Chương 734: Khẩn Cấp Không Thể Chờ Được
Edit: phiyenvu Beta: Nora Liên Diệp Nhi nghe được tin ở bên ngoài hưng phấn bừng bừng chạy về kể với Liên Mạn Nhi. Mùa đông ở phủ Liêu Đông ngày rất ngắn, hôm nay lại là một ngày âm u, lúc này mặt trời đã xuống núi. Nhà Liên Mạn Nhi đang ăn cơm.
“Thật sự dẫn theo một cô nương về à?” Liên Mạn Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng chuyện này cũng khơi dậy sự hứng thú của nàng: “Cô nương đó ra sao, Diệp Nhi, muội nhìn thấy chưa?”
“Muội không nhìn thấy.” Liên Diệp Nhi thất vọng lắc đầu. “Muội nghe người bên ngoài nói.”
Huynh đệ Võ gia vào thôn lúc trời đã nhá nhem. Bởi vì nhà bọn họ ở đầu thôn là một viện độc lập, cách nhà người khác khá xa nên khi bọn họ vào thôn rất ít người nhìn thấy.
Theo như người nhìn thấy bọn họ nói thì đi theo huynh đệ bọn họ còn có hai người, một ông lão lưng còng, một người tóc thắt bím, nhìn dáng vẻ chính là một đại cô nương.
Một trong những chủ đề sốt dẻo nhất trong thôn gần đây là chuyện huynh đệ Võ gia làm mai cho Liên Thủ Nhân. Vì vậy khi nhìn thấy mấy người này vào thôn người kia rất phấn khích, vội vàng chạy lên phía trước muốn xem cho rõ. Đáng tiếc, đợi người ta chạy đến thì bọn họ đã vào nhà rồi.
Người trong một thôn đều có quan hệ họ hàng với nhau, dù không phải họ hàng cũng không thể tránh khỏi cuối đầu không thấy, ngẩng đầu chạm mặt. Do đó người kia vờ tìm lý do để vào nhà xem, nhưng đáng tiếc, nương của Võ gia huynh đệ ngồi ngay trước cửa không cho ai vào.
“… Nói là hai người đi đường mệt mỏi cần nghỉ ngơi, còn nói cô nương nhà người ta da mặt mỏng, lại nói phải để Liên gia xem mặt trước, không thể để ai đến đều có thể tùy tiện xem. Cô nương này sau này cũng là người trong thôn, đến lúc đó còn sợ không có cơ hội xem hay sao?” Liên Diệp Nhi học lại với Liên Mạn Nhi: “Dù thế nào cũng không chịu cho ai xem.”
Có nhiều lúc Liên Mạn Nhi cũng thích náo nhiệt, nghe Liên Diệp Nhi nói vậy, âm thầm Ϧóþ Ϧóþ cổ tay.
“Còn thần bí như vậy.” Liên Mạn Nhi nói.
“Nghe nói nhìn từ xa cô nương đó rất cao, xương cốt nhìn cũng rất chắc khỏe.” Liên Diệp Nhi nói.
“Thật dẫn người về sao?” Trương thị đi vào, nghe Liên Diệp Nhi nói cũng tò mò hỏi: “Ông lão đó là gì của cô nương kia, con biết không?”
“Chuyện này thì con biết, nương của huynh đệ Võ gia nói đó là cha của cô nương kia.” Liên Diệp Nhi nói.
Đến nhà trai xem mặt đương nhiên phải có người lớn đi cùng. Thời đại này chủ yếu vẫn là người lớn hoặc thân thích phụ trách xem mặt. Nếu ở gần cùng đi xem mắt nhất định là nữ quyến (người thân là phụ nữ) đi cùng, nhưng cô nương này ở rất xa nên chỉ có cha cùng đi cũng là hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, lúc đó huynh đệ Võ gia nói xem mặt mà vừa ý thì lập tức làm lễ hỏi. Cha của cô nương đi cùng cũng có thể làm chủ việc này.
“Trời tối rồi, bọn họ còn phải ăn cơm, bọn họ định chừng nào xem mặt đây.” Trương thị hỏi.
“Chuyện này bọn họ không nói.” Liên Diệp Nhi trả lời.
“Chắc phải nghỉ ngơi một đêm.” Trương thị dựa theo lẽ thường suy đoán: “Ông lão đi đường xa chắc mệt mỏi, tối lửa tắt đèn cũng không tốt cho việc xem mắt. Nghỉ một đêm, ngày mai xem mắt mới phải.”
Lẽ thường là như thế nhưng không thể suy đoán huynh đệ Võ gia theo lẽ thường được.
Nếu nói Xuân sinh sôi, Hạ trưởng thành, Thu thu hoạch, Đông dự trữ thì bốn mùa ở Tam Thập Lý Doanh Tử là rõ ràng nhất, nhất là mùa đông dài đằng đẵng.
Người nhà nông nơi đây rất nghiêm túc tuân theo quy tắc dưỡng sinh. Đến mùa đông, mọi người không ngủ trưa mà để buổi tối đi ngủ sớm.
Người nhà nông sống rất tiết kiệm, dù là đốt đèn dầu hay đốt nến đều phải dùng tiền để mua. Cho nên đến tối, chỉ cần không phải việc quan trọng, khẩn cấp, thì không bao giờ đốt đèn.
Trời tối, phần lớn hộ gia đình ở trong thôn đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Mấy phòng trong nhà cũ Liên gia lại vẫn còn đèn, nếu nhìn từ bên ngoài vào sẽ thấy bóng người qua lại, dường như đang rất bận rộn.
“Bên này dùng nồi nấu nước, nấu nhiều một chút, lát nữa lấy trà ngon của ta ra pha.” Liên lão gia tử ngồi trên giường gạch nói với Tưởng thị: “Nói bà nội cháu lấy hạt hướng dương và đậu phộng ra rang một đĩa… thật là không có thời gian chuẩn bị, nếu không nên làm thêm hai món điểm tâm.”
Nói đến đây, Liên lão gia tử dường như có chút tiếc nuối.
Vừa mới đây, Võ Nhị Cẩu chạy đến báo tin đã đem người về.
“… Chu gia Chu lão gia tử khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian, mấy ngày nay người ta có việc bận nên muốn mau chóng trở về. Ông ta là người thật thà, không hay xoi mói, cũng không để ý mấy chuyện hình thức này kia, chỉ cần xem mặt vừa ý, có thể sớm quyết định là được. Đại bá người cũng yên tâm, đều như nhau cả.”
Liên lão gia tử nghe huynh đệ Võ gia đem cô nương về, trong lòng rất vui mừng. Ông hận không thể nhanh chóng giúp Liên Thủ Nhân giải quyết chuyện tốt này. Chỉ là ngoài mặt Liên lão gia tử vẫn nói vài câu khách sáo.
“… Mọi người mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng.” Liên lão gia tử nói với Võ Nhị Cẩu: “Hai người họ ăn, ở ở nhà cháu, sau này ta sẽ bù lại cho cháu.”
“Đại bá, ngài xem cháu là người ngoài sao.” Võ Nhị Cẩu cúi đầu khom lưng: “Không dấu ngài, chuyện này bên Chu gia rất gấp, ngài nghĩ đi, cô nương nhà ai hai mươi lăm hai sáu tuổi rồi mà còn chưa gả, ai mà không sốt ruột chứ. Cháu đến đó nói tình hình của Thủ Nhân đại ca cho họ nghe, họ mừng như điên, không do dự mà cùng cháu về đây.”
“Bọn họ đi vội đến đây vì sợ chậm trễ đại bá ngài không chờ được lại đi hỏi cô nương nhà người khác… đây là lý do vội đến xem mặt.”
Thật ra Liên lão gia tử cũng muốn xem mặt cô nương Chu gia sớm sớm, chỉ là không gấp bằng Chu gia nhà người ta. Nghe Võ Nhị Cẩu nói như vậy ông cũng đồng ý, hẹn giờ gặp mặt với Võ Nhị Cẩu xong, tiễn Võ Nhị Cẩu về, ông sai Chu thị, Tưởng thị dọn dẹp nhà, chuẩn bị đón khách.
“Ông nội, hay là chúng ta báo cho Tứ thúc biết một câu, giờ này chỉ có nhà Tứ thúc mới có điểm tâm.” Tưởng thị nghe Liên lão gia tử tiếc vì không có điểm tâm, nên dè dặt đề nghị.
Liên lão gia tử sững người, lát sau khoát tay.
“Thôi khỏi, không có điểm tâm thì thôi, giờ này nhà Tứ thúc cháu chắc đã ngủ rồi.” Liên lão gia tử nói.
Tưởng thị thôi không nói nữa. Không nói đến chuyện nhà Liên Thủ Tín không ngủ sớm như vậy, ai mà không biết buổi tối Tiểu Thất phải học bài, bên đó ban đêm còn có người điểm canh (là người buổi tối gõ mõ gào lên báo giờ đó), người hầu cũng không ngủ sớm như vậy.
Chu thị dẫn theo Tưởng thị, Nha Nhi bận rộn xoay vòng vòng, vừa chuẩn bị thức ăn, vừa dọn dẹp nhà cửa. Lần này bà không sai Hà thị, dù sao lát nữa hai cha con nhà họ Chu đến, Hà thị làm việc lôi thôi, có sai sót gì lại náo loạn lên. Chu thị hiểu được Liên lão gia tử rất coi trọng chuyện này cho nên làm việc rất cẩn thận.
Liên lão gia tử sắp xếp xong chuyện đãi khách, lại bảo Liên Thủ Nhân chải đầu, rửa mặt, thay quần áo chỉnh tề.
“… Đội mũ vào trông có tinh thần hơn một chút.” Dưới ánh đèn, tóc mai bị bạc của Liên Thủ Nhân nhìn cũng không rõ như lúc ban ngày, nhưng đội mũ lên vừa vặn có thể che được mớ tóc bạc, trông càng tự nhiên hơn.
Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Nhân đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, bản thân ông cũng đổi lại một bộ áo choàng Chu thị vừa giặt là phẳng phiu, lại dặn dò Liên Thủ Nhân lát nữa hai cha con Chu gia đến thì phải làm thế nào.
Bên này ồn ào như vậy, mấy người Liên Thủ Nghĩa đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, tuy Liên lão gia tử và Chu thị không gọi bọn họ nhưng bọn họ vẫn lên nhà trên.
Nhìn mấy người đứng, ngồi trong phòng, Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân cảm thấy không khí trong phòng có chút là lạ.
Đáng tiếc, không biết sớm một chút, kiếm cớ đuổi mấy người này đi khỏi, Liên lão gia tử âm thầm nhíu mày, ông hơi lo lắng bọn Liên Thủ Nghĩa lát nữa tìm cách phá đám.
Liên Thủ Nhân cũng lo lắng, đôi mắt ông ta cứ nhìn Liên lão gia tử rồi lại nhìn cả nhà Liên Thủ Nghĩa.
“Lão Nhị à, chỗ này không có việc của các con, các con về phòng đi.” Liên lão gia tử đuổi Liên Thủ Nghĩa.
“Chuyện đại sự của đại ca dù gì con cũng phải tham dự chứ!” Liên Thủ Nghĩa cười toe toét nói: “Cha, cha nóng lòng đuổi con đi như vậy là khi dễ bọn con, sợ bọn con làm mất mặt cha sao.”
Người làm cha dù thế nào đi nữa cũng không thể thừa nhận chuyện coi khinh con cháu mình.
“Đại cô nương người ta còn chưa gả vào, da mặt mỏng, chúng ta nhiều người thế này, cứ như là đi đánh giặc, dọa sợ cô nương nhà người ta sợ. Đại ca con xem mắt, những người không liên quan đều về phòng đi, đứng đầy phòng thế này còn ra cái gì chứ, toàn là đàn ông và trai trẻ cả.” Liên lão gia tử nói: “Mấy người nhà các con mau về phòng đi.”
“Vợ Kế Tổ, cháu rang thêm hai đĩa đậu phộng và hạt hướng dương cho nhị thẩm cháu mang về phòng ăn đi.” Liên lão gia tử lớn giọng nói một câu.
Hà thị nghe cho bà ta đậu phộng và hạt hướng dương liền nhịn không được chép chép miệng, ánh mắt bay ra ngoài.
Tứ Lang khoanh tay đứng cạnh Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, sắc mặt hơi trắng, dưới ánh đèn tù mù càng lộ vẻ âm trầm. Hắn nghiêng người nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.
“Hai đĩa thì ai ăn ai nhịn chứ, vợ Kế Tổ, cháu rang thên hai đĩa nữa đi, đợi cha chồng cháu xem mắt xong, chúng ta đem về phòng ăn.” Liên Thủ Nghĩa lớn giọng nói ra ngoài.
Đây là công khai nói ông ta sẽ không đi.
Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Nghĩa giở trò vô lại như vậy, tức xém ngã ngửa.
“Cha…” Liên Thủ Nhân gọi nhỏ một tiếng, mắt ánh lóe lên tia sợ hãi.
Liên lão gia tử sầm mặt xuống, chuyện đã đến lúc quan trọng tuyệt đối không để cho đám người Liên Thủ Nghĩa phá hỏng.
“Lão Nhị, nghe lời cha về phòng các con đi.” Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Nghĩa trầm giọng nói: “ Ta không gọi các con, các con đừng đi ra.”
Cả nhà Liên Thủ Nghĩa không nhúc nhích.
“Cút, nghe thấy chưa, ta bảo ngươi cút đi.” Liên lão gia tử đứng lên, quơ lấy cây gậy dựng ở góc tường hướng Liên Thủ Nghĩa huơ tới.