Trương Thị một tay túm lấy tóc Hà Thị, tay kia lại tát một cái tát lên trên mặt Hà Thị, đem Hà Thị đánh đến choáng váng, nếu không phải Trương Thị còn đang nắm lấy tóc Hà Thị, thì Hà Thị đã sớm ngã sấp xuống rồi.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh có chút sợ ngây người.
Trương Thị bình thường đối xử với mọi người đều khoan dung, nếu là bị mọi người dùng lời nói động chạm đến, nàng bình thường cũng chọn nhẫn nại. Hôm nay mới cùng Hà Thị nói chưa đến hai câu, liền động thủ rồi? Đây là cái bánh bao ôn nhu Trương Thị sao?
Bộ dạng Trương Thị mắt trợn tròn xoe, vậy mà rất có khí thế.
Hà Thị tựa hồ bị Trương Thị trấn trụ rồi, muốn giãy dụa, lại bị Trương Thị nắm tóc, khi chiếm được tiên cơ, nàng liền vươn tay ra, muốn hướng tới trên mặt Trương Thị cào cấu.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng chạy tới.
“Nhị thẩm, thẩm đừng bắt nạt mẹ cháu.” Liên Mạn Nhi gắt gao ôm lấy một đầu cánh tay Hà Thị. Liên Chi Nhi cũng chạy tới ôm lấy một cánh tay khác của Hà Thị.
Hà Thị vốn không phải là đối thủ của Trương Thị, hiện tại lại có thêm hai người kéo tay nàng, thì nàng lại càng không có cơ hội.
“Ai ôi, có ai không, muốn đánh ૮ɦếƭ người đây mà.” Hà Thị liền bắt đầu gào thét.
“Ngươi im miệng cho ta. Ngươi còn gào thét, ta còn đánh ngươi.” Trương Thị nghiêm mặt nói.
Hà Thị gặp Trương Thị như đột nhiên thay đổi thành người khác, nhìn thấy ánh mắt của nàng, cũng có chút chột dạ.
“Vợ lão tứ, ta có còn là chị dâu ngươi không? Ngươi là ăn phải thuốc súng hay sao, cái gì cũng không nói liền động thủ đánh ta.” Hà Thị bị ba mẹ con Trương Thị chế trụ, ngữ khí nói chuyện liền mềm mại xuống.
“Tự ngươi nói cái gì, ngươi còn không biết?” Trương Thị âm điệu đều có chút thay đổi, “Ta nói cho ngươi biết, ngươi bình thường thế nào, ta mặc kệ ngươi. Nếu ngươi còn nói xấu thanh danh con gái của ta, ta liền xé nát miệng của ngươi.”
Rõ ràng là bọn vô lại bắt nạt người, Liên Chi Nhi cũng không bị tổn hại lông tóc. Nhưng vừa rồi, qua miệng Hà Thị giống như Liên Chi Nhi rất thu hút nam nhân. Trương Thị rất là tức giận, con gái quan trọng nhất là trinh tiết cùng thanh danh.
Trương Thị từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, nên cực kỳ coi trọng vấn đề này. Nàng đối với vật chất cũng không quá để ý, nhưng ngược lại càng coi trọng danh dự. Đây cũng là lý do những năm tháng này nàng làm bánh bao, còn lấy đó làm niềm vui.
Lấy làm nhiều làm quan điểm sống, áo cơm ít một chút cũng được, mọi thứ đều nhượng bộ, vì gia đình hòa thuận, Trương Thị đều nguyện ý làm như vậy. Nhưng nàng tuyệt không thể ẩn nhẫn nếu người khác vu oan phẩm hạnh của nàng. Khi mà bị Chu Thị chỉ trích ăn trộm trứng gà, nàng rất là tổn thương,liền lấy cái này làm duyên cớ. Mà so sánh chính mình phẩm đức bị nghi vấn, càng làm cho Trương Thị không có cách nào dễ dàng tha thứ chính là có người giội nước bẩn lên trên người con gái của nàng.
Cái này chính là điểm mấu chốt khiến nàng tức giận.
Sự tức giận trên người Trương Thị bị chạm đến, bạo phát trên người nàng giống như Trương Thanh Sơn đấu với hổ lang trên núi, bưu hãn cùng tâm huyết, dùng phương thức hung hãn nhất để phản kích lại Hà Thị.
Hà Thị bình thường nói chuyện điêu ngoa, hôm nay muốn kiếm mấy khối thịt ăn, lại không được ăn, trong nội tâm liền có chút chua xót, lời vừa mới nói là cố ý nghĩ bẩn thỉu cho Liên Chi Nhi đấy. Nàng cho rằng Trương Thị không dám nói gì, ai ngờ Trương Thị đi lên liền cho nàng hai cái tát. Nàng biết mình đuối lý, lại thấy Trương Thị hung hãn như vậy, trong nội tâm liền thấy rất sợ rồi.
“Ta chưa nói cái gì.” Hà Thị dập đầu, lắp bắp mà nói.
“Ngươi có nói hay không có gì khác hay sao? Đó là lời hữu ích? Chính ngươi cũng là nữ nhân. Ngươi cũng có con gái. Mấy đứa con của ta lên chợ bán đậu phộng, có kẻ không biết xấu hổ muốn ςướק, lại bị mấy đứa con của ta đánh chạy, chuyện là như vậy. Ngươi nghe rõ chưa?”
“Lời nói của ta chính là vô tâm thôi . Chi Nhi là cháu ruột của ta, ta như thế nào có thể làm xấu thanh danh của nàng.” Hà Thị cười nói theo: “Vợ lão tứ, ngươi buông ta ra, tóc ta đều bị ngươi làm cho rụng hết mất.”
Trương Thị thấy Hà Thị đã chịu thua, lúc này mới thả tóc Hà Thị ra, tiện tay đem một nắm tóc ném xuống đất.
“Nhị thẩm, ta cũng không muốn nói với ngươi nhiều lời. Ngươi liền nhớ kỹ cho ta, nếu ta còn nghe thấy những lời không đúng như vậy, đến lúc đó ngươi đừng trách ta không nhận biết ngươi là ai.” Trương Thị trầm mặt nói.
“Ta khẳng định cái gì cũng không nói.” Hà Thị sờ sờ da đầu mình thấy rất đau, xám xịt mặt bước thẳng đi.
“Mẹ.” Liên Chi Nhi dựa vào bên người Trương Thị, nàng mới biết rằng nguyên lai Trương Thị giữ gìn cho nàng như vậy.
“Chi Nhi của ta đã trưởng thành thành đại cô nương rồi, mẹ mấy năm này thật xin lỗi con.” Trương Thị nhẹ vuốt lưng Liên Chi Nhi, chậm rãi nói.
“Mẹ, người đừng nói như vậy. Con biết trong lòng mẹ rất thương con.” Liên Chi Nhi lên tiếng.
“Mẹ.” Liên Mạn Nhi nói, nàng thật không ngờ Trương Thị còn có một mặt như vậy. “ Bộ dạng của mẹ vừa rồi thật uy phong.”
Trương Thị trì hoãn một hồi, trên mặt khí sắc đã tốt hơn rồi. Nàng vừa rồi thật là bị chọc tức.
“Ai nha, hai con không biết chứ, khi mẹ nghe thấy Nhị thẩm nói những lời như vậy, đầu óc đều không nghe sai sử, làm cho hai con sợ rồi.” Trương Thị liền đối với Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi nói.
Hai cái đứa trẻ liền nhẹ gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Mẹ, người cũng thật là lợi hại.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Mẹ là bị chọc tức.” Trương Thị nói.
“Mẹ, người như vậy rất tốt.” Liên Mạn Nhi liền cười. Quả nhiên là “vi mẫu tắc thì cường”*, vì che chở cho con gái mà nổi nóng, Trương Thị liền cho nàng cảm giác rất thân thiết.
* Người mẹ vì bảo vệ con mình thì sẽ mạnh mẽ lên
Trong cùng một cái sân thì không có gì là bí mật, chuyện Trương Thị đánh Hà Thị chỉ trong chốc lát mọi người đều biết.
Trong Tây phòng.
“Ta biết ngay, nàng trung thực đều là giả dối hết. Ngày đó đánh ta, đã ra tay rất hung ác rồi.” Cổ Thị vô ý thức đưa tay lên sờ sờ miệng mình.
Trong Đông phòng.
Chu Thị cùng Liên Tú Nhi trước tiên là giật mình, sau là trầm mặc.
“Nàng ta càng ngày càng có tiền đồ.” Chu Thị sau nửa ngày trầm mặc mới tức giận nói.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thị đã thức dậy. Trước đem tro trong lò đào sạch sẽ, chứa ở trong đồ hốt phân, rồi đi đến ngoài cửa bước qua. Nàng vừa mới đi đến cửa lớn đã thấy Liên Tú Nhi giội hết nước, bưng chậu không theo ngoài cửa đi về tới. Hai người đối mặt nhau.
Hai người đều đứng thẳng.
Liên Tú Nhi vốn là cúi đầu không muốn nói lời nào, một hồi liền ngẩng đầu lên, cực kỳ nhanh liếc nhìn Trương Thị, lại đem ánh mắt dời đi, cũng không dám nhìn thẳng Trương Thị.
“Tứ tẩu.” Liên Tú Nhi thấp giọng kêu một tiếng.
Trương Thị sửng sốt một chút, mới lại đáp ứng lại. Lúc trước không có việc gì, đều là nàng chào hỏi Liên Tú Nhi trước, Liên Tú Nhi rất ít khi chủ động chào hỏi nàng.
Liên Tú Nhi lại cúi đầu, theo bên người Trương Thị đi tới.
Trương Thị sau khi đem tro đi, quay trở lại còn có chút trố mắt.
Liên Mạn Nhi đứng ở trong sân, sự tình vừa rồi nàng cũng đều nhìn thấy, cũng đi theo Trương Thị trở về trong phòng.
“Cô cô con cùng mẹ nói chuyện đấy.” Trương Thị vào trong phòng liền lên tiếng.
“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi cười cười. “Ngày hôm qua gặp mặt, cô cô còn không có để ý đến mẹ .”
Trương Thị liền có chút trầm tư.
“Mẹ, có phải hay không mẹ đang suy nghĩ cô cô vì sao đột nhiên nói chuyện với mẹ hả?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Mẹ chính là không nghĩ ra được.” Trương Thị liền nói. Nhìn thấy Liên Mạn Nhi mỉm cười, liền hỏi “Mạn Nhi, con biết rõ là vì sao a?”
“Mẹ, mẹ ngẫm lại, ngày hôm qua mẹ làm cái gì?” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Ngày hôm qua mẹ làm rất nhiều việc.” Trương Thị thấy khó hiểu.
“Thế nhưng có một việc, mẹ từ trước đến giờ chưa có làm qua.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Mạn Nhi, con nói là việc mẹ đánh Nhị thẩm?” Trương Thị hỏi “Cô cô con liền vì vậy mà cùng mẹ nói chuyện?”
Trương Thị trong lúc vô tình tạo lên uy, chính nàng ta còn không biết.
“Cô cô sợ hãi mẹ rồi, mẹ à.” Liên Mạn Nhi liền cười.
“Không thể a, cô cô con sợ mẹ? Nên nàng mới cùng mẹ nói chuyện?” Trương Thị có chút không tin.
“Mẹ, đây không phải là sợ, mà là kính.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Trương Thị vẫn như trước không hiểu.
Liên Mạn Nhi âm thầm lắc đầu, nhân tâm phức tạp, nàng cũng không thể hoàn toàn nói rõ ràng.
“Có lẽ là bàn tay của mẹ đánh vào trên mặt của Nhị thẩm khiến cô cô đột nhiên rõ ràng, minh bạch, biết rõ nàng trước kia sai rồi, trong nội tâm liền áy náy.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương Thị lần này càng không tin.
“Con, con quỷ nhỏ linh tinh, mẹ con con đều muốn lừa gạt.”
Cách một phiên chợ, Liên Mạn Nhi lại lấy hai mươi cân đậu phộng, cùng Liên Ngũ Lang, Tiểu Thất đem đến chợ bán. Lần này Liên Chi Nhi không có đi cùng mà ở lại nhà.
Liên Mạn Nhi dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận nghe mọi người nghị luận. Quả nhiên có nhiều người bàn tán chuyện ngày đó phát sinh. Bất quá đều nói Trầm gia hung ác, bá đạo thế nào, kết quả bị gia chủ phát hiện, bị nghiêm trị như thế nào, bị đánh chỉ còn lại chút hơi tàn. Mọi người đều khen Trầm gia trị gia nghiêm cẩn, không bao che khuyết điểm, nói Trầm gia nhân nghĩa, chính là phúc khí của dân chúng Thanh Châu.
