Trong tim tôi chỉ có cô thôi đồ ngốc - Chương 03

Tác giả: Tinydangyeu

9 giờ 29 phút 16 giây pm trong quá khứ, khi nó đang bốc lửa trên sân khấu thì:
- Con bé này cũng được quá ha!
- Dạ, thân thể cũng ѕєχy hết biết đó chứ. Biết đâu thủ lĩnh lại có hứng thú, đại ca nhỉ?
- Khỉ, đời nào thủ lĩnh lại dính tới con gái. Nhìn nó mảnh dẻ như thế, vậy mà cú đá chắc ghê cơ. Thôi, mau chuẩn bị bắt con nhỏ đó đi!- Tên đó ra lệnh.
Quay về hiện tại:

- Ư.....Uhm........-Nó dần tỉnh lại.
Trước mắt nó là một màu đen bao trùm. Khi con mắt đã quen với bóng tối, nó thấy..........nothing.Anh Thư chỉ cảm nhận được rằng mình đang bị trói chặt vào một cái ghế thôi. Sau khi đầu óc đã tỉnh táo hẳn, nó mới lục lọi trí nhớ, nghĩ xem ai đã bắt mình thế này. Đang cố nghĩ thì cánh cửa bỗng mở ra, ánh sáng của bóng đèn compac huỳnh quang bừng sáng. Đã có câu trả lời cho nó.........
Thì ra nó đã nhầm. Cũng tại nó ngây thơ quá thôi. Làm gì có chuyện mà tên đại ca của một khu vực rộng lớn lại bỏ qua cho con bé mới chỉ gặp lần đầu đã tặng cho mình một cú đá "mãi mãi không bao giờ phôi phai" chứ.

Tên đầu gấu cúi xuống sát nó, mặt đối mặt:
- Cưng có nhận ra anh không?

Chao ôi, nó thật sự, thật sự không thể không nói rằng hắn ta trông cực kì.........xấu trai. Xấu thậm tệ, xấu kinh khủng, xấu dã man, xấu như chưa từng được xấu (đoạn này có dùng biện pháp nghệ thuật nói quá nha). Nhưng muốn sống sót để có thể được nhìn thấy ông mặt trời đỏ chói và quê hương tươi đẹp lần nữa, nó đành ngậm đắng nuốt cay mà trả lời:

- Sao em có thể quên đi gương mặt đẹp trai này được cơ chứ? Không thể ngờ rằng sau cú đá tai hại, sai trái, lỗi lầm của em đó, anh vẫn lung linh, huyền ảo như xưa! (Trời, dẻo miệng ghê lun)

- Ha ha ha, chuyện đó cô em không nói, anh đây cũng thừa biết! (chảnh thấy ớn, người ta mỉa đó con). Nhờ cái miệng dẻo mà anh tha cho cô em đó. Cái miệng nó cứu cái thân mà. Nhưng vấn đề không phải chỉ anh là được, người muốn bắt em về đây là thủ lĩnh anh cơ. Tụi anh đang tính bắt cưng ở trường, ai ngờ em lại dẫn xác tới vũ trường nộp mạng luôn đâu. Mà thủ lĩnh anh đây cũng dễ chịu lắm, cô em cứ từ từ mà tận hưởng nhé!- Hắn cười gian xảo rồi bỏ đi luôn.

"Trời ơi! Cái quái gì mà tận hưởng chứ? Tui nổi hết da gà, da ốc lên rồi nè! ૮ɦếƭ rồi, sao thoát ra bây giờ? Mai còn đi học nữa chứ. Cái đầu kia, mau suy nghĩ coi!" Khi nó đang cố nghĩ cách thì cánh cửa lại bật mở lần nữa. Nhưng.........sao khác với lần trước quá vậy nè! Đứng trước cánh cửa là một.....một.....một bạch mã hoàng tử! Chao ôi, nó chưa từng thấy ai đẹp trai, sáng chói, hoàn hảo đến thế! Khuôn mặt điển trai thật hài hoà với cặp lông mày đen rậm. Ánh mắt long lanh sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng. Cả đôi môi, đôi môi........ôi, ôi! Lại còn bộ vest thật sang trọng nữa chứ. Nói chung đó là một con người rất đẹp trai và quyến rũ - người đầu tiên làm nó say đắm đến thế. Và tất nhiên đó là ai, nó cũng đoán biết được.

- Cô.....tên gì?- Anh ấy hỏi.
"Cha mẹ ơi, giọng nói cũng tuyệt hay nữa!"- Nó mơ màng. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)

- Cô có nghe tôi nói không vậy? Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nè. Có biết là cô đã ᴆụng tới người của tôi không? Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!- Hắn dữ dằn với Thư.
........Cái quái gì? Tan. Biến. Hết. Tất cả những gì nó vừa nghĩ coi như chưa từng có. Con người đẹp thế mà sao cộc cằn quá vậy? Đúng là "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" mà. Nó cũng đáp lại không vừa:

- Ý anh núi Thái Sơn là anh đó hả? Sao anh kém hiểu biết quá vậy? Núi Thái Sơn cao nhiêu m? Anh cao nhiêu m? Thế mà cũng mang tiếng là con trai chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước ta!
- Nè, tôi không có nhường con gái đâu, đừng lên giọng với tôi!

- Ai bắt anh nhường? Sao anh không cởi trói, để tôi cùng anh đánh tay đôi? Cột người ta lại rồi quát mắng, anh có xứng làm con trai không?- Nó bĩu môi.
- Cô được lắm! Nhưng tôi cảnh cáo cho mà biết: Có cởi trói cô cũng không thắng nổi tôi đâu!- Hắn nổi cáu.

Công nhận hắn ta dễ bị khích thiệt, mới nói có 2, 3 câu, hắn đã cởi trói cho nó rồi. Dây thừng vừa "đáp chân" xuống đất, nó liền đạp một phát đau điếng vào chân hắn bằng chiếc guốc cao...5cm (vừa từ sàn nhảy về mà), rồi chạy biến ra khỏi phòng. Sau lời giới thiệu của Ly, nó cũng biết đâu thể địch nổi với Hải Long chứ. Nhưng.......gì thế này? Sao nó chạy bạt mạng nãy đến giờ mà vẫn chưa thấy nổi cái cửa ra hay cầu thang lên xuống gì cả? Như là mê cung, nó lại quay trở về căn phòng hồi nãy. Hắn ta thì đang ở trong cà nhắc đi ra, đã tới cửa. Thấy nó, hắn liền túm cổ nó lại:

- Sao, không tìm thấy lối ra chứ gì? Bộ cô tưởng nhà tôi là cái chốn đơn giản lắm hả?- Hắn cười đểu.
Gì, nhà hắn? To dzữ. Biết vậy thì hồi nãy nó đã không cương với hắn mà thử nhu rồi, biết đâu hắn lại thả nó ra. "Chán ghê, sao toàn làm sai vậy nè? Giờ sao đây?"- Nó cáu với bản thân.

Đang nghĩ cách, bỗng:
- Hừm.......cô làm bạn gái tôi nha?- Hải Long buông một câu xanh rờn sau khi nhìn tổng thể Anh Thư một lần.
Nó mắt chữ O, miệng chữ A, chưa định hình được tình huống để trả lời thì hắn cười phá lên:

- Ha ha ha, nhìn cô kìa! Bổn thiếu gia đây mà cặp bồ với cô để tự hạ thấp mình à? Cô nhìn kĩ thì tạm được thôi chứ không đạt tiêu chuẩn của tôi đâu!
What the..? Oh dear, nó muốn đạp bẹp dí hắn quá. Nhưng phải kiềm chế thôi, bởi nó đang muốn ra khỏi đây mà:

- Vậy tôi đâu có gì hấp dẫn để anh giữ lại đâu, đúng không? Cho tôi về nha?- Nó hạ thấp giọng, giương đôi mắt to tròn, nai nai nhìn hắn thật khẩn khoản.
- Trông tôi dễ dãi lắm hả? Mà thôi, bắt cô thì cũng có lợi gì đâu, nhưng cũng chẳng thể thả cô đơn giản thế được. Hay như vậy nha, nếu cô làm được việc tôi yêu cầu, cô sẽ được tự do. Còn không, tôi sẽ......HÀNH HẠ cô suốt đời. Nên nhớ: tôi là một con người cực kì độc ác đó.
"Sao hắn ác quá vậy. Chắc việc đó khó lắm đây. Thôi thì cứ thử xem thế nào"- Nó quyết định

- Vậy...tôi phải làm gì?
- Uhm..... Cô phải làm sao để Tú Quỳnh không quấy rầy tôi nữa. Thực ra tôi nghĩ cô hông làm được đâu, nhưng cứ thử đi ha, biết đâu lại thành công.-Hắn cười mỉa nó.
"Grrr.......tên đáng ghét."- Nó thầm nghiến răng rồi hỏi:
- Nhưng mà....Tú Quỳnh là ai chứ?

- Oh my gods! Cô không biết cô ấy là ai thiệt hả?- Hắn suýt té xỉu.
- Việc quái gì tôi phải biết?- Nó lên giọng.

- Nè, nói năng cẩn thận giùm tí nha!.....Thôi được rồi, để ngày mai tôi dẫn cô đi gặp cô ấy. Giờ cô về đi. Quản gia!! Dẫn cô gái này về!- Hắn hét lớn.
"Yeah ^_^, được thả rồi, nhưng ngày mai lại rắc rối đây", nó thở dài. Mà thực chất hắn cũng có tốt đẹp gì đâu, kêu người dẫn mình về để biết nhà đó mà. Tên gian xảo.
Tối hôm đó, nó leo lên giường ngủ với chiếc ௱ôЛƓ ê ẩm do hồi nãy vượt tường mà tường cao quá, làm nó té cái bịch. May mà ông bà chủ nhà không tỉnh dậy. Bao lo nghĩ về chuyện xảy ra cùng nỗi đau của chiếc ௱ôЛƓ nhấn chìm nó vào giấc ngủ yên bình.......
6:15 sáng hôm sau. Nó cùng Ly đi học. Trên đường đi nó ngập ngừng hỏi Ly:

- Ly này, cậu........có biết Tú Quỳnh là ai hông?
- Biết chứ, bộ cậu tưởng mình "mù thông tin" như cậu hả?- Ly lên mặt.

- Hì hì, đương nhiên là không rồi. Ai chẳng biết bạn Ly nhà ta rất thông thạo chuyện đời chứ!- Nó nịnh Ly.
- Nghĩ được thế là tốt đấy! Mà sao tự nhiên cậu lại muốn biết về cô ấy vậy?

- À không, cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là có nghe qua nên mình thắc mắc vậy thôi.

- Thế à? Vậy để mình kể cho mà nghe: Tú Quỳnh là một người rất nổi tiếng ở nước ta. Cô ấy học ở trường Superidol-một ngôi trường nữ sinh rộng lớn ở trung tâm Tp.HCM tụi mình đấy. Những cô gái xinh đẹp, tài giỏi nhất đều tập trung vào học ở đây. Và Tú Quỳnh chính là "công chúa" ở trường đó.
- "Công chúa"? Chắc cô ấy xinh lắm nhỉ?

- Xinh á? Chỉ xinh thôi sao? Tú Quỳnh có khi còn đẹp hơn nữ thần Venus ấy chứ. Trời ơi! Cậu không biết đâu. Cô ấy thực sự, thực sự rất là đẹp. Đã thấy một lần là không bao giờ quên được. Mình đã có cơ hội "lướt" qua cô ấy một lần, chao ôi, đẹp không thể tả! Cô ấy còn là cô gái có chỉ số IQ cao thứ hai nước mình. Tới 170 lận đấy! Không những thế, Tú Quỳnh còn là tiểu thư tập đoàn thời trang I.F đứng thứ tư nước ta. Haizz........Vừa giàu vừa đẹp lại vừa thông minh. Thật đáng ghen tị!- Ly tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Trên đời này có người như thế thật sao?- Nó hơi nghi ngờ.

- Chứ sao! Mà không chỉ có một, có hai lận đấy nhé. Cậu có biết Hoàng Linh - con gái chủ tịch tập đoàn trang sức F.L không (có nhắc đến ở p.1)? Nếu nói Tú Quỳnh là công chúa thì Hoàng Linh phải là nữ hoàng. Báo chí ca ngợi cô bé ấy hết lời luôn đó. Nào là dễ thương như nhân vật truyện tranh; sắc sảo như con dao hai lưỡi; thông minh, tài giỏi như Mari Cuiri..........Mình chỉ mới thấy hình trên báo thôi nhưng mình nghĩ ngoài đời chắc cô bé ấy còn xinh đẹp, dễ thương hơn nữa đó!- Ly xuýt xoa.

- À, cái cô bé mà ngày đầu gặp nhau cậu đã nhầm mình đó hả?
- Ừ, đúng rồi. Nhưng giờ nhìn kĩ thì.......chậc...chậc.- Ly vừa lắc đầu vừa chép miệng.
- Này này, bạn bè phải tâng bốc nhau chứ!- Nó giả vờ dỗi.
- Hì hì, đùa tí thôi mà. Chậc, mới đó mà đã 6:30 rồi. Tụi mình mau đến trường đi.- Ly nhìn đồng hồ.
- Uh, phải đấy!- Nó cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc