Chương 691: Tình mẫu tử
Edit: Nora
Liên Mạn Nhi nghe tin này xong tuyệt không chút nào giật mình. Nàng đã sớm tiên liệu sẽ có chuyện như thế xảy ra. Chu thị là người thế nào, nếu so về trình độ cường hãn không nao núng, trước đây không có người bằng bà, sau này cũng không, sợ là có chút khoa trương, nhưng khẳng định mười dặm tám thôn quanh đây thì bà đứng hàng đầu.
Liên Mạn Nhi gắng sức làm những chuyện kia là để bảo đảm Chu thị không dám đến trước mặt mẹ con các nàng bùng nổ xuyên tạc, nhưng nàng không bảo vệ được Liên Thủ Tín.
Lịch sử kinh nghiệm cũng cho thấy, Chu thị toàn gây khó dễ Liên Thủ Tín là cơ bản nhất, cũng là sách lược tốt nhất. Mặc kệ ở nơi khác mất mặt cỡ nào, chỉ cần có thể bắt được Liên Thủ Tín, Chu thị sẽ hoãn lại đây.
Ngày đó sau khi Chu thị từ nhà các nàng trở về, nghe đâu bà cũng không nói động tới, đối với chuyện đã xảy ra một chữ cũng không nói. Liên Mạn Nhi cũng đoán được không chỉ vì Chu thị xấu hổ không dám đề cập, đồng thời bà cũng đang chờ thời cơ bùng phát. Mà đối tượng cho lần bùng phát này không thể nghi ngờ chính là Liên Thủ Tín.
“Nhất định là thấy cha nửa ngày rồi cũng không đi qua, bà không nhịn được nên tự làm ầm ĩ bắt đi cho bằng được.” Liên Mạn Nhi hừ lạnh một tiếng, nói.
Chu thị làm ầm ĩ như thế, mục đích tự nhiên là khiến Liên Thủ Tín tới nhìn bà.
“Sao cứ không yên tĩnh thế này, thật ra bà muốn làm gì a, chúng ta đối với bà còn chưa đủ sao?” Trương thị liền cau mày nói: “Đây là bà vừa ăn thịt chúng ta, uống máu chúng ta, còn quay lại mắng chúng ta máu thịt ăn không ngon. Bà nghĩ muốn bức ૮ɦếƭ ai a!”
Liên Thủ Tín ngồi bên cạnh không nói gì, nhưng xem ra sắc mặt cũng không tốt. Nếu là thường lui tới như trước kia, hắn hẳn đã đứng lên nói mặc kệ thế nào đều phải đi qua nhìn một chút. Nhưng mà hiện tại tâm tình hắn không còn giống như vậy nữa.
Cho dù là chủ động tới cửa tìm Chu thị cho vợ con mình một lời công đạo, cũng không thể. Lúc này, hắn vô luận như thế nào cũng không thể tâm bình khí hòa đi dụ dỗ Chu thị, đem mình và vợ con đưa tới cửa cho Chu thị đạp chơi được nữa.
“Diệp Nhi, muội qua nhà cũ rồi hả?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Dạ, cha muội không phải đang giúp đỡ nhà cũ đánh quan tài sao, muội vừa đi qua gọi cha về nhà ăn cơm.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Vừa vặn muội lại ᴆụng phải. Náo loạn cũng thật kịch liệt, ai tiến lên cũng bị cào nên không ai dám tiến tới nữa.”
“Cũng còn tùy người a, cũng không phải ai bà cũng cào.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Nếu là khuê nữ bà sẽ không cào. Nhưng phải phân rõ ai xa ai gần hả?!” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Không phải như vậy, muốn đồ vật, muốn đòi tiền, muốn người sai sử sẽ tìm tới chúng ta.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Đây là đánh quan tài cho ông nội, chờ mấy ngày nữa đánh xong quan tài của ông, sẽ làm đến của bà, muội sẽ không để cha muội đi làm đâu.” Liên Diệp Nhi nổi giận nói: “Bọn họ không xem muội và mẹ muội là người, chúng ta dựa vào cái gì phải kính trọng bà?”
Ngày đó Chu thị ở nhà Liên Mạn Nhi náo loạn, sau Liên Mạn Nhi tán gẫu với Liên Diệp Nhi, Liên Diệp Nhi đều đã biết rồi. Chu thị không nhìn được Triệu thị, đem Liên Diệp Nhi xem như không có, vốn cũng không phải bí mật, nhưng vẫn đả thương người như trước.
“Muội nói xem, ông nội một hồi có phái người đến gọi cha tỷ không? Nếu như phái người tới thì phái ai ha?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.
Chuyện này dính đến hai chuyện. Chuyện thứ nhất, Liên lão gia tử có thể ngăn cản Chu thị hay không? Kỳ thực nếu như Liên lão gia tử có thể trông nom được Chu thị thì trên dưới Liên gia đã yên tĩnh rất nhiều. Chu thị hiện tại làm ầm ĩ, về tình về lý Liên lão gia tử đều phải ngăn lại. Với lại ông cũng có năng lực này.
Chu thị sai khiến Liên Thủ Nghĩa tới bắt Trương thị, không phải Liên lão gia tử có thể cản lại sao.
Việc này còn phải xem Liên lão gia tử có nguyện ý hay không.
Về phần phái ai tới…
“Mạn Nhi tỷ, muội phải về nhà trước một chuyến đã.” Liên Diệp Nhi vội vã nhảy xuống đất. Nàng vội vàng tới đưa tin cho Liên Mạn Nhi nhưng Liên Thủ Lễ vẫn đang ở nhà cũ chưa về. Liên Diệp Nhi tự nhiên cũng biết, nhà cũ bên kia có thể sẽ sai sử Liên Thủ Lễ nhiều nhất.”Muội đi kéo cha muội về, đỡ phải bị bọn họ thừa dịp khéo sai sử cha muội. Bọn họ không tiện mở miệng lại để cha muội đi, biết hai nhà chúng ta thân thiết, họ lại nghĩ bọn tỷ sẽ cho cha muội mặt mũi. Cha muội cũng mặt mỏng, người ta nói gì cha cũng không dám có ý không đáp ứng.”
“Đi đi, đi đi.” Liên Mạn Nhi không nhịn được cười.
Liên Diệp Nhi tựa như bị cái gì đuổi theo, tất tả chạy đi.
Liên Diệp Nhi đi một hồi, bên ngoài đã có người tiến đến bẩm báo, nói là Liên Kế Tổ tới.
“…Lão gia tử nhà cũ hỏi lão gia chúng ta có rãnh rỗi hay không, nếu rãnh thì trở về nhà cũ một chuyến ạ…”
Liên lão gia tử không ngăn cản Chu thị lại còn sai người tới gọi Liên Thủ Tín.
“Lòng lão gia tử tựa như gương sáng mà, đúng thật là có xa có gần a. Ta đều đã móc tim móc phổi kính trọng ông, chu cấp nuôi dưỡng ông, quả thật đều đã phí công!” Trương thị nảy sinh một tiếng thở dài than vãn.
Liên lão gia tử yêu thương Chu thị, dù có hi sinh con cháu vì đại giới cũng muốn dung túng Chu thị làm ầm ĩ vô lý. Đương nhiên, con cháu này cũng không bao gồm con cháu Liên lão gia tử sở hữu, Liên Thủ Tín đang ở vị trí gì, không nói cũng hiểu.
Người một nhà đều không ai nói gì, chỉ ngồi nhìn Liên Thủ Tín, xem hắn quyết định làm sao.
Liên Thủ Tín cúi đầu trầm tư một lát rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Ta đi xem nhé?!” Liên Thủ Tín liền nói.
Không giống loại tình huống bình thường gặp phải, giọng điệu này mang theo bất đắc dĩ và lấy lòng, mà lại ít kiên định.
Có thể, hôm nay là ngày trọng đại. Liên Mạn Nhi nghĩ cho Liên Thủ Tín một lần cơ hội nữa, để hắn chứng minh bản thân.
“Cha, tự mình cẩn thận nha.” Liên Mạn Nhi không ngăn cản Liên Thủ Tín nhưng cũng không đòi đi theo.
Trương thị và Liên Chi Nhi tự nhiên cũng sẽ không ngăn.
Liên Thủ Tín cũng không thay y phục liền đi ra ngoài.
“Cha!” Liên Mạn Nhi gọi Liên Thủ Tín lại dặn dò một câu: “Cha, cha cẩn thận chút, đừng để cho bà nội kéo hỏng mặt cha nha.”
“Cha biết rồi.” Liên Thủ Tín thoáng sững sờ rồi lập tức gật đầu đáp ứng.
Chờ Liên Thủ Tín đi ra, Liên Mạn Nhi liền sai nha đầu Tiểu Khánh đi tìm hiểu tin tức.
Lúc Liên Thủ Tín đi vào nhà cũ, cước bộ cùng tâm tình đều trầm trọng. Vừa vào đại môn nhà cũ, hắn liền nghe thấy tiếng của Chu thị. Liên Thủ Tín thoáng cái đứng lại.
Giọng nói thuộc về mẫu thân luôn phải hiền hòa để con cái bất luận khi nào, chỗ nào nghe được cũng thấy tự nhiên nảy sinh hạnh phúc, an bình. Từ lúc nào thì trở nên sắc nhọn, táo bạo, làm cho người người nghe thấy đều sợ hãi, bất an như vậy?
Liên Thủ Tín đứng ở đó, cố gắng hồi tưởng, thời gian như quay ngược lại thẳng đến quang cảnh khi hắn còn nhỏ.
Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt hắn, cảnh tượng liên tục thay đổi cho đến khi chỉ còn một đoạn ngắn, càng lâu ký ức lại càng ít ỏi, cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh mơ hồ.
Tróc đi tầng lụa mỏng ôn nhu mờ ảo đang phủ lên ký ức của chính hắn, Liên Thủ Tín thình lình phát hiện, vị mẫu thân hiền lành, thiện lương, ôn nhu kia bất quá chỉ là ảo tưởng của chính hắn, là hắn phủ lên tầng lụa mỏng này vì Chu thị. Trên thực tế, Chu thị cho tới bây giờ cũng không phải là một mẫu thân hiền lành, thiện lương, ôn nhu.
… ít nhất … Đối với hắn, cho tới bây giờ vẫn luôn không phải.
Từ nhỏ, cuộc sống của hắn đã tràn đầy hình ảnh Chu thị đánh chửi hắn, nhưng Chu thị vẫn như cũ cho hắn ăn, cho hắn mặc. Điều đó cơ hồ đã làm hắn tin rằng như vậy mới là thái độ sinh hoạt bình thường của mẫu thân. Chu thị đánh hắn, mắng hắn chính là thân thiết yêu thương hắn. Mà Chu thị phân cho hắn một chén thức ăn ngon, sửa một bộ y phục cũ của các ca ca cho hắn mặc lại càng thêm như phật quang tồn tại vậy.
Có điều bị mắng, sẽ thương tâm. Bị đánh, sẽ đau đớn. Nhưng hắn vẫn một mực viện cớ cho việc vì sao Chu thị đối đãi hắn như vậy. Thí dụ như mắt thấy Liên Thủ Nhân được đối đãi khác, hắn viện cớ do Liên Thủ Nhân lớn tuổi hơn, có thể có triển vọng đọc sách hơn hắn. Khi hắn vẫn còn là đứa con nít, Liên Thủ Nhân đã trở thành thiếu niên rồi. Lại thí dụ như Chu thị sủng ái Liên Tú Nhi.
Đúng vậy. Khi hắn phát hiện Chu thị sủng ái Liên Tú Nhi, hắn mới phát hiện ra là nguyên lai mẫu thân cũng có thể hiền lành, thiện lương, ôn nhu như vậy.
Nhưng mà, hắn vẫn như trước tìm được lý do viện cớ cho Chu thị. Liên Tú Nhi là cô nương, giữa nam và nữ đương nhiên không giống nhau rồi.
Mặc dù đã tự mình che đậy như thế, nhưng tận sâu dưới đáy lòng hắn kỳ thực vẫn tỉnh táo. Cho nên, hắn luôn sống và làm việc trái ngược với Chu thị. Với hắn mà nói, may mắn thay Trương thị thật sự là mẫu thân hiền lành, thiện lương, ôn nhu.
Chu thị đánh chửi nhi tử thường xuyên như cơm bữa. Liên Thủ Tín sẽ không bao giờ nói lời thô tục, hắn sẽ không mắng chửi người, cũng không bao giờ đánh mắng con của mình.
Chu thị và Liên lão gia tử thường xuyên cãi vã. Liên Thủ Tín lấy cãi vã làm hổ thẹn, nên cho tới bây giờ hắn luôn cùng Trương thị có thương có lượng, hầu như chưa đỏ mặt cãi nhau bao giờ.
Chu thị từ trước đến nay chưa từng nhỏ nhẹ nói chuyện với các con, bà nghĩ muốn cái gì, nếu như dùng đánh chửi không đạt được mục đích, sẽ dùng các loại biện pháp làm khó dễ người. Liên Thủ Tín đối với các con của mình đều là lời hay ý đẹp, chỉ cần bọn nhỏ có đạo lý, hắn đều nghe theo. Hắn chưa bao giờ ép buộc bọn nhỏ đi làm chuyện chúng không muốn làm.
Kỳ thực hắn chuyện gì cũng hiểu, chỉ là một mực lừa gạt chính mình.
Liên Thủ Tín đứng ở đó, nở nụ cười khổ.
“Tứ thúc, vào nhà đi ạ.” Liên Kế Tổ ở bên cạnh cẩn thận nói: “… tứ thúc mới từ bên ngoài trở về, khẳng định vô cùng mệt mỏi. Chúng ta cũng không muốn phiền toái tứ thúc, là lão thái thái gây ầm ĩ thật lợi hại, lão gia tử đành đánh tiếng. Chúng ta muốn ngăn cản, cũng sợ nếu có chuyện gì xảy ra sẽ bị trách móc, oán giận.”
“Ta biết, ta biết. Đi thôi, vào nhà đi.” Liên Thủ Tín liền nói.
Người của nhà cũ hầu như đều ngồi trong thượng phòng này. Những người còn lại đều ngồi dưới đất, chỉ có Liên lão gia tử và Chu thị ở trên kháng. Liên lão gia tử như trước ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, còn lại Chu thị là nằm ở giữa kháng, nhắm mắt lại, càng không ngừng nói lầm bầm.
Liên Thủ Tín mới vừa vào sân đã nghe rõ ràng Chu thị trung khí mười phần khóc mắng. Lúc này hình dạng Chu thị lại ra vẻ như bị bệnh, ngay cả tiếng hừ hừ cũng như có như không.
Liên Thủ Tín vào phòng, ngoại trừ Liên lão gia tử và Chu thị, tất cả mọi người đều đứng dậy bắt chuyện. Liên lão gia tử cũng vội vàng bảo Liên Thủ Tín ngồi.
“Lão Tứ, có phải Lão Tứ đã trở về đó không?” mắt Chu thị vẫn nhắm như cũ, hai tay hướng xung quanh cào loạn nói.
“Đúng rồi, Lão Tứ đã trở về, không phải bà luôn nhắc tới sao? Lão Tứ tới thăm bà này!” Liên lão gia tử lớn tiếng nói.
“Lão Tứ a, con trai…” Chu thị từ trên kháng đứng dậy, thấy Liên Thủ Tín, vành mắt bà dần đỏ, đôi tay run run rẩy rẩy bắt lấy Liên Thủ Tín.
“Nương” Liên Thủ Tín kêu một tiếng.
Chu thị ngồi xuống kháng, hai tay cầm tay của Liên Thủ Tín, liền khóc lên.
“Lão Tứ, con của ta a, con trở lại rồi. Con về trễ hai ngày nữa, nương đã không nhìn thấy con.” Chu thị khóc ròng nói: “Con của ta a, để nương xem thật kỹ ngươi.”
Chu thị khó có khi toát ra ôn nhu, hắn cũng không muốn rời xa, nếu là như thường khi, Liên Thủ Tín nhất định sẽ иgự¢ nóng hầm hập, hận không thể nhào vào trong lòng Chu thị, móc tim móc phổi dâng lên hết thảy mình có. Thế nhưng hiện tại, Liên Thủ Tín trái lại không chỉ không cảm thấy ấm lòng, mà càng thấy sau lưng rét lạnh.
Liên Thủ Tín chầm chậm, rồi lại kiên quyết tránh ra khỏi tay của Chu thị.