Chương 708: Phong Ba Đồ Cưới (3)
Edit: phiyenvu
Beta: Nora
“Mạn Nhi mới từ huyện thành về đó hả?” Hà thị vào cửa, nhếch miệng nhìn Liên Mạn Nhi cười nói: “A má ơi! Các người mua không ít đồ tốt nha!”
Hà thị vừa nói chuyện với Liên Mạn Nhi vừa nhìn chòng chọc vào trong xe ngựa và đồ đạc trong tay đám người vợ Hàn Trung.
Hà thị vừa rồi định qua nhà Diệp Nhi, trên đường đi lại nhìn thấy xe ngựa nhà Liên Mạn Nhi. Trong thôn này không có bí mật, nhà Liên Mạn Nhi kín cổng cao tường còn đỡ nhưng hễ có chút chuyện bé xíu xảy ra thì mọi người bên ngoài cũng đều biết. Hà thị dĩ nhiên biết nhà Liên Mạn Nhi cùng ba người Trương gia mới đi huyện thành về.
Hà thị còn biết Trương gia lần này tới là muốn đặt mua đồ cưới cho Trương Thái Vân.
Nhìn xe ngựa nhà Liên Mạn Nhi đến gần, Hà thị vội nấp qua một bên nhìn lén. Sau đó bà ta lén lén lút lút theo đuôi xe ngựa đến trước cửa nhà Liên Mạn Nhi. Bởi vì e ngại nên bà ta không dám vào cửa, chỉ vụng trộm nhìn vào trong. Đợi đến lúc thấy nhà Mạn Nhi chuyển rất nhiều đồ xuống xe Hà thị mới không nhịn nổi nữa.
Bị Liên Mạn Nhi phát hiện, Hà thị vốn có thể lẹ làng chạy biến đi, nhưng bà ta thấy người trong viện không nhiều liền cả gan bước vào, tiến lại gần hỏi thăm Liên Mạn Nhi mua đồ tốt gì về.
Liên Mạn Nhi nhìn bộ dạng của bà ta cũng đoán được bà ta muốn làm gì.
“Hàn đại nương, Đại Mập và Nhị Mập đâu rồi?” Liên Mạn Nhi lười để ý Hà thị, nàng lơ đãng hỏi chuyện vợ Hà Trung.
“Thưa tiểu thư, Đại Mập và Nhị Mập đi qua ao cá chơi rồi ạ.” Vợ Hàn Trung hiểu ý vội vàng cười nói: “Chắc cũng sắp về rồi ạ. Tiểu thư về phòng trước đi ạ, chuyện ở đây cứ giao cho nô tỳ.”
“Ừ” Liên Mạn Nhi gật đầu, xoay người đi vào chính viện.
Vợ Hàn Trung đưa đồ trong tay cho nha đầu Tiểu Hỷ xong rồi đi qua tiếp Hà thị, có ý định đuổi người đi.
“Mạn Nhi, đây là đồ cưới của Thái Vân à? Nhiêu đây cũng tốn không ít tiền đâu nha, nhà các ngươi mua cho nó hả?” lúc này Hà thị vội vàng hỏi.
“Bá mẫu nói gì vậy?” Liên Mạn Nhi đã đi đến trước cửa nguyệt*, nghe Hà thị nói nhịn không được phải dừng lại. Nàng xoay người nghiêm mặt nói với Hà thị: “Đồ cưới của Thái Vân tỷ đương nhiên phải do bà ngoại cháu đặt mua. Nhà người ta là người tử tế, không thiếu gì mấy thứ đồ này. Bá mẫu đừng tưởng nhà ai cũng như… nhà các người, cái gì cũng muốn trông cậy vào người khác.”
*Cửa nguyệt: cửa hình tròn thường thấy trong vườn nhà ở Trung Quốc, gọi là Nguyệt môn.
“Nhị đương gia thái thái, chúng ta đang bận, tiếp đãi không chu đáo. Người đi nơi khác ngồi một lát đi, được không?” Vợ Hàn Trung vừa nói mấy lời khách khí vừa đẩy Hà thị ra cửa.
Muốn đuổi Hà thị đi dù cho có nói lời gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể trực tiếp dùng tay đuổi mới xong.
Một mình vợ Hàn Trung không đẩy nổi Hà thị ra ngoài. Một bà tử làm việc vặt trong nhà bếp nghe được liền chạy ra hợp lực mới đẩy được Hà thị ra khỏi cửa, sau đó liền nhanh chóng đóng cửa lớn khóa lại.
Liên Mạn Nhi lại dặn dò vợ Hàn Trung lần nữa, kêu bà ta trông cửa cho tốt. Vợ Hàn Trung cẩn thận gật đầu đáp ứng. Cửa nhà Liên gia trước giờ nghiêm cẩn, vừa rồi bởi vì các nàng mới về nên xe ngựa ra ra vào vào nảy sinh sơ hở.
Mạn Nhi vào phòng đem chuyện này nói nhỏ với Trương thị và Liên Thủ Tín.
“… đúng là làm người ta chán ghét.” Liên Thủ Tín đối với Hà thị trước nay đều không có ấn tượng tốt.
Người như Hà thị ở nông thôn rất hiếm gặp nhưng cũng không phải không có. Thôn nào cũng có một hai người như vậy. Bọn họ da mặt dày, không có chừng mực, không biết tiến thoái. Chỉ là những người như vậy thường không có tâm cơ thâm trầm hay toan tính phức tạp. Bọn họ thăm dò chuyện nhà người ta nhưng đối với chuyện nhà mình bọn họ cũng không giữ được bí mật.
“Lại nghĩ ta giúp đỡ nhà mẹ đẻ nữa đây.” Trương thị nói.
“Đoán sao thì mặc xác bà ta. Đừng nói nàng không giúp, cho dù có giúp thì bà ta cũng không có quyền xen vào.” Liên Thủ Tín dứt khoát nói.
“Ta biết, chỉ là cảm thấy chán ghét loại người đó.” Trương thị nói.
Mọi người không để chuyện này trong lòng, dĩ nhiên cũng sẽ không kể với Lý thị, Trương Vương thị hay Trương Thái Vân. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất ở tiền viện, người thì học bài, người xem sổ sách xử lý việc nhà. Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Lý thị, Trương Vương thị, Trương Thái Vân ở sau viện, ngồi trong đông phòng lấy những xấp vải đã mua ra cùng nhau bàn tính xem nên thêu mẫu nào.
“Quần áo bốn mùa đều đã đủ rồi, đến lúc đó cô cả lại cho con thêm mấy xấp vải nữa để sau này dùng.” Trương thị nói.
“Đại tỷ, tỷ đã thêm trang cho cháu nó nhiều lắm rồi, đừng đưa nữa.” Trương Vương thị nói.
“Tỷ chỉ có duy nhất một đứa cháu gái này thôi, phải cho nhiều mới được chứ.” Trương thị nói: “Nếu như trước đây tỷ có muốn cho cũng không cho được, bây giờ không phải cuộc sống đã tốt hơn rồi sao. Thái Vân lần này thành hôn tỷ cho bao nhiêu đây, sau này Tiểu Long, Tiểu Hổ cũng y như vậy.”
Niên đại này trọng nam khinh nữ nhưng Trương gia lại không như vậy, ngược lại rất coi trọng và yêu thương nữ nhi. Trương thị hứa sau này sẽ cho hai đứa cháu trai đồ cưới ngang bằng với của Trương Thái Vân, Lý thị và Trương Vương thị nghe được trong lòng rất vui. Mọi người bàn bạc xong mẫu thêu quần áo của Trương Thái Vân, lại nói đến mấy ngày sau. Trương thị muốn giữ ba người ở lại chơi mấy ngày, cuối cùng chỉ có Lý thị và Trương Thái Vân đồng ý ở lại.
“Mẹ ở đây vừa vặn có thể giúp Thái Vân thêu thùa, mẹ của Thái Vân thì ngày mai hãy về đi.” Lý thị nói.
Trương thị cũng đồng ý để Lý thị ở đây. Trương Vương thị làm con dâu cả phải trở về trông coi, lo liệu việc nhà, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Bởi vì ngày mai Trương Vương thị phải về rồi nên cơm tối nay chuẩn bị nhiều món ăn hơn thường ngày. Liên Mạn Nhi bảo nhà bếp làm một bàn đầy thức ăn, mọi người vui vẻ ăn xong thì ngồi vừa uống trà vừa nói chuyện.
Mùa này người nhà nông ăn cơm tương đối sớm. Ăn cơm xong rồi mặt trời vẫn còn ở phía Tây đỉnh núi.
Bên ngoài có người bẩm báo, nói Liên Thủ Lễ đến.
“ Ta đi xem sao.” Liên Thủ Tín đứng lên đi ra tiền viện.
Lát sau, Liên Thủ Tín chậm chạp đi vào.
“Tam bá qua đây có việc gì không?” Trương thị hỏi.
“Nhà cũ muốn ta qua đó một chút.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị.
“Chuyện gì nữa chứ! Bọn họ coi tam bá là chân chạy vặt thật sao?” Liên Mạn Nhi nghe thấy, liền hỏi Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín nhìn mấy người Lý thị ngồi trên giường một cái, sau đó đi ra khỏi phòng. Trương thị biết đây là Liên Thủ Tín có lời muốn nói nhưng không tiện nói trước mặt mấy người Lý thị.
Trương thị theo sau Liên Thủ Tín ra ngoài, Liên Mạn Nhi tinh mắt, nhìn thần sắc hai người không đúng cũng len lén đi theo ra.
“… lão gia tử và lão thái thái đánh nhau rồi, nói là vô cùng ầm ĩ.” Liên Thủ Tín đè thấp giọng nói với Trương thị: “Nói là không ai can được hai lão nhân đã động thủ rồi, tam bá bọn nhỏ tìm ta là muốn ta qua đó khuyên bọn họ.”
Liên Mạn Nhi trợn mắt. Lúc Liên Thủ Tín từ tiền viện về, trên mặt ấm ức, bước chân chậm chạp, biểu hiện rõ trong lòng không muốn dính vào chuyện này. Mà không nói trước mặt Lý thị là do ngại ngùng, muốn che đậy chuyện xấu trong nhà.
Lão gia tử và lão thái thái nhà ai đã lớn tuổi như vậy, chắt gái cũng có luôn rồi mà còn đánh nhau cho cả thôn xem. Chuyện này thật không có gì hay ho. Do đó Liên Thủ Tín không muốn để cho mẹ vợ biết chuyện, Liên Mạn Nhi tỏ vẻ hiểu rõ.
“Cha, ông bà nội vì sao đánh nhau, cha có hỏi tam bá không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Hỏi rồi.” Liên Thủ Tín do dự một chút rồi nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi.”
“Tam bá không nói cụ thể là chuyện gì sao ạ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi một câu.
Liên Thủ Tín ngập ngừng do dự dường như không biết phải nói thế nào.
“Cha, không phải có liên quan đến nhà ta đấy chứ.” Liên Mạn Nhi vừa nhìn mặt Liên Thủ Tín vừa đoán: “Có liên quan đến đồ cưới của Thái Vân tỷ hả?”
“Là thật à?” Trương thị nhìn sắc mặt Liên Thủ Tín cũng biết được đáp án, cau mày nói.
Liên Thủ Tín thấy không giấu được vợ con đành phải nói thật.
“Chắc là mẹ của Nhị Lang nhìn thấy chúng ta mang nhiều đồ về như vậy thì đoán là chúng ta mua hết tất cả những thứ ấy cho Thái Vân. Bà ta trở về mách lẻo với lão gia tử và lão thái thái, lão gia tử thì không sao, tính khí của lão thái thái… hai người cãi nhau …” Liên Thủ Tín nói.
Chuyện như vậy cũng đã xảy ra một lần, lúc đó cũng đã nói rõ ràng. Nhưng nếu Chu thị không nghi ngờ, mà trở nên thông tình đạt lý hiểu chuyện thì đã không phải Chu thị rồi.
“Thật là không làm cho người ta bớt lo.” Trương thị thở dài nói: “Mấy người đáng ghét đúng là nơi nào cũng có.”
Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi không tiếp lời, họ biết Trương thị đang nói đến Chu thị.
“Mấy người đó thích chõ mõm vào chuyện gì thì cứ việc. Ngươi không cần đi, ta làm việc ngay thẳng không việc gì phải sợ cả.” Trương thị lại nói.
“Ta định đi qua đó!” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ cười khổ nói.
“Cha, nếu cha qua đó liệu có ứng phó nổi không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.
“Có gì mà ứng phó với không ứng phó chứ, chuyện bày ra rành rành như vậy, là bọn họ vô lý gây sự mà!” Liên Thủ Tín nói.
“Cha của con cũng biết vô lý gây sự rồi ha.” Liên Mạn Nhi phì cười thành tiếng: “Cha, vậy cha qua đó đi, bảo bọn họ đừng quậy nữa. Nếu không, làm lớn chuyện đến tai bà ngoại con thì không hay.”
Tuy rõ rành rành là nhà cũ cố tình gây chuyện nhưng Liên Thủ Tín cũng phải đi qua làm sáng tỏ, áp chế chuyện này xuống. Bởi vì không thể để người của Trương gia bị bôi nhọ, hơn nữa sau này Thái Vân lên trấn trên còn liên quan đến Trịnh gia nữa.
“Không thể có lỗi với thông gia.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Tín không còn là Liên Thủ Tín trước kia, bây giờ hắn còn nghĩ được như vậy làm cho Liên Mạn Nhi rất yên tâm. Cho nên chỉ phái quản sự Hàn Trung dắt gã sai vặt đi theo Liên Thủ Tín. Nàng và Trương thị về phòng đợi tin.
“Nhà Diệp Nhi có chuyện à?” Lý thị thấy Trương thị và Mạn Nhi vào, Liên Thủ Tín lại ra ngoài, liền hỏi Trương thị.
“Là nhà cũ bên kia ạ, hai lão đánh nhau, kêu cha bọn nhỏ qua khuyên can.” Trương thị nói.
So với Liên Thủ Tín, Trương thị đối với chuyện lão gia tử và Chu thị đánh nhau không có chút áp lực nào.
“Hai người này thật là…cãi nhau ầm ĩ cả đời, hòa thuận cũng cả đời.” Lý thị có chút cảm khái: “Chuyện cãi nhau này này, hễ có lần thứ nhất thì tất sẽ có lần thứ hai, ầm ĩ cả đời không ngừng được.”
Chu thị và lão gia tử hai người đúng là oan gia, Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Các cháu nhớ kỹ, sau này thành thân rồi, có chuyện gì cũng đừng nhao nhao lên, phải bình tĩnh nói chuyện biết không. Nhất là lúc mới thành thân đã cãi nhau thì sau này cả đời gặp chuyện là cứ ầm ĩ.” Lý thị cảm khái xong, lại nhìn cháu nội, cháu ngoại trai, cháu ngoại gái nói.
Bà đang truyền thụ kinh nghiệm cuộc sống vợ chồng cho các cháu. Trương Thái Vân và Liên Chi Nhi đỏ mặt. Ngũ Lang cúi đầu không nói, chỉ có Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, một người lén cười, một người cười ra tiếng.
Lý thị tất nhiên biết cháu trai và cháu gái không phải cười bà, chỉ là còn nhỏ, nghịch ngợm mà thôi, cho nên cười đem hai cháu ôm vào lòng.
“Nhớ lời bà ngoại nói, đợi khi các cháu lớn lên tự nhiên sẽ hiểu.” Lý thị yêu thương nói.
Cả đời Lý thị và Trương Thanh Sơn chưa từng đỏ mặt tía tai với nhau. Trương thị và Liên Thủ Tín cũng chưa từng cãi vả qua lần nào. Ngay cả người đáo để như Trương Vương thị mà cũng chung sống hòa thuận với Trương Khánh Niên, hễ có chuyện gì cũng cùng nhau thương lượng. Liên Mạn Nhi nghĩ kinh nghiệm của Lý thị xem ra rất có ích.
Nhà Liên Mạn Nhi bên này hòa nhã nói chuyện, nhà cũ bên kia lại là cảnh tượng hoàn toàn khác.
Lúc Liên Thủ Tín đi theo Liên Thủ Lễ đến cổng nhà cũ thì hai người đánh nhau mà Liên Thủ Lễ nói đã ngừng đánh rồi, đẩy cửa bước vào cũng không nghe được tiếng mắng của lão gia tử hay của Chu thị.
Xem ra chậm trễ hồi lâu, hai người đã đánh xong rồi.
Tưởng thị ở bên ngoài nhóm lửa, nhìn thấy Liên Thủ Tín đến, vội vàng gọi Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ra tiếp đón.
Vào phòng nhìn thấy Chu thị ngồi trên giường gạch, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị ngồi dưới đất, lão gia tử không biết đi nơi nào.
“Cha đâu?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Đừng hỏi đến lão rùa già ૮ɦếƭ bầm đó nữa, ai mà biết ổng ૮ɦếƭ ở chỗ nào.” Liên Thủ Tín hỏi Liên Thủ Nghĩa và Liên Thủ Nhân, Chu thị lại hậm hực tiếp lời.
“Cha vừa đi ra ngoài rồi, nói là đi xem ruộng.” Liên Thủ Nhân vội nói.
Liên Thủ Tín biết Liên lão gia tử đây là đánh lộn thua nên trốn ra ngoài.
“Trời sắp tối rồi, lão gia tử ra ruộng làm gì? Nhỡ bị té thì chúng ta phải làm sao?” Liên Thủ Tín nói xong quay người đi ra ngoài, định mượn lý do tìm lão gia tử để rời khỏi.
“Lão Tứ à, khoan đi đã.” Chu thị vội nói, hiện nay bà nói chuyện với Liên Thủ Tín đã không còn gay gắt giống như trước, có thể nói đã có chút giống mẹ con nhà bình thường nói chuyện với nhau rồi. “Muốn tìm cha con thì kêu bọn họ đi đi a. Con khó có khi trở về một lần, nương có mấy câu muốn nói với con.”
Chu thị nói như vậy Liên Thủ Tín cũng không tiện đi nữa. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ nhanh chóng đi tìm lão gia tử.
Liên Thủ Tín xoay người kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Mẹ con hai người trầm mặc hồi lâu, Liên Thủ Tín không hề có ý định mở miệng.
“Lão Tứ, nghe nói mẹ vợ con đang ở nhà con à?” Vẫn là Chu thị nhịn không được lên tiếng trước.