Chương 837: Cỡ giày
Đây chính là điểm đặc sắc của nông thôn, phàm là có chuyện gì không cần đặc biệt thông báo, mà mọi người sẽ tự động truyền miệng, một chuyện được một truyền mười, mười truyền trăm, cho đến khi ai cũng biết chuyện.
Liên Mạn Nhi vốn định ngày mai mới phân việc cho mọi người nhưng nếu có nhiều người vội vàng tìm đến như vậy, nàng cũng thuận nước đẩy thuyền luôn.
Liên Mạn Nhi chuẩn bị sẵn một cuốn sổ ghi tên và số lượng của những người lĩnh đồ về làm.
Vì Liên Diệp Nhi đã theo Liên Mạn Nhi học được không ít chữ, lại quen biết mọi người nên Liên Mạn Nhi sắp xếp cho nàng và Tiểu Khánh ghi chép, căn cứ theo số lượng hàng mà định ra thời hạn, vân vân…
Đến giờ cơm tối, Liên Mạn Nhi bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tiếp đãi mấy người Triệu thị, Liên Diệp Nhi, Ngô Vương thị… Ăn cơm xong, mọi người tiếp tục làm việc.
Bởi vì muốn nhanh chóng làm cho xong công việc nên Trương thị đã lựa chọn vài người trong số các cô nương và nàng dâu giúp đỡ cắt mẫu. Những người này sẽ phân làm ba ca, làm việc ngày đêm. Liên Chi Nhi mang thai nên không thể quá mệt mỏi, ăn xong cơm liền được Ngô Gia Hưng đến đón về. Lúc nàng đi về còn mang theo ít đồ, nói là về nhà từ từ làm giúp mọi người.
Trong phòng hiện tại có Tiểu Hỷ, Triệu thị, vợ Hàn Trung, vợ Xuân Trụ… luân phiên nhau làm. Do đó, mẹ con Liên Mạn Nhi về hậu viện chuẩn bị ít vải vóc đặc biệt làm cho Trầm Lục vài cái bao đầu gối, lót giày, áo ấm…
“… Hôm đó con đến cửa hàng chọn mấy bộ chăn lông (lông vịt, thiên nga đã qua chế biến, nhồi vào làm chăn mền) đến lúc đó sẽ đưa qua tặng cho ngài ấy luôn. Mấy tấm da, bông vải này, ngoài may mấy cái bao đầu gối và lót giày ra, còn làm thêm hai đôi giày ấm nữa.” Liên Mạn Nhi vừa làm vừa thương lượng với Trương thị.
“Được” Gần như Liên Mạn Nhi nói gì thì Trương thị nghe nấy:“Con giữ sức làm việc khác đi, đừng động vào giày, để đó mẹ làm cho. Bây giờ con làm giày chưa thạo, chỉ phí sức thôi.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu cười nói: “Mẹ, vậy mẹ càng mệt rồi.”
“Chút việc này có gì mà mệt chứ.” Trương thị cười nói: “Đúng rồi, Mạn Nhi à, chúng ta không có cỡ giày của Lục gia, đến lúc làm xong lại đi không vừa thì phải làm sao?”
“Chỉ là hai đôi giày ấm mang lúc nghỉ ngơi mà thôi, không vừa lắm cũng không sao đâu mẹ, làm to một chút, đến lúc đó lót thêm miếng lót giày vào là được, còn ấm hơn nữa là.” Liên Mạn Nhi không để ý nói.
“Vậy sao được.” Trương thị dừng việc đang làm, nhìn chằm chằm Liên Mạn Nhi. Việc may vá này là chuyện quan trọng của nữ nhi, không thể cẩu thả được. Đặc biệt là làm giày, nhất định phải làm vừa chân. “Mạn Nhi à, mẹ nói với con này, làm giày là công việc tỉ mỉ nhất, tốn nhiều tâm tư nhất. Cứ như con nói, làm giày to thì lót miếng lót giày vào, vậy nếu giày nhỏ thì chẳng lẽ phải cố chịu chật mà đi vào sao? Như vậy còn ra cái gì nữa!”
“Người giống như mẹ Nha Nhi mới làm ra chuyện như vậy, con không thể bắt chước bà ta được.”
“Mẹ, con biết rồi ạ, lúc nãy con chỉ nói vậy thôi.” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị tưởng thật nên vội cười giải thích.
“Vậy, chúng ta không có cỡ giày của Lục gia thì phải làm sao, bây giờ sai người đi hỏi liệu có kịp không?” Trương thị hơi lo lắng nói.
“… Chắc Tiểu Hỷ có.” Liên Mạn Nhi vừa làm vừa nói.
“Tiểu Hỷ có cỡ giày của Lục gia?” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi cúi đầu, bất giác hạ thấp giọng: “Mạn Nhi, sao Tiểu Hỷ lại biết cỡ giày của Lục gia?”
“Hôm đó không phải con nói là muốn tặng áo bông giày, miếng lót giày gì gì đó sao. Lúc đó Tiểu Hỷ và Tiểu Khánh ở bên ngoài nghe được.” Liên Mạn Nhi kể với Trương thị.
“Nha đầu Tiểu Hỷ này rất chu đáo, hôm đó vừa khéo tuyết rơi, nha đầu đó liền vẽ lại giày của Lục gia… hôm qua nàng nói với con, con mới biết đó. Có cỡ giày rồi con mới nghĩ ra chuyện làm giày đấy chứ.”
Liên Mạn Nhi vừa nói vừa liếc trộm Trương thị.
Trương thị gật gật đầu, hiển nhiên là tin lời của Liên Mạn Nhi.
“Hai nha đầu Tiểu Khánh, Tiểu Hỷ này, đừng nói là con sai xử thuận tay, mà ta nhìn thấy cũng rất vừa mắt. Tiểu Khánh tháo vát, Tiểu Hỷ cẩn thận.” Trương thị nói: “Còn Như Ý và Cát Tường ngày càng tiến bộ… Nhà chúng ta sau này có mua nha đầu sẽ đưa cho con dạy bảo trước, sau đó mới dùng được.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi đáp.
“Mạn Nhi, vậy giầy của Lục gia do mẹ may sao?” Trương thị im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi.
“Mẹ, không phải lúc nãy nói rồi sao?” Liên Mạn Nhi nói.
“Hả, à đúng rồi.” Trương thị cười cười: “Chỉ là đột nhiên mẹ nghĩ đến, đôi giày này do mẹ làm vẫn thích hợp hơn.”
Trương thị vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Liên Mạn Nhi.
Đương nhiên biểu hiện của Trương thị không qua được mắt Liên Mạn Nhi. Trong lòng Liên Mạn Nhi âm thầm dao động.
“Mẹ à, chúng ta làm những thứ này, lúc đưa đi biên cương là dùng danh nghĩa của nhà chúng ta. Cứ nói với bên ngoài là cha và ca ca con tặng. Với lại, nhiều đồ như vậy, chúng ta lại thuê không ít người, ai biết được của ai làm chứ? Chẳng ai nhận ra đâu.”
“Ta biết, nhưng cái tặng cho Lục gia khác.” Trương thị nói.
“Đồ khác nhau, nhưng chúng ta không nói, ai mà biết là chúng ta tự làm?” Liên Mạn Nhi nói.
Tất cả đồ vật đều lấy danh nghĩa của Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đưa đi biên cương, tên Liên Mạn Nhi sẽ không bị nhắc đến, đương nhiên nàng sẽ càng không nói với người ta có cả phần nàng trong đó, vì vậy sẽ không có việc mà Trương thị đang lo lắng.
“Lục gia cái gì cũng tốt, chỉ là thân phận kia… còn có nhà cửa của ngài ấy, chúng ta đến đó mấy lần rồi mà mẹ còn chưa nhớ hết mọi người ở đó nữa. Nhà cao cửa rộng, nghĩ thôi mà trong lòng đã phát run rồi.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi dừng tay một lát.
“Mẹ, nhà của ngài ấy và chúng ta chẳng có liên quan gì đến nhau cả. Mẹ đừng nghĩ đến nhà ngài ấy rồi sợ hãi làm gì. Cho dù bây giờ cha con là quan thất phẩm, ca ca con chỉ mới là tú tài, chúng ta sang nhà ngài ấy, ai dám làm mặt này nọ với chúng ta? Ca ca của con sau này không thể cứ là tú tài mãi.”
“Huống chi, chúng ta còn không phải là cái bọn tiểu quan nịnh bợ.”
Tuy Trầm Lục có nâng đỡ bọn họ, nhưng nhà bọn họ cũng có hồi báo hắn, xứng đáng với những gì hắn bỏ ra.
“Cũng đúng.” Trương thị cười. Bọn trẻ có bản lĩnh, có tiền đồ, bà làm mẹ chúng dù đi bất cứ nơi nào cũng có thể ngẩng cao đầu.
Liên Mạn Nhi đang muốn nói thêm gì nữa thì Triệu thị và Diệp Nhi vào, hai mẹ con ăn cơm xong không về nhà ngay mà ở lại giúp đỡ.
Triệu thị nói với Trương thị muốn cùng Diệp Nhi đem đồ về làm.
“Tất nhiên được rồi.” Trương thị vui mừng đồng ý: “Hai ngày cắt đồ đều có tiền công, đến lúc đó tính gộp với tiền may vá luôn một thể.”
“Tứ thẩm nó, ta không nhận tiền công đâu.” Triệu thị vội nói.
Ngô Vương thị đến giúp, Triệu thị biết cả nhà Ngô Vương thị không nhận tiền công, do đó bà nhất quyết không lấy, Liên Diệp Nhi cũng vậy.
“Tam bá nương, việc cắt mẫu cứ xem như bá nương và Diệp Nhi hỗ trợ chúng ta, đương nhiên sẽ không tính với hai người. Nhưng những việc khác vẫn sẽ chiếu theo số lượng lĩnh tiền công như mọi người thôi.” Liên Mạn Nhi nhìn bộ dạng Triệu thị và Liên Diệp Nhi như vậy, trong lòng cũng đoán được chuyện gì xảy ra, cười nói: “Nhà thím Ngô chẳng làm được mấy món nên cháu không trả tiền công cho họ. Cháu và mẹ đang hy vọng bá nương và Diệp Nhi có thể làm nhiều một chút để sớm ngày hoàn thành việc nữa mà.”
“… Cẩn thận làm nhiều thêm vài món coi như đã giúp chúng ta lắm rồi.” Trương thị cũng nói.
Liên Mạn Nhi nói thêm mấy câu, sau đó chuyển sang vấn đề khác. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này không có gì phải bàn cãi nữa. Dù Triệu thị và Diệp Nhi có kiên trì không nhận tiền thì sau đó nàng vẫn sẽ đưa sang đó ít đồ thay thế vào thôi.
Lát sau, Liên Thủ Tín đi vào.
“Lúc nãy Tứ Lang đến.” Liên Thủ Tín vào phòng ngồi lên ghế, nói với Trương thị.
“Tứ Lang đến làm gì?” Trương thị ngẩng đầu hỏi.
“Không phải ngày mai người ta đến xem mặt sao, nói là ý của lão gia tử, bản thân hắn cũng muốn ta ngày mai đến giúp.” Liên Thủ Tín nói.
“Chỉ một cuộc xem mặt, nhà cũ đông người như vậy còn không đủ sao? Ông bà nội, cha mẹ, còn có đại bá, đại ca hắn đấy nữa.” Trương thị nói: “Vậy, chàng có đồng ý không?”
“Không có.” Liên Thủ Tín nói: “Ta cảm thấy không cần thiết phải đi. Với lại, ngày mai ta bận lắm.”
“À.” Trương thị à một tiếng, lại hỏi Triệu thị: “Ngày mai Tứ Lang xem mặt rồi, hắn có tìm mọi người không?”
“… Lúc nãy cháu và mẹ cháu về nhà một chuyến, nghe cha cháu nói cha mẹ Nha Nhi đến nhà cháu mượn tiền, nói ngày mai cần phải mua thức ăn, còn nói ngày mai mẹ cháu sang giúp nấu cơm.” Liên Diệp Nhi nói.
Mẹ con bọn họ không ở trong phòng làm việc cùng mọi người mà sang tìm Trương thị chính là muốn nói chuyện này.
“… Còn muốn mượn tiền nhà muội à?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc nói.
“Thì đó.” Liên Diệp Nhi gật đầu xác nhận: “Cha mẹ muội đều tính qua rồi, bọn họ làm gì có chuyện thiếu tiền mua thức ăn chứ? Nhà muội ra ở riêng, xây nhà, lại xem bệnh cho cha muội… cha muội làm mộc kiếm tiền, cuộc sống vừa mới khá hơn một chút. Tiền của nhà cũ chắc chắn nhiều hơn nhà muội, bây giờ mượn tiền nhà muội không biết chừng nào mới trả đây!”
“Có trả hay không, rất khó nói.” Sắc mặt Triệu thị đầy u sầu.
“Diệp Nhi, bọn họ muốn mượn bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ không biết đâu, nói đến chuyện này thật là tức ૮ɦếƭ mà.” Liên Diệp Nhi nói: “Chắc Tỷ không đoán ra bọn họ vừa mở miệng đã muốn mượn một xâu tiền!”
“Một bữa cơm ngày mai thôi, bọn họ định chuẩn bị sơn hào hải vị gì mà cần đến một xâu tiền?” Liên Mạn Nhi trợn mắt.
“Cha muội cũng nói vậy, sau đó người ta lại ban ơn nói dù không mượn nhiều như vậy, nhưng ít nhất vẫn phải mượn năm trăm tiền.” Liên Diệp Nhi xòe một bàn tay ra nói.