Chương 687: Sói tới đấy
Edit: Nora
Chu thị quá mất mặt cho nên không xuống đài được, đành phải giả bộ bất tỉnh ngã xuống để có người tiến lên dỗ bà như bảo bối, hoặc là đem bà mang đi rời khỏi phòng này cũng được, miễn sao có thể thoát khỏi tình cảnh lúng túng này. Nhưng Liên Lan Nhi còn muốn cầu Liên Mạn Nhi hỗ trợ, nàng đâu dễ dàng tán thành rời đi. Nếu như đơn giản rời đi như vậy, hôm nay chẳng phải đã đi một chuyến không công sao. Nếu đợi lát nữa quay trở lại, Liên Mạn Nhi chưa chắc sẽ chịu cho nàng vào cửa.
Làm mẹ con nhiều năm như vậy, Liên Lan Nhi biết rất rõ Chu thị, bởi vậy nàng không cho là Chu thị có chuyện gì. Hơn nữa, cho dù Chu thị có xảy ra chuyện cũng không trọng yếu bằng trượng phu và nhi tử của nàng.
Liên Lan Nhi và Chu thị giống nhau từ trong xương tủy, đặc biệt có thể phân chia gần xa, hơn nữa tuyệt đối không có chuyện mềm lòng.
Không có Chu thị, Liên Lan Nhi cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng nếu như trượng phu và nhi tử của nàng có gì sơ xuất, thì đời này của nàng cũng coi như xong.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nói Liên Lan Nhi hy vọng Chu thị gặp chuyện không may. Chỉ là giữa Chu thị, trượng phu và nhi tử của mình, chung quy dù sao nàng cũng không chút do dự lựa chọn hai người kia.
Liên Mạn Nhi cũng không thèm đi để ý nghe xem Liên Lan Nhi nói gì, ánh mắt nàng rơi trên người Chu thị. Chu thị nửa nằm tại đó, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh. Số phận đôi khi có phương thức kỳ diệu biểu hiện sự công bình của nó. Có thể báo ứng của Chu thị không nhất thiết là Liên Thủ Tín vĩnh viễn không hiếu thuận bà nữa, mà là những người thân bà coi trọng, sủng ái từng người một ruồng bỏ bà.
“…..cô há mồm hèn hạ, cô có tâm hồ đồ xảo trá mê muội, cô hiện tại biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa. Cô xin thề, nếu cô lại theo lão thái thái nói hưu nói vượn thì để cho miệng cô từ từ thối rữa….cô….cô lấy Kim Tỏa và cha hắn ra thề…Vợ lão Tứ, Mạn Nhi, van cầu các người, không nhìn mặt tăng thì cũng xem mặt phật a, cầu các người dang tay cứu vớt, so với ta chạy gãy chân để nhờ cậy đều mạnh hơn nhiều.” Liên Lan Nhi nói một hồi, thấy Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cũng không để ý tới nàng, nàng càng thêm sốt ruột, dứt khoát quỳ gối nhận sai, thề nói sau này không dám… xúi giục Chu thị nháo loạn nữa.
Nghe Liên Lan Nhi đem chồng và nhi tử của nàng ra phát thệ, lúc này Liên Mạn Nhi mới đưa mắt từ trên người của Chu thị thu hồi lại.
“Lời này hôm qua cháu đã nói ở nhà cũ thế nào, không phải đã nói rõ ràng rồi sao?! Chúng ta đã phái người đi tìm cha và ca ca rồi, mọi người hôm nay lại tới, đã không tin thì cháu còn biết làm thế nào nữa?” Liên Mạn Nhi nhàn nhạt nói, hời hợt đã đem chuyện xảy ra hôm nay xóa sạch.
Liên Lan Nhi một hơi bị ngăn ở cổ họng. Bất quá hiện tại Liên Mạn Nhi chính là ông trời của nàng, nắm giữ sinh tử người một nhà nàng. Dù Liên Mạn Nhi nói gì, bọn họ đều phải gật đầu chấp nhận, không dám phản bác.
“Không phải như vậy! Cô không có ý đó.” Liên Lan Nhi mang theo ý cười nói: “Là cô nóng ruột, tới hỏi một chút thôi. Đại lao đâu phải chỗ cho người ta nán lại. Cô chỉ sợ, hai người họ ở trong đó lâu quá, cuối cùng cứu ra được người cũng đã tàn phế.”
“Cha và ca ca không có ở nhà, cháu cũng không thể đồng ý với cô chuyện gì cả.” Liên Mạn Nhi nói rất cẩn thận: “Nếu đã dính dáng tới nha môn thì tất nhiên không phải là chuyện nhỏ. Các người đã làm chuyện gì có lẽ cũng sẽ không nói với cháu. Mà nha môn cũng không phải do nhà chúng cháu mở. Chờ cha và ca ca trở về, nếu có thể giúp tự nhiên sẽ giúp, nếu như không giúp được…”
Thì như thế nào, Liên Mạn Nhi cũng không nói tiếp.
“Vậy….vậy….” Liên Lan Nhi nghe Liên Mạn Nhi nói rõ ràng như vậy, tâm thoáng cái lạnh đi phân nửa: “Mạn Nhi a…chuyện này… người khác cũng không giúp được gì, nhưng đối với nhà con cũng chỉ là việc nhỏ. Các người có cổng chào ngự ban, người nào mà không biết, huyện thái gia nhìn thấy các người còn phải cúi chào. Ngũ Lang có danh hào ở huyện chúng ta, ở huyện nha ai dám không nể mặt cháu nó. Không thì Mạn Nhi cháu cũng được, nếu cháu chịu đi gặp tri huyện thái thái, tri huyện tiểu thư, hay nói chuyện với những đại hộ nhân gia thái thái, mợ chủ, các vị cô nương ở trong huyện này vậy cũng…vậy cũng hữu dụng a…. ”
Liên Lan Nhi khẩn cầu rất đáng thương.
Liên Mạn Nhi liếc mắt nhìn Liên Lan Nhi, nghĩ thầm, Liên Lan Nhi này thật đúng là để tâm tới nhà nàng nha, sợ là bình thường đều mở to mắt xem chừng, dựng thẳng lỗ tai mà nghe ngóng các loại tin tức ở đây đi. Nhưng nếu đã biết nhiều tin tức như vậy, sao còn dám khuyến khích Chu thị đến làm ầm ĩ các nàng, đừng nói Liên Lan Nhi này thấy lợi tối mắt, còn sâu sắc nhập tâm hình tượng các nàng như tiểu bạch thỏ đáng yêu à.
“Cô cả nói cái gì vậy? Xem nhà chúng cháu là cái gì, lẽ nào chúng ta còn có thể ôm đồm chuyện kiện tụng?” Liên Mạn Nhi đổi sắc mặt nói: “Cháu đã nói bao nhiêu lần, đã phái người đi rồi, cô còn muốn như thế nào nữa? Cầu người hỗ trợ, có loại cầu luật pháp như vậy sao? Theo ý tứ của cô, chúng ta phải vào đại lao thay cho người nhà cô đi ra, cô mới thấy thoả mãn hả?”
“Không…cô không có ý đó.” Liên Lan Nhi vội đáp.
Mục đích hôm nay đã đạt được, Liên Mạn Nhi cũng không muốn tiếp tục phí lời với Liên Lan Nhi, liền hướng Tưởng thị nháy mắt.
“Cô cả a, tứ thẩm và Mạn Nhi không phải đã đáp ứng sẽ giúp sao?! Cô đừng quấn lấy các nàng nữa, các nàng cũng không phải nam nhân có thể ra cửa làm việc.” Tưởng thị liền tiến lên nâng Liên Lan Nhi và Chu thị dậy, một bên khuyên bảo Liên Lan Nhi: “Cô cả, con xem Mạn Nhi cũng đã nổi cáu, bây giờ lại cầu xin muội ấy làm việc, chọc giận muội ấy, đối với chúng ta cũng không được chỗ tốt nào a. Hơn nữa, cô lại không ngừng bức ép làm cho Mạn Nhi hiểu lầm cô không tin nàng, muội ấy tức giận gọi những người đã phái ra trở về, vậy coi như xong.”
Phía sau những lời này, Tưởng thị lại thấp giọng nói bên tai Liên Lan Nhi.
Tuy rằng Liên Lan Nhi lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết lời Tưởng thị nói rất có đạo lý, liền dựa vào sức lực của Tưởng thị chậm rãi đứng lên, hai người lại cùng nhau đỡ Chu thị.
“Chiếu cố lão thái thái thật tốt, nếu bệnh lão thái thái còn không khỏi thì vẫn phải tiếp tục uống thuốc. Bọn cháu lại nghĩ thêm vài biện pháp, xem có thể tìm được cha và ca ca sớm một chút không……Ừ! Cứ như vậy đi, bọn cháu bận rộn không phân thân ra được, sẽ không tiễn các người….. nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng lão thái thái, để lão gia được khỏe.” Liên Mạn Nhi liền đứng lên nói.
Đây rõ ràng là bày tỏ ý tứ tiễn khách.
Liên Lan Nhi và Tưởng thị đỡ Chu thị chậm rãi đi ra ngoài.
Đuổi người đi xong, Liên Mạn Nhi liền phân phó người cẩn thận cửa nẻo. Sau đó cùng Trương thị, Liên Chi Nhi trở về hậu viện. Ba mẹ con vẫn ngồi trên kháng tại Đông phòng, ai cũng tự cầm kim chỉ ra may.
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Hay mẹ nghỉ trước một lát đi, những việc này cứ để con và tỷ tỷ làm.” Liên Mạn Nhi thấy vẻ mặt Trương thị vẫn còn hoảng hốt liền thân thiết thăm hỏi.
“Mẹ không sao, mẹ có thể có chuyện gì chứ…Chỉ là lòng mẹ có chút không vui thôi.” Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói xong liền lắc đầu, lên tinh thần nhanh chóng thành thạo may vá: “Các con nói xem, trên đời này sao có người không đứng đắn như vậy a! Mẹ một mảnh tâm huyết a! Nếu hôm nay mẹ không nghe chính mồm bà ấy nói, mẹ còn tự dối gạt mình lòng vòng, để nghĩ tốt cho bà.”
“Trước kia không nghĩ thông, bây giờ nghĩ thông suốt cũng không muộn.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Bà căn bản còn chưa chịu nhận sai đâu, nếu bà không sợ quỷ thần thì cho tới cùng bà cũng không nhận sai.” Trương thị lại nói.
“Cùng người như vậy phân phải trái, không phải phí sức mà vẫn không được cám ơn sao, cuối cùng lại tự mình chứa đầy một bụng tức giận. Đối với bà phải dùng chính biện pháp của bà, bà sợ gì, ta càng phải cho bà nhận cái đó.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Mạn Nhi, muội nói trãi qua lần này rồi, sau này bà có thể lại làm ầm ĩ nữa hay không?” Liên Chi Nhi ngẩng đầu hỏi.
“Tám chín phần mười đi!” Liên Mạn Nhi thận trọng đáp.
Tính cách Chu thị cường hãn, ngoan cố, mặc kệ mình đúng hay sai cũng chưa bao giờ chịu cúi đầu trước mặt nhi tử và con dâu. Nếu muốn bà cúi đầu, phải làm cho bà không bao giờ ngẩng đầu dậy nổi mới được.
Cho nên Liên Mạn Nhi phải thương lượng kỹ càng với Trương thị, hôm nay nàng chính là muốn hướng Chu thị hỏi rõ ràng. Chu thị lúc trước vừa quỳ gối với Trương thị, vừa nhận sai, căn bản là để làm khó các nàng, để các nàng không thể tính toán sổ sách. Cuối cùng các nàng phải mượn uy lực Tiểu Bát, làm cho Chu thị chính mồm nhận sai với Trương thị.
Chính mồm Chu thị nhận bà thiếu nợ Trương thị.
Trãi qua lần này, sau này Chu thị hẳn sẽ cảm thấy khó đứng thẳng lưng trước mặt Trương thị đi.
Nhưng mà, chỉ mới như vậy còn chưa đủ. Bởi vì…chuyện này chưa tính là ác, chỉ là một yêu cầu công bằng rất bình thường. Chu thị còn phải từ từ chậm rãi đối mặt nhiều chuyện nữa.
Nguyên do đằng sau câu trêu đùa kia là để tâm thần Chu thị hốt hoảng mà mắc mưu, để bà khuất nhục càng sâu.
Sau này nếu Chu thị thực sự gây ầm ĩ nữa, thậm chí không cần Trương thị, Liên Mạn Nhi hay Liên Chi Nhi đứng ra, chỉ cần tùy ý phái một nha đầu hay bà tử có mặt trong phòng lúc đó đi qua, Chu thị ắt phải á khẩu.
Liên Mạn Nhi có thể tưởng tượng ra sau này Chu thị sẽ không dám hát hí khúc, không dám gây khó dễ các nàng hay mắng các nàng lòng lang dạ sói…vân vân. Bởi vì hôm nay, Liên Mạn Nhi ở trong mắt của Chu thị đã chân chính biến thành ác nhân.
Bị Chu thị làm khó, ức Hi*p và trở thành ác mộng của Chu thị, Liên Mạn Nhi đều không nguyện ý làm cái nào. Là Chu thị buộc nàng nhất định phải chọn một trong hai. Như vậy để người ta lựa chọn không phải đã rõ ràng rồi sao?
Có lần này, Liên Mạn Nhi tin tưởng, các nàng sẽ được đoạn thời gian yên tĩnh rất dài… rất dài. Mà trong khoảng thời gian đó, các nàng có thể bình yên trãi qua cuộc sống của mình, các nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
“Cũng không biết cha con và Ngũ Lang lúc nào thì trở về?” Trương thị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sâu kín nói.
Ba mẹ con Trương thị ở nhà thiêu thùa may vá đợi tin tức Liên Thủ Tín và Ngũ Lang. Ở nơi khác, Liên Lan Nhi và Tưởng thị đỡ Chu thị quay về nhà cũ. Liên Mạn Nhi bên này cũng không phái người hay xe ngựa đưa tiễn các nàng. Mới đầu Chu thị còn nhắm hai mắt, tựa hồ bất tỉnh nhân sự, chờ rời khỏi cửa chính nhà Liên Mạn Nhi, lên tới đường lớn, Chu thị “Hiểu rõ” rồi.
Ba người yên lặng không nói đi trở về nhà cũ, vừa vào nhà, Chu thị chưa kịp cởi giày đã nằm lên giường đất.
Chu thị ngã bệnh, lần này là bệnh thật.
Nhưng mà hôm qua mạnh mẽ mời lang trung, mua thuốc, đã đánh mất mặt mũi. Lần này Chu thị bệnh thật, cả nhà còn có ai tin tưởng.
“Lại mời lang trung, còn chưa mời đủ sao, mặt còn chưa quăng đủ sao, xem tiền kia thật sự là gió lớn thổi tới chắc!” Liên lão gia tử cả giận nói: ” Mặt của ta với bà đã bị quăng đến không gượng dậy nổi, bà còn mời lang trung, đến ngày bà ra đi cũng đừng nghĩ tới!"