Chương 641: Dụng ý
Edit: Phiêu Phiêu
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày thứ hai, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất vừa ăn sáng xong, bên ngoài có người đến bẩm báo, Trầm gia phái kiệu đến đón Liên Mạn Nhi và tiểu Thất lên núi.
“ Cửu gia đi theo cổ kiệu đến, bây giờ đang ngồi ở nhà trên. La đại nương ngày đó đến mời cô nương cũng cùng đến …”
Nghe nói Trầm Khiêm đến, Liên Mạn Nhi không khỏi xoa trán, trong lòng biết rõ, Trầm Khiêm sợ nàng từ chối không đi, nên dứt khoát đi theo. Đây ý là nhất định phải đem các nàng lên núi mới xong.
Trầm Khiêm ở tiền viện tất nhiên là có Liên Thủ Tín cùng tiểu Thất tiếp đãi, La đại nương bên này cũng được mời vào trong phòng.
“ Cô nương của ta đặc biệt phái ta đến đây, kính xin cô nương đừng ngại trời nắng nóng mà đi đến trong vườn bầu bạn với cô nương nhà chúng ta.” La đại nương nhìn Liên Mạn Nhi vừa cười vừa hành lễ, lại đưa ra một tấm thi*p. “ Cô nương của chúng ta còn đặc biệt viết một tấm thi*p mời cho cô nương.”
Lần đầu tiên mời Liên Mạn Nhi gặp mặt, Trầm Cẩn chính thức viết thi*p mời cho La đại nương đem đến. Mà sau đó, hai người đã thân thiết rồi, nói là thường đến chơi nên cũng không cần thi*p nữa. Bây giờ Trầm Cẩn lại đặc biệt viết thi*p sai La đại nương đem đến đưa cho Liên Mạn Nhi, là đối với Liên Mạn Nhi phá lệ thêm lễ, nghĩ lại chắc là sợ Liên Mạn Nhi viện cớ không đi.
Trầm Cẩn lần này vẫn dùng giấy cán hoa, nhưng không giống như lần trước dùng giấy hoa nhài mà đổi thành giấy hoa đào màu hồng phấn.
Liên Mạn Nhi nhận tấm thi*p, mở ra xem, là Trầm Cẩn tự tay viết, lời lẽ khẩn thiết, mời nàng đến Niệm viên tụ họp.
Chuyện đến nước này nếu Liên Mạn Nhi còn không nhận lời thì có chút quá đáng rồi.
Liên Mạn Nhi liền đi vào phòng thay một bộ áo váy xuân vàng nhạt, cài lên cây trâm có hai đóa hoa trân châu nhỏ, lại lấy cây trâm Trầm Cẩn tặng, cài lên một bên tóc mai, chuẩn bị xong liền từ trong phòng đi ra, tạm biệt Trương thị cùng Liên Chi Nhi, sau đó đem tiểu Khánh, tiểu Hỷ cùng La đại nương đi đến tiền viện.
Đến tiền viện, thấy Trầm Khiêm và tiểu Thất đã đợi ở đó rồi.
Trầm Khiêm nhìn thấy Liên Mạn Nhi, đôi mắt hẹp dài nhất thời cười híp lại.
“ Mạn Nhi, lát nữa Sở tiên sinh giảng bài, ngươi cũng đến Tiểu Sơn cư đi, ta đã cho người chuẩn bị chỗ ngồi cho ngươi rồi đó.” Trầm Khiêm đi đến làm lễ cùng Liên Mạn Nhi rồi cười nói.
Liên Mạn Nhi cũng cười cười không nói gì.
Đến Niệm viên, Trầm Khiêm và tiểu Thất đi Tiểu Sơn cư, vì canh giờ không còn sớm nữa, Sở tiên sinh đang đợi hai người bọn họ, phải vào học ngay.Liên Mạn Nhi thì đi theo La đại nương đến Hà hiên.
Hôm nay Trầm Cẩn mặc quần áo xuân màu đỏ, sắc mặt tốt hơn so với hôm qua, bàn tay kéo Liên Mạn Nhi cũng không lạnh lắm.
“ Dùng bữa xong liền mong muội đến …” Hai người ngồi trên giường, Trầm Cẩn cười nhìn Liên Mạn Nhi nói.
Nàng dĩ nhiên là nhìn thấy Liên Mạn Nhi cài cây trâm của nàng tặng, hiểu được lòng Liên Mạn Nhi đã không còn khúc mắc, vì thế thở phào nhẹ nhõm và cũng trở nên cao hứng.
Hai người không ai nhắc đến chuyện hôm qua, nói cười một lúc, Trầm Cẩn lấy đồ của mình thêu ra, Liên Mạn Nhi cũng tháo hà bao nàng thuê trên người xuống. Hai tiểu cô nương so sánh với nhau, lại nói đến chuyện thêu thùa.
Chơi một hồi, Liên Mạn Nhi liền cáo từ.
“ Hôm nay nhất định phải ở đây dùng cơm.” Trầm Cẩn nói với Liên Mạn Nhi, “ Trong nhà muội cũng đâu có việc gì làm, muội đi về cũng làm mấy việc này thôi, nhà muội còn có mẹ và tỷ tỷ, còn ta ở trên núi này chỉ có một mình.”
Liên Mạn Nhi nghe Trầm Cẩn nói vậy, cũng gật đầu đáp ứng.
“ … Muội đi xem tiểu Thất rồi quay lại.” Liên Mạn Nhi nói.
Trầm Cẩn biết Liên Mạn Nhi lo lắng việc học của tiểu Thất nên cũng không ngăn cản. Dặn dò đại nha đầu hầu hạ bên mình, bảo nàng đưa Liên Mạn Nhi đi Tiểu Sơn cư.
Có đại nha đầu của Trầm Cẩn đi trước dẫn đường, Mạn Nhi đem theo tiểu Khánh, tiểu Hỷ cùng đi Tiểu Sơn cư. Ra khỏi cửa Hà hiên, đi dọc theo ao sen hướng về phía Tiểu Sơn cư, cách đó không xa trong một cái đình nghỉ mát, Trầm Lục đang câu cá.
Liên Mạn Nhi có chút giật mình, nàng cho rằng Trầm Lục đã về phủ thành rồi.
Không biết có phải vì nghe thấy tiếng động bên này hay không mà Trầm Lục ngẩng đầu nhìn về hướng của Liên Mạn Nhi.
Hai người nhìn thấy nhau, Liên Mạn Nhi liền nghĩ, nếu nàng đi đường vòng rời khỏi đây, có phải là quá lộ liễu rồi không, người ở Trầm phủ sẽ nghĩ nàng không biết lễ nghi. Nhưng nếu đại nha đầu của Trầm Cẩn nói không dám quấy nhiễu Lục gia, thì sẽ không có vấn đề. Còn không đợi Liên Mạn Nhi nói với đại nha đầu của Trầm Cẩn, Trầm Lục đã sai một nha đầu đi qua.
“ Thỉnh an Liên cô nương, Lục gia mời Liên cô nương qua bên đó nói chuyện.” Tiểu nha đầu đi qua, hướng Liên Mạn Nhi hành lễ, nói.
Liên Mạn Nhi đành phải đi đến đình nghỉ mát.
Đình nghỉ mát xây bên bờ ao sen, một nửa là xây trên mặt nước, trong đình chỉ có Trầm Lục buông câu, các người hầu thì đều đứng bên ngoài đình. Dường như bọn họ sợ kinh động đến cá trong ao nên đứng cách đình một quãng.
Tiểu nha đầu dắt Liên Mạn Nhi vào đình, Liên Mạn Nhi vội hành lễ với Trầm Lục.
Trầm Lục ngồi bên lan can, đang trầm ngâm nhìn cần câu cá, hắn tựa như nghe thấy có người đến nhưng không quay lại, chỉ là giơ tay lên phất phất.
Liên Mạn Nhi còn chưa kịp hỏi gì, thì tiểu nha đầu dẫn nàng đến đã đặt cái đôn thêu ở một bên rồi lui xuống.
Tiểu Khánh và tiểu Hỷ cũng bị tiểu nha đầu kia dắt đi xuống đứng cạnh các người hầu ở ngoài đình.
Liên Mạn Nhi ngồi trong đình nhìn quanh. Người hầu bên ngoài đình không ít, có người hướng mặt vào trong đình, có người quay lưng về phía đình, bốn phía đình đều không có màn che, bên ngoài có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong đình, chỉ cần không đặc biệt lớn tiếng, thì những người hầu sẽ không nghe thấy gì.
Trầm Lục gọi nàng đến, xem ra là có lời muốn nói.
Liên Mạn Nhi thôi nhìn bên ngoài, tầm mắt nàng rơi xuống trên người Trầm Lục.
Trầm Lục mặc một bộ trường bào gấm màu vàng cam, bên hông đeo một cái thắt lưng gấm, chân đi đôi giày sa tanh đế mềm. Hôm nay hắn không đội mũ, tóc đen nhánh thả ở phía sau, dùng một dây gấm buộc nhẹ lại, vẫn còn vài sợi buông xuống đầu vai và bên sườn mặt.
Khó có khi nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã, thoải mái này của Trầm Lục. Có lẽ là do không gấp đi phủ thành nên ở chỗ này thoải mái nghỉ ngơi? Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, lại nhìn lên mặt của Trầm Lục.
Trầm Lục đưa lưng về phía nàng, khuôn mặt nhìn nghiêng nên đường nét rõ ràng. Người của Đại Minh triều, đường nét tương đối bẹp, đường nét lập thể, khắc sâu như Trầm Lục tương đối hiếm thấy. Chỉ là một khuôn mặt nhìn nghiêng như vậy liền có thể làm cho ngàn vạn thiếu nữ si mê. Cũng không trách Thải Tú có tâm tư đó với hắn.
Một khuôn mặt gây họa mà, Liên Mạn Nhi yên lặng suy nghĩ.
“ Ngươi đang nhìn cái gì?” Trầm Lục đột nhiên quay đầu lại nhìn Liên Mạn Nhi hỏi.
Liên Mạn Nhi phục hồi tinh thần, nhất thời không biết trả lời như thế nào, không thể nói là nàng đang nhìn hắn.
Trầm Lục dường như cũng không hy vọng nàng trả lời, hắn lại quay đầu kéo cần câu lên, trên lưỡi câu móc một con cá trích, con cá rời khỏi mặt nước, vùng vẫy muốn thoát khỏi lưỡi câu, lại bị Trầm Lục bắt lấy bỏ vào trong sọt cá.
Trầm Lục thu cần câu, lại không cho mồi vào lưỡi câu, mà hướng bên ngoài vẫy tay, một gã sai vặt lập tức đi vào, ôm sọt cá rời đi.
Lúc này Trầm Lục ngồi đối diện với Liên Mạn Nhi, tầm mắt dừng trên người Liên Mạn Nhi rồi cân nhắc đánh giá.
Liên Mạn Nhi khẽ nghiêng mặt, trong lòng kinh ngạc, Trầm Lục hôm nay làm sao vậy, sao tự nhiên lại quan sát người ta.
“ Chuyện ngày hôm qua, làm cho ngươi sợ hãi rồi. Vốn là định nói chuyện với ngươi nhưng ngươi lại về sớm.” Trầm Lục chậm rãi nói.
Không đi về, tiếp tục ở lại còn có ý nghĩa gì chứ? Ta đây không phải là sợ ngươi hiểu lầm ta ép ngươi xử trí mỹ thi*p sao? Liên Mạn Nhi không nói chuyện, chỉ oán thầm nói.
“ Nguyên nhân của chuyện này, ta đã tra rõ ngọn nguồn rồi, hôm qua ta đã sai người trở về, đem những kẻ có liên quan giam lại, đợi ta về xử lý. Lần trước không có dính líu nhiều đến các nàng, là do các nàng giả vờ thật thà. Lần này …” Nói đến đây, Trầm Lục hừ lạnh một tiếng.
“ Bên đó ghi hận, tính kế như vậy, đến ta cũng bị bọn hắn ghi hận tính kế vào … ngươi cứ buông lỏng tinh thần, không phải vì ngươi, lần này không tha cho các nàng được. Các nàng lại muốn tính kế, sợ là không có cơ hội nữa.”
Liên Mạn Nhi hiểu đây là Trầm Lục nói cho nàng, Liễu đại phu nhân và đám người kia đã bị giam lại, chờ Trầm Lục trở về đem bọn họ xử lý nghiêm khắc.
Không cần Trầm Lục nói, Liên Mạn Nhi cũng rất an tâm. Chính là như Trầm Lục nói, Liễu đại phu nhân kia vì con của nhũ mẫu của mình dám tính kế đến người bên cạnh Trầm Lục. Đó thật là không biết trời cao đất rộng, tự tìm đường ૮ɦếƭ. Trầm Lục nếu như bỏ qua cho bọn họ thì cũng không phải là Trầm Lục nữa.
“ Về Thải Tú …” Giọng Trầm Lục dừng một chút.
Liên Mạn Nhi không khỏi quay mặt lại, quan sát Trầm Lục. Rốt cuộc cũng nói đến nha đầu yêu quý của hắn rồi, Liên Mạn Nhi quan sát Trầm Lục, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút dấu vết. Đúng vậy, chính là dấu vết gian tình.
“ Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Trầm Lục cũng rất nhạy cảm, hắn thấy Liên Mạn Nhi quan sát hắn, lập tức hỏi.
“ Không có gì, ta đang nghe ngươi nói mà.” Liên Mạn Nhi vội điều chỉnh ánh mắt mình đoan chánh trở lại, nói.
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, trong lòng không khỏi có một chút cảm giác bất đắc dĩ.
“ … Người trong phủ đều biết nàng ta là con gái của người hầu bên người của mẫu thân ta, lại hầu hạ ta nhiều năm như vậy.” Trầm Lục lại chậm rãi nói, “ Là phải xử trí nàng ta, ta vốn dự định hoãn chậm một chút, ngươi có biết vì sao không?”
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi hơi ngẩn ra. Hôm qua lúc nàng rời khỏi Niệm viên, lúc đó Trầm Khiêm nói với nàng, Trầm Lục cho người đánh Thải Tú, lại hạ lệnh đem nàng ta đi thôn trang.
Mà bây giờ Trầm Lục nói hoãn xử trí, tức là nói sẽ không xử trí như vậy.
Trầm Lục có ý gì, là nói vốn định xử lý Thải Tú, chính là sau đó lại vì một nguyên nhân nào đó hoãn lại một thời gian mới làm?
“ Lục gia, ta không hiểu.” Liên Mạn Nhi nói.
Trầm Lục chăm chú nhìn Liên Mạn Nhi, lại hướng ra ngoài đình vẫy vẫy tay