Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Chương 460

Tác giả: Nhược Nhan

Chương 460: Vì sao trở về
Liên Mạn Nhi đi vào tiền sảnh liền thấy Liên Kế Tổ sắc mặt lúng túng ngồi trên ghế, Ngô Gia Hưng cùng Ngũ Lang ngồi hai bên hắn.
Thấy Liên Thủ Tín, Trương thị cùng mọi người đi vào, Ngô Gia Hưng cùng Ngũ Lang đứng lên chào, Liên Kế Tổ động tác chậm nửa nhịp, cũng đứng lên theo.
Chào hỏi xong, Liên Thủ Tín ngồi xuống ghế, Trương thị, Triệu thị, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất cũng Liên Diệp Nhi đều ngồi xuống giường gạch. Liên Chi Nhi ở lại hậu viện không ra.
“Kế tổ à.” Liên Thủ Tín nhìn Liên Kế Tổ mở miệng nói, “Cháu đến lúc nào, lúc đến đến đường vòng, lúc đi cũng đi đường vòng vì không muốn đi qua cửa hàng nhà chúng ta sao? Kế Tổ, cháu thật khiến lòng chúng ta lạnh lẽo.”
“Tứ thúc…” Liên Kế Tổ khôngđược tự nhiên mà nhúc nhích trên ghế muốn giải thích.
Liên Thủ Tín đang nổi nóng xua xua tay về phía Liên Kế Tổ.
“Kế Tổ. Trong mắt cháu còn thúc, còn thím sao? Chúng ta đối xử với cháu ra sao, cháu lại đối với chúng ta như thế nào? Kể cả người ngoài cũng không có làm chuyện như vậy. Cháu trở về cũng không xuống xe đến xem chúng ta một cái. Cứ như là nói với chúng ta một câu làm cháu thấp kém đi một bậc, tổn hại tới thân phận thiếu gia nhà huyện thừa đại lão gia của cháu phải không? Chúng ta cũng không có cái gì muốn cầu cháu. Cháu sợ cái gì? Sợ chúng ta liên lụy cháu sao?”
“Nếu không phải có người nhìn thấy cháu, báo cho chúng ta một câu, làm cho chúng ta nhờ Gia Hưng đưa cháu quay về, có phải cháu sẽ coi như chưa từng trở về đúng không?”
Liên Thủ Tín từng câu từng lời hỏi Liên Kế Tổ đến không trả lời được.
Ngồi ở bên giường, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ đây vẫn là lần đầu thấy Liên Thủ Tín nặng lời như vậy, hơn nữa đối tượng lại là Liên Kế Tổ – đứa cháu đích tôn Liên lão gia tử yêu thương nhất. Ai bảo Liên Kế Tổ lần này làm ra cái sự việc quá đáng như vậy. Liên Thủ Tín mới chỉ thẳng mặt thét hỏi vẫn là còn khách khí với hắn.Nếu nóng tính hơn thậm chí có thể động thủ giáo huấn Liên Kế Tổ mà vẫn hợp tình hợp lý, người khác có biết cũng không thể nói gì mà còn phải nói Liên Thủ Tín làm đúng.
“Tứ thúc, thúc hiểu lầm rồi.” Liên Kế Tổ nâng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cười cười giải thích, “Cháu cũng không phải đi luôn, cháu chỉ là có chút việc cần đi ngay, định xong việc rồi sẽ quay lại thăm tứ thúc, tứ thẩm.”
Liên Kế Tổ nói như vậy còn lộ ra đáng thương cùng tươi cười nịnh nọt Trương thị. Trong ấn tượng của hắn, Trương thị tính tình hiền hòa, mềm mại dễ nói chuyện, đối với vãn bối luôn yêu thương. Liên Kế Tổ làm vậy là hi vọng Trương thị có thể nói giúp hắn vài câu, giải vây cho hắn, giúp hắn có bậc thang bước xuống.
Trương thị nhận thấy ánh mắt tội nghiệp của Liên Kế Tổ nhưng giờ phút này nàng cũng vô cũng phản cảm với việc làm của Liên Kế Tổ. Hơn nữa sự tình trọng đại, hiếm khi Liên Thủ Tín phát uy như vậy, thật không phải thời điểm nàng có thể tùy tiện cho người khác bậc thang để xuống nước.
Ngô Gia Hưng liền cười nói: “Kế Tổ ca, lúc đệ ở phía sau đuổi theo xe huynh, gọi cả buổi đều không thấy huynh đáp lại. Xe ngựa của huynh đã chạy ra khỏi thị trấn đến quan đạo đi Thái Thương huyện rồi. Nếu không phải vừa vặn có người chặn trước xe ngựa của huynh giúp đệ ngăn đón huynh mà chỉ có một mình ta truy đuổi hẳn huynh đã không quay lại đâu.”
Ngô Gia Hưng là người tâm tư nhanh nhạy, thấy thái độ của Liên Thủ Tín cùng Trương thị hắn cũng không cần lưu lại mặt mũi cho Liên Kế Tổ, dứt khoát đem mọi chuyện đều nói ra.
Liên Kế Tổ liền ngượng đỏ mặt.
“…Đây còn không phải là vì sắp tới cuộc thi sao. Ta đây cũng là vì Liên gia.” Liên Kế Tổ hàm hồ nói.
Liên Mạn Nhi nói: “Kế Tổ ca, vào nhà bọn muội một lát, cũng không đến một khắc thời gian có thể chậm trễ đại sự gì của huynh? Kế Tổ ca, có phải huynh có ý kiến gì với nhà muội hay là huynh xem thường nhà bọn muội hả?”
Liên Kế Tổ vội khoát tay: “Không, không phải như vậy.”
Ngũ Lang nói: “Kế Tổ ca, huynh như vậy là có ý gì, huynh nói rõ ra xem nào.”
Một phòng mọi người đều nhìn chằm chằm Liên Kế Tổ. Trán Liên Kế Tổ không chịu nổi mà lại lấm tấm mồ hôi. Sau nửa ngày do dự, Liên Kế Tổ mới đứng lên thở dài: “Việc này là cháu xử sự không đúng, xin nhận lỗi với tứ thúc, tứ thẩm.”
Liên Mạn Nhi thấy Liên Kế Tổ nói chuyện như vậy liền nói: “Kế Tổ ca, huynh không đem chuyện này nói rõ, chúng ta cũng không dám nhận lễ này của huynh. Kế Tổ ca, huynh trở về có việc gì? Vì sao lại cố ý tránh mặt chúng ta? Là chủ ý của huynh hay do ai dặn dò huynh như vậy?”
Chưa cần đề cập tới chuyện các nàng đã biết chuyện Chu thị trở về vội, trước tiên đem Liên Kế Tổ thẩm vấn rõ ràng, nắm giữ thế chủ động rồi nói sau. Đây là phương án mọi người đã thương lượng ban nãy.
Liên Kế Tổ nhận lỗi bị cự tuyệt, hơn nữa mấy câu hỏi của Liên Mạn Nhi đều rơi đúng trọng tâm khiến Liên Kế Tổ vô cùng lo lắng, đứng đó mãi cũng không phải, quay lại ghế ngồi cũng không phải, không biết nên nói cái gì cho đúng.
“Huynh đưa lão thái thái về nhà”.Sau nửa ngày, Liên Kế Tổ cúi thấp đầu, ngồi trở lại ghế bày ra tư thế lợn ૮ɦếƭ không sợ nước sôi.
Một nam nhân không có chút trách nhiệm nào như vậy khiến tay LiênMạn Nhi có chút ngứa.
Cố nén lửa giận, Liên Mạn Nhi hỏi tiếp: “Huynh nói tiếp đi, Kế Tổ ca.”
Liên Kế Tổ nói: “Lão thái thái nói nhớ nhà, muốn trở về vài hôm, huynh liền đưa lão thái thái về.”