Lần xử trí lần này, Trầm gia thắng được như vậy đã mang lại danh dự tốt, những chuyện khác đã bị làm giảm bớt.
Liên Mạn Nhi liền để tâm.
Bọn họ như lần trước, tại trên chợ bán đậu phộng, lần này bán nhanh hơn nhiều, chưa tới một canh giờ đã đem hai mươi cân đậu phộng đều bán hết. Liên Mạn Nhi ước lượng túi tiền trong tay, cùng Liên Ngũ Lang và Tiểu Thất thương lượng nên mua cái chút điểm tâm mang về.
“Lần trước tại nhà của Ấu Hằng ca, ta thấy bánh hoa quế ăn cũng không tệ” Liên Mạn Nhi nói. “Hình như đó là điểm tâm của một nhà trên phố Liễu Nhai làm đấy, hay ta mua một ít điểm tâm của cửa hàng đó mang về cho mọi người nếm thử.”
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều gật đầu.
Ba đứa trẻ liền hướng phố Liễu Nhai đi tới, rẽ vào thì thấy bên đường có một quán trà nho nhỏ, cửa hàng điểm tâm kia ở ngay bên cạnh quán trà.
“Nhị tỷ, tỷ xem.” Đột nhiên Tiểu Thất chỉ tay vào quán trà bên cạnh để cho Liên Mạn Nhi xem. “Là Nhị thẩm và Nhị ca.”
Liên Mạn Nhi nhìn theo hướng tay Tiểu Thất chỉ, bên trong quán trà cũng không có bao nhiêu người, bên cạnh cái bàn ở ven đường, có ba người ngồi, đúng là Hà Thị và Liên Nhị Lang. Tóc Hà Thị không biết chải bằng cái gì mà trơn bóng, còn phát sáng, hai người đều mặc quần áo mới tinh, Nhị Lang còn mặc một bộ quần áo rườm rà. Bên cạnh các nàng còn có một vị phu nhân trung niên, ăn mặc cực kỳ sáng sủa, đúng là bà mối Vương ngày đó đến Liên gia làm mai.
“Nhị thẩm ở đây làm gì?” Liên Mạn Nhi liền nghĩ.
Nàng không muốn Hà Thị thấy các nàng mua điểm tâm, nếu như vậy khẳng định sẽ hướng các nàng mà đòi. Liên Mạn Nhi nghĩ ngợi một hồi, nhưng trong lòng không khỏi hiếu kì.
Lúc này đã nhìn thấy bà mối Vương ghé vào bên tai Hà Thị không biết nói cái gì, Hà Thị liên tục gật đầu, sau đó ánh mắt của ba người đều chuyển hướng đến cửa sau của một gia đình đối diện.
Xem bộ dạng như vậy, chẳng lẽ là muốn kết thân? Liên Mạn Nhi đột nhiên linh cơ khẽ động mà nghĩ đến.
“Chúng ta cùng đi qua đó xem.” Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Tiểu Thất cùng Liên Ngũ lang đi đến gần quán trà.
“Các ngươi như thế nào lại đến đây?” Hà Thị ngẩng đầu nhìn thấy các nàng liền hỏi.
“Chúng cháu cũng đến chợ ah. Nhị thẩm, Nhị ca, hai người đến đây làm gì vậy?” Liên Mạn Nhi nói.
“Đi ra rồi, đi ra rồi.” Bà mối Vương hạ thấp giọng, nói.
Hà Thị hiện tại muốn đuổi Liên Mạn Nhi đi đã không kịp nữa rồi, liền vội vàng để cho Liên Mạn Nhi ngồi xuống.
“Đều ngồi xuống, đừng lên tiếng.” Hà Thị nói.
“Nha.” Liên Mạn Nhi gật đầu, ba đứa bé ngồi ngay xuống bên cạnh bàn.
Hà Thị nhìn chằm chằm vào sau phiến cửa. Két một tiếng mở ra. Một vị phu nhân trung niên mặc đồ đỏ cùng một đại cô nương mặc đồ xanh đi từ trong cửa ra. Xem bộ dáng hai người chắc là mẹ con.
Hai người tại cánh cửa dừng lại, rồi hướng quán trà bên này đi tới.
Ánh mắt Hà Thị cùng Liên Nhị lang đều chăm chú nhìn vào trên người cô nương kia.
Liên Mạn Nhi cũng cẩn thận mà dò xét vị cô nương kia, xem ra khoảng mười bảy, mười tám tuổi, người cũng không thấp, bộ иgự¢ cùng bờ ௱ôЛƓ phi thường đầy đặn, khi đi yểu điệu như là lá liễu. Đợi cô nương kia đến gần, Liên Mạn Nhi thấy rõ dung mạo của nàng, mặt hình trứng vịt, hai hàng mi cong cong tinh tế. Liên Mạn Nhi nhìn khuôn mặt này cũng là bình thường, chỉ là làn da trắng tinh, làm cho nàng đẹp thêm không ít.
Quả nhiên là tới cho Nhị Lang xem mặt vợ đấy.
Liên Mạn Nhi vụng trộm nhìn Nhị Lang. Từ lúc cô nương này xuất hiện, con mắt của Nhị Lang liền chăm chú vào trên người cô nương kia mà không có dời đi.
Như vậy nhìn nhau, phần lớn là do bà mối ở bên trong an bài, Nhị Lang cùng Hà Thị muốn xem con gái người ta, cô gái kia cùng người nhà cũng muốn nhìn Nhị Lang.
Nhị Lang có chút khẩn trương, lưng thẳng tắp, cứng đờ ngồi ở đó.
“Dịch dịch sang phía bên kia đi.” Bà mối liền đẩy Ngũ Lang, sợ Ngũ Lang chặn Nhị Lang, cô nương bên kia không nhìn rõ.
Ngũ Lang liền mang ghế chuyển sang một bên.
Hai mẹ con nhà kia chậm rãi đi về quán trà phía trước, trước cửa hàng điểm tâm liền dừng lại, mua một bao điểm tâm gì đó, lại quay ra, lần nữa đi qua quán trà. Thời điểm đi qua trước mặt Nhị Lang, cô nương kia hơi nghiêng mặt, hai mắt liếc nhìn Nhị Lang, trong ánh mắt lưu quang khẽ chuyển.
Thẳng đến khi hai mẹ con nhà kia đã đi về nhà, đóng cửa lại, khuôn mặt Nhị Lang vẫn đỏ bừng bừng, con mắt chằm chằm nhìn cánh cửa kia, tựa hồ tròng mắt cũng không động.
“Ta nói cái này, Triệu cô nương là tiểu mĩ nhân, Nhị Lang tầm mắt cao, nhìn xem bộ dạng thế nào?” Bà mối Vương đã nhìn thấy thần thái của Nhị Lang, biết rõ hồn của Nhị Lang sợ là bị Triệu Thanh Tú câu đi mất rồi, lại cố ý hỏi.
“Nhị Lang,con cảm thấy thế nào?” Hà Thị liền hỏi Nhị Lang.
Nhị Lang im lặng một hồi, cuối cùng phun ra ba chữ: “Con thấy được.”
“Việc này còn phải nhờ Vương đại nương giúp đỡ nhiều ah.” Hà Thị liền đối với bà mối Vương cùng cười nói.
Bà mối Vương liền cười khanh khách hai tiếng.
“Theo ta thấy, Triệu cô nương cũng vừa ý Nhị Lang của chúng ta rồi, đây là nhân duyên khó có được, tựu là lúc trước nói chuyện này…”
“Cái này bọn ta khẳng định nghĩ biện pháp.” Hà Thị lên tiếng. “Đồ cưới nhà đó…”
“Ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi xem cách ăn mặc của người ta còn có thể bạc đãi con gái sao?”
Hà Thị liền cười vui vẻ.
Nguyên lai vừa rồi là Triệu Thanh Tú a, Hà Thị cùng Nhị Lang xem ra rất vừa ý cửa hôn sự này, cũng không biết sính lễ nhiều như vậy từ chỗ nào ra.
Bà mối Vương nói muốn đi Triệu gia nghe ngóng tin tức, liền đi trước.
Liên Mạn Nhi cũng đứng lên, khóe mắt liếc nhìn qua thấy đầu ngõ có một tiểu cô nương chậm rãi đi đến, thân ảnh tựa hồ có chút quen thuộc.
Liên Mạn Nhi thoáng thấy giật mình, nghiêng đầu đi, tiểu cô nương vừa đi qua chỉ còn nhìn thấy một bóng lưng.
“Ta hình như trông thấy Đóa Nhi ah?”