Chương 542: Mùa đông ấm áp
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ đi lao động bắt buộc đã trở về. Liên lão gia tử phái Nhị Lang đi mua thức ăn, hiện tại lại đến gọi Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang. Hẳn là nhà bên đó muốn đón khách đến để Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Kế Tổ để làm lễ tẩy trần.
“Nhất định là Nhị Lang về nhà, liền đem chuyện nhìn thấy chúng ta về nói với ông nội mấy đứa. Ông nội mới phái Tam bá tới gọi ta đây mà.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Cha, cha và ca có định đi không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi, “Nhà chúng ta cũng đã một thời gian dài không ăn cơm cùng nhau rồi.”
“Đúng vậy a.” Tiểu Thất liền gật đầu theo.
Bên kia, Trương thi đang tính toán làm một bàn thức ăn thịnh soạn, cả nhà tập trung vây quanh, nhiệt nhiệt nháo nháo mà ăn một bữa cơm. Giờ lại thấy Liên lão gia tử phái Liên Thủ Lễ tới gọi Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang nên không được tự nhiên lắm.
Tất cả mọi người nhìn Liên Thủ Tín.
“Ừ, được rồi.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, “Vậy thì không đi qua đó. Đi hay không cũng không phải là chuyện quan trọng gì.”
Liên Thủ Tín nói không đi, Ngũ Lang tất nhiên cũng không muốn đi.
“Vậy chúng ta đều ăn cơm ở nhà rồi buổi tối đến sẽ qua bên ấy.” Trương thị cũng rất cao hứng, nói.
“Mẹ à, vậy mẹ nấu món lẩu đầu cá đi.” Liên Mạn Nhi liền nói. Ao cá trong nhà còn giữ lại rất nhiều cá mè bông, tính đến hôm nay đã rất lớn rồi. Cá mè bông nấu canh, mùi vị cực ngon. Nàng còn tính làm một ít ớt băm, đến lúc đó có thể làm món cá mè bông nấu với ớt băm đấy.
“Được rồi.” Trương thị lập tức gật đầu đáp ứng, liền nói với Liên Thủ Tín, “Tam bá mấy đứa đến đưa tin, hai người không đi, cũng đừng sai nha đầu truyền lời lại cho hắn. Ngươi ra ngoài nói với Tam bá một tiếng đi. … Trước kia, khi nhà cũ bọn họ có việc, cũng là sai Diệp Nhi chạy tới chạy lui, hiện tại lại đổi thành Tam bá rồi.”
Trên núi việc xây dựng đã gần hoàn thành, thời gian ở nhà của Liên Thủ Lễ cũng nhiều hơn so cới trước kia.
“Dĩ nhiên rồi.” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Trương thị liền hỏi Ngũ Lang cùng Tiểu Thất muốn ăn món gì. Hai đứa con trai cũng chọn hai món, nàng vui tươi hớn hở cùng Tiểu Hỉ vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Sau một hồi, Liên Thủ Tín từ trước viện trở lại.
“Cha, người nói gì với Tam bá vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín.
“…cha nói, bên kia thật vất vả mới kiếm được một ít tiền, mua chút thịt làm món ăn ngon. Cha và Ngũ Lang đi qua còn phải tốn thêm phần của chúng ta. Dù có cái gì chúng ta cũng không đến bữa tiệc này đâu. Đi lao động bắt buộc trở về, hẳn bọn họ cũng rất mệt. Cha nói với Tam bá, nhờ hắn chuyển lời đến ông nội các con giùm ta là ngày mai chúng ta sẽ đến.” Liên Thủ Tín liền nói.
Lý do này rất thành thật. Liên Mạn Nhi cười thầm.
“Rồi Tam bá có nói gì không ạ?” Ngũ Lang hỏi.
“Tam bá các con có thể nói gì. Hắn nghe nói ta không đi, còn nói chắc hắn cũng không đến thượng phòng ăn cơm nữa.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Ồ,” lúc này Liên Mạn Nhi mới nhớ tới. Liên lão gia tử mời Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang qua ăn cơm, còn để cho Liên Thủ Lễ nhắn tin. Không đi như vậy cũng là không để cho Liên Thủ Lễ cùng đi ăn rồi. “Thì cũng chỉ gọi Tam bá, vậy không gọi Tam bá mẫu cùng Diệp Nhi rồi.”
“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Liên Mạn Nhi cũng không nói thêm nữa. Hộ nông dân chính là có thói quen này. Trong một gia đình, nếu các con đã chuyển ra ngoài sống,khi lão nhân bên kia có việc, thông thường chỉ gọi các con đến bàn bạc, thứ hai là các cháu đã trưởng thành, đặc biệt có đôi khi cháu út cũng được ngồi bên cạnh lão nhân. Về phần con dâu cùng các cháu gái, thường thì không được gọi. Nếu như ăn cơm chung nhiều người, con dâu cùng các cháu gái đều được đi giúp đỡ nấu cơm, dọn dẹp. Ở một số hộ, sẽ có cơm canh thừa cho bọn họ. Còn không, con dâu cùng các cháu gái làm xong thì phải về nhà mình mà ăn cơm.
Liên Mạn Nhi phân tích nguyên nhân của tình huống này. Nàng cảm thấy, thứ nhất chuyện này là do trọng nam khinh nữ, thứ hai, cũng là do thiếu thốn vật chất.
Ban đêm, thức ăn trong bếp đã được chuẩn bị xong rồi. Trước đó, Ngũ Lang sai người buộc xe, đi lên núi mời Lỗ tiên sinh đến. Người một nhà đang bày bàn ăn ở Đông hậu viện, mọi người ngồi vây tròn xung quanh.
Trên bàn, thức ăn vô cùng thịnh soạn. Có món lẩu cá mà Liên Mạn Nhi muốn ăn, nước súp của lẩu cá trắng ᴆục như sữa, bên trong còn có cá viên nóng hổi, và thịt viên, và các loại nguyên liệu khác đều được nấu đến nhừ, còn có món thịt kho tàu và tôm chiên mà Tiểu Thất muốn, có món gan xào mà Ngũ Lang thích, còn có hoa tỏi non xào, vân vân…
Thức ăn chính ngoài cơm còn có bánh bao tam hòa diện làm từ hỗn hợp bột ngô, bột tiểu mạch cùng cột đậu.
Nhà Liên Mạn Nhi cấp cho Lỗ tiên sinh, ngoài điểm tâm, cơm trưa cùng cơm tối còn có rượu nữa. Lúc Liên Thủ Tín muốn tiếp khách, có đôi khi Ngũ Lang cũng muốn uống một hai ly. Hôm nay một nhà bọn họ mới từ huyện thành trở về, mấy ngày rồi mọi người mới lại ngồi chung một chỗ ăn cơm nên uống rượu là việc không thể thiếu.
Lần này uống rượu cũng là rượu Phần (một loại rượu nổi tiếng của tỉnh Sơn Tây) từ Sơn Tây mà Ngũ Lang từ huyện thành mua về.
Lỗ tiên sinh cũng đã mấy tháng không có thấy học trò của mình rồi. Bây giờ, thấy Ngũ Lang lại mang về rượu ngon, hắn rất vui.
Còn Liên Mạn Nhi vừa ngồi vào bàn ăn, liền tự múc một chén canh cá uống, nước canh ngon vừa vào bụng, chỉ cảm thấy canh ngấm vào thân, cả người ấm áp.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện. Một bữa cơm này ăn thẳng đến giờ lên đèn mới dần giải tán.
Lỗ tiên sinh cùng Ngũ Lang đều trở về tiền viện đi ngủ. Tiểu Thất bị Trương thị giữ lại hậu viện. Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi trở về Tây Phòng nghỉ ngơi. Trước đó, Tiểu Hỉ đã đem giường đốt ấm lên, đem chăn đệm trải sẵn cho hai chị em, lại chuẩn bị nước ấm đến hầu hạ hai người rửa mặt xong. Lúc này mọi người lúc này mới tắt đèn đi ngủ.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi liền ngủ còn Tiểu Hỉ đang trực đêm ở ngoài.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau, khi ăn xong điểm tâm, trong ngoài nhà cũng đã được thu dọn, Liên Mạn Nhi mới đi thăm một vòng xưởng dưa chua trong nhà cùng cửa hàng Liên kí. Xác định mấy ngày này dù không có nàng ở nhà nhưng mọi chuyện đều ổn cả. Sau đó qua sông, đến ao cá cùng hồ sen mới được đào nhìn một hồi, lúc này mới trở về trong nhà.
Cùng nàng trở về còn có Liên Diệp Nhi.
Liên Mạn Nhi theo Liên Diệp Nhi trở về hậu viện, đem quà từ huyện thành lấy ra cho nàng.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ cho ông bà nội vài thứ đi. Cho muội một hai kiện là được rồi.” Liên Diệp Nhi thấy Liên Mạn Nhi trở về lần này mang theo nhiều đồ cho nàng, liền hơi có chút băn khoăn, nói.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp Nhi ngại, liền nói “Cũng là đồ đạc trong cửa hàng bách hóa nhà tỷ thôi, muội cũng đừng xem tỷ là người ngoài như vậy.”
“Diệp nhi, muội giữ đi, tỷ cũng chỉ có cái này thôi. Muội lấy về dùng thử một chút. Những vật này tuy ít nhưng đều dùng được lắm đấy.” Liên Chi Nhi cũng nói.
“Dạ.” Bị Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi khuyên, Liên Diệp Nhi đành nhận chỗ quà này.
Mỗi lần Liên Mạn Nhi đi đâu, có mang quà về cũng để dành một phần cho nàng. Bình thường, Liên Mạn Nhi đều cho nhà nàng một ít đồ. Bởi vì sự chênh lệch của hai nhà, nàng không có quà tốt để đáp lễ. Có lúc, trong lòng khó tránh khỏi ý ngại ngùng. Nhưng Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi đối xử với nàng rất tình nghĩa, giống như tỷ muội ruột của nhau vậy. Bởi vì nàng chỉ có một mình nên cũng đem Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi trở thành tỷ muội thân thiết.
Nhất là Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi không chỉ giúp nàng rất nhiều từ những việc rất nhỏ mà còn chú ý đến tâm tình của nàng, làm cho nàng vô cùng cảm động. Liên Mạn Nhi thường tặng quà cho nàng, nàng cũng muốn có quà để đáp lễ. Nhưng nhà nàng không giàu có, quà để tặng cũng chỉ có hạn.
Mỗi lần nàng có quà đáp lễ, nếu là đồ vật bình thường trong nhà, Liên Mạn Nhi cũng sẽ rất vui mà nhận lấy. Những thứ này cũng chính là thứ Liên Mạn Nhi cần, mặc dù ngay cả trong vườn nhà Liên Mạn Nhi cũng có những thứ tốt hơn như vậy nhiều. Nhưng nếu nàng tiêu tiền để mua quà đáp lễ, Liên Mạn Nhi sẽ không được vui.
Liên Diệp Nhi biết, đây là Liên Mạn Nhi suy nghĩ cho nàng.
Một nhà Liên Mạn Nhi đối xử với nhà nàng là thực tâm, nhất là đối với nàng. Liên Diệp Nhi không có quà để báo đáp, chỉ có thể cố gắng làm việc trong cửa hàng Liên kí hoặc để ý khắp nơi thay cho Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ vào thành có đi thăm Hoa Nhi tỷ phải không? Nghe nói nàng ta sống không tốt lắm hả?” Ba chị em ngồi trên giường gạch, Liên Diệp Nhi liền hỏi.
Hiển nhiên, chuyện này là nàng nghe được từ Trương thị. Liên Hoa Nhi ở nhà cao của rộng tại Tống gia, rất ít tin tức của nàng có thể truyền tới tam thập lý Doanh tử.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, liền đem chuyện đi Tống gia kể qua một lần với Liên Diệp Nhi.
“Ta thật muốn đi xem một chút nàng ta bây giờ đã thành dạng gì rồi.” Liên Diệp Nhi nghe Liên Mạn Nhi kể xong liền cười xì một tiếng, “Ai bảo nàng thích ức Hi*p chúng ta. Làm chuyện thất đức, hiện tại là nàng ta bị báo ứng đấy.”
“Ta không có một chút nào đồng ý với nàng ta cả. Nàng ấy ức Hi*p ta, hại ta, ta đã không tính sổ với nàng thì thôi, nàng ta lại còn xem ta là kẻ thù nữa.” Liên Chi Nhi liền nói. Nghe Liên Mạn Nhi kể, khi Liên Hoa Nhi nhìn thấy nàng, sắc mặt Liên Hoa Nhi liền trở nên khó chịu, “Người như vậy mới thật là lòng lang dạ sói a, thật không thể ᴆụng vào.”
“Đúng vậy.”Liên Diệp Nhi gật đầu. “Ai nha, sợ rằng Đại bá mẫu kia còn đang mong chờ Hoa Nhi tỷ kéo bà ấy ra khỏi tình cảnh hiện giờ. Mà Hoa Nhi tỷ còn không chiếu cố được bản thân, làm sao bắt nàng ta giúp Đại bá mẫu đây.”
“Mỗi ngày, bà nội chúng ta vẫn bắt Đại bá mẫu đẩy cối xay à?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Dạ, mỗi ngày đều phải xay đấy. Nếu ngày nào xay không đủ lương thực thì Đại bá mẫu và Đóa Nhi không có cơm ăn.”Liên Diệp Nhi nói đến đây dường như còn điều gì khác muốn nói, nàng bĩu môi, “Đại tẩu cùng Đóa Nhi rất ít khi ở nhà, mà có thì cũng không đến giúp đỡ. Nếu là chúng ta, có thể làm như vậy sao.”
“Chúng ta không phải dạng người như vậy.” Liên Chi Nhi nói.
Liên Mạn Nhi cũng gật đầu.
Nói dễ nghe một chút thì Tưởng thị và Liên Đóa Nhi làm như vậy là theo lý trí. Nếu như hai người bọn họ đến hỗ trợ, nhất định sẽ chọc giận tính tình Chu thị. Cổ thị vẫn phải tiếp tục chịu khổ, mà Tưởng thị cùng Liên Đóa Nhi cũng chịu liên lụy. Thậm chí sẽ đem lửa giận của Chu thị dẫn đến trên người mình.
Trước kia, nếu không phải do Trương thị ra mặt thay Triệu thị thì cũng không bị Chu thị đặc biệt “để ý” đến vậy.
“Đóa Nhi và Hoa Nhi tỷ đều giống nhau. Trong lòng các nàng cũng chỉ có mỗi bản thân.” Liên Mạn Nhi nói, “Còn Đại tẩu…Đó là một người thông minh.”
Trong giọng nói của Liên Mạn Nhi có chút ý vị thâm thường. Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi cũng nghĩ như vậy.