Chương 790: Cãi Nhau
Mọi người muốn Liên Kế Tổ đến cửa hàng giấy cuộn làm công, đám người Liên Thủ Nghĩa đều tán thành, Liên Kế Tổ lại không muốn đi, Liên Thủ Nhân ngồi trên giường không nói chuyện, bộ dạng như không muốn phát biểu ý kiến.
Tưởng thị từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn Liên Kế Tổ một cái, rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Liên Kế Tổ do dự đứng lên, sau đó lại ngồi xuống, hơn nửa lại cúi đầu, không đi theo Tưởng thị. Tưởng thị đi đến cửa, thấy Liên Kế Tổ không đi theo, chân mày hơi chau lại, cũng đứng đó không đi tiếp nữa.
Chu thị ngồi xếp bằng trên giường, hai tay nắm chặt, cũng không nói gì. Đối với những loại chuyện như thế này, Chu thị từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia hay có ý kiến.
Một hồi lâu, Liên lão gia tử không nói tiếng nào, chỉ có Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang vẫn đang hi hi ha ha cười nói, dường như chuyện Liên Kế Tổ đi làm ở cửa hàng đã được quyết định rồi vậy.
“Có hai huynh đệ bọn hắn ở ngoài làm việc, nhà chúng ta cái gì cũng không cần lo.” Liên Thủ Nghĩa toét miệng cười.
“Ông nội…” Liên Kế Tổ không nhịn được, chỉ có thể ngẩng đầu lên trông mong nhìn Liên lão gia tử.
Sắc mặt Liên lão gia tử không thay đổi, chỉ là trong lòng vô cùng rối ren. Tư tâm mà nói, ông không nỡ để Liên Kế Tổ đến cửa hàng làm công, nhưng chuyện đi dạy học là chuyện không thể xảy ra. Bị người sai xử, không có thể diện, hơn nữa tuy nói là học nghề cũng không làm việc gì nặng nhưng lại có rất nhiều hạn chế, làm cho người ta mệt mỏi.
Tuy trong lòng không nỡ, nhưng lại không thể nói ra. Bởi vì, bất luận trong lòng ông đối với đứa cháu đích tôn này khác biệt như thế nào, ngoài mặt ông vẫn hy vọng mọi người tin tưởng, ông đối với bất cứ đứa cháu nào cũng yêu thương như nhau.
Nhất là nhà cũ bây giờ, do việc làm mai cho Liên Thủ Nhân lúc trước, quan hệ của những người trong nhà đã rất căng thẳng. Lúc này, ông không thể để mọi người nói ông cưng chìu, thiên vị Liên Kế Tổ.
Tại sao Tứ Lang phải đi làm công, Liên Kế Tổ lại không thể đi?
Bởi vì Liên Kế Tổ học hành bao nhiêu năm, quen thói sung sướng an nhàn, hắn không quen bị người sai xử, không chịu nổi cực khổ. Nhưng Tứ Lang thì khác, hắn chịu khổ quen rồi, quen bị người sai xử, đã ăn không ít khổ.
Nhưng nguyên nhân này bất luận thế nào cũng không thể nói ra.
Muốn giữ Liên Kế Tổ lại, nhất định phải tìm ra lý do hợp lý, thực tế rất khó tìm, nhất là dưới sự thúc ép của đám người Liên Thủ Nghĩa.
“Lão Đại, chuyện này con thấy sao?” Liên lão gia tử nóng lòng nhưng không thể không nói năng gì, chỉ có thể mở miệng hỏi Liên Thủ Nhân.
“Con?” Liên Thủ Nhân ngẩng đầu lên, nhìn lão gia tử, lại nhìn Liên Kế Tổ: “Cha, người là chủ gia đình, chuyện này người quyết định là được rồi.”
Hiện nay ở nhà cũ, người nghe lời Liên lão gia tử nhất chính là Liên Thủ Nhân.
Chỉ là lời nói của Liên Thủ Nhân tuy dễ nghe, nhưng không giúp gì được cho Liên Kế Tổ, cũng không giúp được lão gia tử. Nhưng điều này không có gì lạ cả, Liên Thủ Nhân tuy đã là người trưởng thành, sống đến hơn bốn mươi mấy tuổi rồi, có lúc nào ông ta phải chống đỡ gia đình, giúp đỡ cho Liên lão gia tử đâu chứ?
“Ông nội, cháu lớn như vậy rồi, con của cháu cũng lớn rồi.” Liên Kế Tổ nghe Liên Thủ Nhân nói như vậy, sợ tiếp theo Liên lão gia tử sẽ gật đầu đồng ý, vội vàng nói: “Hay là cầu xin Tứ thúc cho cháu vào Học đường tùy tiện làm chút việc gì đó cũng được.”
“Người ta không phải nói rồi sao, Học đường không cần người làm, người ta sớm đã sắp xếp đâu vào đấy rồi.” Tứ Lang nhìn qua Liên Kế Tổ nói.
“Ông nội…” Lời của Liên Kế Tổ bị Tứ Lang chặn lại, chỉ có thể nhìn Liên lão gia tử cầu cứu.
Liên lão gia tử chau chặt chân mày lại như thắt nút. Tình hình trước mắt, nếu không muốn cho Liên Kế Tổ đi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, dùng quyền làm chủ gia đình của ông, như vậy không thể làm cho mọi người tâm phục, mà còn làm cho bọn họ nói ông thiên vị.
Liên lão gia tử không muốn làm vậy, nhưng cũng đau lòng Liên Kế Tổ, không hạ nổi quyết tâm để Liên Kế Tổ đi làm.
“Chuyện này từ từ nói sau.” Hồi lâu, Liên lão gia tử cuối cùng mở miệng: “Kế Tổ cứ từ từ, còn Tứ Lang muốn đi, cứ đi trước… không phải ta thiên vị Kế Tổ, ta cũng chỉ vì gia đình chúng ta mà thôi. Kế Tổ học nhiều như vậy, ta lại đi tìm Tứ thúc nó, có thể tìm cho Kế Tổ công việc càng… càng phù hợp hơn. Tiền cũng nhiều hơn, đến lúc đó nhà chúng ta cũng sẽ tốt hơn.”
“Tứ Lang…. không có học, nhưng nó còn nhỏ, nếu đi học nghề chắc chắn sẽ học nhanh hơn Kế Tổ.”
Liên lão gia tử nghiêm mặt nói xong, Liên Kế Tổ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang không nói chuyện, đợi hồi lâu tỉnh táo lại, Tứ Lang liền cười lạnh hai tiếng.
Lão gia tử nghiêm mặt, xem như không nghe thấy. Chỉ là, giây phút đó trong lòng ông giống như làm đổ lọ ngũ vị, cảm giác gì cũng có. Ông không muốn làm như vậy, nhưng ông thật sự đã hết cách rồi.
Ví như lúc cả nhà Liên Thủ Tín ở đây, Ngũ Lang nói một phen như vậy trước mặt ông, nếu là lúc trước, ông sẽ không nói ra yêu cầu đã dự tính. Nhưng hôm nay, ông không thèm để ý lời Ngũ Lang mà vẫn nói ra yêu cầu của mình.
Giống như bây giờ, ông cũng sẽ không làm vậy, không công khai thiên vị, không để bọn họ nghe được những lời thiên vị rõ ràng như vậy. Nhưng hôm nay, ông lại làm điều đó.
“Ông nội” Tứ Lang cười lạnh hai tiếng, thấy Liên lão gia tử không có phản ứng, liền nói: “Cháu đi làm ở cửa hàng, mỗi ngày đi đi về về hơn sáu mươi dặm đường, nhất định cháu đi không nổi, cháu muốn ở nhà cô cả, ông thấy thế nào?”
Giọng điệu Tứ Lang cứng ngắc, nghe không giống như đang thỉnh cầu Liên lão gia tử, thậm chí còn không phải là thương lượng.
Liên lão gia tử vừa mới công khai thiên vị Liên Kế Tổ, trong lòng đang có chút áy náy với Tứ Lang, đối với yêu cầu của Tứ Lang cũng không tiện cự tuyệt trực tiếp.
“Đi không nổi thì đừng đi, không đi cửa hàng gì đó cũng không ai bị đói ૮ɦếƭ.” Chu thị đột nhiên nói, bà căn bản không thèm nhìn đến Tứ Lang, chỉ nhìn lão gia tử. “Nhà cô cả nó cũng không phải mở tiệm xe ngựa, cũng không phải đại tài chủ gì, nhà cửa chật chội, lại thêm một tên tiểu tử ở nữa thì còn ra cái gì? Có thể kiếm tiền thì kiếm, không kiếm được thì thôi, làm phiền nhà người ta làm gì, người ta cũng không phải họ Liên.”
Trong lòng Liên lão gia tử tán thành lời nói của Chu thị, con gái gả đi chính là con nhà người ta. Chuyện nhà của mình nên tự giải quyết với nhau, không tiện làm phiền người ta.
“Không phải Tứ Lang muốn tốt cho cả nhà sao?” Liên Thủ Nghĩa tức giận nói: “Đại tỷ không phải là khuê nữ của Liên gia, không phải là cô ruột của Tứ Lang sao? Nhà nàng ở mà nhỏ cái gì, lúc trước, cả nhà đại ca mỗi lần đến đó ở là ở cả hai tháng liền, không ai nói cái gì chật chội, tài chủ, tiệm xe ngựa gì… sao đến Tứ Lang lại không được? Tứ Lang đang làm công việc đứng đắn còn gì!”
“Tứ Lang của ta không phải là người Liên gia sao? Thế nào nhà này, đạp một người rồi lại nâng một người, chính là đạp chúng ta. Ta biết, cái nhà này coi thường chúng ta.” Hà thị cũng ầm ĩ nói chen vào.
“Cái gì mà không họ Liên, nhờ nhà cô cả giúp một chút, nhà cô cả liền trở thành người khác. Vậy sao cô cả đến nhà chúng ta không ai nói? Nhà cô cả xảy ra chuyện lao tù, không phải nhờ Tứ thúc của cháu giúp đỡ mới yên chuyện đó sao? Vậy Tứ thúc của cháu cho ông bông vải này kia, sao không cho chúng cháu mà cho cô cả?” Tứ Lang mặt đỏ lên, nghiêm nghị nói.
“Mỗi năm bánh trái, đậu phụ đông đều cho nhà tỷ ấy.” Liên Thủ Nghĩa lại nói.
“Chúng ta còn không được ăn những thứ đó.” Hà thị chen miệng nói.
“Chỉ biết ăn thôi, ăn không bao giờ đủ, làm chẳng bao nhiêu.” Chu thị bị cả nhà Liên Thủ Nghĩa công kích, vạch trần chuyện tư tâm của bà, nhất thời thẹn quá hóa giận, chỉ vào Hà thị mắng trước.
Trong nhất thời, mấy chuyện thối nát đều bị lật ra, ngươi nói lý của ngươi, ta nói lý của ta, cả phòng cãi nhau loạn thành một đoàn.
Liên lão gia tử vốn đã phiền não, bây giờ còn nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau, càng cảm thấy đầu to như cái đấu, khí huyết cuồn cuộn. Bởi vì bản thân ông lúc này cũng không tìm ra được cách giải quyết hợp lý, lúc bắt đầu ông có chút cam chịu không quản bọn họ, đợi Liên Thủ Nghĩa, Hà thị đều đứng dậy, cùng Chu thị càng cãi càng hăng, lúc này ông mới lên tiếng ngăn cản.
Chỉ là, lúc này không ai chịu nghe ông.
Liên lão gia tử hét lớn mấy tiếng, cuống quít ho khan, đều không ai để ý, nhìn thấy mọi người cãi nhau sắp lật nóc nhà, nếu còn không lập tức ngăn cản, sợ rằng sẽ náo loạn đến mức không thể thu xếp được. Liên lão gia tử hết cách, chỉ có thể cầm chén trà trên giường, dùng hết sức ném xuống đất.
Tiếng vỡ của tách trà rốt cuộc đã gọi thần trí của bọn người đang cãi nhau quay về. Mọi người đều quay đầu nhìn Liên lão gia tử, nhất thời tựa như xuất ra một thân mồ hôi lạnh.
Bởi vì khí huyết dâng trào, lại thêm nguyên nhân dùng sức ném chén trà, Liên lão gia tử đầu váng mắt hoa một trận, tay chân vô lực, đầu chúc xuống, té lăn xuống đất.
Chu thị kinh hoàng kêu lên một tiếng, cùng Liên Thủ Nghĩa vội chạy đến đỡ Liên lão gia tử, nhưng không kịp, trơ mắt nhìn nửa người của Liên lão gia tử rơi ra ngoài giường.
Nếu như lần này Liên lão gia tử mà té thật, chỉ sợ mạng của ông không giữ được.
Chu thị vừa đỡ Liên lão gia tử vừa gào thét lên. Liên Thủ Nghĩa cũng kinh hoảng kêu lên.
Thật là đúng lúc, khi đó màn cửa vén lên, Liên Kế Tổ và Tưởng thị một trước một sau bước vào. Lúc nãy trong nhà cãi nhau loạn một đoàn, Tưởng thị nhân lúc rối ren kéo Liên Kế Tổ ra ngoài, nói chuyện nửa ngày, bây giờ mới quay vào. Sắc mặt Liên Kế Tổ không tốt, mắt của Tưởng thị hơi đỏ, như vừa khóc xong.
“Kế Tổ!” Chu thị và Liên Thủ Nghĩa cùng hét lên.
Liên Kế Tổ phát hiện tình hình không đúng, khó khăn lắm mới có thể ngay lúc đầu lão gia tử sắp ᴆụng đất mà kéo ông lại. Sau đó, Liên Thủ Nghĩa và Chu thị lại phụ giúp, một người trên giường nắm vạt áo lão gia tử, người còn lại cùng Liên Kế Tổ ôm bả vai lão gia tử, túm lão gia tử lên giường.
Đợi để được lão gia tử nằm ngang trên giường, nhìn rõ sắc mặt của lão gia tử, người trong phòng đều sợ ngây người.