Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Chương 582

Tác giả: Nhược Nhan

Chương 582: Lễ Nhiều, Người không trách
Tại huyện Cẩm Dương, từ ngày mười lăm tháng giêng tới ngày hai mươi tháng giêng hàng năm sẽ có hội hoa đăng, tạo thành chợ đèn hoa tại con phố phồn hoa nhất huyện thành, dòng người qua lại như dệt cửi suốt cả đêm.
Mặc dù Tam Thập Lý Doanh Tử và huyện thành chỉ cách nhau có ba mươi dặm, nhưng Liên Thủ Tín và Trương thị đã nhiều năm rồi không có cơ hội vào thành xem hội. Mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi tự nhiên cũng càng chưa từng được xem qua. Nguyên nhân là vì đâu? Một trong những nguyên nhân chính là vì nhà không có tiền, có tiền thì tất cả cũng dồn vào cung cấp cho nhà Liên Thủ Nhân rồi. Vào thành xem đèn, cho dù chỉ nhìn đèn thôi mà không có ở lại trong thành, thì cũng phải đi lại, rồi lại tiêu xài thêm chút ít. Còn một yếu tố khác trọng yếu hơn, chính là thời điểm chưa ở riêng, Liên lão gia tử và Chu thị quản giáo bọn họ cực nghiêm. Nhìn hoa đăng chính là vui chơi, mà ở Liên gia thì không cho phép con cháu vui đùa. Tất cả đều phải nghe theo huấn đạo của Liên lão gia tử và Chu thị, làm việc, ăn cơm, ngủ hay làm những việc khác đều phải theo chỉ lệnh của hai người. Ngày qua ngày, năm qua năm, cuộc sống của Liên gia đều là như vậy. Dĩ nhiên, trong đó không bao gồm nhà Liên Thủ Nhân. Vì vậy, năm nay khi Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nói muốn ra ngoài, đi xem hội hoa đăng, Liên Thủ Tín và Trương thị đều đồng ý. Về phần hai người Liên Chi Nhi và Ngũ lang thì đương nhiên không phản đối.
Tháng giêng là thời điểm nhàn rỗi, nhà bọn họ có sẵn xe, ở trong huyện thành lại có phòng ốc, vì vậy vào huyện thành chơi hội là chuyện cực kì dễ dàng.
Vào thành chơi hội, việc đầu tiên là phải thương lượng xem ai đi. Cả nhà Liên Mạn Nhi đều đi, dĩ nhiên bao gồm cả Lỗ tiên sinh, còn có Trương Thải Vân đang ở đây nữa. Lại muốn mang theo cả Tiểu Phúc và Tiểu Hỉ, chỉ để lại vợ chồng Hàn Trung ở lại trông nhà. Trương thị còn tìm Ngô Vương thị và Triệu thị, nói đến lúc đó mấy nhà cùng đi. Ngô Vương thị rất cao hứng mà đồng ý, đến lúc đó bốn người nhà nàng đều phải đi. Triệu thị về bàn bạc với Liên Thủ Lễ. Hai người không đi, chỉ cho Liên Diệp Nhi đi theo Liên Mạn Nhi cùng đi xem hội.
Trừ những người đó ra, Trương thị còn mời được người nhà mẹ đẻ. Trước tết Nguyên tiêu, khi cho người mang thịt qua biếu Trương gia đã nhắn tin mời Trương gia cùng vào thành xem hội. Trương Thanh Sơn gửi tin trở lại cũng đồng ý, còn nói sáng sớm ngày mười sáu bọn họ sẽ tới đây, sau đó tất cả mọi người cùng vào thành. Trương gia tính toán người vào thành chơi hội có Lý thị và hai tôn tử, còn có hai cô con dâu là Trương Vương thị và Hồ thị, Trương Khánh Niên cũng tới. Anh ta chịu trách nhiệm đánh xe. Về phần Trương Khánh Sơn và tiểu nhi tử Trương Duyên Niên thì ở nhà trông nhà, không tới.
Ngày mai sẽ được đi xem hội, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Trương Thái Vân, Tiểu Thất, mấy đứa hài tử vô cùng cao hứng, ngồi trên giường gạch ríu rít không ngừng. Tiểu Thất thương lượng với Liên Mạn Nhi, nó muốn lấy một ít tiền gửi ở chỗ nàng ra để tiêu xài khi đi xem hội.
Tổng cộng có hai mươi mấy người cùng đi xem hội, Liên Thủ Tín và Trương thị trao đổi với nhau xem ngày mai cần dùng mấy xe, ai là người đánh xe, còn cần đem theo thứ gì…. Hai người thương lượng, ánh mắt giao nhau mấy lần, cùng lúc đều nghĩ tới một vấn đề.
“Chúng ta đi xem hội, có cần hỏi thăm qua bên nhà cũ xem ông và bà nội bọn nhỏ có đi cùng không?” Trương thị nói ra trước.
Nhà nàng đi xem hội, lại còn mang theo nhà mẹ đẻ Trương thị là thông gia mà không mang Liên lão gia tử và Chu thị đi cùng, đây là muốn tạo cơ hội cho người ta nói chuyện phiếm. Niên đại này chính là như vậy, mặc dù Liên lão gia tử, Chu thị đối với bọn họ có tồi tệ đến thế nào đi chăng nữa, nhưng hai người đã sinh dưỡng ra Liên Thủ Tín. Chỉ bằng điểm này, một nhà Liên Thủ Tín còn sống tới ngày nào, hơn nữa lại trôi qua không tệ, khi gặp chuyện như vậy, dư luận sẽ nghiêng về Liên lão gia tử và Chu thị.
“Ông nội và bà nội bọn nhỏ khẳng định là không đi.” Liên Thủ Tín nói, “Dù hai người có đi hay không chúng ta cũng vẫn cứ phải mời họ.”
“Ta chính là để ý cái này.” Trương thị cũng nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe hai người nói vậy cũng không nói gì. Hai người thương lượng gì, nàng cũng không có dị nghị, bất kể lễ vật hay làm việc. Vậy ai qua mời đây?
“Để ta đi cho.” Liên Thủ Lễ nói.
Hắn xung phong nhận việc bởi vì quan tâm tới Trương thị. Chu thị không thích Trương thị, Liên Thủ Tín sợ Trương thị đi qua sẽ làm cho Chu thị tức giận.
“Cha việc này cha cứ để mẹ con đi đi, cha không cần phải qua đó đâu ạ.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói.
Mấy người Liên Thủ Tín nghe thấy Liên Mạn Nhi nói vậy thì cảm thấy rất kỳ lạ.
“Mạn Nhi, không phải muội từng nói phải hết sức hạn chế việc mẹ sang nhà cũ hay sao? Sao lần này lại muốn mẹ đi?” Liên Chi Nhi cười hỏi.
“Tỷ đừng lo lắng, lát nữa muội đi cùng mẹ.” Liên Mạn Nhi trả lời.
Không muốn Trương thị sang nhà cũ nhiều là bởi vì tính tình Trương thị hòa nhã, cũng không so đo với những lời nói bất thiện, sợ Trương thị làm cho Chu thị giận, đồng thời cũng sợ Trương thị bị đám người Cổ thị tính kế. Nhưng chuyện này hôm nay Trương thị phải ra mặt. Hơn nữa tình hình Liên gia bây giờ không còn giống như trước kia, có một số việc, nhất là “Chuyện tốt” như vậy thì sẽ phải do Trương thị ra mặt.
Ở nhà mọi người đã thương lượng ổn thỏa rồi, Liên Mạn Nhi liền cùng Trương thị tới nhà cũ. Vừa vào tới cổng lớn của nhà cũ, Liên Mạn Nhi liền cảm giác được sự vắng lạnh. Bây giờ nhà Liên Thủ Lễ đã dọn ra ngoài, Tây Sương phòng mặc dù đã được sửa sang lại nhưng phòng vẫn không có ai ở. Tuy nhiên sự vắng lạnh này không chỉ vì nguyên nhân không có người ở. Nhà cũ lạnh lẽo là bởi vì không có sức sống. Những người ở nhà cũ mùa thu vừa rồi mới trở về, vì thế những thứ không thể thiếu trong sân của người nông dân như gà, heo đều không có. Hơn nữa, hiện tại cũng có rất ít người đến đây thăm hỏi. Còn có một duyên cớ nữa, chính vì mọi người ở đây đều biết nguyên nhân nên không khí ủ dột, cực kì ít tiếng cười.
Trương thị và Liên Mạn Nhi đi vào trong viện, Hà thị và Cổ thị đang xây gạo ở cửa thượng phòng nhìn thấy vậy liền vội vàng cười chào hỏi, Hà thị nhân cơ hội này mà liến thoắng không ngừng.
“Tứ thẩm, mau vào nhà ngồi!”
Còn chưa hết tháng giêng vậy mà Chu thi bắt hai cô con dâu đi xây gạo. Lý do của Chu thị rất đầy đủ, tuy chưa hết tháng giêng nhưng cả nhà đều cần phải ăn cơm. Nếu hai người không xây gạo thì cả nhà lấy cái gì mà ăn. Dù sao thì cũng là chủ ý của Chu thị, Chu thị nói trong nhà có hai người ngồi không như vậy thì sao phải xay gạo ở chỗ khác làm gì cho tốn tiền.
“Vợ lão Nhị. Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Hết Tết rồi, ngươi không muốn làm việc cũng phải làm việc. Làm gì cũng không làm được, ăn thì ăn lắm! Ngươi đừng có mà dở trò lười biếng, nếu không trưa cũng khỏi cần ăn cơm!” Chu thị ở trong phòng nghe thấy động tĩnh liền chuyển tới bệ cửa sổ nói vọng ra ngoài. Chu thị còn chưa nói hết, Tưởng thị đã vén mành cửa đi ra ngoài, cười đón mẹ con Trương thị vào nhà.
Vào Đông phòng, bên trong chỉ có một mình Chu thị. Liên lão gia tử cùng mấy người khác trong nhà đã đi ra ngoài nhặt củi. Không còn cách nào khác, ba phòng đốt kháng, vợ Hà lão lục lại ở đây một thời gian, chút ít củi nhặt năm trước không đủ để đốt. Những ngày qua, hai phòng Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa cũng lấy củi của Liên lão gia tử và Chu thị để đốt, vì thế số củi của hai người này cũng sắp hết rồi. Mặc dù chưa hết tháng Giêng, nhưng nếu không đi nhặt củi thì cả nhà sẽ không có củi mà đốt nữa.
Trương thị và Liên Mạn Nhi chào hỏi với Chu thị rồi ngồi dọc theo kháng. Tưởng thị mang hai chén trà nóng đi vào, còn mang theo cả một đĩa đậu phộng rang và một đĩa hạt dưa, sau đó cũng lấy ghế đến đặt trước kháng, ngồi xuống đó nói chuyện cùng với mọi người. Trương thị nói với Chu thị chuyện ngày mai muốn vào thành xem hội hoa đăng.
“…Nghe nói đèn trong thành rất đẹp, bọn nhỏ đã lớn như vậy rồi vậy mà cũng chưa từng được xem một lần. Vì thế chúng muốn đi xem,… mà trong nhà có xe để đi, nên chúng con cũng đồng ý. Chúng con muốn mời cha mẹ đi cùng chúng con, vào trong thành ngắm đèn, hiện tại ở đó chúng con cũng có chỗ ở, nên sẽ ở lại một đêm, hôm sau sẽ trở về.”
Chu thị đối với Trương thị vốn là không thèm nói, nghe thấy Trương thị nói như vậy liền trừng mắt lên, hung hăng đánh giá Trương thị.
“Các ngươi muốn xem hội thì tự các ngươi đi mà xem, không cần nói cho ta.” Chu thị ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đùi xoay xoay cái lược chải tóc, quay lưng về phía Trương thị nói. “Chúng ta là kẻ già vô dụng rồi, không chịu nổi sự náo nhiệt kia. Các ngươi thích làm gì thì làm.”
Tưởng thị ngồi cười ở một bên, mắt quét qua Trương thị và Liên Mạn Nhi cực kỳ nhanh thấy hai mẹ con sắc mặt vẫn bình thường, cũng không nói gì. Chu thị từ trước tới nay khi nói chuyện, nhất là trước mặt là vãn bối đều dùng thái độ này. Nói nhẹ nhàng với bà…., bà cũng không chịu nhẹ nhàng lại, nhất định phải gay gắt, khó chịu, cứ như thể thái độ đó mới phù hợp với thân phận trưởng bối của bà. Trương thị và Liên Mạn Nhi hôm nay nếu đã vui vẻ tới mời Chu thị, tất nhiên sẽ không bởi vì Chu thị nói như vậy mà để ý, tức giận, đó là gây sự với bà, các nàng sẽ không làm như vậy.
“Bà nội, chúng ta có nhiều xe để đi đấy ạ, bà và ông nội cũng phải đi nhé, cả một đại gia đình chúng ta cùng đi xem hội, vui vui vẻ vẻ thật là tốt!” Liên Mạn Nhi nghe nói Chu thị không đi, cái này cũng nằm trong dự liệu của nàng, nên nàng vẫn cười khuyên.
“Không đi, ta đã nói là không đi.” Chu thị nhìn Liên Mạn Nhi một cái, nói như đinh đóng cột.
Nếu như vậy xem ra Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng không còn cách nào khác, vì thế hai mẹ con chuẩn bị đứng dậy cáo từ ra về. Bỗng nhiên Chu thị mở miệng nói:
“Cô cả ngươi cửa nhỏ nhà nghèo, vất vả lắm mới kiếm được một đồng tiền, cả một đại gia đình muốn ăn một tí rễ hành, một tí rau héo cũng phải mua, cái gì cũng phải bỏ tiền ra mua. Chỗ nó ở thì bé tí tẹo, hai người muốn chuyển mình cũng khó. Mà trước kia Cô cả ngươi muốn thu xếp cho mấy đứa vào thành chơi xem hội, nhưng ta đều ngăn cản.”
Liên Mạn Nhi và Trương thị trao đổi ánh mắt, làm sao mà tự dưng Chu thị nói đến Liên Lan Nhi, chờ nghe Chu thị nói xong, hai mẹ con mới hiểu được đây là vừa rồi Trương thị nói chuyện khiến cho Chu thị giận ở trong lòng. Chu thị cho là Trương thi đang soi mói, Liên Lan Nhi ở trong thành nhưng sao nhiều năm qua chưa từng mời các nàng tới đó xem hội. Chu thị cũng đã nghi oan cho Trương thị, Trương thị quả thực là một người thành thực, chưa bao giờ giấu đao thương trong lời nói.
“Các ngươi muốn trách ta thì cứ trách.” Chu thị lại nói tiếp, “Lòng dạ ta ác độc, ta không đối xử tốt với các người.”
Chu thị nói như vậy liền quay đầu lại, rốt cuộc con mắt cũng nhìn Trương thị và Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi im lặng, Chu thị nói như vậy, nếu như ngươi cho rằng bà đã ngộ ra, đang tự kiểm điểm lại mình, là đã sai hoàn toàn. Bà nói như vậy là muốn ngươi phản bác lại bà, đồng thời đem sai lầm ôm lên người mình, nếu như còn có thể ca tụng công đức của bà thì lại càng tốt hơn.
Liên Mạn Nhi biết lúc này nên nói gì mới khiến cho Chu thị thỏa mãn. Nhưng như vậy thật có lỗi với lương tâm, chúng ta không thể mở mắt mà nói lời bịa đặt có đúng hay không?
“Bà, bà đang nói gì thế ạ? Chúng cháu nghe mà không hiểu.” Liên Mạn Nhi làm bộ kinh ngạc, nói, “Cháu cùng mẹ cháu chỉ là muốn mời ông bà vào thành xem hội, sao bà lại nói tới cô cả? Bà nội, mẹ cháu ngốc, cháu cũng giống mẹ cháu. Lời bà nói,…chúng cháu nghe không hiểu. Nếu bà không đi thì chúng cháu cũng không dám miễn cưỡng. Bây giờ cháu với mẹ cháu về đây ạ.”
Nói rồi Liên Mạn Nhi liền lôi Trương thị đi.
“Bà nội, người cũng đừng tức giận với cô cả. Có chuyện gì thì cũng đều đã qua rồi, bà đừng giữ lại trong lòng làm gì mà mệt mỏi.” Đi tới cửa, Liên Mạn Nhi quay đầu lại khuyên Chu thị một câu.
Chu thị ngồi ở trên giường gạch sắc mặt xanh mét. Liên Mạn Nhi kéo Trương thị đi, cước bộ nhẹ nhàng ra khỏi cổng lớn nhà cũ rồi mới quay đầu lại, lúc này Liên Mạn Nhi không nhịn được cười khẽ hai tiếng. Bà không phải là không phân rõ phải trái, dắt ba đeo bốn sao, nàng cũng sẽ không nói chuyện nghiêm chỉnh, giảng giải đạo lý, mà bẻ cong lời nói đấy, xem ai có thể giận ai. Lúc này nếu muốn cùng Chu thị nghiêm chỉnh phân tích, giảng giải đạo lý thì chỉ có thua. Hiển nhiên, lần này Chu thị đã bị chọc tức. Hồi tưởng lại sắc mặt của Chu thị, Liên Mạn Nhi lại khoan khoái tới mức muốn hát vang lên.
Về đến nhà Trương thị nói cho Liên Thủ Tín biết rằng Chu thị không muốn đi xem hội.
“……Ta cũng chưa có nói cái gì mà bà đã đa tâm, bà nói cuộc sống của Cô cả khó khăn. Ý tứ kia cứ như là chúng ta ghi hận Cô cả vậy.” Trương thị có chút tức giận rồi càm nhàm cùng với Liên Thủ Tín, “bà không nói thì tacũng chẳng muốn nói làm gì, bà vừa nói càng khiến cho người khác tức giận hơn.”
Trương thị nói lời này đúng là rất thật. Nàng với Liên Lan Nhi không qua lại, bớt người bớt việc, đối với Liên Lan Nhi họ vốn là không có mong đợi gì. Nếu khi nói chuyện Chu thị không giấu đầu lòi đuôi thì Trương thị căn bản cũng không nghĩ tới chuyện của Liên Lan Nhi.
“Nói cái gì mà chỗ ở không tốt, cuộc sống không tốt nên không dám mời ta ra chơi. Thế trước kia cả nhà đại bá lên đó ở một lần chính là mấy tháng thì sao? Bà cho ta là kẻ ngu đần sao? Bà hồ đồ mất rồi, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi, bà lại còn nói lại để mà làm gì? Chẳng lẽ bắt ép muốn chúng ta phải nghe lời của bà? Bà coi ta là cái gì chứ?”
“Ta đã nói là không muốn cho nàng đi, vì sợ nàng lại tức giận rồi mà.” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nói, “Bà nội bọn nhỏ là người như vậy từ trước tới nay rồi, nghe xong rồi thì bỏ ngoài tai thôi. Chứ nếu chúng ta cứ tức giận thì cuộc sống của chúng ta không thể trôi qua dễ đàng được.”
“Chịu đựng ngày qua ngày chứ còn sao nữa.” Tiểu Thất xen vào.
Trương thị và Liên Thủ Tín nghe vậy liền bật cười.
“Chàng xem, đến cả Tiểu Thất cũng hiểu chuyện.” Trương thị lại nói.
“Mẹ, vậy mẹ không tức giận nữa rồi?”Tiểu Thất lại nhanh nhảu.
“Hết rồi, tức giận thì làm gì được, không đáng giá.” Trương thị khoát tay áo, vừa nhìn Liên Mạn Nhi một cái lại nhớ tới lúc cuối Chu thị bị tức tới mặt mày xanh mét, chuyện này nàng cảm thấy không cần thiết. Liên Thủ Tín lại nói: “Sau này có chuyện gì thì để ta tới nhà cũ là được rồi, dẫn cả Mạn Nhi theo nữa.”
“Được ạ.” Liên Mạn Nhi sảng khoái đáp ứng, đồng thời hướng Trương thị vươn tay,” Nhưng mà con không thể đi không công. Mẹ, người phải cho con tiền công nhé.”
“Cho.” Trương thị buồn cười: “Muốn bao nhiêu cho con bấy nhiêu. Ít tiền kia của mẹ sau này cũng là của các con cả mà.”
Ngày thứ hai, cả nhà Liên Mạn Nhi ăn điểm tâm, chuẩn bị chỉnh tề, đợi đến giờ tị thì Trương Khánh Niên vội vàng đánh xe ngựa tới, trong xe ngựa Lý thị đang ngồi với hai tôn tử là Tiểu Long và Tiểu Hổ, còn có hai cô con dâu Ngô Vương thị và Hồ thị. Mấy mẹ con mặc đồ mới, trang phục tươi sáng.
Tiểu Long, Tiểu Hổ và Tiểu Thất gần bằng tuổi nhau, nên gặp nhau chúng nó vui mừng khỏi nói. Mà Ngô Vương thị và Hồ thị, hai người còn ít tuổi nên cũng vô cùng cao hứng khi được vào thành xem hội.
Sau khi đã an bài mọi người ngồi trên xe một lần nữa thì xe bắt đầu xuất phát tới trấn trên tụ họp với Ngô gia, rồi cùng nhau hướng tới huyện Cẩm Dương.
Trước buổi trưa, mọi người đã tới tòa nhà của nhà Liên Mạn Nhi, Tưởng chưởng quỹ mang người ra nghênh đón mọi người vào nhà, lại an bài chỗ nghỉ rồi an bài cơm trưa cho mọi người, rất là bận rộn. Tòa nhà này có không ít phòng, vừa đủ cho hai mươi người của Liên gia ở. Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Trương Thái Vân, Ngô Gia Ngọc, mấy nữ hài tử tự nhiên là ở chung một gian phòng.
Sau khi ăn cơm trưa và uống trà xong, Tưởng chưởng quỹ mang giấy 乃út tới đây nói là muốn xin lão gia, thiếu gia và các tiểu thư viết mấy câu đố đèn. Thì ra đây chính là phong tục của huyện Cẩm Dương, trong mấy ngày diễn ra hội đèn Ⱡồ₦g, các cửa hàng hơi lớn một chút cũng chuẩn bị hoa đăng và pháo hoa, mời mọi người tới thưởng thức. Có cửa hàng khi treo đèn lên còn dán câu đố đèn. Mọi người sẽ cùng nhau giải đố, ai đoán trúng thì sẽ được tặng thưởng. Cái này coi như là cửa hàng báo đáp dân chúng trong thành, cũng là hoạt động quảng bá, tuyên truyền danh tiếng không tệ. Bách hóa Liên ký tự nhiên cũng không cam lòng bị thụt lại phía sau, cũng chuẩn bị vài khung pháo hoa và một chút ít đèn màu xinh đẹp. Đến lúc đó còn muốn lựa chọn một chút hàng hóa tinh xảo mang ra bán.
Tưởng chưởng quỹ biết trong Đông gia có mấy hài tử, Ngũ lang là Tân Tú tài, tiểu Thất thì đang đọc sách tại trường tư thục, trong nhà lại còn có một vị đại nho, vì thế hai vị tiểu thư cũng sẽ biết không ít thi thư. Cho nên ông mới mang giấy 乃út mời Ngũ lang và Liên Mạn Nhi viết mấy câu đố đèn rồi treo lên, ai đoán trúng sẽ được bách hóa Liên ký thưởng tiền.
“Nếu như Lỗ tiên sinh cũng có thể viết mấy câu thì tốt quá.” Tưởng chưởng quỹ cười nói với Lỗ tiên sinh.
Liên Mạn Nhi cảm thấy thú vị dĩ nhiên là đáp ứng. Lỗ tiên sinh thì chỉ híp mắt cười không nói gì.
“Chúng ta lấy đáp án là các đồ vật trong cửa hàng nhé, nhân tiện giới thiệu hàng hóa của cửa hàng luôn, thúc đẩy việc bán hàng.” Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ lang và tiểu Thất thương lượng.
“Đừng khó quá, không ai đoán ra cũng không tốt. Nhưng mà cũng không thể dễ dàng quá. Ừm….” Liên Mạn Nhi nắm 乃út lông trong tay, suy nghĩ một chút, bỗng dưng nảy ra một ý tưởng liền viết lên giấy bốn câu.
“Bảo vật này vừa nhỏ vừa mềm, nói chuyện có đầu có cuối, không ăn lương thực, vì dân lên tiếng. Đố là vật gì?”
Ngũ lang, tiểu Thất và Liên Chi Nhi thấy Liên Mạn Nhi viết xong đều nhìn sang xem. Ngũ lang nhìn xong cười cười, Liên Chi Nhi và tiểu Thất vừa xem vừa nghĩ tới đáp án. Liên Mạn Nhi để cho bọn họ nhìn xong rồi giao tờ giấy cho Lỗ tiên sinh. Lỗ tiên sinh xem xong cũng cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc