A không phải là xoàng, công an thành phố A liên hệ ngay với công an tỉnh T, một hồi các chiến sĩ công an phóng xe máy đến trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh. Khoanh vùng tìm kiếm Vân Nhi sẽ tốt hơn là rải người ra tìm khắp mọi nơi! Thành Huy bàn bạc nhỏ với các chiến sĩ công an, một hồi họ gõ cửa phòng San.

San ngỡ ngàng bước ra, lúc này cả trung tâm cũng nhốn nháo trước các đồng chí cảnh sát mặc quân phục xanh. Vừa thấy công an, sắc mặc San liền xám ngoét. Kẻ làm sai chứng kiến cảnh trước mặt có gan trời cũng không thể bình thường, Thành Huy không để lọt một khe hở trước đứa con gái đầy nghi vấn này.

Một chiến sĩ công an đanh giọng hỏi San:

– Chào cô, mời cô ra ngoài chúng tôi có việc cần hỏi!

– Các chú… hỏi gì cháu ạ?

San run run theo lệnh bước khỏi phòng. Chiến sĩ công an nghiêm giọng nói tiếp:

– Cuộc điện thoại sáng nay cô gọi cho cô gái bị báo mất tích có tên Lưu Vân Nhi chi tiết thế nào? Chúng tôi muốn nghe lời khai của cô, nếu nói sai cô sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!

San im lặng vài giây, ngay sau đó cô ta nói:

– Chẳng phải… cháu đã nói với hai anh ở đây… cháu chỉ báo tin cho chị Nhi yên tâm…

San cố gắng trấn tĩnh để bịa chuyện. Anh công an quắc mắt quát:

– Đề nghị cô khai thật, chúng tôi hoàn toàn có cách để kiểm chứng, cô không muốn vào tù thì khai rõ ra!

Bọn họ không tin lời cô… Họ là công an, cô có thể nào bịa chuyện được chứ? Đúng là cô xui xẻo mới gặp gã đàn ông đến tìm Vân Nhi, nghĩ rồi San đành chấp nhận khai ra còn có hi vọng được yên thân.

– Cháu… để cháu nhớ xem… lúc ấy cháu rối quá… các chú chờ chút… Cháu nhớ rồi… lúc ấy chị Nhi cứ nằng nặc đòi vào thăm con bé Mộc Trà nên… cháu nói đường cho chị ấy đi…

– Cô chỉ đường nào?

– Cháu… cháu chỉ đường tắt… qua rừng…

Rừng… Vân Nhi bị lạc trong rừng! Thành Huy không còn giữ nổi kiên nhẫn, anh lôi xềnh xệch San ra đường, chỉ tay quát:

– Rừng nào… xung quanh đây toàn rừng, cô chỉ Vân Nhi đi hướng nào hả?

San bực bội chỉ tay về phía con đường mòn. Thực ra mà nói thì con đường San chỉ cho Vân Nhi cũng không phải sai quá là bao, đề phòng Vân Nhi đã biết đường từ trước, chẳng qua San chỉ đánh lạc hướng một chút khiến Vân Nhi mỗi lúc một đi sâu vào rừng. Lúc này San sợ quá, chẳng nhớ sáng nay bịa chi tiết thế nào để nói rõ. Thành Huy cũng chỉ cần như vậy, anh muốn đập cô ta một trận nhưng đành cố gắng kìm nén. Vân Nhi đi về phía con đường mòn… cô đã vào sâu trong rừng…

– Rừng phía đó có mỏ đồng đang khai thác! Bình thường chúng tôi rất ngại đi về phía đó, sóng điện thoại bị mất anh ạ!

Tiếng một anh công an vang lên khi bước theo Thành Huy ra ngoài. Không còn nghi ngờ gì nữa, rừng nơi đó có mỏ kim loại, thế nên Vân Nhi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Toàn thân run lên nỗi lo lắng khôn cùng, Thành Huy đỏ gay mặt mũi, anh bàn bạc với các anh công an, ngay sau đó họ gọi điện huy động thêm người đi tìm Vân Nhi.

Thành Huy tin Vân Nhi đi bộ thì khó có thể đi xa, sức người có hạn… Anh ngồi sau xe máy một anh công an, cố gắng phán đoán suy nghĩ của Vân Nhi khi một mình lạc ở chốn rừng thiêng nước độc này. Thương Vân Nhi làm sống mũi anh cay xè, anh phải đưa tay lên cặp mắt đỏ hoe lắc lắc đầu mới có thể nhìn cho kỹ từng dấu vết của cô. Cỏ cây rì rào như giấu kín Vân Nhi, anh biết tìm cô thế nào đây?

Con đường trước mặt không thể phóng xe máy, anh công an cùng Thành Huy đi bộ len lỏi trong những tán cây rừng, miệng hai người không ngừng gọi tên Vân Nhi.

Vết… vết khắc trên cây!

Đôi mắt Thành Huy như bừng sáng trước vết rạch trên cây có hình mũi tên còn nguyên màu xanh mới cùng mùi nhựa. Vân Nhi… có phải cô đã khắc dấu chỉ đường này không? Thành Huy gọi to, anh có cảm giác… cô đang ở rất gần đây rồi!

– Vân Nhi! Vân Nhi!

Thành Huy sốt sắng gọi. Nếu người khắc dấu cây này đúng là Vân Nhi thì… việc bây giờ cần làm… đi theo hướng cô chỉ. Ít nhất đi theo vết khắc này anh cũng không lạc đường… anh nên như vậy! Đồng chí cảnh sát đi cùng Thành Huy gật đầu, hai người bình tĩnh lần theo vết khắc trên cây, dưới chân hai người… dường như… Vân Nhi còn đánh dấu cả đường cỏ cô đi dù sức cô đâu có bao nhiêu. Chưa bao giờ Thành Huy thương Vân Nhi như lúc này, lòng anh quặn thắt như ai xát muối. Chưa bao giờ anh thương ai như vậy, kể cả lúc anh nhận thức mình gặp tai nạn anh cũng không đau đớn như bây giờ… Dù Vân Nhi có phản bội anh cũng được, chỉ cần cô mỉm cười, chỉ cần cô hạnh phúc, dù cô có ở bên ai cũng được, anh chỉ cần cô được an toàn! Anh lặn lội đi tìm cô, bỏ qua bao giận hờn trách móc mong đợi ở cô một lời giải thích nhưng lúc này, anh chẳng cần gì hết ngoài việc cô vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Cầu trời… cầu xin ông trời cho anh tìm thấy Vân Nhi, đừng bắt Vân Nhi của anh đi!


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc