Chương 722: Mâu thuẫn
Edit: Chirido
Beta: Nora
“Ừ.” Liên lão gia tử không tình nguyện đáp. Ông biết Liên Thủ Nghĩa về nhà nhanh như vậy, còn há miệng hỏi một tràng đó, nhất định vừa rồi Hà thị vụng trộm nghe được những lời ông nói, sau đó chạy đi nói cho Liên Thủ Nghĩa nghe.
Hơn nữa, cho dù Hà thị không nghe lén, chuyện tìm vợ cho Liên Thủ Nhân cũng không giấu giếm được Liên Thủ Nghĩa. Cho nên phủ nhận cũng bằng thừa. Mặc dù trong thâm tâm ông cũng không muốn cho Liên Thủ Nghĩa biết chuyện này sớm như vậy. Đồng dạng là con, ông không thể một bên chủ động tìm hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín đến hỗ trợ chuyện tìm vợ cho Liên Thủ Nhân, một bên lại dối gạt không cho Liên Thủ Nghĩa biết được.
Liên lão gia tử cũng không muốn suy nghĩ sâu xa nguyên nhân chuyện này.
“Cha à, chúng ta còn bao nhiêu tiền, đủ cưới vợ cho đại ca hả?” Liên Thủ Nghĩa đặt ௱ôЛƓ ngồi trước mặt Liên lão gia tử cười toe toét hỏi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Liên lão gia tử.
“Việc này không cần con quan tâm.” Liên lão gia tử hạ mí mắt nói với Liên Thủ Nghĩa, không thèm để ý hắn nhắc tới tiền bạc.
“Cha, đây là chuyện đại sự của chúng ta a. Con cũng là người trong nhà, sao có thể không quan tâm cho được?” Liên Thủ Nghĩa liền nói.
“Mày có thể làm gì, mày tìm được vợ cho đại ca mày sao?” Liên lão gia tử liền nói.
“Cha, chuyện này nếu tiền bạc đầy đủ lo gì không cưới được chứ?” Liên Thủ Nghĩa lập tức nói, sau đó nhanh chóng chuyển đến chuyện tiền bạc: ”Cha, lão Tứ bỏ tiền ra cưới vợ cho đại ca hả?”
“Chuyện này mày không cần quan tâm.” Liên lão gia tử nói dứt khoát, vẫn không hề phản ứng tới chủ đề tiền bạc. Hà thị đã nghe lén được lời ông nói, tự nhiên cũng nói cho Liên Thủ Nghĩa biết chuyện Liên Thủ Nhân cưới vợ là bọn họ tự bỏ tiền ra lo. Bây giờ Liên Thủ Nghĩa rõ ràng là biết hết mà còn cố hỏi. Trong lòng Liên Thủ Nghĩa có chủ ý gì lẽ nào Liên lão gia tử không biết sao.
“Cha, con thấy thần sắc lão nhân người thì biết lão Tứ nhất định không chịu bỏ tiền rồi.” Con ngươi Liên Thủ Nghĩa vội chuyển: “Cha, trong tay lão nhân người hiện đang có đầy đủ tiền bạc, cũng nên nhanh chóng tìm vợ cho Tứ Lang đi. Tuổi của Tứ Lang cũng nên làm mai rồi. Không phải chúng ta là có tiền sao, không thể chậm trễ Tứ Lang như Nhị Lang được.”
“Hiện tại Nhị Lang ra nông nỗi này, không phải tại lúc đầu bị chậm trễ sao? Nếu không phải nó lớn tuổi rồi, sao cha phải vội vàng định hôn với Triệu Tú Nga chứ? Nháo loạn làm cho nhà chúng ta không được yên tĩnh không nói. Còn hại Nhị Lang thành cái dạng kia. Con trai ngoan của con phải làm trâu làm ngựa cho nhà người khác… mệt ૮ɦếƭ lúc nào cũng không biết.”
“Cha, Tứ Lang cũng là cháu trai của cha mà.” Liên Thủ Nghĩa nhìn Liên lão gia tử nói.
Liên lão gia tử cúi thấp đầu, hồi lâu cũng không tiếp lời. Tại sao không muốn để cho Liên Thủ Nghĩa biết chuyện tìm vợ cho Liên Thủ Nhân, chính là sợ Liên Thủ Nghĩa sẽ nói với ông như vậy. Hiện tại tiền bạc trong tay ông miễn cưỡng chỉ đủ cho Liên Thủ Nhân cưới vợ, còn thấy khó khăn. Chưa nói gặp nàng dâu có điều kiện chênh lệch còn phải tốn thêm không ít lương thực bán đổi lấy tiền hoặc là trực tiếp làm sính lễ. Chuyện này cũng chưa chắc xong, có khi còn phải tính toán thêm cả chuồng heo vào.
Dĩ nhiên, nếu như Liên Thủ Tín chịu giúp đỡ một chút lại là chuyện khác.
Nói cách khác, hiện tại tính toán đâu ra đấy tất cả tài sản của nhà cũ cũng chỉ miễn cưỡng đủ cưới được một nàng dâu. Liên lão gia tử không đành lòng nhìn Liên Thủ Nhân cô độc, muốn thừa dịp ông còn cường tráng, thay Liên Thủ Nhân định xuống chuyện này. Nhưng Liên Thủ Nghĩa nói cũng là thật. Tuổi của Tứ Lang cũng không còn nhỏ, cũng nên làm mai. Nếu như còn trì hoãn, sau này sợ là giống như Nhị Lang tìm không được người thích hợp.
Bất kể là để cho con trai trưởng cô độc hay để cháu trai cô độc, trong lòng Liên lão gia tử cũng không nỡ. Nhưng nếu chỉ có thể cưới được một nàng dâu, ông nhất định phải chọn.
“Lão Nhị à“ Liên lão gia tử ngẩng đầu, khẩn thiết nhìn Liên Thủ Nghĩa: “Tứ Lang là cháu trai ruột của cha, cha sao có thể không thương nó. Chuyện của nó, cha đều để trong lòng. Hiện tại trong nhà cũng không đại phú đại quý gì, một năm nay có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trong tay cha có bao nhiêu tiền, người trong nhà ai chẳng biết.”
“Còn hai mươi lượng bạc đó là của Tống gia. Tống gia người ta cho đại ca con tiền phúng điếu vợ.” Liên lão gia tử nói từng câu từng chữ. Tống gia, Cổ thị, còn có hai mươi lượng bạc là những chủ đề bình thường Liên lão gia tử cố gắng tránh không nói tới, nhưng hiện tại ông nói ra rất rõ ràng.
Ý tứ của Liên lão gia tử rất dễ hiểu, ông đang nói lý với Liên Thủ Nghĩa. Nếu là Tống gia cho Cổ thị tiền phúng, như vậy giữa Tứ Lang và Liên Thủ Nhân, tự nhiên phải dùng cho Liên Thủ Nhân trước.
“Tình cảnh của Đại ca con cũng thấy ngày ngày rồi đó, trong lòng con không thấy khó chịu thay đại ca sao?” Nói lý xong, Liên lão gia tử định dùng tình lay động: “Các con ấm áp hòa thuận, bên cạnh có một người biết ấm lạnh thương yêu chia sẻ, nhưng đại ca con chỉ một mình lẻ loi trơ trọi, con làm huynh đệ thấy đành lòng sao? Người đến khi già rồi phải có người bầu bạn. Con nhìn cha và nương con xem, hai chúng ta bình thường cũng cãi nhau ầm ĩ. Nhưng đến lúc cha ốm đau nằm trên giường gạch vẫn còn có bà hầu hạ cha.”
“Cha, đại ca đã cưới hai người vợ rồi.” So với Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, cho tới bây giờ Liên Thủ Nghĩa nói chuyện cũng không có chút cố kị, hiển nhiên hắn cũng không bị lời nói của Liên lão gia tử lay động: ”Đời này ca ấy cũng chưa từng chịu thiệt. Lại nói gì mà lẻ loi trơ trọi chứ, cả một phòng không phải đầy người ra đấy sao. Trước mặt đại ca còn có Kế Tổ và vợ nó, ổng có hậu rồi, còn nói vợ gì nữa chứ.”
“Cha, không phải cha cũng nói chúng ta không phải đại phú đại quý gì, một năm có thể tích lũy được bao nhiêu tiền. Cha dùng hết tiền này rồi cũng chưa biết là cưới cái gì vào cửa, có khi lại là thứ để bài trí. Tứ Lang phải chờ mấy năm mới có thể gom đủ tiền lấy vợ chứ.”
“Cha, cha cũng không thể quá bất công như vậy được. Cưới vợ cho Tứ Lang, chưa biết chừng sang năm cha đã có thể ôm chắt trai. Lão nhân người còn chưa có một đứa chắt trai. Chưa gặp chắt trai, cha có thể yên lòng nhắm mắt sao?”
“Cha, chuyện này không phải con muốn tranh luận. Nhưng chuyện này cho dù thế nào cũng phải cưới vợ cho Tứ Lang trước tiên đã.” Vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa lộ ra mấy phần đứng đắn: ”Chúng ta là người nhà nông, nữa đời vợ ૮ɦếƭ có mấy người đi tiếp bước nữa, người ta có thể cưới thêm vợ đều là người có tiền. Hiện tại chúng ta có gì? Tứ Lang và Lục Lang còn chưa có mai mối kìa!”
“Đại ca đã như vậy, cha không tốn nhiều tiền có thể tìm được loại người nào tốt chứ? Có khi người ta còn dẫn trai ôm gái đến lập mưu muốn ông chủ có tiền giúp đỡ nuôi sống con cái. Chúng ta thế này, chính mình còn ăn không đủ no, có thể nuôi con cái cho người ta sao?”
“Cha, cha không thể thiên vị như vậy.” Giọng Liên Thủ Nghĩa mang theo tia cầu khẩn, có chút vô lại, so đo tính toán, lại thêm mấy phần uy Hi*p.
Trong lòng Liên lão gia tử trống rỗng không thôi, nhưng quay mặt thấy Liên Thủ Nhân đứng ở bên cạnh thần sắc thê lương, tâm tư Liên lão gia tử trở nên cứng rắn.
“Lão Nhị, không phải cha thiên vị. Không phải ít tiền ư, ta sử dụng cẩn thận là được.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút, liền nói: “Tứ Lang còn trẻ, muốn cưới vợ cũng phải chọn người tốt. Số tiền hiện tại chúng ta có căn bản không đủ. Không thể ủy khuất Tứ Lang, hay là chờ chút đi. Chờ sang năm liền tính chuyện cưới vợ cho Tứ Lang, muốn bao nhiêu tiền cha đều tính toán cho!”
“Đại ca con muốn vợ cũng không yêu cầu cao, chỉ là muốn tìm một người bầu bạn. Bây giờ chúng ta chỉ có chút ít tiền này cũng vừa đủ. Vả lại không phải bất kể chuyện gì cũng luôn chú trọng phân biệt tôn ti lớn nhỏ sao… Trước cứ tính chuyện đại ca con đi, chờ chuyện đại ca con xong xuôi rồi cha sẽ nhanh chóng tính cho Tứ Lang. Cha sẽ tìm cách kiếm tiền, sang năm khẳng định có thể cưới được vợ cho Tứ Lang, còn phải cưới người tốt, giàu có cho nó.”
“Cha, chuyện này con đã nói qua với Tứ Lang rồi. Tứ Lang không yêu cầu cao, đừng tệ quá là được. Người tốt, giàu có gì đó giữ lại sau này cưới cho đại ca đi. Bây giờ chúng ta cứ gom góp cưới vợ cho Tứ Lang trước.” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói.
***************************
Bên kia nhà cũ Liên lão gia tử vắt hết óc, nói đến miệng đắng lưỡi khô, Liên Thủ Nghĩa vẫn cắn chặt, muốn cưới vợ cho Tứ Lang trước. Mà giờ này ở nhà Liên Mạn Nhi cũng vô cùng náo nhiệt.
Liên Thủ Tín vừa về nhà, thấy khí sắc trên mặt hắn còn chưa hòa hoãn lại, Trương thị kéo đến hỏi chuyện. Ban đầu Liên Thủ Tín còn muốn giấu giếm, cảm thấy việc này quá mất mặt. Liên Mạn Nhi đánh giá sắc mặt Liên Thủ Tín liền đoán được tám chín phần.
“Cha, đừng nói ông nội tìm cha đi qua là muốn bàn chuyện cưới vợ cho Đại đương gia nha?” Liên Mạn Nhi liền trực tiếp hỏi.
“Gì? “ Liên Thủ Tín lấy làm kinh hãi: “Mạn Nhi, sao con biết?”
“Mới vừa rồi Diệp nhi nói với con.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Diệp Nhi nói nhà cũ bên kia tính chuyện này không phải ngày một ngày hai. Tam bá biết lâu rồi, bá ấy về nhà nói cho nó nghe.”
“ Tam bá con biết chuyện này?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Đúng vậy ạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Hừ…” Liên Thủ Tín nện một quyền lên kháng, tâm tình có chút phức tạp: ”Ca ấy biết chuyện này mà cũng không nói cho cha biết.”
“Có khi nào bá ấy quên không?… Tam bá người này, vẫn gần gũi với lão gia tử, lão thái thái hơn chúng ta.” Trương thị nhỏ giọng nói.
Đây là sự thật, Liên Thủ Tín không thể phản bác, hắn cũng không muốn phản bác.
Chuyện cực kì mất thể diện này đã không còn là bí mật. Hơn nữa, trong lòng Liên Thủ Tín cũng hiểu, chỉ cần Liên lão gia tử không thay đổi chủ ý, chuyện này cũng không lừa được mọi người. Bị Trương thị cùng Liên Mạn Nhi tra hỏi liên tiếp, Liên Thủ Tín đành nói tất cả chuyện ở nhà cũ.
“Thật là có ý định này? Gom tiền đủ rồi? Chắc là đã sớm tính toán trước!” Nghe xong lời Liên Thủ Tín nói, Trương thị sợ hãi than: ”Kỳ quái, chuyện này sao phải hỏi chủ ý của chàng? Hỏi chàng chuyện này, lão gia tử tính đánh chủ ý gì?”
“Ai biết!” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nói.
“Cha, cha chưa nói gì chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Chuyện này cha có thể nói gì, nói gì cũng không thích hợp.” Liên Thủ Tín liền nói, tiếp theo nhỏ giọng tự nhủ: “… Là con ruột, cha coi như đã nhìn thấu rồi.”
“Chuyện Đại đương gia muốn cưới vợ làm lòng ta hơi sợ!” Trương thị đột nhiên rùng mình một cái nói.