Chương 626: Niệm Viên
Niệm viên ở phía nam Cung nương nương, có cửa tương thông với miếu nương nương. Nhưng muốn đi Niệm viên, lại cũng không nhất định phải đi qua miếu nương nương. Từ miếu nương nương đi về phía tây, dọc theo tường ngoài của miếu nương nương, là đường núi mới được xây dựng. Đường núi này nằm ngang nên hết sức rộng rãi, hai ba cỗ xe ngựa có thể sóng vai đi qua. Hai bên đường núi là hai hàng tùng bách cao ngất, giống như hai hàng vệ binh bảo vệ đường núi.
Phủ Liêu Đông bốn mùa phân chia rất rõ ràng, nhưng chỉ có Tùng Bách là có thể bốn mùa đều xanh tốt.
Cỗ kiệu của Liên Mạn Nhi cách Tây Môn của Niệm viên ước chừng một đoạn đường, thì Tây môn tự động mở ra. Một người bị rất nhiều gã sai vặt, nha đầu vây quanh, đang từ trong cửa đi ra.
“Là Tiểu Cửu ca, Tiểu Cửu ca tới đón chúng ta.” Liên Mạn Nhi ngồi ở trong cỗ kiệu, tự nhiên là nhìn không thấy. Nhưng Tiểu Thất ngồi ở trên lưng la sẽ nhìn thấy, lập tức cười nói.
Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu nghe thấy tiểu Thất nói chuyện, cũng khẽ mỉm cười. Một đoạn thời gian không nhìn thấy Trầm Tiểu Mập, thật muốn gặp mặt hắn, Tiểu Mập còn đích thân từ cửa chạy ra đón các nàng, có thể thấy là hắn thực coi trọng tình nghĩa với các nàng, Liên Mạn Nhi cũng có chút vui mừng.
Vốn là nàng nghĩ trong lòng , có lẽ bởi vì tuổi lớn lên, tự nhiên sẽ có ngăn cách, tình hình như thế lại không có xảy ra. Ngược lại, các nàng cùng Trầm Cửu, theo thời gian thay đổi, thời điểm gặp nhau so sánh với trước kia càng nhiều hơn, tình nghĩa tựa hồ cũng càng thêm nhiều.
Đến trước Tây Môn của Niệm viên, Tiểu Thất được Hàn Trung đở xuống khỏi lưng la, cùng Trầm Cửu nói chuyện, rất là thân mật.
” Cỗ kiệu của Liên cô nương đừng có dừng lại, trực tiếp mang vào đi.” Trầm Cửu phân phó một tiếng.
Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu không tiện nói chuyện, chỉ lén lút đem màn kiệu vén lên một một chút nhìn thoáng qua bên ngoài. Kết quả là nhìn thấy Trầm Khiêm.
Hôm nay Trầm Khiêm mặc trường bào màu xanh chức Kim đoàn Hoa tiến Tụ, bên hông có đeo ngọc bội. Khuôn mặt so sánh với lần trước thấy tựa hồ vừa gầy đi một chút, vóc người cũng càng cao, đứng ở bên cạnh tiểu Thất, đã cao hơn một cái đầu so với tiểu Thất. Hơn nữa, người mặc dù gầy, nhưng nhìn qua thần thái sáng láng, hơn nữa hành động càng lúc càng chững chạc.
Xem ra lần đi kinh thành này, Trầm Khiêm nhất định đã trải qua một phen lịch lãm. Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua, rồi hạ màn kiệu xuống. Tiểu Mập ngày xưa đã hoàn toàn không thấy bóng dáng. Ai, Liên Mạn Nhi chống cằm, ngầm thở dài, mặc dù là hiện tại cũng vui mừng cho Trầm Khiêm, nhưng mà trong lòng, lại có chút hoài niệm Tiểu Mập mập mạp kia .
Thật ra nếu cẩn thận thử nghĩ, thì không chỉ Tiểu Mập mà nàng, Tiểu Thất, còn có Ngũ Lang, bọn họ đều đã lớn lên.
Mấy kiệu phu mang cỗ kiệu của Liên Mạn Nhi trực tiếp vào Tây Môn, đằng trước có La đại nương mang theo nha đầu hướng dẫn, hai nha đầu Tiểu Khánh và Tiểu Hỉ đi theo hai bên cỗ kiệu, còn lại Trầm Khiêm phụng bồi tiểu Thất đi theo phía sau cỗ kiệu.
Hai người vừa đi, còn vừa nói chuyện, về tình huống trong nhà như thế nào, sách gì đọc tới chỗ nào rồi, văn chương gần đây viết cái gì, cuối cùng lại hỏi đến Ngũ Lang và Lỗ tiên sinh đi tới chỗ nào rồi, đoán chừng lúc nào thì trở lại.
Trầm khiêm và tiểu Thất giao tình tốt, thậm chí so với cùng Ngũ Lang còn tốt hơn. Vì vậy hai người nói chuyện cũng không phải là loại hàn huyên khách sáo, mà là hâm nóng tình cảm, nhàn thoại việc nhà.
Liên Mạn Nhi được mời tới Niệm viên, bởi vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nữ quyến Trầm gia, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an. Nhưng nghe tiểu Thất cùng Trầm Khiêm ở phía sau nàng nói chuyện việc nhà, dòng suy nghĩ của nàng lập tức bình tĩnh lại, một chút khẩn trương và bất an tự nhiên cũng biến mất.
Mọi người đi một hồi, Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu không nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng lúc đi qua mỗi nơi, Trầm Khiêm ở phía sau nhất định sẽ nhắc tới khi nói chuyện cùng Tiểu Thất. Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm đã từng tới du ngoạn trong vườn, đối với khung cảnh trong vườn cho dù không hết sức quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ gì, chuyện này Trầm Khiêm đã biết.
Tiểu Thất ở bên ngoài, cái gì cũng đều thấy được, tự nhiên không cần Trầm Khiêm nói cho hắn biết. Trầm Khiêm như vậy, tựa hồ là cố ý nói cho Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu biết. Song, hắn làm như vậy không khỏi khiến trong lòng Liên Mạn Nhi mềm xuống, cảm thấy Trầm Tiểu Mập này không tệ, cũng không có suy nghĩ, Trầm Khiêm có phải cố ý nói như vậy cho nàng nghe hay không?
Niệm viên chiếm diện tích khổng lồ, cỗ kiệu của Liên Mạn Nhi đi một hồi lâu, mới ngừng lại ở trước một phòng khách. Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh vén màn kiệu lên, đưa Liên Mạn Nhi từ trong kiệu xuống.
Chờ Liên Mạn Nhi đứng vững rồi, Trầm khiêm và tiểu Thất cũng vừa đi đến đây. Như vậy, Liên Mạn Nhi mới xem như chân chính thấy Trầm Khiêm.
Liên Mạn Nhi vội hướng Trầm Khiêm quỳ gối vén áo thi lễ, Trầm Khiêm nhường lối sang bên cạnh, chắp tay hoàn lễ.
“Muội tử, không cần đa lễ.” Trầm Khiêm cười híp mắt nói.
Ban đầu chuyện muốn Trầm Khiêm nhận nàng làm sư phụ bị bỏ dở giữa chừng, hôm nay gặp nhau, Trầm Khiêm cố ý gọi nàng là muội tử như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không khỏi không kêu một tiếng “Tiểu Cửu ca” .
“Ai.” Trầm Khiêm lập tức đáp lời ,ngay sau đó khóe mắt nhảy lên, cười nhìn Liên Mạn Nhi. Đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi gọi hắn là Tiểu Cửu ca, mặc dù phía trước có thêm một chữ Tiểu, như vậy thì đã thừa nhận hắn lớn tuổi hơn so với nàng, không phải là hắn sẽ làm ca ca sao?
Trầm Khiêm tất nhiên vô cùng vui mừng rồi, mà Liên Mạn Nhi nhìn khóe miệng Trầm Khiêm nhếch lên, mắt híp lại hình lưỡi liêm như hồ ly, tự nhiên cũng đoán được tên Tiểu tử đã lâu không gặp này đang nghĩ gì.
Ai bảo sinh nhật của hắn quả thật so với nàng lớn hơn một chút, lại cùng Ngũ Lang là bạn đồng môn cơ chứ. Có điều, một tiếng Tiểu Cửu ca là có thể làm cho hắn cao hứng, đắc ý thành hình dáng này, trên người Trầm Tiểu Mập có nhiều thứ làm cho nàng cảm giác thân thiết, quen thuộc.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, Lục ca và Ngũ tỷ của ta ở bên trong, đang chờ chúng ta kia. Chúng ta vào đi thôi.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi không chỉ có kêu hắn làm ca ca, còn ngoan ngoãn đứng ở đó, trong lòng đắc ý không cần phải nói, nhanh chóng cùng Mạn Nhi cùng Tiểu Thất hướng trong khách sãnh đi.
“Lục ca ở tại Thường Thanh Viên này, Ngũ tỷ ở phía sau Hà Hiên, ta ở tại bên cạnh Tiểu Sơn Cư.” Vừa đi vào trong, Trầm Khiêm vừa nói với tỷ đệ Liên Mạn Nhi.
“Tiểu Cửu ca, huynh từ kinh thành trở lại nơi này rồi, huynh không đi học sao?” Bởi vì mới vừa rồi ở bên trong kiệu, nghe thấy Trầm Khiêm nói là mới từ kinh thành trở lại không có mấy ngày, cho nên Liên Mạn Nhi hỏi như vậy.
“Lục Ca đã xin phép thư viện rồi.” Trầm Khiêm hướng Liên Mạn Nhi nháy mắt mấy cái, cười nói, “Ta là phụng bồi Ngũ tỷ tới. Sở tiên sinh đi theo cùng ta rồi, ta ở nơi này, là phải tĩnh tâm đi học .”
Liên Mạn Nhi thấy bộ dáng nghịch ngợm của Trầm Khiêm, trong miệng lại cứ nói muốn tĩnh tâm đi học, thì trong lòng không khỏi cười thầm.
“Mạn Nhi, một lúc nữa muội đến Tiểu Sơn cư của ta đi, đó là nơi u tĩnh nhất trong vườn, là chỗ đi học tốt nhất đấy.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nở nụ cười nhẹ nhàng, theo bản năng liền hướng bên cạnh Liên Mạn Nhi đi hai bước, nhưng ngay sau đó liền nghĩ tới không thể đem Tiểu Thất bỏ lại, nên quay đầu hướng Tiểu Thất cười nói, “Tiểu Thất cũng tới, hai chúng ta cùng nhau đọc sách.”
Một đường vừa nói chuyện, vừa vào khách sãnh.
Mấy lần nhìn thấy Trầm Lục và Trầm Khiêm khác biệt, lúc này bên trong phòng khách rất nhiều nha hoàn bà Tử đứng bên cạnh. Liên Mạn Nhi quét mắt một cái, chỉ thấy những nha hoàn bà Tử này đều ăn mặc ngăn nắp, chỉnh tề đứng thành hàng, liền hít thở không thông. Chỉ vừa nhìn thì quy củ so sánh với Tống gia phô trương lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Trong khách sãnh bày biện một cái bàn án phía trên, bên cạnh bàn là hai người ngồi. Liên Mạn Nhi vừa vào cửa, liếc thấy gặp được người ngồi kia, chính là Trầm Lục.
Hôm nay Trầm Lục mặc một trường bào màu trắng ngà rộng thùng thình có hoa văn kim tuyến chìm, trên đầu không mang mũ quan, chỉ dùng một cây Bạch Ngọc trâm gài tóc đem đầu tóc cố định, bên hông đeo một miếng ngọc bội. Hắn ngồi ở trên ghế uống trà có chút ít lười biếng, thấy Liên Mạn Nhi các nàng đi vào, lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải tầm mắt Liên Mạn Nhi.
Đôi mắt phượng của Trầm Lục khẽ híp híp, từ từ đặt chén trà xuống.
“Lục gia.” Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất bước lên phía trước, hướng Trầm Lục hành lễ.
Trầm khiêm với Ngũ Lang là cùng đồng môn, nhưng Trầm Lục lại không phải. Hơn nữa cũng lớn hơn vài tuổi, đã sớm đi vào con đường làm quan, mặc dù đã cố ý thu liễm, nhưng uy nghiêm vẫn mười phần. Cho nên ba huynh muội Liên Mạn Nhi mặc dù cùng Trầm Khiêm xưng huynh gọi đệ, nhưng vẫn luôn gọi Trầm Lục là Lục gia.
“Không cần đa lễ như vậy.” Trầm Lục khẽ gật đầu, giơ tay lên để cho Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đứng dậy.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, đây là Ngũ tỷ của ta.” Trầm Khiêm lúc này mới giới thiệu với hai tỷ đệ .
Một cái bàn án, Trầm Lục ngồi đầu tiên, ngồi phía bên tay trái của hắn chính là một cô gái mặc chiếc áo mỏng màu hồng cánh sen. Cô gái này nhìn qua không qua mười lăm mười sáu tuổi, vai thon, eo nhỏ, bộ dáng cùng Trầm Lục lại có bảy tám phần tương tự, nhất là một đôi mắt phượng, giống như đúc với Trầm Lục.
Liên Mạn Nhi cũng biết, người con gái trước mắt này, chính là người đưa thiệp Tiểu tiên muốn mời nàng tới, Ngũ tiểu thư Trầm gia :Trầm Cẩn.
Một cô bé hơi có chút anh khí, khác với suy đoán màLiên Mạn Nhi căn cứ vào thiệp hoa nhài tiên, nên hơi có chút giật mình.
“Ra mắt Ngũ tiểu thư.” Liên Mạn Nhi ngồi chồm hổm thân, hướng Trầm Cẩn phúc Lễ.
Liên Mạn Nhi mạnh mẽ ngồi chồm hổm thân, Trầm Cẩn liền từ chỗ ngồi đứng lên, khẽ nghiêng người, hoàn lễ với Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất.
Mọi người hành lễ với nhau xong, Trầm Cẩn liền tới, lôi kéo tay Liên Mạn Nhi, đem nàng dẫn tới bàn bên cạnh, cùng nhau lần lượt ngồi xuống. Trầm Khiêm cũng rời khỏi vị trí bên tay phải của hắn, mà gọi là người đem liễu hai thêu đôn , hắn và Tiểu Thất một người một cái, ngồi sát bên cạnh Liên Mạn Nhi.
Tiểu Thất ngồi sát bên Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm lại ngồi sát Tiểu Thất.
Không thể không nói, mấy hài tử này ngồi cùng nhau rất là thân mật.
Lần gặp gỡ này, không thể thiếu lại là hàn huyên một phen.
“. . . . . . Ta muốn ở lại chỗ này sống một thời gian, nhưng không có bằng hữu nào. Nghe Lục ca và Cửu đệ thường xuyên nói về muội, ta đã mạnh mẽ dàn xếp , sai La đại nương xuống núi đến nhà muội, xem muội có ở nhà không, nếu là có, nhất định phải mời tới, để chúng ta gặp một lần. . . . . . . Sau này ta ở nơi này, cũng có thể có nhiều bằng hữu lui tới.” Trầm Cẩn nói với Liên Mạn Nhi.
Thì ra là Trầm Cẩn và Trầm Khiêm muốn ở lại Niệm viên này.
“Đó là cầu còn không được.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Khuôn mặt Trầm Cẩn trắng như ngọc, một đôi mắt đang phượng lưu chuyển, để cho Liên Mạn Nhi không khỏi thầm khen tuyệt sắc. Lại thêm thái độ của nàng khiêm tốn, hòa nhã, không chút ngạo mạn, Liên Mạn Nhi rất có hảo cảm đối với nàng. Chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng không biết tính tình Trầm Cẩn như thế nào, Liên Mạn Nhi lại không chịu nói nhiều, chỉ chú ý hành động của Trầm Cẩn .
Trầm Cẩn cũng là lần đầu tiên gặp Liên Mạn Nhi, một đôi mắt không thể không đánh giá trên người Liên Mạn Nhi.
Hai tiểu cô nương đều dụng tâm đánh giá đối phương, Trầm Lục ngồi phía trên bàn, khẽ mỉm cười. Chỉ có Trầm Khiêm lộ ra vẻ như cá gặp nước.
“. . . . . . Tiểu Thất, đệ dứt khoát tới theo ta đọc sách đi.”