Chu thị có nhớ nhà không, Liên Mạn Nhikhông biết nhưng nàng khẳng định lúc này Chu thị tuyệt đối sẽ không nguyện ý một mình ở lại Tam thập lý doanh. Bởivì Chu thị sẽ không rời Liên lão gia tử. Thái Thương lại còn có Liên Tú Nhi mà Chu thị luôn không an tâm. Chu thị sẽ không ném lại quyền hành quản gia ở viện của Huyện thừa, để Cổ thị ở lại tự tại.
Chu thị không có bất kỳ lý do nào rời Thái Thương lúc này.
Liên Mạn Nhi giả bộ tin tưởng lời Liên Kế Tổ nói: “À. Ra là như vậy. Đại bá mẫu cùng đại tẩu đều quay về cùng bà nội phải không?”
Liên Kế Tổ đáp: ‘Không. Đại thái thái bị bệnh không dậy nổi. Đại tẩu muội không thể rời Thái Thương được.”
Liên Mạn Nhi nhẫn nại hỏi tiếp: “Vậy sao, vậy là ai về cùng bà nội.”
Liên Kế Tổ nói: “Là đại cô. Lão thái thái kêu ai cũng không hầu hạ được, bà chỉ muốn đại cô hầu hạ.”
Liên Mạn Nhi cũng không nhịn được lửa giận nữa nói: “Kế Tổ ca, đây là những lời người đọc sách có thể nói sao? Huynh có dám đem những lời này đi ra nói cho mọi người bên ngoài nghe à? Lão thái thái nhiều con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái như vậy đều ở Thái Thương hưởng phúc. Huynh đi hơn bốn trăm dặm đường, đưa một mình lão thái thái về đây. Mà huynh đưa người về đến đây xong, chân chưa chạm đất đã quay xe chạy đi, không nói với chúng ta một lời.”
“Lão thái thái bao nhiêu tuổi rồi. Ai mà biết huynh vì cái gì mà đem một mình bà về đây. Ném bà lại đây xong huynh chạy đi luôn, không phải trong tâm huynh có quỷ thì là vì cái gì? Lão thái thái nếu có chuyện gì không ổn, huynh lưu lại một mình đại cô ở lại đây thì ích gì? Kế Tổ ca, đến tột cùng là muốn làm cái gì? Bọn muội nghĩ mãi không ra, liền dứt khoát mời trụ trì đại sư cùng hương thân phụ lão đến làm cho rõ. Đến lúc đó nói lại cho mọi người cũng biêt có lẽ mọi người nghe ra minh bạch hơn chúng ta.”
Ngũ Lang đứng lên nói: “Để huynh đi mời người.”
Liên Kế Tổ vội ngăn Ngũ Lang lai: “Đừng. Đây là chuyện trong nhà, không nên truyền ra ngoài.”
Ngũ Lang nhìn Liên Kế Tổ mỉa mai: “Kế Tổ ca, từ lúc huynh không thèm ghé qua nhà ta lấy một khắc, huynh đã xem chúng ta là người ngoài rồi.”
Liên Thủ Tín cũng nhìn Liên Kế Tổ nói: “Kế Tổ, là cha cháu không muốn phụng dưỡng lão thái thái nữa, muốn đem lão thái thái đến đây mặc kệ phải không? Cháu… Các người thực sự có thể làm được như vậy.”
Liên Kế Tổ vội nói: “Không có chuyện đó. Đây là lão thái thái tự mình muốn về.”
Liên Thủ Tín nói: “Không có khả năng. Ông nội cháu vẫn còn ở Thái Thương, bà nội cháu không thể một mình trở về. Hơn nữa tiểu cô cháu vẫn ở Thái Thương, bà nội cháu lại càng không nỡ xa tiểu cô.”
Liên Kế Tổ vội vã giải thích: “Thật sự là chính bà nội cháu muốn trở về mà.”
Liên Kế Tổ vừa nói lại vừa liếc nhìn Ngô Gia Hưng. Đây là có chuyện muốn nói nhưng cố kị Ngô Gia Hưng ngồi đây nên không thể nói.
Ngô Gia Hưng liền đứng lên muốn cáo từ.
Liên Mạn Nhi có chút buồn cười. Đến nước này rồi, Liên Kế Tổ còn có chuyện gì phải kiêng kỵ người ngoài sao? Chẳng lẽ hắn không biết chỉ bằng những gì hôm nay hắn làm, hắn đã vang danh Thanh Dương trấn rồi sao? Còn có việc gì nghiêm trọng hơn, đáng xấu hổ so với việc hắn ném Chu thị một mình ở lại Thái Thương, không gặp Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ đã chạy mất dạng bị bắt trở về sao?
Liên Mạn Nhi vội nói với Ngô Gia Hưng: “Gia Hưng ca, huynh nếu không có việc gì vội phải đi thì cứ ngồi lại đã.”
Đây là coi như Ngô Gia Hưng đã là người trong nhà, mặc kệ Liên Kế Tổ nói cái gì cũng không cần kiêng kị.
Ngô Gia Hưng đương nhiên minh bạch ý tứ của Liên Mạn Nhi nhưng hắn cũng có lo nghĩ riêng của hắn: “Vậy huynh đi thư phòng ngồi, có chuyện gì, muội cho người báo huynh một tiếng.”
Liên Mạn Nhi nghe Ngô Gia Hưngnói vậy đành gật đầu, để tiểu Thất dẫn Ngô Gia Hưngđi.Ngô Gia Hưngrời đi là sợ Liên Kế Tổ nói đến chuyện quan trọng làm mất mặt Liên Thủ Tín.Ngô Gia Hưngtránh đi là thể hiện người thành thục mà Liên Mạn Nhi lưu khách lại cũng là có ý tứ.
Liên Thủ Tín truy vấn Liên Kế Tổ: “Cháu nói bà nội chính mình đòi về là vì sao?”
Liên Kế Tổ đáp: “Đây là bởi vì lão thái thái cùng lão gia tử giận dỗi.”
Trương thị biểu thi không tin: “Vợ chồng già rồi, bình thường ở nhà không phải cũng có lúc lục ᴆục sao? Không phải đều qua hết sao?”
Liên Thủ Tín cũng không tin: “Coi như hai ông bà giận dỗi nhưng mọi người ở đó không biết khuyên giải sao? Sao lại thật sự để cho bà quay về? Đường xa như vậy, bà cũng lớn tuổi rồi còn như trẻ con sao?”
Liên Mạn Nhi gật đầu đồng ý với lời nói của Liên Thủ Tín, Trương thị. Chu thị cùng Liên lão gia tử giận dỗi. Chu thị là người tùy hứng nhưng cũng là người không thích ra ngoài. Chu thị sẽ ở trong viện đại náo cho đến khi những người đối lập với bà phải chịu thua. Chu thị tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản vì dận dỗi mà ngôi xe mấy trăm dặm quay về Tam thập lý doanh.
Liên Kế Tổ lúng túng tựa hồ như cũng khó mở miệng: “Lần này không phải là náo loạn bình thường. Chuyện này không dễ nói…”
Liên Mạn Nhi truy vấn: “Là chuyện gì?”
Liên Kế Tổ đưa hai tay lên che kín mặt nói: “Lão thái thái nghi ngờ… nghi ngờ lão gia tử có người khác.”
“Cái gì?”Một phòng người đều kinh hô, biểu lộ không thể tin được.
Liên Thủ Tín đỏ mặt nói: “Điều đó là không thể nào.” Hắn không tin Liên lão gia tử tóc đã bạc còn xuất hiện vấn đề ở phương diện này.
Liên Mạn Nhi nói: “Chỉ là nghi ngờ mà có thể náo đến như vậy khiến bà nội hờn dỗi trở về. Điều đó là không có khả năng. Kế tổ ca. Huynh vẫn chưa chịu nói thật.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc