Chương 27

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Vừa bước khỏi nhà tắm, chuông điện thoại của Vân Nhi bất ngờ reo vang. Nhìn tên người gọi đến, Vân Nhi không khỏi lo lắng, trái tim bất giác đập thình thình như điềm báo chẳng lành. Cô vội gạt nút nghe:

– Ánh à em?

– Chị Nhi, bệnh tình của bố từ hôm qua đến giờ trở nặng, chị về quê luôn được không… em sợ… hức hức… sợ bố không qua khỏi đêm nay…

Sống lưng Vân Nhi lạnh toát, cô trấn an Vân Ánh mấy câu rồi ngắt máy, sửa soạn đồ bắt xe ôm ra bến xe. Đã lâu lắm rồi cô mới phải một mình bắt xe khách thế này, từ ngày yêu Thành Huy anh luôn là người cùng cô về thăm bố, khi thì ở nhà, khi thì trong bệnh viện, thế nhưng lúc này cô không muốn gọi cho anh. Cô… vẫn đang giận anh, rất giận.

Á!

Giữa dòng người tấp nập đang bước lên bước xuống xe khách, Vân Nhi giật mình khi chiếc điện thoại trên tay cô bị kẻ nào đó giật nhanh rồi lẩn mất tích trong đám đông. Vân Nhi chưa kịp bước xuống xe, anh phụ xe đã chặn cô lại:

– Em gái, xe sắp chạy rồi, em còn xuống làm gì thế?

– Điện thoại của em… có kẻ nào vừa giật… em phải chạy xuống tìm!

– Em nhìn xem, bao nhiêu người thế kia, em nghĩ xem có tìm được không? Hơn nữa giờ cũng là chuyến cuối rồi em không lên thì sáng mai lên nhé!

Vân Nhi thất vọng bước lại xe, nhìn về đám đông nhốn nháo đặc người với người bên dưới cô đành thở dài một hơi, chịu chấp nhận mất điện thoại. Chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất này… cũng là món quà Thành Huy tặng cô. Anh không thiếu tiền, anh chỉ muốn bày tỏ tình cảm của anh đến cô thôi, dù cô áy náy, cô chẳng cần đến những thứ xa hoa này thì cũng nên nhận cho anh vui lòng. Cô đã từng nghĩ vậy, thế nên thời gian yêu nhau cô nhận những món quà đắt tiền anh tặng, xe máy tay ga, điện thoại, trang sức, quần áo… Cô muốn mình xứng đôi khi đi bên anh. Anh long lanh lấp lánh như mặt trời, cô không thể là cô bé lọ lem một khi là bạn gái anh được. Những chuyến du lịch trong và ngoài nước ngắn ngày phù hợp lịch học, những bữa tiệc xa hoa, những nơi sang trọng anh đưa cô đến… Cuộc sống bên Thành Huy là ước mơ của bất cứ cô gái nào, chỉ là với Vân Nhi thì… được ở bên anh thôi, bất cứ đâu cũng là hạnh phúc, cô đã nghĩ như vậy đấy. Lúc này… tại sao cô lại thấy mọi thứ mong manh như vậy? Cô thầm cảm thấy may mắn vì quãng thời gian ấy cô không nhận sự hỗ trợ tài chính từ anh, chỉ nhận số lương giúp việc như ban đầu trong hợp đồng, dù anh có xịu mặt không vui nhưng đến lúc này, cô cảm thấy nhẹ lòng. Bản năng phụ nữ trong cô mách bảo… có thể đã đến lúc… anh không còn hứng thú với mối quan hệ này nữa rồi. Một năm bên nhau có phải là quãng thời gian dài với một đại thiếu gia đẹp trai lắm tiền tài giỏi như anh không? Cô không biết nữa, chỉ biết lơ đãng nhìn hàng cây bên đường lướt qua trước mắt, dù chẳng hề có gió chạm vào mà bất giác hốc mắt cay cay.

Vân Nhi xuống xe khách, lập tức bắt xe ôm vào bệnh viện tỉnh. Suốt cả đêm hôm ấy ông Khiêm chìm vào trạng thái bất tỉnh trong phòng cấp cứu, các bác sĩ tích cực đưa ông trở lại cuộc sống, thái độ họ căng thẳng vô cùng.

Ngoài cửa phòng cấp cứu, ba mẹ con bà Lụa chỉ biết cầu nguyện, mặt mũi ai cũng bơ phờ lo lắng. Bà Lụa có chút ngạc nhiên khi không thấy Thành Huy về cùng con gái bà nhưng bà không dám hỏi. Nhìn Vân Nhi buồn bã hỏi han bố, không nhắc gì đến bạn trai, bà thầm hiểu thân phận mình, hiểu hai chữ bạc bẽo của đàn ông, người yêu con gái bà lại còn là kẻ đẹp trai lắm tiền như vậy thì… âu đi được đoạn đường nào biết được đến đó mà thôi.

Gia Khang nhếch miệng gọi điện cho cửa hiệu sửa xe Thành Luân:

– Mày đem xe của người yêu anh đến biệt thự Phạm Gia luôn tối nay đi! Anh cảm ơn nhá!

– Việc gì chứ việc ấy thì quá dễ, để em sai người đem qua luôn cho anh.

Ngắt máy rồi Gia Khang mím môi cười. Mọi chuyện đều đi theo đúng ý anh, rất tốt. Lúc này chỉ cần Thành Huy nhìn thấy xe máy của Vân Nhi trong biệt thự nhà anh, Vân Nhi có mười cái miệng cũng không thể giải thích được. Đương nhiên, Gia Khang còn muốn bắt cóc Vân Nhi, có điều tiếng tên vệ sĩ anh thuê gọi về làm anh nhíu mày:

– Anh Khang, cô Nhi không có ở nhà! Cửa khóa ngoài anh ạ!

Gia Khang hơi bực, anh bấm số điện thoại của Vân Nhi mà máy báo thuê bao, xem ra kế hoạch cũng chưa được hay cho lắm. Có khi nào Thành Huy với Vân Nhi đã làm hòa với nhau không ta?

Từ lần cuối gặp Vân Nhi, Thành Huy cũng rơi vào trạng thái chán nản chẳng thiết làm gì. Trong thâm tâm anh luôn tự ti trước cô gái đẹp như tranh có tên Vân Nhi. Anh đâu phải thằng ngốc, anh hoàn toàn bình thường về tâm sinh lý, anh cũng muốn được âu yếm thân mật với Vân Nhi nhưng suốt một năm qua cô luôn giữ khoảng cách nhất định với anh. Bàn tay anh mới chỉ mon men chạm lên иgự¢ cô ấy là cô ấy đã gạt tay anh ra, còn mỉm cười hôn chụt lên môi anh một cái, như thế thì anh chỉ biết đầu hàng trước cô ấy mà nhũn như chi chi nựng nịu cô ấy trong lòng mà thôi. Anh đồng ý là anh quá “lành”, anh muốn cô tự nguyện mở lòng nhưng dường như cô không thể thoải mái như cách mà cô dành cho Gia Khang. Có phải vì… Gia Khang là tay chơi sành sỏi, hắn có kỹ năng quyến rũ đàn bà hơn anh không? Thành Huy vò đầu, anh đâu thể so sánh với hắn về khoản này chứ? Cứ nghĩ đến câu nói của Gia Khang anh lại muốn điên lên. Hắn nói đúng, Vân Nhi không yêu anh, ít nhất thì… cô ấy không yêu anh bằng tình yêu cô từng dành cho hắn. Anh đã nghĩ mình không để tâm đến điều này, cũng như anh chẳng đòi hỏi gì ở cô, vậy mà thằng khốn kia đã quay trở lại, bất giác anh sợ hãi, anh cũng giận cô không chịu thẳng thắn với anh. Đầu óc cứ rối tinh rối mù, cuối cùng anh muốn tĩnh tâm một chút.

Nhìn lên đồng hồ, đã gần tám giờ rồi sao? Thành Huy giật mình, cảm thấy muốn đến nhà gặp Vân Nhi, anh liền gọi cho cô. Âm thanh thuê bao vang lên bên tai Thành Huy. Điện thoại cô ấy hết pin hay sao? Thành Huy nhíu mày thắc mắc. Chưa kịp hạ điện thoại xuống, bất ngờ có số điện thoại lạ gọi đến cho anh.

– Alo?

– Anh Huy ạ, em là Bích Điệp, đồng nghiệp của Vân Nhi bạn gái anh đây ạ. Anh còn nhớ em chứ, mấy lần anh nhờ em vào gọi Vân Nhi giúp anh đó ạ!

– Ừm… chào cô, có việc gì mà cô gọi tôi thế?

Thành Huy có chút khó chịu trả lời. Bích Điệp bĩu nhẹ môi nói tiếp:

– Cũng chẳng phải việc gì to tát cả đâu nhưng tại em thấy chướng mắt quá nên em muốn báo cho anh thôi!

– Cô nói thế là có ý gì?

Thành Huy bực bội hỏi, trong lòng cảm giác muốn ngắt máy ngay lập tức. Bích Điệp cười cười dài giọng nói:

– Thì là chuyện người yêu anh cắm sừng anh đó! Cô ấy muốn cắm sừng anh ở đâu cũng được nhưng lại trước cổng trung tâm của chúng em thì xốn mắt lắm anh ạ, bao nhiêu em bé ở trung tâm mà nhìn thấy thì sao, rồi lỡ như báo chí góp tay làm rùm beng lên lại ảnh hưởng đến uy tín trung tâm gây dựng bao năm.

– Cô nói linh tinh cái gì thế, có muốn tôi kiện cô không hả?

– Em việc gì phải nói linh tinh, có bằng chứng rõ ràng hết đấy nhé! Em gửi ảnh qua z.a.l.o bây giờ cho anh được rõ. Anh về dạy lại người yêu anh đi!

Thành Huy điếng người, cơ thể bần thần trong tâm trạng vừa ghen tuông lại vừa tức giận xen lẫn nghi hoặc, cảm giác luồng khí nóng truyền lên đại não khiến mắt anh mờ dần. Những hình ảnh z.a.l.o Bích Điệp gửi đến làm Thành Huy run run, hai mắt mở to, trái tim từ lúc nào lại nhói đau. Bích Điệp chỉ gửi những tấm ảnh Gia Khang và Vân Nhi ôm ấp hôn hít nhau gây hiểu lầm nhất cho Thành Huy mà thôi. Cô hiểu xe máy của Vân Nhi gặp trục trặc nên họ mới đứng trước hiệu sửa xe ngay đầu ngõ vào trung tâm Thiện Tâm, nếu gửi tất cả thì không hay, chỉ cần vài tấm hình này là quá đủ rồi! Nhìn dòng chữ “đã xem” từ Thành Huy, Bích Điệp cười khẩy một tiếng. Dù cô chẳng thể thay thế vị trí con nhỏ đó nhưng nó cũng không thể tiếp tục đóng vai ngây thơ nai tơ được nữa, thế cũng đủ hả hê rồi!

Vân Nhi và Gia Khang… tình cũ không rủ cũng đến… là thế này sao?

Thành Huy như lên cơn sốt, thẫn thờ ngồi xuống ghế, điện thoại vẫn hiển hiện bức ảnh nụ hôn nồng nàn của hai con người anh từng yêu quý hơn tất thảy. Anh tin, anh tin những hình ảnh này, bởi chúng chỉ là những giọt nước làm tràn ly trong trí óc anh mà thôi! Anh nên cảm ơn kẻ vừa cho anh nhìn rõ bộ mặt thật của người con gái anh tôn thờ bấy lâu nay. Anh đã nhầm rồi, đã nhầm to rồi! Mọi chuyện đúng như anh nghi ngờ. Lâu nay Vân Nhi vẫn luôn giữ trong tim hình bóng Gia Khang, ngày đó với bản tính ăn chơi của hắn, Vân Nhi bị hắn cắm cho cả đống sừng lên đầu nên cô ấy mới không thể chịu đựng nổi, cuối cùng tình yêu trở thành căm giận, cô ấy phũ phàng xóa sạch hai tiếng yêu thương với hắn. Nhưng một khi hắn quay lại, trái tim cô ấy lại rung lên vì hắn, lại lao vào vòng tay hắn bất chấp cô ấy biết anh yêu cô ấy đến nhường nào. Đây chính xác là cắm sừng! Anh đã bị Vân Nhi cắm cho cái sừng dài đến nặng như đá tảng! Anh phải tìm cô ấy, phải ba mặt một lời mới được! Nếu cô ấy cầu xin anh tha thứ, nếu cô ấy hứa sẽ từ bỏ thằng khốn đó, anh sẽ thế nào đây? Anh cũng không biết nữa, nhưng… từ bỏ cô ấy thì… anh không làm được!

Cửa sắt bên ngoài đã khóa, Vân Nhi đi đâu? Dù lòng đang như lửa đốt nhưng Thành Huy vẫn kiên nhẫn bấm số điện thoại của Vân Nhi, tiếc rằng anh chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ trước cửa nhà cô ấy cũng không thể nào nghe được một âm thanh bắt máy. Có khi nào… cô ấy và Gia Khang… đang ở bên nhau sau những nụ hôn nồng nàn bất chấp đang ở ngoài đường? Thành Huy như điên như dại gọi điện cho Gia Khang. Âm giọng của hắn vang lên đầy bực bội:

– Mày gọi gì tao thế?

– Khang, mày có còn là con người nữa không? Tao và Vân Nhi đang yêu nhau, tại sao mày lại xen vào giữa hả? Thời mày yêu Nhi tao có làm như vậy với mày không? Anh em mà mày sống chó thế được à?

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc