Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Chương 832

Tác giả: Nhược Nhan

Chương 832: Mua Đồ
“Cha, mẹ, có chuyện gì sao ạ?” Liên Mạn Nhi nhìn thấy Liên Thủ Tín và Trương thị đi ra liền hỏi một câu.
Liên Thủ Tín và Trương thị nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu.
“Không có, không có chuyện gì cả, chúng ta thì có chuyện gì chứ… Còn phải đợi… đợi chút…”
“Còn phải đợi, đợi cái gì?” Liên Mạn Nhi thấy họ như vậy, phát hiện có chút khác thường liền hỏi dồn thêm một câu.
“Không có đợi gì hết, con vẫn còn nhỏ, đợi đến lúc đó rồi nói sau.” Liên Thủ Tín và Trương thị trao đổi ánh mắt, rồi Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.
Sau đó, bất kể Liên Mạn Nhi truy hỏi thế nào hai người vẫn cứ ấp a ấp úng.
“Mẹ, con cảm thấy hình như hai người có chuyện gì giấu chúng con.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi không kiên nhẫn nói.
“Không có.” Trương thị lên tiếng phủ nhận.
Bởi vì đã sớm có suy đoán nhưng trong lòng Liên Mạn Nhi bây giờ đang tính chuyện quan trọng khác nên cũng không quá để ý, chuyện này cứ vậy được cho qua. Dù sao nhà bọn họ đã hình thành thói quen, nếu gặp phải chuyện gì quan trọng, Liên Thủ Tín và Trương thị không tự mình làm chủ mà sẽ thương lượng với cả nhà, chính vì vậy Liên Mạn Nhi vô cùng an tâm về rất nhiều chuyện.
“Nếu không có chuyện gì, vậy con nói chuyện này.” Đợi mọi người đều ngồi xuống Liên Mạn Nhi liền nói: “Con nghĩ, chúng ta làm xong chuyện quan trọng rồi, hay là về nhà sớm một chút?”
“Sao vậy?” Mọi người đều không hiểu.
Nếu nói trong nhà có người thích ở phủ thành, ngoài Tiểu Thất ra thì còn một người khác là Liên Mạn Nhi. Bởi vì sự phồn hoa và náo nhiệt của phủ thành, nông thôn và huyện thành không thể sánh bằng. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đang ở độ tuổi yêu thích những điều này.
Hơn nữa phủ thành cách Tam Thập Lý Doanh Tử xa như vậy, không có những chuyện phiền não của nhà cũ, bên tai được yên tĩnh hơn nhiều lắm.
“Chúng ta đã mời được tiên sinh cho học đường rồi, tháng hai học đường sẽ khai giảng, bây giờ chúng ta về còn phải chuẩn bị rất nhiều chuyện.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nói không sai, đây là chuyện đương nhiên nhưng cả nhà đã sớm lên kế hoạch cả rồi, không cần thiết phải về sớm làm gì.
“Còn một chuyện làm con muốn về sớm nữa. Đó là con muốn mời người may ít quần áo chống lạnh, đến lúc đó sẽ chuyển đến biên thành.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“À” Cả nhà đã hiểu ra, chuyện này mới là chuyện chính Liên Mạn Nhi muốn nói.
Tuy lúc Liên Mạn Nhi nói, Trầm Lục bảo không cần, nhưng những thứ này chỉ sợ không đủ dùng chứ không ai chê nhiều cả.
“Được.” Liên Thủ Tín là người đầu tiên gật đầu tán thành.
Bất luận là lúc nào, Liên Thủ Tín đều giữ được bản tính chất phác của người nông dân, sẽ không chơi trò giả dối ngoài mặt, nói cái gì thì làm cái đó, đều là thật lòng. Ông không phải loại người chỉ biết nói lời tốt đẹp, đến khi cần thì lại không chịu ra sức.
Trên thực tế, người một nhà bọn họ đều nhất trí trên phương diện này. Khi Liên Mạn Nhi nói những lời đó đều rất thật lòng, đương nhiên phải thực hiện chứ.
“Mạn Nhi, muội đã có dự tính rồi sao?” Ngũ Lang hỏi Liên Mạn Nhi.
“Hôm đó Lục gia nói không thiếu áo bông, muội liền nghĩ đến nếu bây giờ chúng ta gấp rút may mấy thứ áo bông, quần bông đều đã không kịp nữa rồi. Muội định, chúng ta làm trước mấy cái bao đầu gối, miếng lót giày. Mấy thứ này đều dễ làm, chúng ta trở về mua vật liệu, sau đó phân phát cho người trong thôn làm giúp, nói với mọi người đồ này dùng để làm gì, chúng ta cũng sẽ phát tiền công. Chắc chắn mọi người sẽ vui vẻ làm chuyện này. Chúng ta chỉ cần mấy ngày đã có thể làm ra một lượng lớn rồi, tới lúc đó đưa đến biên thành cũng kịp lúc sử dụng.
Bây giờ đang là thời gian rãnh rỗi của người nông dân, các đại cô nương và tiểu tức phụ đều nhàn hạ, làm chút việc kiếm được thêm ít tiền, lại có thể góp chút sức lực cho quê hương, nhất định mọi người sẽ rất tích cực.
“Chuyện này rất tốt.” Ngũ Lang gật đầu.
“Mạn Nhi nghĩ ra chuyện này rất hay.” Trương thị nói: “Nếu muốn làm mấy thứ này, nhà chúng ta chắc chắn sẽ làm không xuể, không nhờ người làm giúp không được. Đâu phải ai cũng may quần áo bông được, nhưng lót giày và bao đầu gối thì không cần phải thành thục may vá, đến cả mấy tiểu cô nương mới học may cũng sẽ làm được. Có nhiều người giúp sẽ làm xong mấy món đồ này rất nhanh.”
“Tỷ, vậy chúng ta phải mua những gì?” Tiểu Thất hỏi.
“Vải và bông vải chắc chắn chúng ta phải mua rồi, tỷ định mua thêm ít da dê.” Liên Mạn Nhi suy tư nói: “Mặc khác vì chúng ta cần phải làm nhiều nên kim chỉ rất hao, chúng ta mua thêm ít kim chỉ, đến lúc đó phát cho mọi người để tránh tình trạng không đủ dùng.”
“Ừ, đúng là mấy thứ đó.” Trương thị nói.
Mọi người lại thương lương thêm một hồi, tính tóan cả tiền công là bao nhiêu.
“Đến lúc đó chúng ta tính tiền công theo món, một đôi bao đầu gối đúng tiêu chuẩn ba văn tiền, một cặp lót giày đúng chuẩn một văn tiền.” Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ, chuyện này phiền mẹ ra quy định hình dạng của cái bao đầu gối, miếng lót giày làm sao càng ấm càng tốt, đến lúc đó bảo mọi người cứ theo quy định mà làm.”
“Được, việc này cứ giao cho mẹ.” Trương thị vui vẻ đồng ý, được “ủy thác trách nhiệm quan trọng” trong lòng Trương thị vô cùng cao hứng.
Mọi người thương lượng xong, quyết định ngày mốt sẽ trở về Tam Thập Lý Doanh Tử, không về ngay lập tức là vì ngày mai còn có chuyện gấp ở phủ thành cần xử lý. Ngoài ra, cần phải có vật liệu để làm bao đầu gối và miếng lót giày, Liên Mạn Nhi cũng định mua ít đồ ở phủ thành nữa.
“Chúng ta mua về luôn đi.” Liên Mạn Nhi nói.
Là do bọn họ muốn mua số lượng lớn, bây giờ vẫn còn trong tháng Giêng, nếu trở về huyện thành mới mua sợ không có hàng tốt, đồ gửi đi biên thành đương nhiên phải dùng thứ tốt nhất, không thể lựa chọn tùy tiện được.
Sáng hai mươi mốt tháng Giêng, cả nhà Liên Mạn Nhi xuất phát trở về nhà. Đoàn người, trừ mấy chiếc xe ngựa lúc đầu, phía sau còn có thêm một chiếc xe mới để chở hàng hóa. Ngoài ra còn có một chú ngựa đen oai phong lẫm liệt đi theo.
Liên Mạn Nhi phải về Tam Thập Lý Doanh Tử nên dắt theo cả con ngựa Trầm Lục tặng, dĩ nhiên có cả hai vợ chồng nuôi ngựa Tôn Đại Cá trong đội ngũ.
Muốn đem ngựa về Tam Thập Lý Doanh Tử không chỉ vì Liên Mạn Nhi thích mà còn vì lý do khác. Hai ngày nay Tiểu Thất theo nàng nhõng nhẽo lấy lòng, cuối cùng đã được Liên Mạn Nhi cho phép cưỡi rồi.
Đương nhiên, đầu tiên Tiểu Thất phải học cưỡi ngựa, có hai người Tôn Đại Cá ở đây sẽ không thành vấn đề.
“… Chờ mua thêm hai con ngựa cho bọn họ huấn luyện, ca ca và Tiểu Thất đều có ngựa để cưỡi.” Xe ngựa đi gần đến chạng vạng thì đã thấy cổng thành của huyện thành Cẩm Dương, Liên Mạn Nhi đang tán gẫu với Trương thị trên xe ngựa.
Trên đường đi, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất ngồi cùng một chiếc xe ngựa. Liên Mạn Nhi và Trương thị ngồi trên một chiếc khác. Trong xe không có nha đầu theo hầu, dọc đường hai mẹ con nói chuyện không ít.
“Ấy chà, ngày mai có thể gặp tỷ tỷ con rồi.” Trương thị nhìn thấy Cẩm Dương liền cảm khái: “Không biết đã hiện rõ bụng chưa? Vài tháng nữa là tỷ tỷ con đã làm mẹ rồi.”
Liên Mạn Nhi cười cười, không thể không nói Trương thị đã quá nóng vội trong chuyện này rồi.
“Chuyện chung thân đại sự của tỷ tỷ con đã đâu vào đấy. Ngũ Lang, Tiểu Thất đều dễ nói, tiếp theo sẽ đến con.” Trương thị cẩn thận liếc Liên Mạn Nhi một cái, lại cảm khái nói: “Mạn Nhi à, con từ nhỏ đã là đứa có chủ ý, chuyện này con… con đã nghĩ gì chưa, bây giờ chỉ có hai mẹ con ta ở đây, con nói mẹ nghe chút xem.”
“Mẹ, con có bao nhiêu tuổi đâu.” Liên Mạn Nhi phát cáu nhìn Trương thị: “Tỷ Tỷ con mấy tuổi định hôn chứ, con vẫn còn sớm lắm. Hai người thấy con phiền, muốn sớm gả con đi cũng không được đâu. Con đã nghĩ rồi, con sẽ ở nhà thêm mấy năm nữa, mẹ muốn đuổi cũng không đuổi được.”
Mặc dù đến cuối cùng vẫn không thể không gả, nhưng Liên Mạn Nhi muốn kéo dài khoảng thời gian này. Làm con gái sống ở nhà mình rất thoải mái. Không nói đâu xa, ngay tại trong nhà nàng này, đợi tới lúc nàng bằng tuổi Liên Chi Nhi khi lấy chồng rồi mới nói chuyện này.
“Con đứa nhỏ này, con nói gì vậy, đây là nhà của con. Con nghĩ mẹ không muốn giữ con ở lại vài năm sao. Theo tâm nguyện của mẹ thì cả đời này đều không nỡ xa hai tỷ muội các con.” Trương thị vươn tay vuốt thẳng góc áo cho Liên Mạn Nhi: “Sinh ra là nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải có ngày này.”
“Vậy thì muộn một chút đi.” Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ à, sao hôm nay mẹ lại nói với con những chuyện này, không phải là… có ai đề nghị kết thông gia với cha mẹ rồi đấy chứ?”
“Không có…” Trương thị vô ý thức phủ nhận, chỉ là lát sau lại thay đổi nói: “Là có người…”
“Ai vậy? Lần trước dùng cơm ở Trầm gia không phải đã nói rồi sao, chuyện của con và ca ca còn đợi thêm mấy năm nữa mà.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói: “Mẹ, là ai hỏi, hai người không đồng ý đấy chứ.”
“Cũng… cũng không có ai…” Trương thị có chút ấp úng: “Chỉ là hỏi thôi, cũng… cũng không nói cái gì, chưa quyết định gì cả, con vẫn còn nhỏ, cứ từ từ, qua mấy chuyện này lại nói sau.”
“Mẹ, dù thế nào con cũng không muốn lấy chồng quá sớm, còn có, chuyện này…”
“Chuyện này con cứ yên tâm, dù là ai, mẹ và cha con sẽ không tự quyết định, phải là con đồng ý mới được. Tỷ con lúc trước đã như vậy, đến lượt con vẫn sẽ làm theo quy định này.” Trương thị vội nói.
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, xe ngựa đã vào đến huyện thành Cẩm Dương.
“Lát nữa đến ngõ Liễu Thụ Tĩnh, nói Tưởng chưởng quỹ giúp chúng ta mua đồ, chuẩn bị đầy đủ rồi, ngày mai chúng ta trở về nhà.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ.” Trương thị ừ một tiếng: “Mạn Nhi à, Lục… Lục gia đối với chúng ta rất tốt, đối với con cũng rất tốt…”
Bởi vì trong lòng Liên Mạn Nhi đang suy nghĩ gì đó nên không quá để tâm, cũng không quá chú ý đến biểu hiện của Trương thị lúc nói những chuyện này.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta đối với ngài ấy cũng không tệ mà.” Liên Mạn Nhi đơn giản nói.
Không tính đến chuyện lúc trước nàng cứu Trầm Lục, sau đó là chuyện khoai lang, bắp ngô vân vân…, nhà các nàng có công rất lớn với Trầm gia.
Trương thị ở bên cạnh nhìn Liên Mạn Nhi một cái, thấy Liên Mạn Nhi không tập trung liền nuốt xuống những lời định nói tiếp. Có lẽ chuyện này cứ giấu Mạn Nhi trước đã, dù sao…
Tiếng ồn ào cắt đứt suy nghĩ của Trương thị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc