Chỉ mấy câu như vậy, Chu thị liền an bài cho Liên Thủ Lễ đi làm việc, muốn hắn hộ tống Liên Lan Nhi, đảm bảo an toàn cho đến khi bọn họ về đến huyện thành Cẩm Dương.
Đối với phân phó của Chu thị, Liên Thủ Lễ không dám cãi lời. Hắn lập tức không nói một tiếng liền đồng ý, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Liên lão gia tử.
“Bà suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy!” Liên lão gia tử cau mày, quét mắt nhìn Chu thị một cái, “Làm gì có nhiều chuyện viễn vông thế?”
“Mấy người các con ở bên ngoài tìm một lần, không chỉ là trong thôn chúng ta, trấn trên cũng tìm, Triệu gia thôn, Tây thôn gì gì đó chung quanh đây, các con hãy đi tìm xem có thấy người hay không?” Liên lão gia tử bác bỏ ý kiến của Chu thị, rồi hướng Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ căn dặn mấy câu, “Hiện giờ là ban ngày, bên ngoài đều có nhiều người qua lại, hỏi nhiều một chút, xem có người nào nhìn thấy Tứ Lang hay không?”
Ý tứ của Liên lão gia tử là không cần lo lắng chuyện của Liên Lan Nhi, trong nhà này chỉ có mấy người lớn là có thể ra ngoài làm việc, hơn nữa ra ngoài tìm kiếm Tứ Lang lần nữa mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ.
Chu thị lại không chịu thỏa hiệp như vậy.
“Lão Tam đi về hướng huyện thành, còn không phải là đi tìm Tứ Lang sao?” Chu thị ngó qua Liên lão gia tử đang ngồi xếp bằng ở trên giường gạch, cổ cố hướng bên đó nhìn qua, một đôi mắt cũng trợn to lên nhìn, “Tứ Lang ở trong thành bắt đầu làm việc, không chừng sẽ đi vào trong thành? Cứ để cho lão Tam đi về hướng huyện thành, rồi thuận tiện xem một chút tình hình của bọn Lan Nhi, cũng để đề phòng thôi. Ông có dám chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Khuê nữ là tự ta sinh sao? Đừng tưởng ta không nhìn ra là trong lòng ông cũng hận Lan Nhi, ông hận nó không đem cửa hàng ra bồi thường cho Tứ Lang, nên ông không vui! Lan Nhi còn phải lo một nhà vài miệng ăn, mà không hơn một đứa cháu nội vô dụng của ông. La Bảo Tài người ta hàng năm tặng rượu cho ông, rượu đó ông uống đến trong bụng chó hết rồi hay sao?”
Liên lão gia tử hôm nay đối với La Bảo Tài và Liên Lan Nhi vô cùng khách khí, người khác có lẽ còn không có nhìn ra cái gì, nhưng Chu thị cùng Liên lão gia tử sinh sống mấy chục năm, tất nhiên sẽ nhìn ra một vài điểm khác thường.
Liên lão gia tử đối với Liên Lan Nhi không thân thiết, không muốn nhìn thấy Liên Lan Nhi nữa.
“Đang nói chuyện đứng đắn, hiện giờ bà còn muốn làm cho chuyện thêm loạn sao? Bà lại nói sang chuyện gì đâu thế?” Liên lão gia tử vẫn chịu đựng Chu thị. Nhưng bị Chu thị nói những lời này thì cũng có chút nổi giận lên, “Tứ Lang không phải là cháu trai của bà à, vạn nhất Tứ Lang xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng bà sẽ thấy thoải mái hay sao? Bà không sợ nửa đêm gặp quỷ, vậy bà đem cây dao nhét dưới cái gối của bà làm cái gì?”
Liên lão gia tử quả thật tức giận rồi, làm trò trước mặt con cháu, vạch trần chuyện Chu thị làm việc xấu sợ hãi bị báo ứng.
Chu thị bị vạch trần chỗ yếu, cho dù chột dạ nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, mà còn cường ngạnh phản bác không muốn yếu thế.
“. . . . . . ông là con rùa già rụt cổ, nếu không phải ngươi vô dụng. Ta còn phải lo sợ cái gì?” Chu thị mắng Liên lão gia tử, nhưng tâm bệnh dù sao cũng quá nặng, mặc dù bà không thể hoàn toàn làm như không có chuyện gì xảy ra, “Ta sợ cái gì, ta cái gì cũng không sợ. Ta là người sắp ૮ɦếƭ. Có gì mà chưa từng nhìn thấy qua. Nếu thật gặp quỷ, dù bộ dạng hắn ra sao, Đại quỷ tiểu quỷ, lão quỷ thiểu quỷ, lúc sống ta đã không sợ hắn, vậy gần ૮ɦếƭ ta còn sợ cái gì? Tới một người ta liền cầm dao chém một người, tới một đôi ta chém cả đôi!”
