Chương 567: Tranh luận
Edit: An
Hai huynh đệ Trương Khánh Niên từ nhỏ lớn lên ở trong núi, nói về sức mạnh thân thể, không ai trong Liên gia có thể sánh bằng bọn họ. Liên Thủ Nghĩa bị đánh vô cùng thảm thương. Hai huynh đệ Trương Khánh Niên còn cố ý đánh nhiều vào mặt Liên Thủ Nghĩa. Người ta nói với Liên Thủ Nghĩa, đánh vậy là để hắn lộ được bộ mặt ra ngoài.
Cuối cùng, Liên Thủ Nghĩa bị đánh ngã trên mặt đất cầu xin tha thứ, hai huynh đệ Trương Khánh Niên mới ngừng tay.
“Chẳng trách.” Liên Mạn Nhi liền nói. Chẳng trách đám người Trương Thanh Sơn không nói với Trương thị những chuyện xảy ra trong tiệc rượu, hóa ra là bọn họ sớm đã quyết định chủ ý, muốn giấu Trương thị đi dạy dỗ Liên Thủ Nghĩa.
Dạy rất hay, Liên Mạn Nhi rất muốn vỗ tay.
Đầu tiên, Liên Thủ Nghĩa nói Trương gia chiếm tiện nghi của con gái, con rể, hai huynh đệ Trương gia cùng thế hệ với hắn đánh hắn, người khác không nói được lời nào. Mà Liên Thủ Nghĩa nói xấu Trương thị, dù Liên Thủ Tín thay nàng giải thích, nhưng Liên Thủ Tín địa vị thấp hơn Liên Thủ Nghĩa, mà Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất lại là con cháu, để bọn họ ra mặt, thế nào cũng sẽ bó tay bó chân.
Cũng giống như việc đám người Liên Mạn Nhi bất mãn với Liên Thủ Nghĩa, cũng chỉ bàn bạc, sau này có chuyện gì cũng không mời Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, nhưng bọn hắn, dù là Liên Mạn Nhi cũng không có ý nghĩ sẽ đánh Liên Thủ Nghĩa một trận.
Mà hai huynh đệ Trương Khánh Niên có thể nghênh ngang vào cửa, trực tiếp đánh Liên Thủ Nghĩa trút giận thay Trương thị.
Cho dù bọn họ làm vậy có hơi quá đáng cũng không ai có thể xoi mói bọn họ.
Liên Mạn Nhi cao hứng nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Liên Thủ Nghĩa, cảm thấy trong một khoảng thời gian ngắn sau này, hắn sẽ cư xử đàng hoàng hơn.
Quá tốt!
“Đây là chuyện vừa xảy ra sao? Diệp Nhi, sao cháu không tới báo cho chúng ta?” Trương thị hỏi.
Nghe Liên Diệp Nhi nói hai huynh đệ Trương Khánh Niên đánh Liên Thủ Nghĩa, trên mặt Trương thị và Liên Thủ Tín đều có chút phức tạp. Trương thị còn len lén nhìn sắc mặt Liên Thủ Tín hai lần.
“Tứ thẩm, lúc đó cháu cũng sợ hết hồn, cháu định tới báo tin nhưng Thải Vân tỷ ngăn cháu lại, không cho cháu tới.” Liên Diệp Nhi lảnh lót nói, “Thải Vân tỷ nói, chuyện này là chuyện của Trương gia và thượng phòng. Không liên quan tới nhà cháu, cũng không liên quan tới nhà thẩm.”
“Thải Vân tỷ còn nói, bọn họ có thể tính sổ với thượng phòng, nhà thẩm tới sẽ thành chuyện không tốt.”
“Thải Vân tỷ nói như vậy, cháu liền không đi nữa.” Liên Diệp Nhi vừa cười hì hì hai tiếng vừa nói. Sau đó quay đầu hạ giọng nói với Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi tỷ, đừng vội. Muội thấy cậu cả và lão cậu cũng không chịu thua kém. Tứ thúc, tứ thẩm nếu nghe tin mà đến, sẽ ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ đánh. Như vậy thì hời cho Nhị bá quá.”
Liên Mạn Nhi vô cùng đồng tình, liền nhếch miệng cười.
“Vừa rồi lúc ông nội dẫn Nhị bá tới đây, ông ngoại đã đi rồi sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Đã sớm đi rồi.” Liên Diệp Nhi gật đầu, “Mạn Nhi tỷ, tỷ không có thấy đó thôi, mợ cả rất lợi hại.”
“Mẹ Thải Vân cũng ra tay sao?” Trương thị vội hỏi. Trương thị biết Trương Vương thị đanh đá, nếu thật sự ra tay, nàng cũng không thấy quá kỳ quái.
“Không ra tay.” Liên Diệp Nhi liền nói. “Chỉ túm lấy Nhị bá mẫu, phân rõ phải trái với bà ấy.”
Trương Thanh Sơn ở thượng phòng tán gẫu với Liên lão gia tử. Hai huynh đệ Trương Khánh Niên đánh Liên Thủ Nghĩa một trận tơi bời, những người khác ở thượng phòng Liên gia tất nhiên không thể đứng nhìn, liền tiến tới can ngăn.
Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đều là “thư sinh”, miệng nói nhao nhao hai câu nhưng không thể tiến lên, Nhị Lang là người có sức lao động cường tráng nhưng hắn hiểu được Liên Thủ Nghĩa đuối lý, có chút chột dạ, hơn nữa hắn cũng biết Trương thị là người tốt, bị Trương Vương thị nói mấy câu thì lực chiến đấu cũng giảm đi; về phần Tứ Lang và Lục Lang, dù có gấp đôi bọn hắn lên, thêm cả Liên Thủ Nghĩa nữa cũng không phải đối thủ của hai huynh đệ Trương Khánh Niên.
Lúc này, là nữ nhân sẽ không tiện bước ra, nhưng Hà thị lại có thể.
Hà thị thấy Liên Thủ Nghĩa bị đánh, liền ầm ĩ lao vào, sau đó bị Trương Vương thị và Trương Thải Vân đón đầu.
Trương Vương thị không ẩu đả với Hà thị, nàng chỉ lôi kéo Hà thị, trách móc từng việc một. Từ lúc Trương thị mới gả vào Liên gia, còn có quà hàng năm Trương gia tặng, “… Chúng ta ham muốn đồ gì của nhà ngươi? Còn không phải vì muốn cho đại cô của bọn nhỏ sống tốt một chút sao. Các ngươi vỗ vỗ cái bụng của các ngươi một chút, nhà các ngươi từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, có người nào chưa từng ăn nấm, mộc nhĩ, quả hạch đào nhà ta. Một năm mấy lần, mùa gì thức ăn nấy, chúng ta chưa bao giờ quên. Thân thích qua lại, các ngươi cho nhà ta cái gì rồi? Chỉ có duy nhất lễ mừng năm mới, các ngươi tặng hai gói bánh bông lan, khá hơn chút nữa thì thêm được hai cân rượu. Chúng ta chiếm lợi của ai chứ?”
Nhắc tới những chuyện này, thật ra không nên nói với Hà thị mà nên nói với Chu thị. Nhưng Trương Vương thị lôi kéo Hà thị, còn nói thì lại nói cho Chu thị và mọi người của Liên gia nghe.
“Đại cô của bọn nhỏ vào Liên gia, mang theo toàn bộ của hồi môn, xiêm y trên người, vải vóc, đồ trang sức trên đầu, trên tay. Nhưng đến lúc ở riêng, trên người nàng còn cái gì? Những thứ đó chi tiêu cho ai hết rồi? Có nhà ai toàn đi lục lọi tủ đồ của con dâu như vậy không? Các ngươi còn dám ưỡn mặt ra nói đại cô nhà chúng ta bất hiếu? Nàng bất hiếu mà còn có thể đem đồ cho các ngươi?”
“Nàng bất hiếu, nàng lại có thể không cho con mình 乃ú, đi cho em gái của chồng 乃ú sao? Nàng bất hiếu, bà nội của bọn nhỏ nhà chúng ta có thể tới nhà các ngươi chăm sóc lúc ở cữ, mà không phải chăm khuê nữ mà là chăm bà thông gia sao?”
“Liên gia nhà các ngươi chẳng phải từng trải qua cuộc sống nhà cao cửa rộng sao? Có nhà trong thôn, có nhà trên trấn trên, có nô tỳ hầu hạ, vậy mà cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của ta cơm không đủ no, ngồi vào bàn cơm nhìn người khác ăn thịt, bọn họ chỉ có thể húp nước loãng sao?”
“Đại cô của bọn nhỏ đang yên ổn mang thai, là vì sao mà sẩy thai, thiếu chút nữa tính mạng cũng không còn? Mạn Nhi của ta vì sao lại ngã tới có sẹo lớn trên đầu, thiếu chút nữa bị các ngươi mang tới Nam Sơn chôn? Đại cô của bọn nhỏ bất hiếu? Vậy mà nàng có thể một chút cũng không kêu ca với chúng ta sao? Nàng có thể cứ như vậy chịu đựng các ngươi? Trương gia nhà chúng ta làm sao có thể không lên tiếng, cho các ngươi sống an an ổn ổn, cứ như không có chuyện gì tới bây giờ?”
“Con người nếu không có lương tâm, làm nhiều chuyện xấu, sau này chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”
“Đại cô nhà chúng ta một tấm lòng son, coi các ngươi như ruột thịt, trong nhà mời khách, cũng mời những kẻ như các ngươi đến, mở tiệc, các ngươi báo đáp nàng thế nào? Có phải bởi vì nàng hiền lành nên các ngươi cho rằng nàng dễ bắt nạt? Không biết xấu hổ, các ngươi tiếng xấu xa mười dặm còn tưởng mình là ai, mở miệng chỉ biết nói những lời dơ bẩn, còn nói Trương gia nhà chúng ta chiếm lợi từ Liên gia. Ta nhổ vào! Ngươi xem xem nhà các ngươi có gì tiện nghi cho người ta chiếm? Gia đình tử tế nhìn thấy các ngươi đều phải trốn đi.”
“Đừng nghĩ rằng ta không biết mấy thứ toan tính của các ngươi. Đại cô của bọn nhỏ mềm lòng, mấy đứa trẻ cũng còn nhỏ, chẳng phải các ngươi thích xúi bẩy đại cô của bọn nhỏ, khiến nàng cắt đứt quan hệ với nhà ta hoặc ít nhất cũng không qua lại thân thiết nữa đúng không? Nếu thật vậy chẳng phải các ngươi có thể tùy tiện bắt nạt nàng, có thể sai nàng lấy tiền ra cho các ngươi thoải mái tiêu xài, có thể nuôi hết lớn bé nhà các ngươi, các ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ nằm ngửa chờ ăn uống có phải không?”
Trong lúc đó, ở thượng phòng, Liên lão gia tử vốn bị Trương Thanh Sơn lôi kéo đã sớm phân tâm, Chu thị ngồi trên giường gạch, mặt đỏ lên lại tái đi, chuyện tình trong viện, bọn họ đều nghe thấy rõ ràng.
Liên lão gia tử đuối lý chỉ phải liên tiếp xin lỗi Trương Thanh Sơn, còn phải áp chế Chu thị đang muốn quát tháo ầm ĩ.
Trương Thanh Sơn cũng xin lỗi Liên lão gia tử, Trương Vương thị nói chuyện có chút ngang quá.
“… Đang tức giận, chỉ là cáu kỉnh thôi, lão ca ca, lão tẩu tử đừng chấp nàng, nàng không phải nói các ngươi, chỉ là nàng bất hòa với vợ lão Nhị thôi. Nghe nói lúc Mạn Nhi bị ngã, chính vợ lão Nhị nàng thúc giục đem Mạn Nhi đi chôn, nói cái gì mà điềm báo gì đó.”
“Bọn tiểu bối không hiểu chuyện, ta làm cha sẽ đi quản.”
“… À, còn mấy huynh đệ bọn họ? Cũng chỉ đánh một chút để làm thân thôi, huynh đệ nhà nào chả thế.” Đối với chuyện Liên lão gia tử bảo có chuyện gì từ từ nói, thông gia không nên động thủ đánh nhau, tránh làm tổn thương tình cảm…, Trương Thanh Sơn đáp lại như vậy, còn quát lớn với huynh đệ Trương Khánh Niên ngoài cửa sổ.
Trương Vương thị cố ý lớn tiếng, hàng xóm sớm đã nghe thấy động tĩnh, chửi nhau còn thôi, còn có đánh nhau, hàng xóm đều vội vã chạy tới.
Có người khuyên Trương Vương thị, cũng có người tiến lên can ngăn. Trong lúc hỗn loạn, mặt Liên Thủ Nghĩa lại bị đấm thêm vào cái nữa.
Trong những người tới, có người vừa mới ăn cơm ở nhà Liên Mạn Nhi, hiểu rõ từ đầu tới cuối.
Mà Trương Vương thị thấy có người tới, thái độ cũng dịu xuống, còn giải thích với mọi người.
“Những chuyện này, trước kia chúng ta không so đo, hiện tại cũng định để nó qua đi, không nhắc tới nữa. Nhưng mọi người thấy rồi đấy, đây là ép buộc chúng ta không nhắc lại không được.”
Cuối cùng, dưới sự khuyên giải của mọi người, Trương Thanh Sơn đứng ra giải thích nói mọi chuyện đều tốt rồi, bọn họ cũng không so đo, nói “mây mù hôm nay đã tản đi”, sau đó vui vẻ dẫn các con về.
Sau đó, Liên lão gia tử liền dẫn Liên Thủ Nghĩa tới xin lỗi Trương thị.
Mấy người Liên Mạn Nhi đều rất cao hứng, Liên Thủ Nghĩa đáng bị ăn đòn, các nàng không tiện ra tay, giờ có người đánh Liên Thủ Nghĩa, còn tiết lộ chuyện cũ nữa.
“Con cũng nhận ra, cái gì chúng ta cũng không nói, bọn họ liền thật sự coi như không có chuyện gì. Sớm nên như vậy, đó cũng là do bọn họ tự làm tự chịu.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Trước kia Trương gia không động thủ với người của thượng phòng Liên gia vì cũng có lo ngại riêng. Mới đầu là vì Trương thị và mấy hài tử làm việc dưới quyền của Chu thị. Sau này ở riêng, các nàng cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của thượng phòng. Mà chờ đến lúc cả nhà Liên Mạn Nhi có thể đứng thẳng, ngày qua ngày thì Trương gia cũng phải nghĩ tới danh tiếng của nhà Liên Mạn Nhi.
Hôm nay là do Liên Thủ Nghĩa hấp tấp, bị người của Trương gia lấy cớ tính sổ.
Có thể trách người nào chứ, cũng không phải là bị quỷ thúc giục, Liên Mạn Nhi cười thầm. Trương Thanh Sơn vốn có oán khí với thượng phòng Liên gia, không nắm bắt cơ hội ngày hôm nay mới là kỳ quái.
Liên Thủ Nghĩa bị đánh, còn tới đây xin lỗi Trương thị, nhưng cả nhà bàn lại, vẫn quyết định, sau này có mở tiệc cũng không bao giờ… mời Liên Thủ Nghĩa, kể cả Liên Thủ Nhân. Dù hôm nay hắn không nói gì, nhưng ai biết được, những lời đó của Liên Thủ Nghĩa không phải là do hắn xúi giục từ trước, chờ đến lúc lên bàn tiệc mới nói?!
“Bọn họ không kính trọng chúng ta, sau này dứt khoát không cần tôn trọng bọn họ.” Ngũ Lang nói.