Chương 695: Phi lễ
Edit: Lãnh Phong
Beta: Nora
Liên Mạn Nhi trực tiếp hóa đá luôn. Tiểu Thất bên kia thì lại rất cao hứng. Bây giờ nó thích nhất là có người khen nó cao lớn, trưởng thành. Trầm Lục lại còn nói thêm một câu nó có thể che chở cho Liên Mạn Nhi nữa, đây quả thực khiến Tiểu Thất thấy vui như được mở cờ trong bụng. Hơn nữa lời này không phải ai khác mà chính Trầm Lục nói, ý nghĩa cùng sức nặng không phải tầm thường. Trầm Lục nói đương nhiên không phải lời nịnh nọt, khẳng định là sự thật.
Tiểu Thất cười ngây ngô, quay đầu lại thấy Liên Mạn Nhi ngẩn người vội kéo ống tay áo Liên Mạn Nhi: “Tỷ tỷ”. Tiểu Thất cười ngây ngốc nhìn Liên Mạn Nhi, trên mặt còn mang theo kiêu ngạo cùng vui vẻ.
Liên Mạn Nhi phục hồi lại tinh thần. Nàng thật muốn đi tới trước mặt Trầm Lục chỉ vào mũi hắn mà chất vấn: “Sao ngươi có thể nghe lén con gái người ta nói chuyện hả? Hơn nữa còn là chuyện tư mật như vậy? Liêm sỉ của ngươi đâu? Lễ giáo của ngươi đâu?”
Nhưng trên thực tế Liên Mạn Nhi vẫn đứng đó không nhúc nhích bởi vì nàng không dám hỏi, cũng ngại ngùng không tiện hỏi. Nàng có thể đoán được Trầm Lục sẽ trả lời thế nào, Trầm Lục tuyệt đối không biết ngượng cũng như áy náy. Bởi vì trước giờ hắn chưa bao giờ phải kiêng nể mặt mũi người khác, đều là người khác kiêng nể hắn. Hơn nữa, một khi nàng hỏi, Trầm Lục lại đem những lời lúc đó ra nói lại thì làm sao bây giờ? Những bí mật riêng tư như vậy? Hôm nay nếu như không phải bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Trầm Cẩn, lại thấy chung quanh chỉ có hai người, cho rằng sẽ không ai nghe thấy thì Liên Mạn Nhi tuyệt đối sẽ không nói những lời đó. Những lời này, ngay cả trước mặt huynh đệ trong nhà nàng cũng chưa từng nói qua.
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, thấy nàng đầu tiên là ngẩn người, sau đó muốn giận lại không thể giận, bộ dáng cố gắng ẩn nhẫn của nàng làm cho hắn không khỏi nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hôm nay tới đón Trầm Cẩn vốn có thể để huynh đệ khác hoặc phái quản sự đắc lực tới đón nhưng cuối cùng hắn lại quyết định tự mình đi. Một phần cũng vì nguyên nhân Trầm Cẩn sắp vào cung nhưng hắn cũng không phủ nhận, hắn còn có tư tâm khác.
Trầm Cẩn chậm chạp không muốn lên đường, hắn cũng không sai hạ nhân đi thúc giục mà tự mình đi tìm. Hắn không nghĩ tới sẽ nghe được Trầm Cẩn trò chuyện với Liên Mạn Nhi chủ đề tư mật như vậy. Một khắc đó hắn cũng không nghĩ tới phải tránh đi hay cắt đứt câu chuyện của hai người. Ngược lại hắn còn cố ý đứng sau núi giả một lúc lâu, chờ lúc hai người nói chuyện xong hắn mới xuất hiện.
Khó có cơ hội được nghe tiếng lòng Liên Mạn Nhi, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Sau khi nghe được những lời Liên Mạn Nhi nói, tâm tình Trầm Lục lại càng phức tạp. Ở độ tuổi này của Liên Mạn Nhi, bất kể là cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng hay bọn nha đầu hầu hạ bình thường, phần lớn đều đã biết nhân sự* (sống ૮ɦếƭ, được mất, vui buồn, hợp tan) rồi. Liên Mạn Nhi không hiểu phong tình khiến cho Trầm Lục vừa vui mừng lại vừa không biết tư vị gì. Về phần Liên Mạn Nhi có chí hướng muốn đi ngao du khắp nơi, lại không có mong đợi đối với hôn nhân tương lai, tâm tình Trầm Lục lại càng phức tạp hơn. Những kiến thức, suy nghĩ kia của Liên Mạn Nhi có phần vượt ra khỏi lứa tuổi của nàng.
Từ lần đầu gặp mặt, Trầm Lục đã biết Liên Mạn Nhi là một cô nương không tầm thường. Quá trình tiếp xúc sau này lại càng khẳng định sâu sắc thêm nhận định này của hắn. Liên Mạn Nhi so với những cô nương ở các tầng lớp hắn từng gặp đều có tính cách không giống với bất kỳ ai, nàng là một cá thể tồn tại đặc biệt.
Một tiểu cô nương thông tuệ, kiên định, vừa tự nhiên, vừa phóng khoáng, lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh… Những phẩm chất tốt đẹp hắn thưởng thức gần như đều thấy trên người Liên Mạn Nhi. Thêm vào đó, tiểu cô nương này còn hiểu thời thế, biết bằng lòng với số mệnh.
Tuy nhiên lại quá mức hiểu thời thế, quá mức an phận với số mệnh đã an bài. Trầm Lục nhớ tới lời Liên Mạn Nhi đã nói: Trước tiên là muốn đi khắp nơi ngao du, sau đó thì muốn dựa vào đồ cưới phong phú cùng huynh đệ có tài để gả vào nhà bình thường yên ổn qua ngày. Ý nghĩ này làm cho Trầm Lục rất không thích. Trầm Lục cảm thấy ở vấn đề này, nếu như Liên Mạn Nhi có thêm chút dã tâm, có mong đợi vượt quá giới hạn mới tốt.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trầm Lục nhìn về phía Liên Mạn Nhi lại thêm sâu thẳm.
Liên Mạn Nhi vốn tưởng rằng Trầm Lục nói với Tiểu Thất để trêu chọc nàng. Trêu chọc xong, Liên Mạn Nhi không phản kháng, Trầm Lục cũng có thể đắc chí vừa lòng mà lên đường. Nhưng ngoài dự liệu của nàng, Trầm Lục tựa hồ cũng không có ý định rời đi ngay, mà đứng đó nhìn Liên Mạn Nhi, vẻ mặt khiêu khích lại thêm phần giễu cợt.
Không sai. Cái nhướng mày, mỉm cười, cùng với ánh mắt phức tạp kia ở trong mắt Liên Mạn Nhi hiện tại chính là khiêu khích, giễu cợt.
Liêm sỉ ở đâu! Lễ giáo ở đâu!
“Lục gia, phi lễ vật thị, phi lễ vật thính* lời thánh nhân dạy như vậy, hẳn Lục gia cũng biết.” Liên Mạn Nhi rốt cục vẫn không nhịn được nói.
*Khổng Tử: “phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động”
Tức là: phàm là việc gì không phù hợp với lễ giáo thì không nhìn, không nghe, không nói, không làm. Xem thêm http://baike.baidu.com/view/18889.htm#2
“Đương nhiên.” Trầm Lục đầu tiên là hơi sững sờ, tiện đà nheo ánh mắt lại trả lời: “Ta làm gì phi lễ sao?”
Nhìn Trầm Lục nhẹ nhàng đáp lại không chút chột dạ hay áy náy, Liên Mạn Nhi chỉ có thể chán nản:
“Lục gia, thời gian không còn sớm…” Liên Mạn Nhi biết thiệt thòi ấm ức hôm nay không thể đáp trả được chỉ có thể vòng vo chuyển đề tài sang nhắc nhở Trầm Lục lên đường. Trầm Lục thúc giục Trầm Cẩn, Trầm Khiêm lên đường bộ dạng như rất khẩn trương, cuối cùng chính hắn lại không gấp gáp. Lẽ nào lại có thể như vậy?
“Ừ” Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu nhưng trong lòng cười thầm. Chưa thấy ai đưa tiễn người lại thúc giục khách nhân đi mau như Liên Mạn Nhi. Hẳn là Liên Mạn Nhi thẹn quá hóa giận rồi?!
Nhưng mà nhìn thời gian quả thực không còn sớm. Trầm Lục quay sang dặn dò Tiểu Thất: “Cẩn thận bảo hộ tỷ tỷ ngươi trở về.” Sau đó mới xoay người lên ngựa.
Nhìn đoàn xe dần dần đi xa, Liên Mạn Nhi mới vụng trộm giơ nắm đấm lên.
“Tỷ, tỷ làm sao vậy?” Tiểu Thất nghiêng đầu lại vừa lúc thấy Liên Mạn Nhi chưa kịp thu hồi nắm đấm mà sắc mặt lại hung tợn liền hỏi.
Liên Mạn Nhi lập tức thu tay, trên mặt lại nở nụ cười. Nàng tức giận là tức giận cái kẻ đã đi xa kia, tuyệt đối sẽ không đem tâm tình đó trút lên người nhà.
“Không có gì, chúng ta về nhanh đi.” Liên Mạn Nhi lôi kéo Tiểu Thất: “Tính tới hôm nay hẳn là vịt Hợp Phố nhà chúng ta sắp nở rồi.”
“Vậy sao?” Tiểu Thất hai mắt sáng ngời. Mặc dù nó thực thích nghe người khác khen nó trưởng thành nhưng với một số chuyện nó vẫn giữ nhiệt tình của trẻ con như cũ.
Ba huynh muội Trầm Lục rời đi đến ngày thứ ba thì Ngũ Lang cùng Lỗ tiên sinh từ phủ thành trở về.
Ngũ Lang ở trường thi giữa kỳ được loại ưu, ngay cả Lỗ tiên sinh cũng khen ngợi văn chương của hắn, người một nhà đương nhiên thực cao hứng. Mọi người hàn huyên một hồi. Lỗ tiên sinh trở về phòng nghỉ ngơi trước để lại một nhà nói chuyện với nhau.
Trương thị cùng Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi thu thập đồ đạc Ngũ Lang mang về. Liên Thủ Tín cùng Tiểu Thất ở bên cạnh hỏi Ngũ Lang tình hình ở phủ thành. Nói chuyện một hồi, Ngũ Lang lấy một tờ khế ước mua bán nhà trong иgự¢ ra đưa cho Liên Mạn Nhi:
“Ở ngõ Đại Tùng Thụ, cách thư viện không xa. Là một nơi yên tĩnh cũng cách khu trung tâm sầm uất không xa lắm.” Ngũ Lang nói với Liên Mạn Nhi.
Cả nhà đã sớm có ý định đặt mua sản nghiệp ở phủ thành. Lần này Ngũ Lang đi phủ thành, Liên Mạn Nhi đưa cho hắn một số ngân lượng, nếu thấy cửa hàng hoặc nhà đất thích hợp thì mua lại. Ngũ Lang liền mua một trạch viện ở ngõ Đại Tùng Thụ có kiểu mẫu tam tiến này.
“Phòng ở chừng trăm gian, phía sau có khu vườn rất rộng. Tính luôn cả công văn sang tên khế ước tổng cộng đã bỏ ra một ngàn năm trăm lượng.” Ngũ Lang vừa nói vừa lấy một tờ giấy ra phác thảo cho Liên Mạn Nhi nhìn.
Trên giấy vẽ chỉ cho mọi người thấy đại khái bố cục trạch viện, rồi Ngũ Lang còn chỉ lên giấy cho mọi người thấy vị trí trạch viện là ở đâu trong phủ thành.
“Ca, mua phòng ốc với giá như vậy có phải rất rẻ không?” Liên Mạn Nhi nghe Ngũ Lang nói xong ước chừng toàn bộ diện tích tòa nhà rồi hỏi lại Ngũ Lang.
“Giá cả như vậy đích thực là rẻ.” Ngũ Lang gật đầu nói: “May mắn là có Chung quản sự hỗ trợ. Họ nói là cho chúng ta xem trước đấy, nếu đã rao bán công khai ra ngoài có khi phải thêm năm trăm lượng nữa cũng chưa chắc đã mua được tới tay.”
“Vậy chúng ta phải cảm ơn Chung quản sự hậu hĩnh mới được.” Liên Thủ Tín cảm thán nói.
“Dạ! Đó là chuyện hiển nhiên rồi.” Ngũ Lang gật đầu: “Con đã tặng một phần hậu lễ qua đó rồi.” Chỉ bằng Chung quản sự đương nhiên không có mặt mũi cũng như bản lĩnh lớn như vậy. Việc này đương nhiên còn do có chủ tử đang nắm quyền của Trầm gia lên tiếng. Phần nhân tình này nợ ai, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi trong lòng đều hiểu rõ.
“Con cùng Lỗ tiên sinh mấy ngày qua ở phủ thành đã vào ở. Vốn đã có gia cụ, con lại mua thêm một ít rồi, sau này chúng ta mua bổ sung thêm vài thứ là có thể ở.” Ngũ Lang nói tiếp: “Mạn Nhi, lúc đó muội xem qua chúng ta cần mua gì thêm thì bổ sung.”
“Tỷ, bao giờ chúng ta đi phủ thành được vậy tỷ?” Tiểu Thất liền hỏi Liên Mạn Nhi.
“Không phải nói chờ thu hoạch xong vụ thu à?” Liên Mạn Nhi cười nói: “Đệ cứ ngoan ngoãn mà học bài. Nếu ca hay Lỗ tiên sinh bảo đệ học hành không cẩn thận, tỷ sẽ không cho đệ đi đâu.”
“Đệ nhất định sẽ học tập thật tốt. Sở tiên sinh cũng khen đệ đó nha.” Tiểu Thất vội nói.
“Còn bạc dư lại ca cũng không mang về mà đổi thành ngân phiếu gửi ở ngân hiệu Đại Thành. Sau này chúng ta đi phủ thành có chi tiêu gì trong của hàng lớn thì trực tiếp dùng ngân phiếu, còn chi tiêu nhỏ thì có thể đến ngân hiệu lấy tiền ra dùng là được.” Ngũ Lang lại nói tiếp.
Ngân hiệu Đại Thành là ngân hiệu tư nhân lớn nhất cũng có danh tiếng nhất ở Đại Minh triều, ở các phủ thành đều có chi nhánh. Nghe nói bên trong có thân vương, hoàng thất góp cổ phần. Nói cách khác sau lưng nó là hoàng gia cùng quan phủ ủng hộ.
“Ngân phiếu sao?” Liên Mạn Nhi sáng mắt lên hỏi.
Ngũ Lang cười cười móc từ trong иgự¢ ra tập ngân phiếu đưa cho Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vội vàng nhận lấy nhìn thật kỹ. Ngân phiếu này toàn dùng giấy đặc chế để in ấn ra, bên trên hoa văn đỏ thẫm đan xen phức tạp. Ngoại trừ ghi tên chi nhánh nào bên ngoài của ngân hiệu Đại Thành thì trên giấy chỉ thấy kí tự chữ ít hơn kí tự số rất nhiều, số tiền cụ thể bao nhiêu, còn có ngày nào giao ngân phiếu…vân vân. Ngoài ra còn có ký hiệu công khai cũng như bí mật, Ngũ Lang đều nhất nhất chỉ rõ cho Liên Mạn Nhi nhận biết.
Ngân phiếu là biểu hiện cho buôn bán lưu thông tiến bộ, phát triển. Tuy nhiên bởi vì buôn bán ở Đại Minh triều còn chưa hoàn toàn phát triển, ngân phiếu sử dụng mặc dù tiện lợi nhưng vẫn còn hạn chế.
Ngân phiếu của ngân hiệu Đại Thành nói chung cũng không thể coi như tiền giấy, chính xác hơn nó chỉ có thể coi như là một tờ giấy chứng thực tiền gửi ngân hàng.