Chương 670: Nhân tình
Công bằng mà nói, điều kiện của La gia và La Tiểu Yến cũng thật không tốt, nếu như là nhà bình thường khác sẽ không thích nổi mối hôn sự như thế này. Huống chi Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, hai người này không hiền lành và phúc hậu như vậy. Bọn họ tuy rằng đã ưng thuận mối hôn nhân này nhưng không nhất định sẽ cho La gia, nhất là La Tiểu Yến sắc mặt tốt.
La Tiểu Yến đến dập đầu cho hai người, có thể đoán trước chuyện hai người sẽ ra oai phủ đầu áp đảo tinh thần nàng như thế nào.
“Đệ đệ Yến tẩu khóc sao? Còn tẩu ấy thì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Tẩu ấy không có khóc thành tiếng nhưng thấy vành mắt đều đỏ, chắc là cố nén dữ lắm! Muội thấy tẩu ấy còn len lén nháy mắt với đệ đệ, hình như sợ tiểu tử ấy nhịn không được nháo loạn lên.” Liên Diệp Nhi nhớ lại cảnh tượng lúc đó nói, “Mỗi lời nói của cha mẹ Nha Nhi không có lời nào hữu ích, toàn trách mắng Yến tẩu. Những lời ấy muội không dám học lại đâu.”
Không cần Liên Diệp Nhi nói, Liên Mạn Nhi cũng có thể đoán ra được một ít. Liên Thủ Nghĩa ở nhà cũ Liên gia có thể nói là đã được Chu thị truyền thừa lại bản lĩnh mắng chửi người thành danh. Chẳng qua ở nhà cũ hắn vẫn luôn không có cơ hội thi triển tài năng, chỉ có điều một hai lời nói ngẫu nhiên đã có thể thể hiện rõ. Mà Hà thị kia, nói đến cùng cũng chưa từng hài lòng nên muốn học theo Chu thị làm mẹ chồng ức Hi*p con dâu.
Có biện pháp gì đây! Niên đại này quan niệm sâu sắc rằng khuê nữ đã gả ra cửa thì chính là con gái người ta, đừng nói có thể chiếu cố đệ muội, ngay cả phụng dưỡng cha mẹ cũng không có quyền. Tình huống của La Tiểu Yến như vậy, bản thân nàng đã có nhược điểm nên đành phải luồn cúi người ta. Mà tự thân lão La gia bên kia đã không đủ sức chống đỡ môn hộ, có ý muốn gả khuê nữ đi để lôi kéo con rễ đến cùng nhau vực dậy gia môn, giúp đỡ để sau này còn cưới con dâu cho con trai nên cũng phải ngậm đắng cúi người.
Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội đâm chọt La gia và La Tiểu Yến một hai câu, đương nhiên cũng sẽ dính lây sang La Tiểu Ưng.
Nhưng mà bất kể thế nào, cửa ải này các nàng cũng phải vượt qua. Bằng không, chuyện Nhị Lang và La Tiểu Yến cũng sẽ danh không chính ngôn không thuận.
” Nhị ca và tẩu ấy đã đi rồi sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Lúc muội đi ra vẫn còn chưa đi.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Cha mẹ Nha Nhi còn chưa chịu cho Yến tẩu đứng lên, bọn họ còn chưa mắng xong, muội cũng lười nhìn nên chạy về luôn.”
“Bọn họ ở phòng trên, giở trò mắng chửi trước mặt ông nội luôn hả?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu.
“Không phải, Nhị bá ngồi trong phòng của bọn họ để Yến tẩu dập đầu cho.” Liên Diệp Nhi nói.
“Ừ!” Liên Mạn Nhi gật đầu, nếu như ở trước mặt Liên lão gia, tốt xấu gì ông cũng sẽ nói vài câu làm cho bọn họ không dám quá phận.
Các nàng đang nói chuyện thì thấy Tiểu Khánh từ bên ngoài đi vào thật nhanh.
“Tiểu thư, La Tiểu Yến đến nhà chúng ta rồi ạ!” Tiểu Khánh tiến đến, hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo, “Giống như vội tới để dập đầu cho lão gia và phu nhân.”
Tân nương tử vào cửa, dập đầu cho chú thím cũng là lễ nghi nên có.
“Ừ! Ngươi đi xem tẩu ấy có đến nhà của Diệp Nhi chưa?” Liên Mạn Nhi phân phó một câu bảo Tiểu Khánh đi thăm dò.
Sau đó, Liên Mạn Nhi liền đi qua phòng Trương thị. Trương thị cũng đã nghe bên ngoài bẩm báo La Tiểu Yến đến.
“Cha con không có mặt ở nhà. Mẹ cũng chưa chuẩn bị gì cả!” Trương thị bối rối nói với Liên Mạn Nhi. Nhị Lang và La Tiểu Yến không tổ chức hôn lễ, không đãi tiệc rượu. Nhà mình bên này cũng không có ai trù tính thiết đãi tiệc nên sơ xuất quên mất La Tiểu Yến cũng sẽ sang bên này dập đầu.
Hoặc là nói mọi người vốn cũng không xem đây là chuyện đại sự.
“Yến tẩu không đến ta cũng không nói gì. Nếu tẩu ấy đã tới mẹ cứ tiếp đón theo lệ thường đi ạ. Nếu có chuyện gì phát sinh thì từ từ giải quyết là được.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở nhà cũng không sao. Đây cũng không phải chuyện đại sự! Có Liên Mạn Nhi ở đây, Trương thị cũng xem như có người đáng tin cậy bên cạnh.
Một lúc sau Tiểu Khánh lại chạy vào.
“Tiểu thư, nô tỳ đã đi xem rồi! Nhị tẩu người không đến nhà của Diệp Nhi cô nương mà đi thẳng đến nhà chúng ta luôn. Bây giờ đang ở đằng trước, nô tỳ bảo nàng ngồi chờ ở ngoài một lát.” Tiểu Khánh hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, thấp giọng dặn dò Tiểu Khánh hai câu rồi bảo nàng đi ra ngoài gọi La Tiểu Yến đi vào.
Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi nghe được tin tức cũng từ Tây phòng đi tới. Trương thị ngồi chính vị ở giường đất, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi ngồi bên cạnh.
Lúc sau Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh dẫn đường cho một nam một nữ hai người Nhị Lang đi vào.
Vừa vào cửa, Nhị Lang dẫn nữ nhân kia ùm một cái quỳ xuống trước mặt Trương thị, một bên kêu Tứ thẩm, một bên…bộp…bộp…bộp dập đầu ba cái. Nhị Lang cuối lạy dập đầu thật sự mạnh mẽ, nữ nhân da đen bên cạnh dĩ nhiên là La Tiểu Yến cũng đi theo dập đầu thành thực như vậy.
Động tác của bọn họ rất nhanh, vừa vào cửa đã ùm té xuống dập đầu, Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh mang nệm lót đến thậm chí chưa kịp trãi ra đất.
“Mau đứng lên, mau đứng lên đi.” Trương thị vội vã nói.
Nhị Lang và La Tiểu Yến lúc này mới đứng lên.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh không tự chủ quan sát La Tiểu Yến. Liên Diệp Nhi nói không sai, La Tiểu Yến là một người rất cao, dáng dấp cũng không tính đẹp nhưng cũng đoan chính, mắt không nhỏ, cũng là mắt một mí. Nhìn lại nàng quanh thân xiêm y nửa mới nửa cũ, bất quá cũng là lưu loát ngăn nắp sạch sẽ.
Trương thị là lần đầu tiên thấy La Tiểu Yến nên cũng trên dưới quan sát La Tiểu Yến một phen. Nhận định của Trương thị và Liên Mạn Nhi về La Tiểu Yến hoàn toàn không giống nhau. Trương thị nghĩ La Tiểu Yến lớn lên cũng thuận mắt, tay to chân to, vừa nhìn là có thể làm việc, hơn nữa xương hông cũng rất lớn.
“Hẳn là dễ sinh đẻ” Trương thị thầm nghĩ trong lòng.
“Chớ đứng, đến đây, ngồi trên kháng với thím.” Trương thị mở lời với Nhị Lang và La Tiểu Yến.
Nhị Lang thật thà đáp ứng nhưng không lập tức ngồi xuống mà đưa ánh mắt nhìn La Tiểu Yến.
“Tứ thẩm, chúng con thành thân cũng không có lo liệu tiệc rượu gì nên đến đây dập đầu cho Tứ thúc và Tứ thẩm xem như ra mắt hai người.” La Tiểu Yến nói giọng cũng không cao, giọng hơi khàn khàn, “Đây là đệ đệ con, La Tiểu Ưng, hôm nay hộ tống con đến đây. Tiểu Ưng, nhanh đến dập đầu cho Tứ thẩm!”
La Tiểu Ưng và La Tiểu Yến lớn lên có bảy tám phần tương tự, vóc người so với La Tiểu Yến hơi thấp hơn một chút. Hắn nghe La Tiểu Yến nói xong, lập tức cũng quỳ xuống, bộp bộp bộp dập đầu ba cái.
Nhận cái dập đầu của Nhị Lang và La Tiểu Yến thì cũng thôi, thế nhưng La Tiểu Ưng cũng theo dập đầu, Trương thị vội nói “Ấy đừng làm vậy!” một bên khuyên tất cả bọ họ đều ngồi xuống.
La Tiểu Yến vẫn là không chịu ngồi, liếc mắt nhìn mấy người Liên Mạn Nhi vài lần.
“Mấy đứa này đều là muội muội của con.” Trương thị giới thiệu, “Chi Nhi, Mạn Nhi, hai đứa này là khuê nữ của thẩm, bên kia Diệp Nhi, là khuê nữ của Tam thúc con.”
La Tiểu Yến vội vàng khụy gối hướng ba vị cô nương phúc thân chào hỏi. Người nhà nông lễ tiết qua loa, cái phúc lễ này của La Tiểu Yến vô cùng không ra bộ dáng, đầu gối khom quá mức, cánh tay cứng ngắc, thân thể xoay chuyển, không thể nói là mỹ cảm.
Chắc là rất ít dùng đến lễ tiết như thế này, sợ là học lén được ở đâu đó.
Mấy người Liên Mạn Nhi đều vội vàng đứng dậy, hướng La Tiểu Yến hoàn lễ. Ba vị cô nương phúc lễ đều cực kỳ khuôn phép, nhìn qua cảnh đẹp ý vui. Sự tương phản nhìn ra chênh lệch quá lớn.
La Tiểu Yến hơi đen mặt nên mơ hồ lộ ra rặng mây đỏ.
“Mời chị dâu mau ngồi! Tiểu Hỉ, Tiểu Khánh còn không nhanh dâng trà.” Liên Mạn Nhi một bên mời La Tiểu Yến ngồi xuống, một bên phân phó trái phải hai nha đầu phục vụ.
Liên Mạn Nhi cũng sẽ không vì La Tiểu Yến lễ tiết khó coi mà khinh thường, cười nhạo nàng. Nàng là khuê nữ nhà nông, lại chưa từng có ai dạy nàng, lễ tiết không thông cũng không phải lỗi sai của nàng.
Nữ nhân nhà nông ngoại trừ nhất định phải biết dập đầu cho trưởng bối ra thì giữa những người cùng bối phận cũng không được dạy lễ tiết gì.
Nhị Lang, La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng vừa an vị trên kháng thì Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh bưng trà thơm và điểm tâm tiến đến.
Nhị Lang và La Tiểu Yến là đôi tân hôn nên còn khá lúng túng. Mọi người cũng không có đề tài gì có thể trò chuyện, Trương thị đành cười nói vài lời khách khí.
“Hai đứa đã dập đầu cho ông bà nội và cha mẹ cả rồi sao?” Trương thị cười hỏi.
“Đã dập đầu rồi ạ!”
“Vậy đã đi qua chỗ Tam thúc, Tam thẩm mấy đứa chưa?” Trương thị lại hỏi.
“Dạ chưa!” Nhị Lang đáp.
“Một hồi sẽ đi qua đó ạ!” La Tiểu Yến nói, “Từ trong thôn đi ra vài bước đã đến nhà của Tứ thẩm. Nhị Lang đã nói với con là Tứ thúc và Tứ thẩm đối với chàng vô cùng tốt.”
Liên Mạn Nhi thừa lúc các nàng đang nói chuyện kéo theo Tiểu Hỉ từ Đông phòng đi ra, sau một lúc nàng mang Tiểu Hỉ trở về, trên tay Tiểu Hỉ đã cầm hai cái xấp vải
Một cái là một xấp vải bố màu đỏ, cái kia là vải bố màu xanh đậm.
“Mẹ!” Liên Mạn Nhi đi tới ngồi ở bên người Trương thị, hạ giọng thật thấp nói.
Trương thị thấy Liên Mạn Nhi cầm đồ vật đi ra đã ngầm hiểu ý.
“… Lần đầu gặp mặt, thím cũng không có chuẩn bị vật gì quý giá, hai cái xấp vải này, một cho con cắt làm vài bộ quần áo. Còn cái này cho đệ đệ con, đứa nhỏ này nhìn bản chờ a.” Trương thị cười nói.
Bản chờ, là thổ ngữ nông thôn Liêu Đông phủ bên này, ý tứ đại khái là cử chỉ ổn trọng, thái độ làm người có chiều hướng an phận. Đây là người nhà nông có ý đánh giá và khích lệ những người chân chấc mộc mạc.
La Tiểu Yến xua tay chối từ.
“Chúng con là vãn bối đã không hiếu kính Tứ thúc Tứ thẩm, huynh muội thì thôi, còn mặt mũi nào mà cầm đồ của Tứ thẩm nữa.”
“Con đứa nhỏ này, đừng nói những lời khách khí như thế! Các con mạnh khỏe sống tốt so với cái gì cũng đều đáng quý hơn.” Trương thị liền nói.
“Tứ thẩm yên tâm, chúng con sau này nhất định sẽ sống thật tốt.” La Tiểu Yến lập tức nói, “Tứ thẩm, con biết để Nhị Lang giúp đỡ nhà con, bên ngoài có nhiều lời không tốt, nhưng con cũng không còn cách nào khác…. Con không phải chỉ biết ăn lại nằm, con cũng có thể làm việc! Sau này con nhất định sẽ yêu thương Nhị Lang, coi Nhị Nữu Nữu như khuê nữ thân sinh mà thương yêu.”
Những lời này La Tiểu Yến nói cực kỳ trôi chảy, biểu tình lại rất thành khẩn lại có chút khẩn trương. Liên Mạn Nhi ngẫm nghĩ, có lẽ nàng đã luyện tập thật lâu những lời này để nói cho Liên Thủ Tín và Trương thị nghe.
“Tứ thúc và huynh đệ con có việc phải ra ngoài chưa về, nhưng La gia thôn cũng không xa, sau này sẽ còn cơ hội gặp mặt.” Trương thị lại nói, mạnh mẽ ép buộc, cuối cùng hai người La Tiểu Yến cũng nhận xấp vải.
Nhị Lang và La Tiểu Yến lại ngồi một hồi rồi đứng lên nói muốn sang nhà Liên Thủ Lễ.
“Đi đi thôi.” Trương thị thấy bọn họ nói như vậy, tự nhiên sẽ không ngăn cản, “Một hồi đừng vội về, buổi trưa đến chỗ Tứ thẩm dùng cơm.”