Chương 654: Tạp âm
“Tâm địa Liên Đóa Nhi kia cũng quá độc đi,” Trương Thải Vân ở bên cạnh nghe thấy, vừa hái đậu giác, vừa nói “Đại nữu nữu là cháu gái ruột của nàng mà.”
“Sao nàng dám thế?” Ngô Gia Ngọc cũng kinh ngạc nói. Hiện tại ở nhà cũ bên kia, Liên Đóa Nhi phải dựa toàn bộ vào Tưởng thị chăm sóc.
“Cho là người khác không phát hiện được chứ sao.” Liên Mạn Nhi nghĩ một chút rồi nói. Trong lòng Liên Đóa Nhi không thoải mái, tức giận không có chỗ trút, dùng người còn nhỏ yếu hơn nàng là đại nữu nữu để xả. Nàng không dám làm trước mặt Tưởng thị, cũng chỉ phải len lén lăng nhục sau lưng.
Không biết Tưởng thị nghĩ thế nào về chuyện này.
“Thật đúng là giống mẹ nàng, một con bò cạp độc con.” Trương Thải Vân nói.
Nói Cổ thị là bò cạp cái độc, là phát minh của Anh tử. Nhắc tới Anh tử, ………….
“Thải Vân tỷ, tỷ nói nhà đó, thật sự là Anh tử của thôn chúng ta?” Liên Mạn Nhi quay đầu hỏi Trương Thải Vân.
“Anh tử, Anh tử lại có chuyện gì nữa?” Ngô Gia Ngọc liền hỏi.
“Hẳn là nàng đi, nói là ở bên này của các ngươi, tình huống trong nhà ấy, trừ nàng cũng không còn ai khác.” Trương Thải Vân trả lời Liên Mạn Nhi trước, rồi mới nói với Ngô Gia Ngọc, “Ta cũng nghe người ta nói, là có chuyện như vầy…….”
Thì ra ở phía tây bắc Thêu Oa Truân, cách Thêu Oa Truân ước chừng ba mươi mấy dặm có một thôn Dương Thụ Câu ở trong núi. Nơi đó thật sự là ở trong núi, đất đai cực ít, thôn dân dựa chủ yếu vào săn thú và cây ăn quả để sống. Trong thôn Dương Thụ Câu có một gia đình, chỉ có một quả phụ và một đứa con trai. Người này lấy vợ hai tháng trước, gọi là Anh tử.
Về phần sao Thêu Oa Truân biết tin, là vì Anh tử sau khi gả tới bị mẹ chồng ngược đãi cực kì.
“Nghe nói nàng trốn đi hai lần, đều bị bắt trở về. Chính lúc nàng trốn chạy, mới nói với người ta nàng ở Tam Thập lí doanh tử, còn nhờ gọi cha mẹ nàng tới cứu nàng.” Trương Thải Vân nói với mấy tiểu cô nương.
Ở cái niên đại này, con dâu bị mẹ chồng ngược đãi là chuyện như cơm bữa, độ dung thứ của mọi người đối với chuyện này tương đối cao, nếu không sao lại nói con dâu qua cửa không phải là sống, mà là cuộc sống “chịu đựng”. Chịu đựng cho đến một ngày thành mẹ chồng, mới có thể hãnh diện.
Chuyện Anh tử bị lan truyền ra, bởi vì nàng không chịu nổi ngược đãi, trốn, lại trốn không thành, cũng bởi vì, loại ngược đãi nàng phải chịu, đã vượt qua khả năng thừa nhận của mọi người.
“Không cho ăn no, suốt ngày bắt làm việc. Nấu nước, nhóm lửa nấu cơm thì không cần phải nói rồi, ngay cả đào, bón phân, cũng bắt nàng làm.” Trương Thải Vân lại nói.
Nhà nông, cũng là nam chủ ngoại, nữ chủ nội*. Về phần công việc, cũng là nam nhân sức lực tốt hơn làm những việc nặng nhọc. Nói thí dụ như đào phân, chưa từng có nam nhân để nữ nhân làm thứ việc vừa thối vừa bẩn đó.
*nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc trong nhà, như Việt Nam mình có câu “đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm”.
Trong nhà cũng không phải không có đàn ông, vì kế sinh nhai, phụ nữ không cách nào không làm việc, nhưng ai lại bằng lòng để vợ hoặc con gái mình đi đào phân được.
Đàn ông như vậy, thì là căn bản không coi phụ nữ là phụ nữ để đối đãi, chứ đừng nói là đau lòng, yêu thương.
Mấy tiểu cô nương đều thút thít.
“Cái này cũng chưa tính là gì, hai mẹ con nhà kia, còn đánh người.” Trương Thải Vân nói tiếp, “Hình như hơi không hài lòng là mẹ chồng Anh tử sẽ bảo con bà ta đánh Anh tử, mà còn không phải là dùng tay, nghe nói dùng cán chổi, không thì cái khác. Mẹ chồng Anh tử cũng ra tay, nghe nói là ngấm ngầm, ra tay lúc nửa đêm. Nhà nàng có nuôi con mèo,………”
Nói đến đây, Trương Thải Vân ho khan hai tiếng, xem xung quanh không có ai khác, mới nhẹ giọng xuống.
“……….Nàng ném mèo vào trong đũng quần Anh tử, còn ghim quần Anh tử lại, cầm cây gậy, ở ngoài đánh mèo……….”
“A………..” Mấy tiểu cô nương đều kinh hô ra tiếng, mặt biến sắc.
“Sao, sao độc ác như vậy a……….” Tiếng Ngô Gia Ngọc run rẩy.
Đâu dừng lại ở độc ác a, đây là biến thái rồi. Chu thị so với bà mẹ chồng này, cũng đã biến thành tâm địa Bồ tát.
“Còn có,” Trương Thải Vân nhìn thoáng qua xung quanh, thần bí nói: “Buổi tối ngủ, các nàng ngủ chung một giường, mẹ chồng kia nằm giữa, Anh tử và nam nhân của nàng ngủ hai bên. Mẹ chồng nàng cho nam nhân kia ngủ với Anh tử, nam nhân kia mới có thể đi…….”
Mấy tiểu cô nương đều ấp úng.
“………Ta nghe lén được, nói cho các ngươi biết, các ngươi đừng nói với ai.” Trương Thải Vân nói xong liền dặn dò.
Có đôi khi trong lúc mấy tiểu cô nương cùng lứa nói chuyện thì không cần kiêng dè. Nhưng các nàng cũng biết, có những lời, các nàng không được phép nói đến.
Vì vậy, đám Liên Mạn Nhi đều gật đầu.
“………..Anh tử có cuộc sống như vậy, sao bên chúng ta tin tức gì cũng không nhận được?” Liên Chi Nhi nói.
“Cái này ta biết.” Ngô Gia Ngọc nói, “Không phải nàng bảo cha mẹ nàng đưa đến nhà bà ngoại sao, đang ở bên đó tìm nhà người ta, chuyện lúc trước cũng giấu giếm…..”
Nói cách khác, Anh tử làm giả như hoàng hoa khuê nữ gả ra ngoài. Đến trong núi sâu, sợ là nhà chồng nàng biết được mới xảy ra chuyện này.
“………Cha nương Anh tử nhận được một khoản tiền……” Ngô Gia Ngọc lại nói.
Anh tử vừa giành được tự do từ Liên gia, lại bị cha nương nàng bán lần nữa.
“………Nói là nhà kia có vẻ có tiền.” Ngô Gia Ngọc bổ sung.
“………Nghe nói là có chút tiền. Nhưng cái mẹ chồng kia của Anh tử, thật không giống người đứng đắn…………” Trương Thải Vân vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ nàng không nói thành lời.
Có thể dùng thủ đoạn biến thái như vậy để ђàภђ ђạ người, còn có thể là xuất thân gì?!
“Anh tử ở đó chịu khổ, cha nương nàng một chút cũng không biết sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“………Có thể không biết chút nào sao?” Trương Thải Vân liền nói, “Bên kia của chúng ta biết rồi thì nhà bà ngoại nàng khẳng định cũng biết, sao có thể không nhắn tin cho cha nương Anh tử?”
“Cho dù có tin tức thì thế nào, ban đầu người ta đã cho không ít tiền.” Ngô Gia Ngọc thở dài nói.
“Tuy nói nàng là người không ra gì, nhưng mệnh, cũng khổ thật.” Trương Thải Vân nói, “Có cha nương như thế…….”
Qủa dưa leo Liên Nha Nhi đang cầm rửa, bỗng “tạch” một tiếng giòn vang, quả dưa leo kia liền gãy đôi luôn.
Liên Nha Nhi hơi bối rối, giương mắt lên, giống như có lời muốn nói.
Liên Mạn Nhi vội liếc Trương Thải Vân một cái, bảo nàng không được nói thêm câu cha mẹ không tốt, vừa cười trấn an Liên Nha Nhi.
“Không có chuyện gì, cũng không phải thứ quan trọng gì, trong vườn nhà ta vẫn còn. Lại nói, cái này lát nữa cũng cắt sợi, không có gì đáng ngại.”
Từng xe lúa mì được kéo về, đổ ra phơi ở sân đập lúa. Đến trưa, Liên Thủ Tín dẫn người về.
Trong viện thoáng cái bận rộn lên.
Mọi người làm việc lâu, cả đám người đã sớm đẫm không biết bao nhiêu lượt mồ hôi, lần này, không rửa không được. Trương thị liền đưa Liên Thủ Tín về hậu viện chờ hắn tắm rửa, thay bộ quần áo khô mát.
Liên Mạn Nhi bưng chén súp đậu xanh đến.
“Cha, uống chén súp đậu xanh trước.” Liên Mạn Nhi đưa chén cho Liên Thủ Tín, “Chỉ chén này thôi, nếu uống nhiều, chút nữa ăn không ngon.”
“Ừ” Liên Thủ Tín đồng ý, ngửa cổ uống, một chén đậu xanh thoáng chốc đã cạn tới đáy.
“Ông ngoại và cậu cả, con đã đưa qua đó chưa?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Đều có rồi, lát nữa trên bàn cơm, có cả súp dưa chuột băm với trứng, cả súp đậu xanh nữa.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Vậy được” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Cha, ngoài ruộng có chuyện gì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín, mới vừa rồi sau khi Liên Thủ Tín vào nhà, sắc mặt không được tốt. Liên Mạn Nhi vì lo lắng mới cố ý đưa súp đậu xanh tới, thuận tiện hỏi một câu.
“Cũng không có chuyện gì.” Liên Thủ Tín nói.
Nói như vậy, chính là có chuyện.
“Cha, xảy ra chuyện gì, người nói một chút, nếu người không nói, mẹ và bọn con sẽ lo hơn.” Liên Mạn Nhi ngồi xuống bên kháng, gặn hỏi.
Ngũ Lang không có nhà, chuyện bên ngoài đều rơi xuống người Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi phải chú ý hơn trước mấy phần.
“Là Tứ lang, đứa bé kia, thật khiến người ta không bớt lo……..” Liên Thủ Tín nói.
“Hắn lại làm sai chuyện gì?” Trương thị liền hỏi.
Sở dĩ dùng chữ “lại”, bởi vì Tứ lang trước đây từng gây chuyện. Chính là lần trước khi đắp phòng cho Liên Thủ Lễ, đủ loại thói xấu của Tứ lang đều lộ ra.
“…….Vừa đến ruộng, không biết vì sao, khẳng định cũng không phải chuyện gì lớn, lạc chít chít hai câu với một người làm công nhật, sau khi người ta uống nước, hắn lại bỏ đất vào chén của người ta.” Liên Thủ Tín nói sơ qua.
Lạc chít chít, là thổ ngữ của Tam thập lí doanh tử, ý nghĩa đại khái gần như cãi nhau.
“Cha, người không để hắn làm việc sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Không, hắn với Lục lang, cả lưỡi hái cha cũng không đưa cho bọn chúng, để cho hai bọn chúng ở trên bờ ruộng, giúp đỡ trông nom, qua lại sắp xếp……..hẳn là trông nom rồi, lại sai khiến người ta xoay quanh, còn khiến người ta làm trò đùa chơi.” Liên Thủ Tín cau mày nói, “Người ta lớn tuổi hơn hắn, cũng nể mặt cha, không chấp nhặt hắn. Đứa nhỏ này, càng lớn thói hư tật xấu càng nhiều.”
“Là giống Nhị đương gia.” Trương thị thấp giọng nói với Liên Thủ Tín, “mới vừa rồi còn có một nàng dâu nói với ta, nhìn thấy khi Tứ lang kéo xe lúa mì về, thừa dịp người ta không thấy, tiểu vào lúa mì, nàng dâu kia hét lên một tiếng, hắn mới kéo quần lên, còn hù dọa nàng, nói hắn là cháu chàng đòi đuổi nàng đi…….”
“Tiểu tử ngu ngốc kia……….” Liên Thủ Tín mắng.
“Xấu xa trong âm thầm, Tam bá bọn họ cũng không dám đắc tội hắn.” Trương thị thở dài nói.
Nhà Liên Thủ Lễ xây phòng, Tứ lang liền ăn chực từ ngày đầu đến ngày cuối cùng, Liên Thủ Lễ và Triệu thị cũng không dám đuổi hắn đi.
“Tam bá không cần phải sợ hắn, nhà ta càng không cần sợ.” Liên Mạn Nhi nói, “Ta đi đuổi hắn.”
“Con đi làm gì, cha đi. Nhà tam bá của con, hắn hận Liên Diệp Nhi, cũng vì Liên Diệp Nhi nói hắn vài lần.” Liên Thủ Tín vội nói, “Cha đi nói với hắn, buổi trưa để hắn ăn cơm ở đây, buổi chiều không cần hắn nữa, đuổi hắn về nhà.”
“Cha, người còn giữ hắn lại ăn cơm, đuổi càng sớm càng tốt. Tứ lang như vậy, nên đánh cho hắn một trận, xem hắn có chịu thành thật không?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đừng” Liên Thủ Tín ngăn cản Liên Mạn Nhi, “Hắn cũng đã trưởng thành, đừng tổn thương thể diện của hắn.”
Liên Thủ Tín như vậy, là vì làm người phúc hậu, cho Tứ lang giữ thể diện. Đồng thời, cũng vì nghĩ đến đạo lí thà đắc tội quân tử, đừng đắc tội tiểu nhân. Tiểu nhân dù rõ ràng luôn làm chuyện nham hiểm, không biết xấu hổ, nhưng so với người khác, hắn càng cần “thể diện” hơn. Cũng giống như tục ngữ nói: kiểm toan, dã khiếu cẩu kiểm toan.
“Cha, mẹ, chúng ta không thể nuông chiều cái tính tình này của hắn.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, quyết định nói.