Sáng hôm sau, ngồi trên ghế sô pha ấm áp mà lòng nó như đang sôi sục. Chỉ một tiếng nữa thôi, Maria sẽ lên máy bay về nước. Thà nó chưa biết chuyện, đằng này nó lại nghe Hải Long kể hết rồi. Lòng nó thực sự đang rất phân vân và đầy mâu thuẫn. “Mình có nên đi tiễn bà ấy không?” “Không, bà ta là người hại mình cơ mà!” “Nhưng…………cũng chính con người ấy đã cứu mình…………” “Ôi, điên mất thôi, phải làm sao đây?” “Thực ra, suy đi ngẫm lại, Maria cũng tốt bụng đấy chứ…….” “Nhưng bà ta đã trộm ảnh mẹ mình, lại còn dám chôn bức ảnh yêu dấu, quý giá ấy dưới đất nữa chứ, không tha thứ được……….”………“Nhưng………�� �……………….”. Cứ thế, 5 phút….rồi 15 phút……30 phút……45 phút….trôi đi……………..Khi nó đang tập trung phân tích thì chợt có điện thoại reo: “Thưa tiểu thư, chuyến bay sắp sửa cất cánh ạ!”. Cú điện thoại càng làm lòng nó thêm rối bời, kích thích trí não làm việc mạnh mẽ. Khi các tế bào thần kinh đã có câu trả lời, liền điều khiển cho cơ quan phản ứng của nó hoạt động. Nó đứng phắt dậy, khoác vội chiếc áo, chạy ra xe. Thấy thế, Nhật Vĩnh hỏi với theo:
- Đi đâu thế?
- ……………………….Sân bay.
Đến sân bay Tân Sơn Nhất, nó chạy vèo vào trong. Đảo mắt khắp nơi, nó vẫn chẳng thấy Maria. Trong khi đó, cái thứ thời gian ૮ɦếƭ tiệt ấy vẫn lặng lẽ trôi đi. Tất cả mọi cơ quan trong thân thể nó lúc này chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất: Tìm được người đàn bà ấy. Chạy cho đến khi tay chân rã rời, đôi mắt mỏi mệt, nó vẫn chẳng thấy bà ấy………Thật may đúng lúc nó như dập tắt tia hi vọng cuối cùng, chợt dáng người mảnh dẻ quen thuộc đập vào mắt nó. Kia rồi! Maria đang lểu thễu kéo chiếc va li vào cửa. Nó chạy như bay đến. Cứ như thần giao cách cảm, bà ấy chợt ngước mặt lên. Thấy nó vẫn lành lặn, bình yên, nước mắt bà cứ thế tuôn rơi lã chã bên mi mắt. Nó cũng buồn lòng lắm. Thật ra sâu trong thâm tâm, nó đâu có ghét bà! Ngượng ngùng, chẳng biết nói gì, nó đành bắt chước trong phim, nắm lấy đôi bàn tay tiều tụy kia như để an ủi, ngập ngừng:
- Uhm………………..tôi……..con………… …
- Thôi, con không cần nói gì cả. Mẹ hiểu. Mẹ chỉ mong con tha thứ cho mẹ và luôn có người mẹ xấu xa này trong lòng thôi- Maria mỉm cười.
Bất giác, nó ôm chặt lấy bà, thầm thì:
- Hãy cố sống vui vẻ và hạnh phúc……………..……………MẸ nhé!
Nghe được tiếng gọi “mẹ” thành thật của nó, không hề mang dụng ý mỉa mai như hồi xưa, Maria bật khóc vì sung sướng. Chợt tiếng thông báo của sân bay vang lên từng hồi, giục bà bước vào cửa. Khi bóng dáng Mrs.Maria biến mất, nó chợt thấy khóe mi cay cay. Quẹt nhanh giọt nước mắt nóng hổi chực lăn xuống, nó lẩm bẩm: “Sân bay gì mà nhiều bụi thế không biết!.................Sống tốt, mẹ nhé!” rồi mỉm cười ra về………………
Hai tháng kể từ khi nó gặp và sống chung với Nhật Vĩnh trôi qua. Hai tháng, một khoảng thời gian ngắn nhưng lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Và tháng định mệnh cuối cùng này cũng xảy ra nhiều chuyện không kém.............
Tối nay là một tối nhiều sao. Anh nó có nhiệm vụ dẫn nó vào khu trung tâm mua sắm để shopping với má nó, hay nói đúng hơn là mẹ kế nó – bà Trần Ngọc Bảo Lan. Đi theo hộ tống là......Hải Long và Nhật Vĩnh!? Hai người cũng vì bất đắc dĩ nên phải đi thôi. Nó là vị hôn thê của mình nên Nhật Vĩnh phải đi. Còn Hải Long đi là do Gia Bảo rủ. Tóm lại, chuyến đi này gồm có 5 người: nó, anh hai, bà Lan, Nhật Vĩnh và Hải Long. Thực ra mục đích đi là để mua đồ cho...............em bé. Phải, má nó đã có bầu được 14 ngày rồi. Nghe tin, nó và anh hai nói thiệt cũng phục tài nghệ của ba mình lắm. Thì ra ông không những có kinh nghiệm trên thương trường mà còn là một siêu sao trên tình trường nữa. Mới cưới được.........3 hôm là có triệu chứng bị nghén luôn . Công nhận ổng ghê thiệt. Dừng chân tại quầy trẻ sơ sinh, nó và dì tíu ta tíu tít lựa đồ. Chưa biết là con trai hay con gái nên cả hai chọn hai loại đồ luôn. Đến khoảng gần 10h, nó với bà Lan mới mua sắm xong, đương nhiên là trong sự cằn nhằn ỏm tỏi của lũ con trai thiếu kiên nhẫn. Khi tất cả ra ngoài xe, nó chợt thấy đau bụng đến mức không thể nhịn được, vội chạy vào trong….. “giải quyết”. Khi “gần xong” thì loa thông báo trung tâm sắp đóng cửa. Nó vội vàng “xử lí” cho nhanh để còn ra ngoài trước khi người ta tắt đèn. Vừa đến cửa thang máy, chưa kịp bấm nút thì “Phụp”, tất cả các đèn tắt đen thui. Sợ hãi, nó ngồi thụp xuống, không dám cựa quậy. Quanh nó là một màu đen ngòm bao trùm như muốn nuốt gọn lấy thân thể bé bỏng của nó. Lúc ấy, ngoài xe:
- ૮ɦếƭ tiệt, sao Hoàng Linh đi lâu thế nhỉ? Trung tâm tắt đèn rồi mà.- Hải Long sốt ruột.
- Thôi ૮ɦếƭ, không khéo nó ngất trong đó rồi mất. Hoàng Linh sợ ma từ nhỏ. Vì thế trong bóng tối, nó không dám cử động đâu. Hai cậu mau vào tìm đi, tớ ở đây trông má tớ.- Gia Bảo lo lắng.
Nghe thế, Hải Long và Nhật Vĩnh vội chạy vào kiếm nó, lệnh cho trung tâm mở điện ngay lập tức. Ai ngờ, khi đó vừa đúng lúc mất điện. Không thể đợi người làm của trung tâm mua sắm đi bật máy nổ, Vĩnh và Long chạy đi tìm nó luôn. Lúc này, nó đang rất lo sợ, hốt hoảng. Xung quanh nó là màu đen im lặng. “Thần hồn nát thần tính”, nó cảm giác hình như có ai đó đang ngồi ở góc cầu thang nhìn chằm chằm vào mình, bằng một ánh mắt thật soi mói và ghê rợn. Thu hết can đảm, nó liếc mắt sang. Chợt tim nó ngừng đập, phổi cũng ngừng hoạt động. Trước mắt nó là một người gầy còm, chỉ bằng một que gậy với mái tóc lòa xòa phủ hết khuôn mặt, tay chân không hề có!?. Người đó ngồi im bất động, y như nó. Chợt ánh trăng sáng tròn hắt vào khiến nó nhận ra đó là…………….cây lau nhà. Phù! Hết hồn. Chưa kịp trấn tĩnh lại, làn gió ngoài trời rít lên từng cơn như tiếng kêu ai oán khiến nó rùng mình. Cánh cửa nhà kho như đang kêu “kẽo kẹt……..kẽo kẹt……….” Dưới cầu thang, hình như có tiếng bước chân rón rén. Cạnh nó thì như đang có một khuôn mặt ghê tởm đầy máu me đang nhìn nó. Thình thịch………..Thình thịch……………Tiếng đập của tim nó ngày một mạnh và nhanh. Sợ quá, nó khóc. Nước mắt càng chảy dài trên gò má phúng phính khi nó nhớ lại một cảnh phim ma ghê rợn mà nó từng xem. Trong phim, nạn nhân cũng là một cô bé trạc tuổi nó. Cô bé đi lạc vào nghĩa địa, nơi chôn cất những thi hài ૮ɦếƭ oan. Khi cô bé đang tìm lối ra thì bỗng có một bóng ma mặc chiếc áo dài trắng, khuôn mặt trắng bệch, nát bươm bê bết máu, mái tóc đen dài xuống tận gót chân, à không, chỉ biết mái tóc rất dài thôi, bởi bóng ma ấy đâu hề có chân(!) lao đến Ϧóþ cổ cô bé. Chợt lúc đó, một bàn tay đặt nhẹ nhàng, lên vai nó . Nó hét toáng lên:
- Á á á á á á á á á á á!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Đừng sợ, anh Long đây mà.- Giọng nói Hải Long ân cần.
Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, nó biết rằng mình đã thoát ૮ɦếƭ. Nhưng vẫn sợ, nó lao đến ôm lấy Hải Long, thút thít:
- May quá……….hức……….em tưởng là ma………….hức…………..em sợ…………thật là may……hức…….
Hải Long cũng ôm lấy nó, an ủi vài lời rồi đợi nó bình tĩnh lại, dẫn nó xuống xe. Thấy Gia Bảo đang đứng đó, nó ôm lấy anh, nức nở:
- Anh hai!!! Em sợ lắm………..trong đó tối thui à……..hức………..em sợ ma đã bắt mình rồi…………hức………..hức………… em sợ, sợ lắm………..hức…………….hức……�� �
- Ngoan nào, Hoàng Linh của anh mệnh lớn, không bị nó bắt đâu. Nín đi em, đừng sợ!- Anh nó nói ngọt.
……………………………...........
Về đến nhà, nó quẹt nước mắt, không khóc nữa, vào nhà tắm. Thấy nó đã bình tĩnh hơn, Nhật Vĩnh thất thễu đến quán bar. Cậu ghét chính bản thân mình! Tại sao mỗi lần nó gặp nạn, người giải thoát nó đều là Hải Long? Tại sao mỗi lần nó khóc, người luôn bên cạnh, an ủi đều là Hải Long? Tại sao khi nó sợ hãi, cậu lại không có mặt ở đó? Tại sao là chồng mà cậu lại không thể an ủi vợ mình? Ngập chìm trong những câu hỏi tại sao ấy, Nhật Vĩnh kêu liền mấy chai rượu mạnh. Cậu dằn vặt mình, cậu chẳng thể nhìn mặt nó, cậu nghĩ mình không có tư cách để nhìn mặt nó. Thế là cậu chìm vào men rượu. Đàn ông mà, khi buồn, họ chỉ có thể nuốt nước mắt ngược vào lòng, giải sầu bằng rượu bia, đâu thế khóc hu hu như đàn bà con gái. Như thế là nhục nhã! Nhưng sao họ không nghĩ rằng, làm như vậy biết đâu lòng họ lại dễ chịu hơn?.....................