Hai mẹ con ngồi thêu một lát thì bên ngoài có người vào báo, nói người ta đã mang da đến. Liên Mạn Nhi kêu người mang vào, mẹ con hai người cùng chọn lựa.
Trong phủ thành cũng có cửa hàng chuyên bán da, nhưng lần này nhà Liên Mạn Nhi mua nhiều, hơn nữa lại còn muốn là loại tốt nhất cho nên không mua ở cửa hàng mà phái người đi các nơi sưu tầm. Cuối cùng tìm được hơn trăm tấm da thượng đẳng, có chuột vàng, chồn trắng, chồn tía, cáo trắng, cáo đỏ, đều là những tấm dầy, lông không tạp chất.
Những tấm da như vậy đương nhiên là giá không rẻ, dù là cửa hàng ở phủ thành cũng không tìm được. Đại sự lập gia đình ở thời đại này đều như vậy, chỉ cần gia cảnh khá giả, đều hận không thể một lần mà chuẩn bị hết đồ dùng cho cả đời.
Đừng nói những thứ khác, chỉ tính da thôi thì cũng đủ cho Liên Mạn Nhi dùng cả đời không hết.
Gần hơn một trăm tấm da, cuối cùng Trương thị chọn lấy một trăm tấm, buộc lại cẩn thận chuẩn bị làm đồ cưới cho Liên Mạn Nhi.
“Tất cả đều cho con, sau này mỗi năm con làm vài cái mặc, cũng đủ đến già, không cần phải xin ai.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi. Lúc Liên Chi Nhi thành thân có thể thấy được, Trương thị chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi vô cùng hào phóng, đây cũng là truyền thống nhà mẹ đẻ của Trương thị.
“Làm gì mà dùng nhiều như vậy.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Y phục bằng da không giống những y phục khác, đâu cần mỗi năm đều may mới.”
“Nhà người bình thường một cái áo lông mặc năm sáu năm, mười năm. Nhưng Trầm gia không phải là nhà bình thường,” Trương thị nói: “Mấy năm nay mẹ để ý thấy, không nói người khác, chỉ nói Trầm tam phu nhân, mỗi năm đều có áo lông.”
Liên Mạn Nhi thầm cảm động. Trương thị là người không hay để ý nhưng vì mình mà lưu tâm những chuyện này, vì nàng mà suy nghĩ. Tam phu nhân Trầm gia quả thật được coi là nữ nhân phú quý nhất ở phủ thành.
“Mẹ, con không để ý mấy thứ này.”
“Không để ý cũng không thể để thua kém người ta.” Trương thị nói: “Chuyện này ta và cha con, Ngũ lang đã thương lượng rồi… ta biết sau này Lục gia cũng không bạc đãi con, nhưng Lục gia là Lục gia, của nhà chúng ta là của nhà chúng ta… bây giờ không như ngày xưa, chúng ta muốn cho cũng không được, bây giờ có thì con cứ nhận lấy. Trong tay con có nhiều đồ, có chuyện gì cũng không cần lo.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, Trương thị nói như vậy, nàng muốn từ chối cũng không được.
Hơn nữa không thể không thừa nhận, lời Trương thị nói rất chí lý, đặc biệt là ở niên đại này, đồ cưới của một nữ nhân chính là thể diện của nàng ấy. Từ đồ cưới này, nữ nhân đó mới được pháp luật bảo vệ, được người đời thừa nhận tài sản trên danh nghĩa của nàng, nàng được toàn quyền sử dụng.
Cho dù người nhà không thu xếp cho nàng thì Liên Mạn Nhi cũng sẽ tự mình chuẩn bị, đây là cơ hội có thể quang minh chính đại có tài sản cho riêng mình.
Một trăm tấm da là cho Liên Mạn Nhi cất dùng sau này, ngoài ra hơn mười tấm da khác dùng để may y phục cho Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, nhiều như vậy dùng không hết đâu.” Liên Mạn Nhi lại nói: “Người xem, con còn lớn nữa, bây giờ may đồ, hai năm sau mặc không vừa rất lãng phí.”
“Ừ, vậy không làm nhiều, cứ theo quy định ở phủ thành làm thôi.” Trương thị nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu nói: “Còn phải làm cho cha con, ca ca cùng tiểu Thất mỗi người hai chiếc, giữ lại cho tỷ tỷ và tỷ phu con mỗi người một chiếc…”
Lát sau, hai mẹ con đã thương lượng đâu vào đấy hơn trăm tấm da.
Ngoài mấy thứ này, lần này người đi cũng mua thêm không ít da loại trung cùng da loại xấu một chút. Những thứ này hai người cũng không cần đích thân xem, chỉ sai nha đầu đi qua xem là được.
“Mấy loại da đó cũng cho con phân nửa, giữ ở đó sau này cho nha đầu may quần áo, thưởng cho hạ nhân.” Trương thị nói.
Bận rộn tới trưa, Liên Thủ Tín và Ngũ lang phái người về, một người nói là ăn cơm ở thôn trang, một người nói Trầm tam gia giữ lại ăn cơm, nên buổi trưa chỉ có hai mẹ con Liên Mạn Nhi ăn với nhau.
Ngủ trưa xong, lại có nữ quyến quen biết đến chơi, đợi tiễn họ ra về xong lại có đại nương quản sự đến xin gặp.
Bận rộn tới tối, Liên Thủ Tín, Ngũ lang, tiểu Thất đều trở về, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Cơm nước xong, mọi người ngồi uống trà nói chuyện.
Ngũ lang nói với Liên Mạn Nhi hắn đã đưa lễ vật cho Trầm Nghị và Trầm Thi rồi.
“ ….Cửu cô nương hình như bị ốm, mấy ngày nay ở trong nhà không ra ngoài.” Ngũ lang lại nói với Liên Mạn Nhi: “Ta đưa đồ đến các nàng còn cho người hỏi thăm khi nào muội sang chơi.”
“Cửu cô nương bị bệnh? Có nặng không? Hay là ngày mai muội qua đó xem.” Liên Mạn Nhi vội nói, nàng vốn định hai ngày sau đi Trầm gia, bây giờ Trầm Nghị bệnh, có lẽ nên sớm sang đó.
“Chắc không nặng đâu.” Ngũ lang nói: “Nghe nói đang uống thuốc, bởi vì sợ lây cho người khác nên mấy ngày nay đều không gặp ai. Mạn Nhi, nếu muội muốn đi cũng không nên đi ngày mai, cứ để một hay hai ngày nữa hãy đi.”
Cô nương con nhà giàu phần lớn thân thể yếu ớt, nếu đổi lại là con nhà nông, bị cảm chỉ uống hai chén nước gừng nóng, đắp chăn ra mồ hôi là khỏi, nhưng nhà giàu người ta phải mời lang trung đến bốc thuốc.
Dĩ nhiên, cẩn thận như vậy cũng không có gì không đúng, vì dù sao ở niên đại này không thiếu những người bị cảm không kịp thời trị liệu chuyển biến xấu thành bệnh thương hàn rồi mất mạng hoặc lưu lại bệnh căn.
Hơn nữa bị cảm cũng được coi là một chứng bệnh có tính lây nhiễm.
“Nếu vậy, tiểu Thất, mỗi ngày đệ qua đó học nhớ để ý giúp tỷ khi nào thấy Cửu cô nương có thể gặp người được thì báo với tỷ, tỷ đi thăm nàng.”
“Dạ.”
“…. Hôm nay học cái gì, có gặp tiểu Cửu không, hắn vẫn khỏe chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi tiểu Thất.
“…vì đệ mới về nên Lỗ tiên sinh không cho học bài mới, chỉ ôn lại bài cũ thôi. Tiểu Cửu ca vẫn khỏe còn hỏi thăm cha mẹ và tỷ, còn nói hai ngày nữa đến nhà chúng ta chơi.”
Nghe tiểu Thất nói vậy Liên Thủ Tín và Trương thị rất vui.
“Đứa bé kia, tuy là ngày càng lớn nhưng vẫn như ngày còn bé không hề làm cao, rất thân thiện.” Trương thị cười nói.
“Chỉ là với chúng ta thôi, chứ với người khác hắn cũng làm cao đó.” Tiểu Thất cười nói.
“Ca, ngày mai huynh rãnh không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Dạ” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Mẹ muốn may thêm hai bộ quần áo cho huynh, ngày mai người của cửa hàng may và thêu đều đến, nhân tiện đo cho huynh luôn.”
“Hẹn buổi trưa đi, sáng mai ta phải đi thư viện rồi.” Ngũ lang nói: “Buổi trưa có tiệc”
“Vậy thì trưa đi, tiểu Thất đến lúc đó con xin Lỗ tiên sinh về sớm một chút.” Trương thị nói, lại quay sang Liên Thủ Tín: “Cả chàng nữa, chúng ta đều ăn theo chúng nó, làm một chiếc.”
“Được.” Liên Thủ Tín và tiểu Thất gật đầu.
“Ca, huynh định mời khách ở tửu lâu của nhà chúng ta hay ở nhà?” Liên Mạn Nhi lại hỏi chuyện mời khách với Ngũ lang.
“Không cần trong nhà chuẩn bị đâu, ta hẹn ở Thuận Đức phường.”
“Vậy cũng tốt, đệ hỏi tiểu Cửu chính xác là ngày nào rồi dặn trong tiệm chọn con vịt mập cho hắn.”
Thời tiết lúc này thích hợp ăn vịt quay, hơn nữa Trầm tiểu Béo lại thích ăn.
“Dạ.” Tiểu Thất gật đầu.
Cả nhà cười nói đến lúc tiêu thức mới tan. Ngũ lang và tiểu Thất đến thư phòng, Trương thị và Liên Mạn Nhi dắt nha đầu đi thêu thùa, chỉ có Liên Thủ Tín là rãnh rỗi.
“Ta đi xem các nơi trực đêm.” Liên Thủ Tín là người không chịu được nhàn rỗi, khoát áo đứng lên nói. Mỗi tối, Liên Thủ Tín sẽ đích thân đi kiểm tra các nơi, còn đến chuồng ngựa tự mình chăm sóc mấy con ngựa, cho đến khi bọn trẻ đi ngủ hết hắn mới cùng Trương thị đi ngủ.
Khi Ngũ lang và tiểu Thất đọc sách đến giờ Hợi cũng là lúc Liên Mạn Nhi cùng các nha đầu thêu thùa, xem sổ sách xong, đầu giờ Hợi đi ngủ, nàng là người ngủ sớm nhất nhà.
Liên tiếp mấy ngày Liên Mạn Nhi không ra ngoài, cùng với Trương thị ở nhà thêu thùa may vá. Hôm nay, nghe nói Trầm Nghị đã khỏe, có thể tiếp khách, Liên Mạn Nhi ăn xong điểm tâm, nói với Trương thị mình muốn sang Trầm gia.
“Con đến đó nói ta bận quá đi không được, thay ta hỏi thăm mọi người.” Trương thị nói: “Con mấy ngày nay ở nhà chắc chán rồi, cũng nên đi ra ngoài chơi, thích ở đó chơi bao lâu cũng được, nếu ở đó ăn cơm thì cho người về báo với ta là được.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi cười nói, dắt theo mấy nha đầu, lại chọn hai giỏ hoa tươi trong vườn mang theo, ra ngoài lên xe đi.
Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, trừ nha đầu thi*p thân hầu hạ còn có bốn thô sử bà tử, còn có quản sự dắt theo vài tên sai vặt bao bọc trước sau, đi thẳng đến Trầm phủ.
Trước ngõ Tùng Thụ có một quán trà nhỏ, quanh năm bán chút trà nóng, Liên Mạn Nhi vừa đi khỏi, trong quán trà có một nam tử ăn mặc như người bán hàng rong đứng lên, nhảy lên con la, hướng thành Tây mà đi.