Chương 842: Thất bại
Ads “Chắc là tiễn người đi rồi” Trương thị nghe Tứ Lang tới thì nói: “Đoán chừng là đưa la và xe đến.”
“Đưa trở lại, còn muốn gặp cha con, nhất định là muốn nói cám ơn với cha.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Liên Thủ Tín ngồi xuôi theo kháng, trên mặt không có nét cười. Hắn suy nghĩ một chút rồi đi xuống.
“Ta đi xem một chút.” Liên Thủ Tín đã nói: “Nghe một chút xem nó muốn nói với ta cái gì, hôm nay hắn làm ít chuyện kia, ta phải nói hắn.”
“Cha” Liên Mạn Nhi khuyên Liên Thủ Tín: “Cái dạng kia, cha mẹ hắn không quản hắn khỉ gió gì, nhà mình nói hắn cũng không nghe. Cha đi xem, đừng mắng hắn, đừng nói hắn. Cha nói hắn cũng không nghe, còn đắc tội hắn, sau lưng lại không biết hắn nói xấu gì cha.”
Cái gọi là lời thật có lợi thì khó nghe, những lời nói trung thực này cũng phải chọn người quý trọng bọn họ nói mới được. Mà Tứ Lang lại không phải là một người có thể nghe được người khác khuyên can.
Liên Thủ Tín mang một tấm lòng muốn Tứ Lang tốt, nhưng căn bản là Tứ Lang không lĩnh tình, ngược lại còn có thể vì vậy ở trong lòng oán hận Liên Thủ Tín, chỉ bởi vì còn có việc muốn nhờ Liên Thủ Tín, cho nên không có biểu hiện ra ngay mặt thôi.
“Cha, cha suy nghĩ một chút hắn đối với Tam bá con như thế nào .” Liên Mạn Nhi cũng nhắc nhở Liên Thủ Tín một câu.
Nếu như bây giờ Liên Thủ Tín không phải có tiền lại có thế, Tứ Lang đối đãi hắn cũng sẽ giống như với Liên Thủ Lễ.
“Thà đắc tội quân tử, chứ đừng đắc tội tiểu nhân.” Trương thị cũng khuyên Liên Thủ Tín, không nên đi ra ngoài phát giận đối với Tứ Lang.”Ta thấy qua việc này đã biết hắn là dạng người gì, sau này chúng ta ít nhìn đến hắn cách xa hắn một chút là được.”
“Đi, ta biết rồi.” Liên Thủ Tín nghe vợ và con gái nói, gật đầu, liền hướng Tiền viện đi.
“Cha con đi, khẳng định sẽ nói Tứ Lang.” Thấy Liên Thủ Tín đi, Trương thị cũng thở dài một hơi nói.
“Dạ” Liên Mạn Nhi gật đầu. Lấy tính tình của Liên Thủ Tín, mặc dù mới vừa rồi các nàng khuyên hắn, thì hắn gặp Tứ Lang, có mấy lời muốn nhịn vẫn không được. Liên Thủ Tín sẽ không dụng tâm cơ đối với người khác, nhất là thời điểm đối đãi người trong nhà. Mà Tứ Lang bất kể nhân phẩm không tốt ra sao, trong mắt Liên Thủ Tín, vẫn là người nhà Liên gia, cũng chính là người trong nhà.” Con càng khuyên như vậy, đoán chừng cha càng nói nhiều. Nói thì nói vậy, chúng ta cũng không sợ hắn, cũng không trông cậy gì vào hắn, để cho cha con giáo huấn hắn một chút, tránh khỏi hắn xương cốt nhẹ nên muốn lên tới trời!”
“Con cố ý đẩy cha con giận sao?” Trương thị bất đắc dĩ cười nói.
Liên Thủ Tín vừa vào cửa. Liên Diệp Nhi đã nói chuyện Tứ Lang khi dễ Liên Thủ Lễ, hiện tại trước khi Liên Thủ Tín ra cửa, Liên Mạn Nhi cũng nhắc nhở một hồi, chẳng qua là chuyện này đã đủ để cho Liên Thủ Tín tức giận. Có thể tưởng tượng, một hồi Liên Thủ Tín gặp Tứ Lang sẽ như thế nào?
Liên Mạn Nhi mỉm cười không nói.
Quả nhiên, một hồi thì tiểu nha đầu chạy tới báo tin, nói là Liên Thủ Tín đang mắng Tứ Lang ở đằng trước.
Tính cách của Liên Thủ Tín không dễ phát giận, đối với người bên ngoài càng ít hơn. Hắn phát giận đối với Tứ Lang, đó chính là kết quả của hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Tâm lý của Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi có thể đoán ra đại khái.
Mắt thấy nhà cũ bên kia, Liên lão gia tử dần dần bắt đầu lảm nhảm rồi. Mà phòng lớn Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ lại chống đỡ môn hộ không nổi, chi thứ hai Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng không đáng tin cậy, Nhị Lang thì tương đương với đến ở rể trong nhà đàn gái, còn dư lại đàn ông cũng chỉ có hai người Tứ Lang và Lục lang.
Lục lang tâm nhãn có chút không đầy đủ, chỉ có Tứ Lang là một người “toàn bộ khoa”.
Cái gọi là người toàn bộ khoa, là thổ ngữ của nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử, đại khái ý tứ chính là thân thể cùng trí thông minh không có thiếu sót. Là người có tương lai.
Liên Thủ Tín muốn nhà cũ tốt, nên mọi hi vọng đều ký thác vào trên người Tứ Lang, gần đây hắn nghiêng về Tứ Lang như vậy, cất nhắc Tứ Lang như vậy, là mong làm cho Tứ Lang có tiền đồ, chống đỡ nổi hi vọng của nhà cũ.
Song, Tứ Lang đã dùng hành động thực tế, hung hăng giẫm nát kỳ vọng của Liên Thủ Tín vào trong bùn. Điều này khó tránh khỏi việc Liên Thủ Tín hiếm khi nổi lên nóng tính oanh động.
“Ai u. Mẹ đi khuyên nhủ nhé?” Trương thị liền gấp gáp thả việc trong tay ra, định đi Tiền viện.
“Mẹ, người không cần đi.” Liên Mạn Nhi liền ngăn cản Trương thị: “Để cha xả giận đi mà.”
“. . . . . . Gọi thêm vài người ở bên cạnh nhìn. . . . . .” Liên Mạn Nhi ngăn cản Trương thị, quay đầu phân phó tiểu nha đầu: “Cha ta muốn động thủ thì bảo bọn họ ngăn lại. . . để cho bọn họ thay cha ta động thủ.”
Tiểu nha đầu đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Liên Diệp Nhi ở bên cạnh gật đầu lia lịa, còn nắm chặt bàn tay, tựa hồ như hận không có thể tự mình đi ra ngoài bắt nạt Tứ Lang mấy cái.
“Các ngươi a, may là mấy đứa Mạn Nhi cho các ngươi bớt lo, gì cũng không cần các ngươi phí tâm. Nếu không, chuyện tình nhà mình còn bận không qua nổi kia. . . . . .” Ngô Vương thị ở bên cười nói.
Ước chừng thời gian qua hai chung trà, rốt cục Liên Thủ Tín nghiêm mặt trở vào.
Liên Mạn Nhi quay mặt, len lén cười , gấp gáp đi xuống dâng trà nóng cho Liên Thủ Tín.
“Cha, đây là trà sâm mẹ ngâm cho cha.” Liên Mạn Nhi nhẹ cười nói: “Sâm này lần trước huynh con cố ý mang về từ kinh thành, đặc biệt để cha dùng bổ thân thể.”
Liên Thủ Tín có một ưu điểm, chính là bất kể tình huống nào, hắn cũng sẽ không giận chó đánh mèo. Hơn nữa, vợ con nhà mình nói chuyện làm việc cũng không bới móc, đối với hắn tốt thế nào trong lòng hắn đều biết. Mới vừa rồi bởi vì hắn tức giận Tứ Lang, hiện tại con gái nhỏ hiếu thuận chu đáo đưa trà sâm như vậy, mặt hắn không khỏi lúng túng, trong lòng không còn muộn phiền nữa.
“Ai, vẫn là con của ta a. . . . . .” Sau khi trà sâm ngâm xong rồi, vẫn đặt ở trên lò ấm, hiện tại uống vào vừa lúc ấm áp. Liên Thủ Tín uống một hớp lớn, cảm thấy trong lòng ấm áp dần dịu xuống, không khỏi nhỏ giọng cảm khái một câu.
“Thế nào, hai người nói gì với nhau, không làm ầm ĩ lên chứ?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Mới vừa rồi hai người đã dặn dò ta, bảo ta đừng nói gì hắn nhưng ta vẫn nhịn không được, nhìn trúng con gái người ta rồi, chỉ nói những lời tốt về tình thì có thể hiểu nhưng sai sử Tam bá hắn như vậy, cái này ta không thể không dạy bảo hắn. . . . . .” Liên Thủ Tín liền nói: “Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, lần này ta dạy hắn là lần cuối cùng, hắn có thể sửa lại tất nhiên là tốt. Còn nếu không thay đổi, vậy hắn cũng chỉ có như vậy, ta dùng sức thế nào nữa cũng vô dụng.”
“Làm người, linh hoạt một chút đần một chút cũng không sao, chỉ cần nhân phẩm không xấu thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Chúng ta ở bên cạnh giúp đỡ cũng an tâm hơn. Nhưng nhân phẩm không tốt, vậy còn không bằng đần một chút thì sẽ không đi gây chuyện.”
Hiển nhiên, đằng sau một đoạn lời nói của Liên Thủ Tín là cảm xúc vì Tứ Lang mà phát ra.
“Tứ Lang đứa nhỏ này, đi theo cha mẹ hắn, thứ tốt một chút cũng không học được, lại học hết sạch thứ không tốt kia.” Trương thị cũng nói.
Chi thứ hai Liên Thủ Nghĩa và Hà thị có bốn nhi tử, Nhị Lang, Tam lang, Tứ Lang cùng Lục lang, bốn người, bốn loại nhân phẩm khác nhau. Mà Tứ Lang, tựa hồ đã kế thừa tất cả khuyết điểm trên người của hai vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
Liên lão gia tử và Chu thị quản gia cần nghiêm không nghiêm, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vẫn là bộ dáng kia, Liên Thủ Tín hắn nơi nào có lòng tin, có thể tách Tứ Lang khỏi những điều đó?
Hiện tại hi vọng đối với Tứ Lang của Liên Thủ Tín đã tan biến, hẳn đã hiểu điểm này.
“Cha, cha dạy hắn, hắn không già mồm với cha sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.
“Vừa bắt đầu hắn còn không nhận sai.” Nói đến đây, Liên Thủ Tín vẫn còn có chút tức giận: “Còn nói với ta Tam thúc hắn cũng nhàn rỗi, là Tam thúc hắn tự mình vui lòng giúp hắn, hắn nói cưới vợ là đại sự. Sau đó có lẽ là thấy cha nổi giận, hắn mới không nói. Hắn không dám theo cha già mồm, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, đối với lời nói của cha, trong lòng chắc không phục.”
“Cũng trách cha con, hắn nói gì cũng đáp ứng, làm như là thiếu nợ hắn vậy?” Liên Diệp Nhi ở bên cạnh, nghe thấy Liên Thủ Tín khiển trách Tứ Lang, vì Liên Thủ Lễ xả giận, trong lòng cũng thư thái rất nhiều.” Con không biết cha con có chuyện gì nữa, đối với nhà cũ bên kia, luôn là. . . . . .”
Thời điểm Liên Thủ Lễ đối mặt với mọi người nhà cũ, luôn không thể đứng thẳng sống lưng. Truy cứu căn nguyên thì chỉ vì không có con trai. Hiện tại Liên Diệp Nhi đã hiểu đạo lý này, vì vậy, nói một nửa rồi cúi thấp đầu, không chịu nói thêm gì nữa.
“Cha, cả buổi hai người chỉ nói một chuyện này thôi sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Liên Thủ Tín.
“Không phải, nói xong chuyện này, hắn còn tố cáo, nói tiểu nhị đánh xe xem thường hắn.” Liên Thủ Tín lắc đầu, nói.
“Hắn chưa nói tiểu nhị của chúng ta xem thường hắn như thế nào sao?” Trương thị hỏi tiếp.
“Chỉ nói không nghe hắn sai sử, hạ mặt mũi hắn trước mặt người nhà con gái người ta.” Liên Thủ Tín liền nói.
Bởi vì tin tức Liên Diệp Nhi hỏi thăm được, Liên Mạn Nhi hiểu tại sao Tứ Lang làm khó dễ cho tiểu nhị đánh xe kia. Nhưng vì biết chuyện Tứ Lang sai khiến Liên Thủ Lễ ở phía trước, nên hiệu quả Tứ Lang tố cáo nhất định sẽ giảm đi rất nhiều.
Liên Mạn Nhi lơ đãng nhìn thoáng qua Liên Diệp Nhi.
“Tứ thúc, cháu nói câu công đạo.” Liên Diệp Nhi liền gấp gáp tỉ mỉ nói một lần chuyện về sau Tứ Lang sai khiến Liên Thủ Lễ, sau đó sai khiến tiểu nhị cùng Liên Thủ Tín. “Tứ thúc , thúc phái người đi không chỉ đi đánh xe mà còn phải chiếu cố gia súc đấy sao? Vậy Tứ Lang bảo hắn đánh xe làm gì, hắn có thể nói không nhưng sau đó hắn cũng đánh xe chở Tứ Lang đi tiễn đưa người nhà lão Vương. Trời rất lạnh, còn phải ở bên ngoài trông nom gia súc, người ta trông nom rất tận tâm.”
“Đi cả một ngày người ta mới trở về. Đến nhà cũ chỉ uống một ngụm nước, ngay cả cơm trưa cũng không được ăn. Dù là ai đi nữa thì trong lòng cũng đều băn khoăn, vậy mà sau lưng Tứ Lang còn có thể nói người ta như vậy sao?”
“Ta nói ta phái hắn đi làm việc, hắn đúng là không cần làm việc đó.” Liên Thủ Tín cũng gật đầu: “Không cần Diệp Nhi nói, ta cũng đoán đại khái là Tứ Lang sai sử người ta rất ác, bình thường hắn nói chuyện làm việc đã không biết trước sau rồi.”
Xem ra, Liên Thủ Tín rất hiểu rõ phẩm hạnh Tứ Lang, vì vậy rất xem thường việc Tứ Lang tố cáo.
“Mặc dù người ta ăn cơm của ta, nhưng người ta cũng ra sức làm việc. Ngay cả đang ở nhà mình đây, ta cũng không thể la lối om sòm với những tiểu nhị này. Người ta đường đường chánh chánh ăn chén cơm này, ta phải đường đường chánh chánh đối đãi người ta, không thể học người khác sai sử người ta giống như gia súc. Tứ Lang hắn không hiểu đạo lý này.” Nói đến đây Liên Thủ Tín thở dài một hơi, hiển nhiên là càng thêm thất vọng đối với Tứ Lang.