Chương 811: Xem hát
Bên này đội ương ca đi vào trong thôn, trên sân khấu bên kia có nhóm nhỏ đã hóa trang xong đi ra, lộn nhào, luyện võ, cùng với tiếng chiêng trống, huyên náo vô cùng, thỉnh thoảng còn được một tràng tiếng ủng hộ.
Đây là tiết mục hâm nóng sân khấu, hơn nữa tiết mục mở đầu náo nhiệt như vậy, rất được người xem phía dưới thích.
Bởi vì đội ương ca đi rồi, trên sân khấu còn phải đợi đến thời gian mới bắt đầu hát, vì vậy, mấy người Liên Mạn Nhi lục tục về lại phòng trong hậu viện ngồi.
Đội ương ca vào trong thôn, rất nhanh đã ngừng lại ở đại môn nhà cũ. Một hồi chiêng trống kịch liệt vang lên, nghệ nhân trong đội ương ca xuất ra hết bản lãnh, cực kỳ đặc sắc.
Lúc này đại môn nhà cũ mới chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra hai cái đầu nhỏ, một người là Lục Lang, một người là Liên Nha Nhi, hai đứa nhỏ này bị sai ra mở cửa.
Dù sao cũng là trẻ con, rất thích náo nhiệt như vậy. Lục Lang và Liên Nha nhi vừa mở cửa, quên luôn phải quay vào nhà liền, cứ đứng ở cửa ngơ ngác nhìn ương ca phía ngoài.
Trong sân nhà cũ im ắng.
Liên lão gia tử và Chu thị không đi ra ngoài, không chỉ hai lão nhân không ra, mà tất cả những người khác ở nhà cũ cũng bị cấm chừng trong phòng. Nhưng náo nhiệt ầm ĩ như vậy, không cho người ta xem là chuyện không thể nào. Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, thậm chí Tưởng thị cũng dắt Đại Nữu Nữu tới đứng bên cửa sổ hoặc cạnh cửa giương mắt nhìn ra bên ngoài.
“Bà lấy ít tiền trong tủ ra đi” Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nghe âm thanh sôi nổi bên ngoài, nói với Chu thị.
“Lấy tiền làm gì?” Chu thị khó hiểu.
“Người ta nhảy múa ở cửa như vậy, như thế nào cũng phải cho chút tiền thưởng. Nhanh lấy tiền lẹ đi, để Kế Tổ đưa ra ngoài.” Liên lão gia tử liền nói. Dù sao đã làm chưởng quỹ ở bên ngoài, Liên lão gia tử cảm thấy trường hợp này phải thưởng chút ít tiền mới có thể diện.
“Loại chuyện này cũng bảo ta cho tiền thưởng?” Chu thị ngồi xếp bằng, đương nhiên bà không muốn xuống đất mở hộc tủ: “Nhà lão Tứ mời tới, tiền kia không phải do nhà lão Tứ chi à. Còn muốn ta cho tiền thưởng gì nữa?”
Tiền bạc trong tủ treo quần áo, bởi vì chuyện làm mai cho Liên Thủ Nhân đã hao tốn không ít, gần đây lại phải làm mai cho Tứ Lang, đã cho bà mai không ít tiền, sau này còn cần rất nhiều, Chu thị không nỡ lấy tiền ra.
Lại nói, trong lòng Chu thị, đây là do Liên Thủ Tín hiếu kính bọn họ, không lý nào để bà phải bỏ tiền ra.
“Đó là hai chuyện khác nhau. Nhà lão Tứ cho nhiều hơn nữa cũng chẳng thay thế được của chúng ta. Không tin bà xem đi, lát nữa người ta đến cửa nhà Vương Cử nhân nhảy múa, chắc chắn Vương gia sẽ thưởng tiền cho coi.” Liên lão gia tử liền nói: “Nhanh đi, một hồi người đi rồi, tay trống không, lại thêm nhục với người ta.”
“Ta sao so được với nhà Vương Cử nhân người ta, ông còn tưởng ông là Đại tài chủ à!” Chu thị bĩu môi: “Đám người này đâu phải ta mời tới, người nào mời tới, người đó trả tiền đi. Múa hát om xòm, ta còn ngại phiền đây.”
Chu thị nói rõ không chịu đi lấy tiền.
“Bà…” Liên lão gia tử tức khí nhíu mày nhìn Chu thị.
“Ta làm sao hả.” Chu thị không đợi Liên lão gia tử nói, bà đã chẹn họng: “Ta nói sai câu nào chứ? Ông muốn đòi tiền, đi tìm thằng con trai hiếu thuận của ông đi. Núi vàng núi bạc kìa, ông muốn cho bao nhiêu tiền thưởng ta đều đưa ông.”
Vừa nói dứt câu, Chu thị liền quay mặt đi, không thèm nhìn phản ứng của Liên lão gia tử.
“Ông nội. Múa ương ca phía ngoài đã đi rồi ạ.” lúc này Liên Kế Tổ liền nói.
“Haiz ~…” Liên lão gia tử thở dài: “Thứ dốt đặc cán mai mà. Mặt mũi này đều bị bà làm cho mất hết.”
“Chê ta mất thể diện, ngươi bỏ ta!” Chu thị chợt quay đầu lại, hung tợn nói với Liên lão gia tử: “Ngươi tưởng ngươi còn mặt mũi sao. Có mặt mũi sao lão Tứ mời đi dự tiệc ngươi không đi, mời xem hát ngươi cũng không đi. Ta không đi là do ta không hiếm lạ mấy thứ đó. Không phải ngươi rất thích đấy sao, sao không đi đi? Còn nói ta làm mất thể diện, hai ta rốt cuộc người nào mất thể diện!”
Liên lão gia tử bị Chu thị nói, một hơi nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa tức giận ngã ngửa.
“Ngươi cái thứ phá gia…” Chờ Liên lão gia tử thở được một hơi, lập tức chỉ vào Chu thị mắng lên.
Mắt thấy nhị lão lại sắp cãi cọ, Liên Kế Tổ, Tưởng thị liền tới khuyên giải, thật vất vả mới khuyên hai người bình tĩnh lại được.
“Lão Tứ bọn họ, một hồi nữa sẽ đưa thức ăn đến đây.” Liên Thủ Nghĩa ngồi ở đó, nâng cằm lên nói.
“Chỉ biết ăn thôi. Người ta có đưa, cũng không đưa cho các ngươi. Đó là đưa cho chúng ta. Thứ không có tiền đồ.” Chu thị mắng khí thế.
Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười hai tiếng, một câu cũng không phản bác.
Mỗi khi nhà Liên Thủ Tín đưa thức ăn tới, chính là lúc quyền uy của Chu thị ở nhà cũ cường đại nhất. Lúc này, Chu thị nói gì, mắng gì, đều không có ai phản bác. Chu thị muốn sai khiến ai làm gì, không ai dám cãi lại.
“Ngươi muốn đi đâu?“ Khóe mắt Chu thị liếc thấy Hà thị nép dọc theo mép tường muốn đi ra ngoài, lập tức mắng: “Ngươi đàng hoàng ở trong nhà cho ta. Không phải đã nói trước với các ngươi rồi sao, hôm nay không được đi đâu hết, tránh mất mặt xấu hổ.”
“Nương, con không muốn ra ngoài, con chỉ định ra hậu viện đi vệ sinh thôi mà.” Hà thị nhếch miệng cười, không dám bước ra ngoài nữa.
“Đồ lười nhiều cứt đái.” (nguyên văn tác giả nha ^^) Chu thị chán ghét trừng mắt nhìn Hà thị một cái.
Đội ương ca nhảy múa ở cửa nhà cũ một hồi, lại tiếp tục đi về phía trước, dừng lại ở cửa nhà Vương Cử nhân nhảy múa một hồi nữa. Quả nhiên quản sự Vương gia ra cho tiền thưởng. Nghệ nhân đội ương ca vui mừng nhảy múa dọc theo đường đi một hồi, còn đánh trống trên sân một vòng, mới quay lại hướng cổng chào.
Chờ đội ương ca trở lại trước cổng chào, người xem đã tới tấp nập, còn hơn hồi nãy nữa. Trên con đường lân cận còn có người đang khiêng băng ghế, xách ghế đẩu đi đến trước cổng chào. Trong lều đã hết chỗ, rất nhiều người chỉ có thể đứng bên ngoài. Có vài người lớn tuổi, hoặc rất có danh vọng được nhà Liên Mạn Nhi thu xếp cho ngồi ghế trên. Trong đó có hòa thượng trụ trì ngôi miếu trong thôn Thập Tam Lý Doanh Tử, còn có Tiểu Đàn Tử hầu hạ ở bên cạnh.
Trước cổng chào trừ người mười dặm tám thôn đến xem hát, còn có không ít người bán hàng rong. Có bán đậu phộng rang, hạt dẻ rang, còn có bán mứt quả, bán các loại điểm tâm bọc đường nhỏ, còn có bán đồ chơi nhỏ, không ít người làm ăn không tệ chút nào.
Đội ương ca nhảy múa ở trước cổng chào một hồi, sau khi được tiếng ủng hộ, liền lục tục vào lều phía sau sân khấu, đặc biệt được dựng riêng cho nghệ nhân.
Lúc này, chợt nghe được tiếng pháo nổ đinh tai nhứt óc, báo hiệu trong nhà Liên gia mở tiệc rồi, đồng thời cũng tuyên cáo, trên sân khấu sẽ bắt đầu hát.
Hôm nay khách nhân tới nhà Liên Mạn Nhi rất nhiều, nhưng nữ quyến ở hậu viện chỉ có sáu bàn. Mỗi một bàn đều có một phần vịt nướng nổi danh ở phủ Liêu Đông, về phần những món ăn khác trên bàn tiệc, phần lớn do đầu bếp của tửu lâu Liên gia ở huyện Cẩm Dương làm, ngon khỏi phải chê.
Mấy bàn Liên Mạn Nhi ngồi trong nhà, chúng tiểu cô nương ăn uống rất nhã nhặn.
Chờ sau bữa tiệc, có tân khách ở xa cáo từ trước, cũng có khách nhân thích xem hát lưu lại xem biểu diễn. Cho đến giữa trưa, khách nhân trong viện mới ra về gần hết, trên sân khấu phía trước tuồng cũng diễn xong, tất cả khán giả ra về hết.
Các quản sự Liên gia lại dẫn người thu thập, an bài bàn tiệc chiêu đãi đám người đoàn kịch hát nhỏ và gánh xiếc ảo thuật, bận rộn không ngừng.
Khách nhân khác đều đi, chỉ còn người Trương gia và Ngô gia.
Mấy người đoàn kịch hát nhỏ ăn cơm xong vẫn chưa đi ngay. Buổi sáng là hát cho bà con làng xóm mười dặm tám thôn nghe. Còn buổi trưa, đặc biệt hát cho Trương thị. Người Trương gia và Ngô gia đều được Trương thị giữ lại, cùng bà nghe hát.
“Mẹ, một hồi dọn dẹp một chút, rồi bảo bọn họ vào sân hát. Mẹ và bà ngoại con, hai người không cần ra ngoài, nghe ở trong nhà luôn đi ạ.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Không cần đâu, hay là ra bên ngoài đi. Bên ngoài rộng rãi, mẹ thấy có lều, lại đốt thêm chậu than, chúng ta mặc nhiều hơn một chút, sẽ không lạnh đâu. Hôm nay thời tiết tốt thật.” Trương thị liền nói: “Ở bên ngoài còn có thể để cho nhiều người đến xem. Xem diễn nghe hát thì phải nhiều người mới xôm tụ.”
Vốn giữ gánh hát lại là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện nghe hát của Trương thị và Lý thị, ở trong phòng ấm áp nhà mình cùng nhau nghe hát. Nhưng Trương thị lại không nghĩ như vậy, bà giữ người Trương gia và Ngô gia lại xem diễn cùng còn chưa đủ, Trương thị còn muốn để cho người trong thôn cũng cùng được xem. Bởi vì nhiều người càng thêm náo nhiệt.
Đám người Lý thị không có ý kiến, cảm thấy xem hát ở bên ngoài rất tốt.
“Vậy được, con sẽ cho người dọn dẹp lều một chút, lại đặt thêm mấy chậu than.” Ngũ Lang vừa nói, liền đi ra an bài người làm việc.
Rất nhanh, phía ngoài đã thu dọn xong rồi, đoàn kịch hát nhỏ cũng chuẩn bị xong, một nhà Liên Mạn Nhi, một nhà Trương gia, một nhà Ngô gia, còn có Triệu thị và Liên Diệp Nhi liền từ trong viện đi ra ngoài, đến trong lều xem hát.
Tin tức buổi trưa vẫn còn tuồng diễn đã truyền vào trong thôn. Trương thị nhũ nhân Liên gia muốn mời cô nương trong thôn, nhóm con dâu đến xem hát. Vì vậy, bên trong lều lại tới không ít người. Đại cô nương, tiểu tức phụ, lão bà bà ngồi ở một chỗ, thấy Liên Mạn Nhi các nàng tới, liền đứng lên.
Gặp rất nhiều người quen, Trương thị liền cười chào hỏi.
Liên Mạn Nhi còn cho người đưa trà nóng, mang một ít điểm tâm.
Bên trong lều đã được thu thập qua, rất sạch sẽ, lại có chậu than, quả thật không cảm thấy lạnh. Mọi người ngồi xuống một hồi, liền biểu diễn.
Buổi diễn trưa này phần lớn là những vở kịch Trương thị thích, Lý thị cũng thích. Hát trước tiên là Trát Mĩ Án, do đoàn kịch nhỏ của Tiểu Hồng Ngọc hát. Vở kịch tiếp theo do đoàn kịch hát nhỏ ở bên ngoài tới diễn, nổi tiếng ở huyện Cẩm Dương. Cả hai vở diễn đều cực kỳ nổi danh ở huyện Cẩm Dương, rất nhiều người đã xem trăm lần không chán.
Chỉ thấy trên sân khấu hát không bao lâu, Trương thị đã lấy khăn ra lau nước mắt, nhìn nhìn lại tất cả những nữ nhân khác đều như thế cả. Rất nhanh, liền biến thành tình cảnh: trên sân khấu hát tuồng, phía dưới sân khấu khóc rấm rức, còn có người nhỏ giọng mắng, mọi người xem tương đối nhập thần.
Khóe miệng Liên Mạn Nhi không khỏi kéo ra, những nữ nhân này, sở thích của các nàng đều giống như Trương thị. Các nàng thích xem vở kịch như vậy, khen ngợi đạo đức tốt đẹp, đả kích tà ác, nam nữ lương thiện gặp trắc trở, cuối cùng chiến thắng tà ác, đạt được hạnh phúc.
Trát Mĩ Án, Liên Mạn Nhi rất quen thuộc, nhưng vở kịch kế tiếp, đối với Liên Mạn Nhi mà nói rất là xa lạ.