Chương 17

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Đến chiều tối, cơn đau họng của Vân Nhi tiến triển, cảm nhận cơ thể dở nóng dở lạnh cô lôi nhiệt kế ra đo. Ba tám độ ba, sốt không phải là nhẹ! Bực mình thật, cả ngày hôm qua cô đội mưa đến chục nơi tìm người giúp việc mà kết quả chẳng chủ nhà nào nhận. Có lẽ vì Vân Nhi trẻ trung lại xinh đẹp nên các bà vợ không muốn rước mối nguy vào nhà, chẳng lẽ cô lại phải xin làm phục vụ quán ăn hay bán hàng cho shop thời trang? Công việc vất vả Vân Nhi không ngại, chỉ là cô cần một công việc ổn định lại có mức lương tốt, làm ô sin nghe thì không hay nhưng so với mặt bằng chung cho sinh viên làm thêm thì thu nhập lại cao và ổn định hơn. Kết quả lúc này cô mắc viêm họng kèm thêm cả sốt, mấy viên thuốc kia xem ra không có bao nhiêu tác dụng khi bệnh đang trên đà tiến triển. Vân Nhi chủ quan quá, cô không mua thuốc giảm sốt kèm theo, lúc này cô run run vào nhà tắm tự dấp khăn mặt gấp lại đặt trên trán mình. Mắt mũi cô hoa lên, đói bụng mà mệt quá cơm còn chưa nấu được. Những lúc ốm đau mới biết có người ở cùng quý đến mức nào!

Trong cơn sốt mơ màng, hình ảnh Thành Huy trong chiếc áo blouse trắng lại xuất hiện quẩn quanh trong óc… Bất chợt Vân Nhi nghe loáng thoáng có tiếng gõ cửa cùng âm giọng trầm ấm. Thành Huy! Cô đang mơ rồi, giấc mơ này thật quá… Ốm sốt nên giấc mơ hóa thật hơn thì phải!

– Vân Nhi!

Thành Huy… đúng là anh thật. Sao anh lại đến đây?

– Vân Nhi… cô có ở nhà không?

Gạt chiếc khăn mặt ướt đã nóng lên từ lúc nào, trái tim rộn lên Vân Nhi vội lảo đảo bước ra mở cửa. Vừa nhìn khuôn mặt nóng đỏ trong cơn sốt phừng phừng của Vân Nhi, Thành Huy đoán ngay cô đang lên cơn sốt, lo lắng anh hỏi:

– Cô mệt lắm không? Sốt bao nhiêu độ rồi?

– À… tôi không sao…

Lời chưa nói hết Vân Nhi bỗng choáng váng xây xẩm mặt mày, cuối cùng cô lại ở trong vòng tay vững chắc của Thành Huy. Thình thịch… Cảm giác này… hình như không thật! Có khi nào cô sốt cao quá sinh ra ảo giác không?

Thành Huy ép chặt cô gái nóng như hòn than vào cơ thể vững chãi, để cô cảm nhận nhịp tim anh đang dồn dập trong Ⱡồ₦g иgự¢. Vân Nhi sốt cao quá… anh cần phải bế cố về giường, chỉ là… anh muốn tranh thủ một chút được ôm cô vào lòng cho thỏa bao ngày mong nhớ. Anh biết mình điên rồ nhưng… lúc này cô đang mệt, anh chỉ có thể lợi dụng được lúc này mà thôi… Sẽ không ai trách anh phải không? May mắn cho anh, tình cờ ghé qua lại được thấy cô thế này… Thành Huy mơ màng siết chặt Vân Nhi, cảm nhận hơi nóng hầm hập anh giật mình tự trách mình xấu xa. Vân Nhi đang ốm, cô ấy cần nghỉ ngơi!

Trấn tĩnh lại, chuyển tư thế Thành Huy bế bổng Vân Nhi về giường. Đặt cô nằm yên trên giường anh bước ra ngoài, lát sau quay về với một hộp cháo gà cùng một vỉ thuốc giảm sốt. Mùa này thành phố đang có dịch cúm, ban chiều Vân Nhi không mua thuốc giảm sốt, lúc ấy tâm trí anh còn đang rối loạn vì bất ngờ gặp lại cô, không nhớ để nhắc nhở cô. Lo lắng thế nào anh lại ghé thăm cô… Vân Nhi ở một mình, thằng Khang lại không ở gần để chăm sóc cho cô được. Anh… anh quan tâm cô vì… anh là người bán thuốc cho cô! Tự bào chữa cho bản thân, Thành Huy mở hộp cháo, xúc một thìa thổi cho bớt nóng, nào ngờ Vân Nhi gượng dậy.

Thành Huy có chút xấu hổ, anh nhíu mày giục:

– Cô ăn cháo đi còn uống thuốc!

Cơn sốt còn chưa thoát lui nhưng cõi lòng ấm áp vô cùng, Vân Nhi hơi cười, ngại ngùng nói:

– Cảm ơn anh… tôi tự xúc được… May mà có anh đến đây… ban nãy tôi mệt quá… làm phiền anh…

– Không sao… cô đang mệt mà.

Thành Huy không nghe, anh đưa thìa cháo đến trước miệng Vân Nhi. Cuối cùng Vân Nhi vẫn không thể cho phép mình nhận lòng tốt của anh, cô ái ngại đỡ lấy thìa cháo, một hồi tự đưa vào miệng được nửa hộp. Cảm thấy không thể nuốt nổi thêm, Vân Nhi với lấy vỉ thuốc hạ sốt. Thành Huy nhanh tay hơn, anh bóc thuốc, đưa cốc nước cho Vân Nhi. Hình như… đây là lần đầu tiên anh chăm sóc người khác thì phải, trái tim anh sao cứ đập rộn ràng như vậy… Chẳng lẽ thấy Vân Nhi ốm anh vui lắm sao? Nhìn Vân Nhi nuốt ực viên thuốc, bất giác lòng anh cũng nhẹ nhõm theo.

Vân Nhi tựa lưng vào thành giường, hai mắt nhắm hờ mệt mỏi. Cô vẫn còn chưa dám tin vào sự thực Thành Huy đang ở đây, đang chăm sóc cho cô hết sức ân cần đúng vào lúc cô cần. Anh luôn là người đến bên cô khi cô cần, chỉ là… lần cô cần anh đến mức điên cuồng tìm kiếm… tiếc rằng… cô lại không thể gặp được anh…

Thành Huy ngồi bên giường, anh chăm chú quan sát nét mặt Vân Nhi. Cô gầy đi, da dẻ có chút rám nắng sau một mùa hè nhưng vẫn đẹp đến nao lòng, vẻ đẹp của cô… tiếc rằng không chỉ mình anh nhận ra. Nghĩ đến Gia Khang, lòng anh bất giác nhói đau.

Nhác thấy màn hình laptop của Vân Nhi trên giường bật sáng do tay cô gạt phải, Thành Huy hướng ánh mắt chăm chú vào những thông tin trên đó. Vân Nhi đang muốn tìm việc làm thêm? Cô ấy muốn xin làm giúp việc gia đình ca tối sao? Chẳng lẽ thằng Khang không chu cấp nổi cho cô mà để cô phải vất vả ư? Anh bực bội Gia Khang vô cùng, bất giác nhớ lại vẻ cương trực của Vân Nhi trước tiền bạc không phải của mình, tự nhiên anh lại bặm môi gật gù hiểu chuyện. Có thể Vân Nhi tự trọng, cô không muốn nhận tiền bạc từ Gia Khang, muốn tự lo cho cuộc sống của mình nên mới làm vậy. Nhưng… làm giúp việc cho nhà người khác… không phải là một công việc dễ chịu… lại nhiều rủi ro khi gặp chủ nhà không tốt…

Vài phút sau thuốc giảm sốt phát huy tác dụng, màu hồng ửng dần nhạt bớt trả lại thần sắc nhẹ nhàng cho cô gái trước mặt, Thành Huy khẽ thở phào một hơi. Vầng trán Vân Nhi lấm tấm mồ hôi sau cơn sốt, Thành Huy đưa cho cô chiếc khăn mặt anh vừa vò lại, còn muốn tận tay lau cho cô nhưng mà… anh đâu dám.

– Cô ốm thế này… ngày mai nghỉ ngơi thôi đừng đi đâu cả.

Thành Huy nhẹ giọng khuyên nhủ. Vân Nhi lắc đầu nói:

– Không sao đâu… mai tôi khỏe lại thôi… tôi còn phải đến trường.

Còn nữa… cô còn phải đi tìm việc làm, xin làm ô sin cho nhà người ta, cô đâu dám nói với anh. Cô xấu hổ vô cùng. Thế giới của anh và của cô… vĩnh viễn không thể hòa làm một.

Nhìn ra cơn buồn ngủ dần kéo đến dưới tác dụng của thuốc giảm sốt trên khuôn mặt Vân Nhi, dù bao nhiêu lời muốn nói với cô cũng là không đủ nhưng Thành Huy đành giục:

– Cô cứ ngủ đi… kệ tôi.

Lòng ái ngại không muốn làm phiền Thành Huy thêm, Vân Nhi liền cười cười xua tay:

– Anh… sợ tôi bị làm sao nữa nên còn ở lại đây phải không? Tôi hết sốt rồi, bụng cũng no rồi, tôi bị viêm họng phát sốt lên thôi chứ có gì đâu… hihi. Cảm ơn anh nhiều lắm nhưng thôi… anh về ăn tối đi… gần bảy giờ rồi!

Thành Huy vốn dĩ xấu hổ vì việc anh ở đây, trong lòng đang có quỷ, nghe lời xua đuổi này của Vân Nhi, bất giác anh nong nóng người, liền chấp nhận tiếc nuối gật đầu nói:

– Ừm… vậy tôi về bây giờ. Cô ra khóa cửa lại rồi hãy ngủ. Có chuyện gì cô cứ gọi điện cho tôi… kể cả… nửa đêm… cũng được. Đêm nay tôi ở lại nhà thuốc.

Thành Huy hơi ửng vành tai nói với Vân Nhi quyết định của anh ngay khi thấy tình trạng của cô. Anh đã đếm số bước chân từ nhà thuốc của anh đến chung cư này… nếu anh chạy nhanh thì chỉ mất có mười phút. Đêm nay anh sẽ ở lại nhà thuốc để có thể xuất hiện kịp lúc cô cần.

Vân Nhi lưu luyến chẳng muốn Thành Huy rời đi nhưng làm sao cô giữ anh lại được, có chút cảm kích trước sự quan tâm của anh cô khẽ nói:

– Vâng… hôm nay may mà có anh ở đây… Anh… về cẩn thận!

Bốn mắt chạm nhau, Vân Nhi liền cúi mặt, cô bước khỏi giường, lảo đảo thế nào lại… ngã vào vòng tay Thành Huy. Thình thịch… tiếng trái tim của cô hay của anh thế này? Sau vài giây bất động, cơ thể được hạ sốt Vân Nhi tỉnh táo hơn, cô vội thoát khỏi Thành Huy, lúng túng thanh minh:

– Xin lỗi… tôi không cố ý…

Nuốt ực một ngụm tiếc nuối, Thành Huy bước nhanh ra cửa, nếu cứ ở lại không biết lúc nào anh không thể kiềm chế bản thân mình nữa. Anh đã biết Vân Nhi là người của Gia Khang, tại sao anh vẫn cứ cố chấp yêu cô để làm gì? Nhếch miệng cười chua chát, Thành Huy lái xe trở lại nhà thuốc. Đếm bước chân thì đếm vậy chứ cách nhanh nhất để anh đến với cô chính là dùng xe hơi.

Một đêm trằn trọc không nhận được cuộc gọi nào từ Vân Nhi, sáng ra mắt Thành Huy như con gấu trúc. Anh có nhắc nhở bản thân thế nào thì trái tim anh cũng không chịu nghe lời, cả đêm chỉ sợ có điện thoại từ cô mà anh không biết, cuối cùng ngốc nghếch nằm chờ đợi, lại còn lo lắng vẩn vơ cho cô ốm đau một thân một mình. Bảy giờ rồi… Có nên nhắn tin hỏi thăm cô không đây? Ừm… trách nhiệm của một dược sĩ là điều anh cần phải làm!

“Cô thấy trong người thế nào rồi?”

Vân Nhi giật mình, cô còn đang đánh răng rửa mặt, nghe tiếng tin nhắn một lúc cô mới bước ra. Nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình… Trái tim Vân Nhi bất giác nhảy lên một nhịp. Thành Huy nhắn tin hỏi thăm cô. Huy… anh không chỉ là một người tốt mà còn là một dược sĩ đầy trách nhiệm. Thảo nào con đường anh lựa chọn… không phải những gì xa hoa lóa mắt mà lại là con đường khoa học gian khổ đáng trân trọng. Càng lúc cô lại càng yêu anh hơn, lại càng thấy mình xa cách anh hơn…

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc