Chương 93: Diệu kếEdit: Huyền phạm Beta: Sakura Liên Mạn Nhi nói dùng kim đâm lòng bàn chân, thì ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Chu Thị. Lại nói tiếp ,Chu thị cũng rất khó chịu, thân thể cũng không được động đậy chút nào. Liên Mạn Nhi cười thầm, thân thể Chu Thị không hề động đậy, nhưng mí mắt dưới lại không ngừng giật giật. Kỳ thật Liên Mạn Nhi vẫn cảm thấy giả bộ hôn mê cùng giả bộ ngủ đều rất khó khăn. Mặc dù ngươi có thể khống chế mỗi khối cơ bắp ở trên người bảo trì bất động, nhưng là người bình thường sẽ rất khó khống chế mắt của mình. Chỉ cần trong lòng hơi chấn động,tròng mắt sẽ rất khó duy trì bất động.
Liên Mạn Nhi cầm kim hướng vào lòng bàn chân của Chu Thị.
“Mạn Nhi, cháu muốn làm gì?” Liên Tú Nhi làm sao có thể trơ mắt nhìn Liên Mạn Nhi cầm kim đâm Chu Thị, liền vội vàng quát bảo ngưng lại. “Cháu nghe ai nói dùng kim đâm vào lòng bàn chân thì có tác dụng, cháu muốn hại bà nội cháu có phải không? Tứ ca, hai người cũng mặc kệ nàng làm bừa sao?”
“Mạn Nhi” Liên Thủ Tín cùng Trương Thị đồng thời nói.
“Cha, mẹ, cô cô, con đây cũng không phải tùy tiện nghe người ta nói, là Thạch thái y nói.” Liên Mạn Nhi giơ cái kim quơ quơ, cây kim kia được mài sáng như tuyết. “Là lần trước mời Thạch thái y đến nhà, con không phải cùng Thạch thái y ngồi chung một chiếc xe ngựa sao? Con liền nhớ đến căn bệnh cũ của bà nội, cũng không có trị hết, có lẽ Thạch thái y có biện pháp, con liền cùng Thạch thái y nói.”
“Mẹ, con có hiếu thuận với bà nội mà?” Liên Mạn Nhi nói đến đây, còn hỏi Trương Thị.
“Mạn Nhi của ta là đứa trẻ hiếu thuận.” Trương Thị lập tức nói.
Liên Mạn Nhi khóe mắt liền quét nhìn thoáng qua khóe miệng Chu Thị có chút nhăn, lần này nhất định là bị tức đấy.
“Sau đó Thạch thái y liền nói cho ta biện pháp này, nói là so với linh đan dược liệu còn có tác dụng hơn.” Liên Mạn Nhi lại còn cố ý bày ra bộ dạng do dự, nói: “Bất quá biện pháp này, sợ là có đau một chút.”
“Đúng vậy Mạn Nhi, cái kim này đâm trên chân đau lắm. Cháu đừng có dùng biện pháp này.” Liên Tú Nhi vội nói.
“Kim đâm lòng bàn chân cô cô khẳng định đau, vì cô cô đang tỉnh a. Nhưng bà nội không phải là đang bất tỉnh ư, khẳng định là sẽ không biết đau a.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Tú Nhi lập tức nghẹn lời.
“Cha, cha giúp con giữ lấy bà nội, để con đâm kim cho bà nội.” Liên Mạn Nhi mời Liên Thủ Tín đến hỗ trợ.
“Không thể đâm, các ngươi không thể đâm.” Không đợi Liên Thủ Tín có hành động gì, Liên Tú Nhi liền giang tay, che chở cho Chu Thị, rồi đuổi bọn hắn: “Các người đây là muốn làm gì, muốn hại ૮ɦếƭ nương ta a?”
“Đại tẩu, tẩu thế nào lại không nói một câu?” Liên Tú Nhi muốn dựa vào Cổ Thị, liền nói.
Cổ Thị những ngày này, dường như đã già đi mười tuổi, người cũng trở nên trầm mặc hơn. Nàng làm sao không biết rõ tính tình Chu Thị, gặp Liên Mạn Nhi như vậy, đã biết rõ Liên Mạn Nhi muốn trị Chu Thị. Nàng mừng rỡ ở bên cạnh chờ xem. Hiện tại, Liên Tú Nhi gọi tên của nàng, nàng liền không nói được cái gì tốt rồi.
“Cái kia, Mạn Nhi a, Thạch thái y nói là biện pháp tốt thì là biện pháp tốt, nhưng cháu không phải lang trung, cái kim này cháu đâm sợ là không được tốt a.” Cổ Thị lên tiếng.
“Đại thẩm nói đúng, con lúc ấy cũng nghĩ đến cái này rồi. Con liền hỏi Thạch thái y, có phải mời lang trung đâm kim cho bà nội không. Thạch thái y nói không cần, chỉ cần tại lòng bàn chân đâm nhiều thêm mấy châm là được. Hắn nói cái này gọi là huyệt vị không rời kinh lạc*” Liên Mạn Nhi nói.
*Kỳ thực huyệt đạo là các lỗ hổng trên các đường kinh lạc, nói rõ hơn là huyệt đạo là đầu ʍúŧ các dây thần kinh nằm rải rác khắp cơ thể.Các kinh mạch, lạc mạch (kinh lạc) trên cơ thể có liên quan đến các bộ phận trên cơ thể có chức năng riêng biệt.Bấm huyệt hay châm cứu chính là tác động đến các huyệt đạo nằm trên các đường kinh lạc ấy nhằm gây hiệu quả tùy theo mục đích của người thực hiện.
“Thạch thái y nói cao thâm, ta cũng không hiểu.” Cổ Thị nói, tựa hồ là không có phản bác Liên Mạn Nhi rồi.
Cổ Thị trong nội tâm tính toán rất rõ ràng. Nàng vừa nói câu kia xem như giúp Chu Thị rồi, cho dù sau này Chu thị so đo, nàng cũng qua loa tắc trách.
Liên Tú Nhi nhanh chóng mặt đều đỏ lên. Cổ Thị không đáng tin cậy, Tưởng Thị hẳn là sẽ không ra mặt nói chuyện, trong phòng còn lại đều là người của Tứ phòng, khẳng định đều là một lòng.
“Ta xem các ngươi ai dám động ta!” Liên Tú Nhi nói.
“Cô cô, việc này không thể nghe cô. Bệnh của bà nội cần phải nhanh trị.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, nàng đoán chừng Liên Diệp Nhi sắp về rồi, nàng phải nhanh chóng động thủ mới được. “Cha, mẹ, mau đến đây hỗ trợ chữa bệnh cho bà nội. Khi bà nội tỉnh lại còn muốn cảm kích chúng ta đấy.”
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị liền hướng Liên Mạn Nhi đi đến. Gần đây con gái của hai người luôn luôn có chút ít mưu ma chước quỷ, xác thực là dùng rất tốt.
Liên Mạn Nhi liền vụng trộm đối với hai người trừng hai mắt con không có châm thật, con chỉ hù dọa bà nội một chút thôi.
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị không có do dự, cùng tiến lên, ấn Chu Thị xuống.
“Ân, chính là cái này, Thạch thái y nói tại đây da thịt mỏng nhất, non nhất.” Liên Mạn Nhi giơ kim, ngắm trúng lòng bàn chân của Chu Thị. “Cha, mẹ, hai người đè mạnh xuống, con sẽ đâm kim. Bà nội vừa tỉnh, con sợ bà nội sẽ đá con.”
Liên Mạn Nhi nhắc nhở Liên Thủ Tín cùng Trương Thị.
Trương Thị liền vô ý thức mà trên tay dùng lực, Chu Thị nếu dùng chân đá, nếu đá vào mặt Liên Mạn Nhi thì làm thế nào, nàng không thể để con gái của mình bị thương được.
Chu Thị nằm ở đó, nàng sở dĩ một mực không chịu mở mắt là nghĩ Liên Mạn Nhi thực không dám cầm kim đâm nàng. Cho dù Liên Mạn Nhi muốn làm như vậy, Liên Thủ Tín khẳng định là không có đáp ứng. Còn có, Trương Thị khẳng định là sẽ không đồng ý. Đợi đến khi nàng cảm thấy Trương Thị đặt tay trên người nàng thực sự dùng lực, trong nội tâm nàng lập tức luống cuống.
Coi như con của nàng sẽ không để cho Liên Mạn Nhi đâm nàng, nhưng Trương Thị vì cái gì sẽ không? Cũng vì nàng cùng Liên Tú Nhi mà Trương Thị vừa mất đi một đứa bé, còn thiếu chút nữa thì mất mạng.
Liên Mạn Nhi kim còn chưa đâm xuống, Chu Thị liền “Ngao” một tiếng ở trong cuống họng, tay chân quờ quạng rồi theo trên giường gạch ngồi dậy. Trương Thị sợ đúng là nàng như vậy, sớm đã đè chân của nàng xuống, Liên Mạn Nhi lại sớm có chuẩn bị, liền nhảy qua một bên.
“Bà đã tỉnh a.” Liên Mạn Nhi vỗ tay cười.
“Các con đây là muốn làm gì, muốn Gi*t ta a, lão Tứ, con muốn lấy mạng nương con ah?” Chu Thị ngồi ở đó, không có vì bị vạch trần giả bệnh mà xấu hổ, mà ngay lập tức khóc lóc om sòm.
“Bà nội, chúng cháu không muốn dùng kim đâm người.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. “ Kỳ thật Thạch thái y dạy cháu biện pháp, cháu còn chưa có nói toàn bộ.”
Gặp ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, Liên Mạn Nhi cố ý dừng lại một chút.
“Thạch thái y phía sau còn có nói, hắn nói, biện pháp này có cách dụng kỳ diệu ở chỗ, không cần đâm vào lòng bàn chân người bệnh, chỉ cần hù giật mình, người bệnh khẳng định tỉnh.” Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói.
Đây rõ ràng nói Chu Thị giả bộ đấy.
Cổ Thị phốc một tiếng, cơ hồ muốn bật cười, cuống quýt cúi thấp đầu xuống che lấp, mà Tưởng Thị so với nàng còn cúi thấp đầu xuống sớm hơn.
“Bà nội tỉnh, đều là công lao của cháu.” Liên Mạn Nhi liền đem kim thả lại vào bên trong giỏ khâu.
Liên Tú Nhi trợn mát, há mồm, Chu Thị vừa thẹn vừa xấu hổ, chỉ vào Liên Mạn Nhi nói không ra lời.
“Bà nội tỉnh, có tinh thần mắng chửi người rồi, cháu có thể chạy đi được rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười, vừa quay người đi, vừa xốc lên màn cửa, liền thấy Liên lão gia cùng Liên Diệp Nhi đã trở về rồi.
“Ông nội đã về rồi.” Liên Mạn Nhi bề bộn thay Liên lão gia nhấc màn cửa lên.
Chu Thị ngồi trên giường gạch, nghe thấy Liên lão gia về rồi, cũng không còn tâm tư mắng chửi người. Chuyện của Triệu Thị nàng còn không có giải quyết xong, Liên lão gia bây giờ đã trở về, nàng không có cách nào bàn giao. Đợi nàng nhìn thấy Liên Diệp Nhi đi theo phía sau Liên lão gia, mặt liền hoàn toàn đen lại.
Sắc mặt Liên lão gia cũng rất âm trầm.
“Là ngươi nói, muốn bỏ vợ lão Tam?” Liên lão gia trầm giọng hỏi.