Cho dù có một số thành phẩm đường may không tốt lắm, nhưng là do thật tình làm việc, lại may ra tương đối bền chắc, Tiểu Khánh các nàng đều miễn cưỡng chấp nhận, nhưng trong lòng sẽ ngầm ghi nhớ kỹ đối phương là người nào, sau này nếu có việc khác cần thuê người, thì nhất định phải suy nghĩ an bài lại cho cẩn thận. Về phần những người to gan giám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thậm chí còn có người lén tráo đổi vải vóc, đem vải bông tốt đổi thành vải sợi bông thường loại kém chất lượng, Tiểu Khánh các nàng cũng sẽ không mắt nhắm mắt mở cho qua dễ dàng như vậy.
Người dám làm chuyện như thế cũng không nhiều, chỉ có hai hộ. Cẩn thận đi hỏi thăm một chút, một người là con dâu danh tiếng không quá tốt, mà một người còn lại là do trong nhà mẹ chồng quá khắc bạc, ích kỷ hẹp hòi, thích chiếm món lời nhỏ.
Hai hộ này cũng không phải là người dân trong Tam Thập Lý Doanh Tử, mà là người trong thôn khác cách khá xa. Đều thông qua người ở giữa có quan hệ quen biết giới thiệu, đã nói miệng đảm bảo. Hiện tại hai hộ này làm ra chuyện không có mặt mũi như vậy, đừng nói là bản thân các nàng mất hết mặt mũi ngay cả hai nàng dâu từng đứng ra nói lời đảm bảo cho các nàng cũng mất hết mặt mũi theo.
Không còn mặt mũi là một mặt, các nàng còn lo lắng từ đó các nàng cũng sẽ bị đi theo liên lụy.
Theo như Liên Mạn Nhi sớm đã có lời nói ở phía trước, trường hợp của hai gia đình này, tiền công tự nhiên là bị cắt giảm, hai nàng dâu đảm bảo cũng gánh chịu chung còn phải có nhiệm vụ mang người đi đến nhà hai hộ này, lấy về tất cả những thứ đồ bị tham ô tráo đổi.
Liên Mạn Nhi cũng không muốn thay đổi chủ ý ban đầu mà có lòng tốt muốn đi ngăn cản.
Trương thị mặc dù đối với chuyện hai gia đình này làm ra rất tức giận, nhưng một lúc sau lại có chút ít mềm lòng, cảm thấy để cho hai nàng dâu kia tìm tới cửa nhà người ta tịch thu lại đồ như vậy, đối với hai gia đình kia sẽ có ảnh hưởng không tốt, từ đó trở đi hai gia đình này sẽ không thể trở mình được nữa.
Liên Mạn Nhi tìm lời nói thích hợp khuyên nhủ Trương thị vài câu, sau đó liền dứt khoát bảo nàng không cần lo lắng.
Cho dù thật sự trong nhà người ta nghèo đói, Liên Mạn Nhi cũng sẽ không keo kiệt tiếc tiền mà giúp đỡ thêm một chút ở trên khoản tiền làm công. Nhưng có thể làm ra loại chuyện như thế này, thậm chí không phải là do một người nghèo có chí ngắn, mà do nhân phẩm bên trong của bản thân có vấn đề. Liên Mạn Nhi không nghĩ sẽ đi nhân nhượng những người như vậy. Bởi vì làm như vậy, sẽ làm cho những người khác lưu lại ấn tượng sai lầm, tạo ra tấm gương sai lầm. Hơn nữa chuyện này đối với người làm việc có quy củ là không công bằng.
Trong loại chuyện này, nhất định phải nói là làm, thưởng phạt phân minh.
So sánh với thành phẩm đủ tư cách, thành phẩm không hợp quy cách là cực ít. Liên Mạn Nhi cũng không cần phải đi tìm người làm lại, bởi vì ở thời điểm vừa bắt đầu, Liên Mạn Nhi đã tính ra phần trăm thành phẩm hao tổn do không đủ quy cách, đã làm sẳn các bước chuẩn bị. Ở bên trong việc làm như vậy, chuẩn bị trước phòng trừ trường hợp thiếu hụt là việc làm ắt không thể thiếu. So với con số hao tổn Liên Mạn Nhi đã tính ra. Kết quả cuối cùng đã tương đối tốt hơn.
Đồ đều thu đủ rồi, một nhà Liên Mạn Nhi mang theo người làm phân loại đóng gói đồ đạc chuyển lên xe. Trừ những thứ quần áo chống lạnh mặc ở bên ngoài, nhà Liên Mạn Nhi còn chuẩn bị thêm năm mươi miếng thịt heo, năm mươi con dê, năm mươi con ngỗng béo tốt. Còn có năm mươi vò rượu ngon, ngày đó giao cho Liên Thủ Tín áp tải theo xe mang đến phủ thành. Dĩ nhiên, đi theo đoàn xe còn có một chiếc xe ngựa khác được bao phủ tương đối tinh sảo, ngồi bên trong là hai mẹ con Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cùng một số cái bao đầu gối, giày kế, giày da dê cùng áo khoác loại tốt nhất…
Tất cả đồ trên. Đều muốn chuẩn bị để đưa đến phủ thành Trầm phủ. Đặc biệt là chút ít đồ vật cùng quần áo tinh sảo đặc biệt được làm cho Trầm Lục. Trương thị và Liên Mạn Nhi sẽ không cố ý nói là do mình làm ra, mà là cùng tất cả đồ đạc trên xe, đều do Liên gia bỏ vốn, bách tính huyện Cẩm dương làm ra.
Những đồ này sau khi đến Trầm phủ, sẽ giao cho quản sự Trầm gia an bài mang đến biên thành.
Liên Thủ Tín sau khi đem đồ đưa đến Trầm phủ xong, liền mang theo mấy tùy tùng quay trở lại. Còn lại xe ngựa cùng bọn tiểu nhị đi theo áp tải đồ đều ở lại phủ thành, muốn bọn họ đi theo quản sự Trầm phủ đưa đồ đem đến biên thành.
Thuận lợi hoàn thành một chuyện đại sự như vậy, người một nhà đều đặc biệt vui vẻ. Liên Mạn Nhi phát tiền thưởng gấp đôi cho đám người Tiểu Khánh. Sau đó lại cùng Trương thị chuẩn bị, muốn cho thêm phần thưởng vào cảm tạ tất cả mọi người đã bận rộn ra sức hỗ trợ mấy ngày qua.
Vợ Xuân Trụ. Còn có hai người vợ trong thôn khác, những người khác trong đó có Ngô Vương thị, Ngô Gia Ngọc, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng có một phần. Trừ những người đó ra, Trương thị còn án theo lời nói lúc trước, cũng chuẩn bị cho Thương Bảo Dung một phần.
Thương Bảo Dung sau khi được cảnh tỉnh đã không còn vừa làm việc vừa thêu hoa nữa, mà theo quy củ làm ra vài món không tệ. Mấy món này, cũng được Tiểu Khánh nhận lấy, hiện tại đã được sếp trong hàng hóa đưa đi phủ thành. Về phần những thứ đồ đã được thêu hoa trước đó, Thương Bảo Dung cũng không giữ lại nhiều mà phần lớn đều đưa cho nhà Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi liền dặn dò Tiểu Khánh thu lại.
Những thứ đồ được thêu “Tinh xảo” như thế này, dĩ nhiên sẽ không bị đóng gói mang đi biên quan. Liên Mạn Nhi cũng không để cho Trương thị thu lấy, mà nàng căn dặn để cho vợ Hàn Trung tạm thời cất giữ.
“Sau này lấy nó thưởng cho đứa ở trong nhà và bọn tiểu nhị đi.” Liên Mạn Nhi phân phó một câu như vậy, là không xen vào việc này nữa.
. . .
Buổi chiều hôm nay, người một nhà đang cùng nhau thương lượng chuyện sắp tới, thì phía ngoài liền có người đi vào bẩm báo, nói là Tứ Lang ở nhà cũ tới.
Hai ngày này Tứ Lang trở lại, Liên lão gia tử ngay cả quát lớn nửa câu với hắn cũng không có, thậm chí còn không để cho người khác nói lời nặng nhẹ với Tứ Lang, chỉ bảo Tứ Lang hãy cố gắng nghỉ ngơi, trước sau vẫn dùng sắc mặt cùng giọng điệu hòa ái thường xuyên tìm Tứ Lang tán gẫu. Ngoại trừ những việc này thì trên tất cả mọi việc đều dùng thái độ yêu thương che chở, Liên lão gia tử còn bảo Chu thị tẩm bổ thân thể cho Tứ Lang.
Cái tẩm bổ thân thể này, cũng không phải là ăn nhiều thịt cá, mà cho món ăn chính của Tứ Lang đổi lại thành ăn cơm trắng. Ở nhà cũ, đây là đãi ngộ chỉ bệnh nhân mới có. Cứ như vậy, trong phút chốc Tứ Lang liền trở thành “Bảo bối”.
Nhưng Tứ Lang vẫn mang ve mặt rầu rĩ không vui, suốt ngày nghiêm mặt không chịu nói chuyệnt, có nói chuyện cũng chỉ nói rất ít, đối với Liên lão gia tử nói chuyện như thế nào, hắn cũng không phản bác, cũng không gật đầu, chỉ nghe vào tai này ra tai khác, trong đầu lại buồn bực không thôi. Nhưng đối với việc Liên lão gia tử chiếu cố đặc thù, thì hắn cũng không cự tuyệt, còn hưởng thụ vô cùng yên tâm thoải mái, thậm chí còn có chút nổi lên tính tình muốn ăn món ăn ngon.
Chu thị dù không muốn làm cũng phải nhẫn nhịn mà làm.
Bởi vì có chút kiêng kỵ Tứ Lang, Chu thị không có làm trò trở mặt trước mặt Tứ Lang, mà chờ sau khi Tứ Lang trở về Đông sương phòng, bà mới nói cùng Liên lão gia tử.
“Hắn là một tiểu tử choai choai, hắn đã làm được cái gì rồi? Hay là hắn bị bệnh nặng không dậy được, không làm việc gì nên hồn mà cũng không có công lao lớn? Còn lầm lỳ không thèm nói chuyện một tiếng với ai, đã bỏ chạy đi ra khỏi nhà nhiều ngày như thế, ném hết mặt mũi của cả Liên gia, để cho toàn gia từ trên xuống dưới lo lắng hãi hùng, nơi nơi chạy đi tìm hắn đến mỏi cả chân, hắn chỉ có công gây phiền thôi, suốt ngày làm gì cũng không xong, còn muốn ăn gạo trắng nuôi sống bản thân hắn. Ta là kẻ già cả run rẩy còn không được hưởng thụ như vậy.”
“Bà nói nhỏ tiếng một chút.” Liên lão gia tử liền nháy mắt với Chu thị, “Đây còn không phải là vì dỗ dành Tứ Lang vừa mới bình an trở về à.”
Ý tứ của Liên lão gia tử, là muốn ngày ngày cố dụ dỗ Tứ Lang, làm cho chuyện lần này qua đi thì sẽ không có người khác nhắc tới nữa.
“Vừa trở về nhà có vài ngày, đã ăn hết vài ký gạo, như vậy cũng đủ rồi không phải sao? Đồ không biết liêm sỉ, hắn không muốn làm việc, lại còn muốn ăn ngon. Ta nhổ vào, hắn cùng với mẹ hắn đều là một dạng, mãi mãi là loại người không biết xấu hổ. Còn muốn ăn nữa, mãi rồi sẽ đem miệng hắn kén ăn luôn, khẩu vị ăn cũng kén chọn. Hắn sau này không cần ăn cơm trắng nữa rồi, hắn hẳn nên ăn ông đi.”
Chu thị dứt khoát theo sát Liên lão gia tử nói nói, đem Tứ Lang nói xấu không ngừng. Liên lão gia tử dĩ nhiên không có đáp ứng, nhưng rồi cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp cùng Chu thị thương lượng để cho Tứ Lang ăn thêm hai ngày nữa.
“Chỉ cần làm cho chuyện này qua đi, là tốt rồi.”
Chu thị kiên quyết không làm nữa. Đến bữa ăn cơm tiếp theo, quả nhiên, Tứ Lang không còn được hưởng loại đãi ngộ ưu tiên nữa.
Tứ Lang làm ầm ĩ lên, Liên lão gia tử chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên giải, Chu thị không chút nào tỏ ra muốn thối lui. Không chỉ vì bà đau lòng gạo trắng cơm ngon, bà không nhịn được chính là vì chuyện này mà trong nhà đã không còn quy củ như trước, nếu còn như vậy bà càng ngày càng không có cách nào lên tiếng nói chuyện hoặc sai bảo người khác.
Cuối cùng, Tứ Lang ăn được hai ngày ưu tiên xong, đã khôi phục ăn thức ăn như cũ với mọi người. Hắn còn gây gỗ mấy lần nữa, nhưng cho dù hắn cho người khác sắc mặt không tốt cũng không làm được gì, trái tim của Chu thị đã cứng rắn như sắt.
“Ta đi xem một chút.” Liên Thủ Tín nói một tiếng với vợ con xong, liền đi về phía tiền viện gặp Tứ Lang.
Rất nhanh, Liên Thủ Tín đã quay trở lại.
“Tứ Lang tìm chàng có chuyện gì?” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
“Không có chuyện gì, chỉ nói với ta, hắn muốn từ ngày mai liền đi đến cửa hàng bắt đầu làm việc tiếp.” Liên Thủ Tín liền nói.
Tứ Lang từ huyện thành Cẩm dương trở lại là vì chuyện tương thân, lúc ấy cũng đã cùng cửa hàng xin nghỉ phép hai ngày, kết quả lần này, đã nghỉ mất thêm mấy ngày mà không có lý do. Mặt khác, Liên lão gia tử đã từng ám hiệu uy Hi*p nói qua sẽ không để cho Tứ Lang đi cửa hàng làm công nữa. Cho nên, Tứ Lang muốn trở lại bắt đầu làm việc, thì phải tới trước nói chuyện cùng Liên Thủ Tín.
“Nó đã nghĩ thông rồi sao?” Trương thị liền nói, “Nếu có thể đi cửa hàng làm việc tiếp, so sánh với ngồi không ở nhà vẫn tốt hơn.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu nói, “Tứ Lang vừa nói với ta chuyện này, ta đã hứa với hắn rồi.”
“Cha, không phải cha nói bà nội đã nói với cha, không để cho Tứ Lang lại đi làm việc ở trong thành sao?” Liên Mạn Nhi liền nhanh nhẩu hỏi Liên Thủ Tín.
“Bà chỉ nói vậy thôi, bà sợ Tứ Lang vào trong thành làm việc, liền ở gần nhà cô cả, sợ Tứ Lang còn mang thù muốn đi gây tai họa cho nhà cô cả con đi.” Liên Thủ Tín có chút xem thường nói, “Mấy ngày trước, lão gia tử không ít lần cùng Tứ Lang tán gẫu, nhân dịp này muốn khuyên giải hắn đôi câu. Chuyện này ta đã nghĩ rồi, nếu trong lòng Tứ Lang còn chứa cái ý nghĩ mang thù kia, ta sẽ không để cho hắn đi vào thành bắt đầu làm việc, hắn sẽ không có biện pháp vào thành làm tiếp nữa?”
“Những chuyện này qua đi, lời của Bà nội con nói căn bản không thể nghe theo.” Liên Thủ Tín rất tự nhiên nói, “Lão gia tử cũng rất vui lòng muốn cho Tứ Lang đi làm công.”
Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất trao đổi nhau một cái ánh mắt, ba hài tử liền che miệng cười trộm .
“Cha, nếu cha không nghe theo lời bà nội, còn có thể nói bà như vậy, không chừng bà lại mắng cha nữa?” Liên Mạn Nhi liền cố ý nói.
“Mắng chửi thì cứ mắng chửi đi, so sánh với nghe lời bà làm chuyện hồ đồ thì tốt hơn.” Liên Thủ Tín liền nói.
Hiện tại, có lẽ Liên Thủ Tín còn có chút “Sợ” Chu thị, nhưng đối với tính tình của Chu thị, hắn cũng đã hiểu rất rõ ràng, vì vậy gặp được chuyện gì liền có thể hướng tới cái giải pháp đúng đắn để làm.
Ngày hôm sau, Tứ Lang quả nhiên thu thập đồ đạc lưu loát đi huyện thành Cẩm dương làm việc tiếp, Liên Thủ Tín cho người tới nói chuyện với Tưởng chưởng quỹ trước vài câu để hắn đồng ý cho Tứ Lang đi làm trở lại, cửa hàng giấy vẫn như cũ, để cho Tứ Lang buổi tối ngủ lại ở tại mặt tiền bên trong cửa hiệu.
Tứ Lang đi làm công, Chu thị một mặt bởi vì có thể không cần ngày ngày nhìn thấy Tứ Lang, liền bớt đi một phần cơm canh mà cao hứng, mặt khác bà liền lo lắng chuyện Tứ Lang vào thành rồi sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với cả nhà Liên Lan Nhi. Liên lão gia tử thì tiễn Tứ Lang đi làm, còn đưa ra đến tận đầu thôn, đối với chuyện Tứ Lang tiếp tục đi làm công Liên lã gia tử rất là vui mừng.
Tứ Lang chỉ cần có một nghề nghiệp ổn định, cuộc sống sau này có gặp phải chuyện gì, cũng không cần quá mức lo lắng.
Chẳng qua là khi xoay đầu lại, bên cạnh không có ai ở đó nữa, trên mặt Liên lão gia tử đang treo nụ cười vui mừng đã không còn thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt đầy sự lo lắng cùng mỏi mệt .
“Trong nhà mọi người ngay cả tiểu hài tử ông cũng đều có thể nhìn thấu, nhưng Tứ Lang đứa bé này, càng ngày ông càng nhìn không thấu, làm cho lòng người lo lắng không thôi.” Đang ở trước mặt Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, Liên lão gia tử luôn nói lời nói giống nhau như một.
“Cũng không phải là người tốt lành gì cho cam, cứ chờ xem đi, tiền đồ của hắn sau này nhất định lên không được, không chừng còn gặp chuyện có thể phải ngồi nhà tù cũng không biết chừng.” Sau lưng, Chu thị vẫn dùng ngôn ngữ sắc bén chỉ trích thậm tệ như cũ.
Thật ra thì, bà cũng không phải đặc biệt muốn nhằm vào Tứ Lang, mà là đối với tất cả mọi người ngoại trừ Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ra, thì đối với những người con cháu khác bà cũng dùng khẩu khí như vậy, tựa hồ những đứa con cháu này đều là cừu nhân của bà.
“. . . . . . Lúc đi xuống âm tào địa phủ, gặp địa ngục diêm la nhất định sẽ bị cắt đầu lưỡi. . . . . .”
Thật ra thì, không cần đợi đến ngày đó. Ở trên đời này, cũng có nhiều rất quả báo , Chu thị gieo xuống nhân như thế nào, thì hiện tại bà đang gặt ra kết xuất tương ứng, chẳng qua hiện tại bà còn chưa có cảm thấy được thôi.
Đảo mắt một cái, liền đi qua đến tháng hai. Trong tháng này, cả nhà Liên Mạn Nhi còn có chuyện lớn hơn nữa cần làm.