Kể từ khi rau xanh trong noãn rạp có thể thu hoạch đến nay, nhà Liên Mạn Nhi trừ để nhà mình ăn, cũng có tặng một ít cho mọi người nếm thử. Hơn nữa tửu lâu còn có thêm món mới, hiện giờ, phần lớn mọi người trong phủ thành đều đã biết nhà Liên Mạn Nhi vào mùa đông còn có thể trồng ra rau xanh tươi mới.
Chuyện noãn rạp, tự nhiên cũng được truyền bá ra ngoài. Nên có không ít người, công khai hoặc âm thầm đến hỏi thăm.
Liên Mạn Nhi tin tưởng, biết được kiến trúc cụ thể của noãn rạp rồi, trong phủ thành sẽ có không ít nhà tự mình xây dựng tạo noãn rạp, trồng rau xanh. Những người này, phần lớn sẽ không nghĩ đến dựa vào những thức ăn này để kiếm lợi, mà là vì phong phú bàn cơm nhà mình.
Này không chỉ là vấn đề hưởng thụ, còn quan hệ rất lớn đến thể diện.
Về phần thiết kế ra noãn rạp, Liên Mạn Nhi lấy cảm hứng từ noãn phòng trồng hoa và cây cảnh trong nhà, kết hợp với kinh nghiệm ươm mầm khoai lang ương ở nông thôn, cuối cùng mới có thể hoàn thành. Từ ngoài nhìn vào, tựa hồ cũng không phức tạp, nhưng bên trong phải có chút kỷ xảo. Người không biết rõ, mặc dù trông mèo vẽ hổ, cũng dựng lên noãn rạp, nhưng hiệu quả nhận được sẽ không giống nhau.
Liên Mạn Nhi không có ý định xây thêm nhiều noãn rạp trồng rau xanh để thu lợi, nhưng mà, nàng nghĩ có thể thông qua bán bản vẽ noãn rạp kiếm về một khoản tiền. Mà người mua bản vẽ noãn rạp, không giới hạn ở những nhà giàu trong phủ thành, còn bao gồm cả trong phủ Liêu Đông, thậm chí cả những nhà giàu có ở những khu có mùa đông giá lạnh khác ngoài phủ Liêu Đông.
Liên Mạn Nhi suy tính trong lòng tốt, liền đem ý tưởng này nói cùng Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang và Tiểu Thất. Tính toán xong xuôi, còn có phân tích thị trường, thay vì xây noãn rạp trồng cây, bán ra rau dưa mới mẻ, còn không bằng giống như bây giờ, đem rau xanh chỉ cung cấp cho tửu lâu nhà mình, kèm theo gia tăng giá trị của rau dưa.
“Như vậy cũng tốt.” Người một nhà gật đầu.
“Chuyện này. Chúng ta không cần tự mình ra mặt, an bài người khác đến làm sao.” Ngũ Lang liền nói, “Mặt khác, còn để lại mấy phần bản vẽ . . . . . . . Giữ lại tặng người ta.”
“Muội cũng nghĩ như vậy.” Liên Mạn Nhi cười nói. Ngũ Lang hiện tại làm việc, càng ngày càng chu đáo, có trước có sau, Liên Mạn Nhi nghĩ chờ sau này nàng gả ra cửa, Liên gia có Ngũ Lang làm đương gia, nàng đại khái đã có thể yên tâm.
“Sợ là kiếm cũng không được quá nhiều tiền, coi như là bù lại chút vất vả thôi.” Liên Mạn Nhi lại nói, hơn nữa làm như vậy, còn có thể thu hồi một chút chi phí xây dựng noãn rạp.
Mặc dù hiện tại cuộc sống của nhà nàng cũng không cần phải quan tâm những thứ này, nhưng là tăng thu giảm chi, hai 乃út cùng vẽ, mới có thể bảo đảm phú quý vĩnh viễn.
“Đây là một chuyện, còn có. . . . . .” Liên Mạn Nhi vừa nói, nhìn một chút đám nấm mới trồng ra kia, “Con nghĩ. Mặc dù chúng ta không dựng thêm noãn rạp nữa. Nhưng có thể xây thêm vài toà noãn phòng đơn giản một chút.”
Noãn phòng đơn giản, cấu tạo cùng noãn rạp hiện tại là giống nhau, chẳng qua là đổi nóc nhà lưu ly xa hoa thành nóc nhà bình thường, bên trong nhà dùng hỏa lò, giường sưởi cùng tường ấm để sưởi ấm. Noãn phòng đơn giản như vậy, không thể trồng được những thứ rau xanh cần nhiều ánh sáng mặt trời kia, nhưng lại có thể dưỡng ra mấy loại nấm ăn, mầm đậu phụ, những thứ này chỉ cần nhiệt độ và độ ẩm, cũng không có nhiều yêu cầu đối với ánh mặt trời.
Mà chút rau xanh này, trong mùa đông vẫn hiếm lạ, và rất được hoan nghênh.
“Như vậy có thể xây nhiều noãn phòng một chút, chiếu cố so với noãn rạp đơn giản hơn. . . . . . . Trồng ra nấm ăn, đậu mầm, trừ để nhà mình ăn, làm nguyên liệu cho tửu lâu, còn lại đem đến trong cửa hàng thổ sản của chúng ta, cùng với mấy thứ ngó sen gì đó, đem bán ra ngoài.” Liên Mạn Nhi quyết định nói tất cả những gì nàng nghĩ đến.
Người một nhà nghe Liên Mạn Nhi nói…, thương lượng một trận, đều cảm thấy quả thực là một ý kiến hay.
“Ở thôn trang này xây hai tòa, tất cả các thôn trang nhà chúng ta cũng đều dựng hai tòa, sau này mùa đông lại có thêm một tiền thu.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Hơn nữa, như vậy là có thể cung cấp rau xanh vào mùa đông cho mọi người.
“Trong thôn bên kia, cũng nên dựng một ngọn chứ.” Tiểu Thất liền nói. Như vậy, lúc bọn họ trở lại thôn, vẫn có thể có rau xanh tươi để ăn. Hơn nữa, những thứ kia còn có thể cung cấp cho cửa tiệm vịt nướng Thuận Đức phường của bọn họ ở Cẩm Dương huyện thành cùng tửu lâu Liên ký.
“Tiểu Thất nói rất đúng.” Liên Thủ Tín liền nói, “Nhà cũ chúng ta bên kia, khẳng định cũng phải dựng.”
Người một nhà bàn bạc xong, liền từ trong noãn rạp đi ra ngoài, tính toán đem chuyện an bài xong xuôi. Lúc này, người làm thuê trong thôn trang hớt hải chạy tới.
“. . . . . . Lục gia tới cửa. . . . . .”
Trầm Lục thế nhưng tới đây, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất vội vàng sửa sang lại xiêm y, mang người đi ra ngoài nghênh đón. Liên Mạn Nhi cùng Trương thị không có đi đón Trầm Lục, mà là ở lại trong hậu viên, chậm rãi vừa đi vừa nhìn.
Không nghĩ tới Trầm Lục trở lại, Liên Mạn Nhi liếc Cát Tường một cái. Cát Tường hiểu ý đi tới, lén lút sai tiểu nha đầu đến phía trước thăm dò. Không lâu sau, tiểu nha đầu trở lại.
“. . . . . . Lục gia hôm nay cũng ra khỏi thành đến thôn trang xem một chút, đi ngang qua Quách gia thôn, nhìn thấy xe ngựa nhà chúng ta, liền tới đây xem một chút. . . . . . . Cửu gia cũng cùng đi.” Tiểu nha đầu đem tin tức hỏi thăm được nói cho Cát Tường biết, Cát Tường chuyển lời lại cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu một cái, nguyên lai là ngẫu nhiên. Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi không khỏi nhếch miệng cười.
“Mẹ, buổi trưa chúng ta ăn ở thôn trang đi, con đi hái thức ăn.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Hái nhiều một chút, giữ Lục gia lại ăn cơm.” Trương thị liền nói.
“. . . . . . chắc gì đã có thời gian.” Liên Mạn Nhi nói.
“Vậy cũng được.” Trương thị đầu tiên là gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nói, “Nếu không có thời gian, cần ăn cơm vẫn phải ăn cơm, không hề tốn thêm thời gian gì. Bất kể thế nào, ta cứ chuẩn bị trước.”
Liên Mạn Nhi nghe Trương thị nói như vậy thì gật đầu đáp ứng, rồi gọi người cầm theo rổ, tự mình đi tới trong noãn rạp, mang theo hai tiểu nha đầu lựa rau dưa.
Trương thị cũng đi vào, một hồi liền có chút ngứa tay, thay cho tiểu nha đầu, tiến lên hái rau xanh.
“Nương, buổi trưa chuẩn bị nồi lẩu nhé. Cho thêm người đi báo, để Thuận đức phường đưa một con vịt nướng tới đây.” Liên Mạn Nhi vừa chọn rau dưa, vừa bàn với Trương thị.
“Cứ làm vậy đi.” Trương thị tự nhiên gật đầu.
Liên Mạn Nhi gọi một tiểu nha đầu tới, phân phó xuống.
“Ngươi trước tiên cứ ra phía trước, nói một tiếng với đại gia, lại hỏi xem đại gia còn có an bài khác hay không?”
Tiểu nha đầu kia nhanh nhẹn đáp ứng đi phía trước truyền lời, một lúc sau quay lại , nói với Liên Mạn Nhi là Ngũ Lang đã biết, còn nói rất tốt, đã gọi đầy tớ an bài.
“Cô nương, lúc nô tỳ sắp trở về, có nghe thấy Lục gia nói, muốn đến xem noãn rạp.” Tiểu nha đầu bẩm báo.
Liên Mạn Nhi nghe, vội vàng buông rổ, đi tới trước mặt Trương thị.
“Mẹ bọn họ muốn tới hậu viên , hai ta cứ về phòng trước thôi.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Ừ, chúng ta đi về trước.” Trương thị gật đầu nói, biết Liên Mạn Nhi có chút xấu hổ, không tiện gặp Trầm Lục.
Bên này hai mẹ con đang muốn bước ra khỏi noãn rạp, lại nghe thấy tiếng bước chân, dường như đã vào hậu viên. Trầm Lục bọn họ đã tới gần rồi, Liên Mạn Nhi còn có thể nghe thấy giọng nói của Trầm Lục.
“. . . . . . Trông thấy thì cũng có sao, cũng không phải trước kia chưa từng gặp mặt. Rồi lại nói, chuyện này cô nương chúng ta, cũng không cần cẩn trọng cứng nhắc đến vậy, lễ nghi thì phải thích hợp, thoải mái là tốt rồi.” Trương thị cũng nghe thấy động tĩnh, biết Trầm Lục đã đến, liền nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cũng biết, bây giờ trở về tránh cũng không kịp nữa. Thật bi phẫn mà, ngay cả muốn tránh mặt một chút, nàng cũng không làm xong. Hơn nữa, phong tục ở phủ Liêu Đông không cần kiêng kị như vậy.
Hai mẹ con đi tới cửa, đám người Trầm Lục cũng bước tới. Liên Mạn Nhi đem rổ cho nha đầu bên cạnh, hướng Trầm Lục hành lễ, lại hướng Trầm Khiêm đi bên cạnh Trầm Lục vén áo thi lễ.
Trầm Lục và Trầm Khiêm hướng Trương thị hành lễ, lại hoàn lễ cho Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi tỷ.” Trầm Khiêm lần này thanh giọng gọi tỷ tỷ không có một chút chần chờ, sau khi gọi xong liền quy củ đứng bên cạnh Tiểu Thất phía sau Trầm Lục. Trầm Lục ở bên cạnh nhìn, tựa hồ có chút vừa lòng.
“Đa tạ rau xanh mà phu nhân đưa tới mấy ngày qua.” Trầm Lục nhìn rau xanh trong tay tiểu nha đầu, còn đặc biệt hướng Trương thị nói cám ơn.
“Không dám nhận một câu tạ ơn của Lục gia.” Trương thị mặt mày hớn hở. Bất kể là ai, đều thích người hiểu lễ tiết và làm đầy đủ lễ số. Nhà Liên Mạn Nhi mỗi lần tặng đồ qua cho Trầm phủ, Trầm phủ bất kể là cái gì cũng đều có quà đáp lễ. Dĩ nhiên, mỗi lần Trầm gia đưa đồ tới, nhà Liên Mạn Nhi cũng sẽ khen thưởng người, cũng tặng lại vài thứ trở về.”Đều là do thôn trang nhà mình làm ra, không tính là gì.”
“Lục gia nhìn xem, chỗ này chính là noãn rạp.” Bên cạnh Ngũ Lang chỉ về phía noãn rạp giới thiệu cùng Trầm Lục và Trầm Khiêm.
Sau đó, đoàn người lại tiến vào trong noãn rạp nhìn một hồi.
“Quả nhiên là tinh xảo.” Trầm Lục liền nói, bên trong noãn rạp thu dọn vô cùng sạch sẽ, một vườn rau xanh mơn mởn giữa mùa đông càng khiến cho cảnh đẹp ý vui.
“Rạp rau xanh này, xem chừng cũng đủ cho chúng ta dùng cả một mùa đông đầy đủ đấy.” Liên Thủ Tín liền nói. Hai chữ chúng ta này, đương nhiên cũng bao gồm huynh đệ Trầm Lục và Trầm Khiêm. Những thức ăn này, ở nhà người khác, chẳng qua là đưa tặng một hai lần để họ nếm đồ tươi, chỉ có bên Trầm Lục kia, là mỗi lần đều đưa qua.
“. . . . . . Đang định vẽ ra bản vẽ, nếu Lục gia muốn xây thêm trong nhà, hai ngày này sẽ đem bản vẽ đưa qua, lại chọn thêm hai người thuần thục, giúp kiến tạo noãn rạp.” Ngũ Lang tiếp lời.
“Cũng tốt, làm phiền Ngũ Lang rồi.” Trầm Lục nghe vậy, gật đầu nói. Giao tình giữa hai nhà hôm nay thì không cần phải khách khí.
Trầm Lục nói đến đây xem noãn rạp, kỳ thật ánh mắt vẫn quét về phía Liên Mạn Nhi bên kia. Có điều dù sao hiện tại đã khác với trước đây, mặc dù hai người gặp mặt cũng không ngại, nhưng muốn nói riêng với Liên Mạn Nhi một chút, cũng có khó khăn. Vì vậy Trầm Lục khó tránh khỏi có chút bực bội, nhưng thử nghĩ xem không lâu sau, có thể đem Liên Mạn Nhi ôm về nhà, chút khó chịu này cũng dễ vượt qua rồi.
Hơn nữa, dù sao hôm nay vẫn có thể nhìn thấy Liên Mạn Nhi, chuyến đi này cũng coi như không tệ.
Liên Mạn Nhi và Trương thị chờ Trầm Lục vào noãn rạp, liền cáo từ đi về phía trước. Buổi trưa muốn giữ Trầm Lục cùng Trầm Khiêm ở lại ăn cơm, Liên Mạn Nhi lo lắng thôn trang chuẩn bị thiếu thỏa đáng, đã gọi quản sự tới đây, cố gắng an bài phân phó một phen.
Chờ Liên Mạn Nhi đem chuyện sắp xếp xong xuôi, đem người đuổi ra ngoài, thì trong nhà chỉ có nàng cùng Trương thị. Trương thị đột nhiên xì cười ra tiếng.
“Mẹ, mẹ cười gì vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ai nha, không nhắc tới thân phận, hay tính tình gì nữa, rốt cuộc cũng vẫn là người trẻ tuổi.” Trương thị cười nói.