Chu thị gắng gượng kiên cường nói xong. Trong lòng lại không thể không lo lắng sợ hãi, sống lưng mặc dù còn gắng gượng đứng thẳng tắp, nhưng bả vai đã khẽ rụt lại.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ ngồi ở đó đều cúi thấp đầu, ai cũng không có lên tiếng. Đối với chuyện Liên lão gia tử và Chu thị gây lộn. Bọn họ đã nhìn quen lắm rồi. Hai người này, bất luận là đàm luận cái vấn đề gì, trước một khắc còn tốt đẹp thì sau một khắc liền nổi bão. Có lẽ chỉ là một câu nói, có lẽ chỉ là một cái ánh mắt. Thậm chí là một chút không khí mờ ám, bọn họ liền có thể bất chấp mà ầm ĩ lên.
Mà nhiều lúc khi bọn họ nói ầm ĩ, có đôi khi mọi người sẽ khuyên Liên lão gia tử, thì còn có thể đem hai người khuyên được, nhưng Chu thị trăm triệu lần không thể khuyên. Chỉ cần cơn giận của bà chưa phát tác xong, người nào đi khuyên bà, bất kể nói đúng nói sai cái gì, cũng có thể bị bà níu lại, lấy lý do không phải lý do mắng to một trận.
Có lẽ ở nhà người khác, gây lộn là chuyện rất khó lường, sẽ là chuyện tình làm thương thân và hao tổn tinh thần, nhưng ở nhà cũ Liên gia , Chu thị gây lộn, mắng chửi người hàng ngày cơ hồ là một loại việc làm hữu ích khiến cả người khỏe mạnh phi thường, mỗi ngày đều không thể thiếu vắng, hơn nữa còn là việc càng ầm ĩ càng hăng hái, càng ầm ĩ càng khỏe mạnh.
“Bà đủ rồi chưa, bà đừng có nói chuyện với ta nữa.” Liên lão gia tử tràn đầy tâm sự, thật sự có tinh lực so đo cùng Chu thị.
Liên lão gia tử yếu thế, bại lui, Chu thị toàn thắng, cả người đều cảm thấy thư thái.
“. . . . . . Tiểu tử choai choai mới lớn, cũng không phải là nha đầu nhu thuận, bình thường bản tính hắn âm trầm không rõ ràng. Hắn không đi gây tai họa cho người khác đã là may mắn lắm rồi, chính hắn có thể xảy ra chuyện gì? Là hắn tự mình bỏ đi, cũng không phải chúng ta đuổi hắn đi.” Sau khi chiếm thế thượng phong Chu thị cả người đều cảm thấy thư thái, hỏa khí trong giọng nói không có lớn như trước, “Không cần phải nhọc công tìm kiếm hắn làm gì, hắn đi chán liền trở về. Lúc đói bụng, tự khắc sẽ biết mò về nhà.”
“Lại đi tìm thêm một lúc nữa cũng được, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, vậy mà làm giống như ta đã phạm tội gì ấy. Lão Tam cứ đi hướng trên đường đến huyện thành đi.” Chu thị lại nói, “Lão Tam, lời ta dặn dò ngươi, có nhớ kỹ hay không?”
Bất kể như thế nào, Chu thị luôn luôn tâm tâm niệm niệm về việc an toàn của Liên Lan nhi. Chỉ sợ có một phần vạn có thể, cũng muốn cấp cho bọn họ một sự bảo vệ hoàn toàn.
Tứ Lang vẫn không có trở lại, theo thời gian trôi qua, Liên lão gia tử càng ngày càng đứng ngồi không yên.
“Đều đi tìm hết cho ta.” Liên lão gia tử không có lần nữa bác bỏ lời nói của Chu thị…, “Để vợ Kế Tổ cũng tham gia đi tìm, nàng không thể đi xa hướng ra ngoài thôn khác, thì cứ ở trong thôn tìm kiếm. Đem lão Nhị, vợ lão Nhị bọn họ cũng kêu đến cho ta! Lão Tam, trước khi con đi huyện thành ,nói một tiếng với vợ của con và Diệp nhi, bất kể có chuyện gì, đều trước tiên để xuống, tập trung đi tìm Tứ Lang.”
“. . . . . . Lão Tứ hôm nay lại không có ở trong nhà. . . . . .” Liên lão gia tử liền cau mày than thở.
“Nông trường thì có việc gì gấp, chẳng lẽ không đi không được hay sao? Rõ ràng hắn cố ý trốn tránh chúng ta nên mới kiến cớ đi ra ngoài.” Chu thị giơ tay lên, lớn tiếng nói, “Hắn biết hôm nay trong nhà có chuyện, hắn rõ ràng không muốn đến, trong lòng hắn không quan tâm chuyện này. Nếu trong lòng hắn có chuyện này, trong lòng có chúng ta, nông trường hay không nông trường, có chuyện quan trọng gì hắn cũng sẽ không đi.”
Chu thị từ trước đến giờ là người không sợ trời không sợ đất, liền lớn tiếng nói ra lời phỏng đoán, ác ý vu oan giá họa cho gia đình con cháu, nhưng mà lần này, thật đúng là bị bà nói trúng, Liên Thủ Tín quả thật cố ý tìm cớ đi ra ngoài.
“Đồ không có lương tâm, uổng công ta nuôi sống hắn, tim hắn nhất định là bị chó tha đi rồi” Chu thị mắng hai câu, trong lúc đó bất chợt lại nghĩ tới điều gì liền nhìn về phía Liên Thủ Lễ, “Ta liền mắng hắn, cho dù hiện tại hắn là đại lão gia quyền cao chức lớn, cũng là từ trong bụng ta bò ra. Lão Tam, ta cũng không sợ ngươi nói lại với hắn, ngươi để cho hắn biết đi, nếu có khả năng hắn liền cầm sợi dây đem ta trói đến giải đi nha môn đi.”
“Nương, con, con không phải là người lắm lời.” Liên Thủ Lễ mặt đỏ lên, ấp úng giải thích.
“Ngươi cũng không cần phải nói cho hắn biết, ngươi chỉ cần trở về rò rỉ ra hai ba câu cùng vợ của ngươi, còn có nha đầu Diệp nhi kia, hai nàng liền có thể thay ngươi đem lời nói nói của ta truyền đi qua.” Chu thị nhìn chằm chằm Liên Thủ Lễ nói.
“Con trở về cái gì cũng không nói, con không nói gì với mẹ Diệp Nhi là được chứ gì?” Liên Thủ Lễ liền nói.
Chu thị ngó chừng Liên Thủ Lễ một hồi, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh.
“Ngươi thích nói cho hắn thì sao? Ta sợ hắn làm gì ta sao?” Chu thị cười mỉa nói.
Chu thị phô trương thanh thế như vậy, người hiểu tính bà vừa nghe là có thể hiểu được, lúc này Chu thị đang biến đổi phương pháp kích thích Liên Thủ Lễ, làm hắn đối với chuyện ngày hôm nay phải thủ khẩu như bình.
“Tứ Lang cũng không biết đi đâu đi, chuyện này, cũng không thể đem ra làm trò đùa được.” Liên lão gia tử nhướng mày, “Lão Tứ không có ở nhà, thì còn có Ngũ Lang, vợ lão Tứ cũng ở nhà. Việc này không có cách nào rồi, vẫn phải đi tìm bọn hắn mới được. Lão Tam, con và Kế Tổ, hai người các con trước đi qua nhà lão Tứ một chuyến, đem chuyện Tứ Lang bỏ đi lâu rồi mà không có trở lại nói cùng vợ lão Tứ, còn có Ngũ Lang một chút, để cho nhà hắn tìm thêm mấy người, giúp đỡ chia ra khắp nơi tìm kiếm.”
“Con cứ nói với họ, ta đã không có cách nào khác. Để cho bọn họ có thể ra bao nhiêu người, thì đưa ra bấy nhiêu người. Ta ở nhà cũng ngồi không yên, ta phải đi ra ngoài cùng tìm.”
. . . . . .
Lúc Trương thị, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất biết Tứ Lang rời nhà bỏ đi, hồi lâu sau không có tin tức gì, cũng không có quá mức giật mình. Các nàng cũng không như Liên lão gia tử suy nghĩ cao sâu, chỉ nghĩ trong lòng Tứ Lang bị ủy khuất, liền muốn đi ra ngoài tản bộ, trước sau gì cũng sẽ trở lại. Cái gì tự sát …, khả năng có thể xảy ra là vô cùng nhỏ.
Tứ Lang và Liên Thủ Nghĩa, Hà thị có một điểm giống nhau, đó là thích đi dạo chơi khắp nơi, vô cùng quen thuộc với các vùng chunh quanh. Chuyện đi ra ngoài hồi lâu như vậy mà không trở về nhà, đối với Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cùng Tứ Lang mà nói, cũng không coi là chuyện mới mẻ gì.
Nhưng Liên lão gia tử và Chu thị lại làm ra tư thái như lâm đại địch, thật ra khiến các nàng lấy làm kinh hãi.
Liên lão gia tử đưa người tới cửa xin giúp đỡ, hơn nữa nghe nói Liên lão gia tử còn tự mình mang theo Liên Thủ Nhân cùng ra cửa, đi tìm kiếm Tứ Lang, Ngũ Lang không tiện trực tiếp cự tuyệt liền phái người đi theo hỗ trợ tìm kiếm.
Ngũ Lang gật đầu đáp ứng, trước tiên để cho Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ đi tìm người trước, sau đó hắn sẽ đem người đi qua phối hợp tìm kiếm.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi nghe nói Liên Thủ Lễ Nghĩa lại phải vào thành, Triệu thị không nói gì, chỉ lo lắng cho Liên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi quệt mồm có chút mất hứng. Nhưng các nàng căn bản đều ngăn không được Liên Thủ Lễ, chỉ có thể để cho Liên Thủ Lễ đi.
Liên lão gia tử và Chu thị làm ra trận tuyến lớn như vậy, tựa hồ như người nào mà hơi có chút chần chờ không muốn, chính là đại bất hiếu, là không đem chuyện sống ૮ɦếƭ của Tứ Lang để ở trong lòng.
Chờ Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ đi xa, Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang liền trao đổi một chút kế sách ứng phó. Hai người đều ngao ngán lắc đầu, sau đó là đồng loạt than thở.
“Trận tuyến lớn như vậy, thật đúng là có nỗi khổ tâm!” Liên Mạn Nhi liền nói. Chu thị thật lòng lo lắng cho Liên Lan Nhi, nhưng Liên lão gia tử. . . . . . , Liên Mạn Nhi liền không khách khí cười ha hả hai tiếng.
“Đúng vậy, nếu không vãn hồi một chút vấn đề, để cho Tứ Lang bọn họ và mọi người đều xem một chút, ông nội là thật tâm đau lòng, nhớ thương con cháu, sau này một nhà con cháu đều cùng nhau chung sống, chỉ sợ tất cả mọi người đều không cho nhau sắc mặt hoà nhã a. Bên ngoài người ta còn không biết nhất định là nói gì kia.” Ngũ Lang liền nói.
Trương thị ban đầu không có suy nghĩ sâu xa như Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, nhưng khi nghe hai đứa bé vừa nói như thế, nàng vừa nghe cũng đã hiểu.
“Không phải là mẹ kể lể, nhưng chuyện này cũng quá mức rồi. Ông nội bọn nhỏ thật biết dụng kế, nhà cũ bọn họ không có lấy một ngày yên tĩnh. Bọn họ một khi há mồm, cái gì cũng đều có thể nói cho thống khoái, sau đó lại bắt mọi người phải đi theo làm chân chạy việc. Giống như đầu chúng ta đây đều là làm bằng dưa, đần cả, giáng cho ta một cái chày gỗ chúng ta liền ngoan ngoãn, còn phải lo lắng hãi hùng theo bọn họ.” Trương thị cũng không nhẫn nại được nữa liền oán giận nói.
Trương thị rất ít khi nói nhà cũ không tốt, nhưng mấy phen mấy bận, tượng đất còn không thể nhịn, huống chi là con người, Trương thị cũng bị bọn họ bức cho nóng nảy.
“Ca, tỷ, vậy chúng ta có phải phái người đi tìm kiếm hay không?” Tiểu Thất ngẩng đầu hỏi.
“Phái, đương nhiên phải phái.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Nếu như ta không phái người đi theo tìm kiếm, vậy không phải là đại nghịch bất đạo hay sao.”
Liên lão gia tử muốn hát tuồng, còn muốn hát thật hoàn mỹ, bọn họ những người này đều là con cháu cũng bị cột lên trên sân khấu, làm kẻ cầm cờ chạy theo sau cổ vũ, thậm chí có lúc còn muốn diễn cảnh đi chợ, còn muốn mọi người ra sức mà thổi kèn. Làm cho áo bào tung bay phấp phới, nhưng con người không phải làm bằng sắt cho nên cũng cần được nghỉ ngơi a!
Trương thị cùng Liên Mạn Nhi vẫn ở nhà thiêu thùa may vá như cũ, Ngũ Lang liền mang theo mấy người đi ra ngoài tìm kiếm Tứ Lang.
Cho đến khi trời tối, cũng là không có tìm được Tứ Lang. Thậm chí ngày hôm sau, Tứ Lang vẫn như cũ là không thấy bóng dáng.