Chương 430: Cơm Khách
Ads Mấy mẹ con Liên Mạn Nhi ăn cơm xong, Hà thị đã bảo Bình tẩu, còn có một lão bà Tử hơi lớn tuổi tới đây, đem bàn cơm, bát đũa đều thu dọn xuống.
Vốn còn muốn cùng Hà thị nói thêm một chút, lại thấy cái Bình tẩu kia len lén hướng Hà thị nháy mắt, Hà thị liền nói có việc, theo Bình tẩu đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi ngồi ở trên giường gạch, hướng ngoài cửa sổ nhìn một chút.
Hà thị theo Bình tẩu đi phòng bếp, Liên lão gia tử thì đang ở trong sân đi dạo một vòng rồi một vòng để tản bộ.
“Ông nội nói ở trong nha môn, nhiều quy củ, cái nhà này cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài. Ông nội ở trong phòng chịu không được, cũng chỉ có thể ở trong sân đi một chút.” Ngũ lang đã nói.
“Ông nội đã nói như vậy?” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mới vừa rồi nghe Nhị bá mẫu nói, muội còn không có để ở trong lòng. Nhưng mà khi đến nơi này, sân cũng không thể tùy tiện ra vào.”
“Phía sau vốn có hai cái cửa nách, cũng là Tri huyện bảo khóa, không để cho đi đâu. Người trong viện tử này muốn đi ra ngoài, thì phải trải qua Nghi môn phía trước .” Ngũ lang liền giảm thấp giọng, nói, “Ở sau Nghi môn chính là đại đường của Tri huyện , . . . . . . huynh cùng tiểu Thất mới vừa rồi cùng ông nội tán gẫu, ông nội nói, Tri huyện này đặc biệt bá đạo, ở Nghi môn luôn có người giám thị. Nơi này người gì đi ra đi vào, bên kia đều phải hỏi, nghi thần nghi quỷ gì đó. Cả huyện nha, đều là người của Tri huyện . . . . . .”
Liên Mạn Nhi liên hiểu, đây là Tri huyện chèn ép, áp chế Liên Thủ Nhân.
” Tri huyện này thật độc đoán a?” Trương thị nghe cũng hiểu một chút, “. . . . . . Lúc ở nhà, cả một viện lớn vậy, ông nội con làm việc đã thành thói quen , thình lình phải đến ở cái sân nhỏ này lại không thể đi ra ngoài, thật đúng là rất ngột ngạt.”
Không trách được Liên lão gia tử lúc này, lại ở trong viện đi qua đi lại.
“Ông nội còn nói, đại bá làm quan thật cực khổ .” Ngũ lang lại nói, “Nói Huyện thừa này của đại bá, khác gì có chức không quyền. Bắt nhúng tay vào kiểm kê hộ khẩu quân nhân một huyện. . . . . . . Còn nói Tri huyện thì sai phái đại bá khổ làm khổ sai. Vừa tới còn không đến một tháng, là sai đại bá chạy đông chạy tây, một vài lần còn chạy đông chạy tây. Đại bá cả người đều gầy một vòng.”
Nghe Ngũ lang nói như vậy, Liên Mạn Nhi không khỏi lại nghĩ tới một ít chuyện Ngô Ngọc quý nói đến quan trường ở huyện nha. Kiểm kê quân hộ, là một công việc tệ nhất vì không dính chút béo bỡ nào. Chẳng những tệ nhất, còn là chuyện khổ sai nhất. Nếu như có vấn đề, nói thí dụ như thiếu cân ít đồ, hoặc là chất lượng không hợp lệ, muốn người chịu trách nhiệm bồi thường. Hơn nữa, còn phải chạy theo thời gian, nhiều khi phải lên đường vào canh năm canh ba nửa đêm, nếu như trễ ngày giao thì phải chịu phạt. Là việc tệ, mà phải cực kỳ cố hết sức mà chẳng được ích lợi gì.
Không nói đến chuyện có thường đồ hay không, chính là chuyện nửa đêm canh ba canh năm phải lên đường, Liên Thủ Nhân lúc ở nhà cũng không bị khổ qua như vậy. Đến lúc này tự nhiên là chịu đựng không được, kêu khổ thấu trời.
Liên lão gia tử nhất định là rất đau lòng .
“Ca, tiểu Thất, có nói với ông nội tất cả không?” Thừa dịp trong phòng không có người khác, Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.
“Nói tất cả.” Ngũ lang gật đầu nói.
“Vậy ông nội con nói gì rồi?” Trương thị liền hỏi.
“. . . . . . chuyện hôn sự nhà cô cả, ông nội nói, ông cũng vì xem thư của cô cả, nên muốn hai nhà đều tốt. Mới viết phong thư kia, ông không biết chúng ta đã từ chối Cô cả. Ông nội nói, đây chính là chuyện hai bên nhà tình nguyện, chúng ta không muốn, vậy cũng không có gì để nói. Ông nói ông không làm việc vô ích, sẽ khuyên nhủ Cô cả. Cũng nói với con đừng bởi vì chuyện này, mà xa cách với Cô cả. Nói dù sao cũng là tình thân ruột thịt, việc làm của Cô cả tuy không đúng, nhưng cũng không phải là có ý xấu gì, bảo hai nhà chúng ta sau này hãy thường xuyên lui tới.” Ngũ lang liền nói.
“A. . . . . . Đây nhất định là cô cả của con sau khi đến, lại ở trước mặt ông bà nội của con cáo trạng.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền suy nghĩ ra một chút đầu mối.
“Ông nội làm lão nhân , thì phải khuyên giải chứ sao. Cụ thể chuyện nên làm sao, ta có tính toán của mình là được.” Ngũ lang trầm ổn nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu, Ngũ lang nói rất đúng.
“Đúng, ta nên làm sao thì làm vậy.” Trương thị cũng nói.
“Còn chuyện gì khác nữa không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Còn chuyện thu tô, ông nội biết chuyện kế tổ ca kêu sai dịch muốn bắt người của nhà lão Vũ, thì ông nội tức giận. Ôn nội nói, ông đã dạy dỗ Kế Tổ ca rồi, nói chuyện này làm rất không đúng.” Tiểu Thất liền nói.
“Vậy chuyện Kế Tổ ca bán lương thực, bán lá thuốc , ông nội không nói gì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Ngũ lang cùng tiểu Thất đều lắc đầu.
Dù sao cũng là Đại Tôn Tử yêu mến, Liên lão gia tử dù trong lòng có điều bất mãn, hơn phân nửa cũng sẽ nhịn xuống , sẽ không làm trò trước mặt ngũ lang và tiểu Thất nói gì.
Ngũ lang và tiểu Thất ngươi một lời ta một câu, đem nội dung đại khái nói chuyện phiếm cùng Liên lão gia tử kể lại cho Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe.
“Ông nội còn hỏi đệ và ca, nghỉ ở tư thục như thế, có thể làm trễ nãi công khóa gì hay không? Đệ nói trở về sẽ nhờ Lỗ tiên sinh cho bài học thêm, Ông nội mới yên tâm.” Tiểu Thất liền nói.
“Ông nội căn dặn chúng ta cố gắng đọc sách, sau này thi công danh. Còn bảo chúng ta ở nhà, phải kính lão thương nghèo, hành thiện tích đức, nếu có điều kiện, thì hãy chiếu cố đến thân hữu, chúng ta phải nghỉ biện pháp chiếu cố.” Ngũ lang lại nói.
Cổ thị cùng Tưởng thị không biết bận rộn cái gì mà vẫn không có trở lại, Hà thị vào phòng bếp, cũng không có đi ra ngoài nữa.
Một phòng người nhà mẹ đẻ của Triệu Tú Nga bên kia, sợ cũng có lời riêng muốn nói, các nàng không thể đi qua. Mà Chu thị kia thì không hài lòng bọn họ, đi cũng không có ý nghĩa. Vì vậy mấy mẹ con chỉ ở nhà chính nói chuyện.
Liên Mạn Nhi thì cảm thấy có chút kỳ quái. Cổ thị cùng Tưởng thị cũng là người chu đáo, biết rõ tình huống trong nhà, vốn nên tới đây theo các nàng mới đúng.
“Ngày mai lão cô các con phải thành hôn, chắc sẽ có không ít chuyện. Bà nội các con làm đương gia thế nào, ta cũng không phải không biết. Nếu có chuyện gì bận, sợ vẫn phải là đại bá mẫu cùng đại tẩu các con làm.” Trương thị rất hiểu ý người, “Các nàng không chừng vẫn còn bận rộn, ta cũng không nhúng tay chuyện gì, mấy mẹ con ta ngồi ở nơi này, đã rất tự tại.”
Đi tới đâu, thì Trương thị cũng là người hiền hoà, dễ nói chuyện.
Liên Mạn Nhi liền hướng ngoài phòng nhìn một chút, cái nhà này nhỏ như vậy, thật đúng là nhìn không ra có bao nhiêu chuyện để làm.
Vào lúc trời tối, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, mấy người Nhị Lang, tam lang rốt cục đã trở lại.
Mọi người không thể thiếu gặp nhau, hàn huyên một phen, rồi ăn cơm tối.
Cơm tối chia làm ba chỗ để ăn, một bàn ở nhà chính, là để cả lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Nhị Lang, Tam lang, Tứ lang, Lục lang, cha cùng đại ca của Triệu Tú Nga cũng ở bàn này, ngũ lang bị Liên lão gia tử kéo ở bên người. Nên đều ăn ở bàn này.
Ở Đông sương phòng trong nhà Triệu Tú Nga bày một bàn, Hà thị mang theo Liên Nha Nhi cùng mẹ và đại tẩu của Triệu Tú Nga.
Sau đó chính là một bàn ở Đông phòng nhà lớn, Chu thị mang theo Liên Tú nhi, Liên Lan nhi, Ngân Tỏa, Liên Đóa Nhi ngồi một bàn. Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đã bị lui đưa qua bàn này ăn cơm.
Cổ thị và Tưởng thị phải ở ngoài lo liệu, nên tạm không ngồi bàn, phải đợi mọi người ăn rồi. Hai người bọn họ mới ăn.
Trên giường gạch ở Đông phòng, hai cái kháng bàn đặt chung một chỗ, thời điểm Liên Mạn Nhi các nàng vào nhà, Chu thị mang theo Liên Tú nhi, Liên Lan nhi đã ngồi ở bàn bên cạnh xong
Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất cũng lên kháng, ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
Chỉ thoáng một cái, thì thức ăn đã lục tục bưng lên.
Rau trộn có bốn món, một cái đĩa củ lạc nấu muối, một cái đĩa chân giò hun khói cắt thật mỏng, một đĩa rau cải sợi trộn, một cái đĩa tương đậu. Món ăn nóng có năm thứ. Đậu xào chay, hành non xào thịt, hẹ bông xào thịt, cải trắng xào đậu hủ, còn có một chén lớn thịt giò bâm nhuyễn, cuối cùng là một chén súp trứng.
Cơm tối không có cơm, chỉ có hai khay bánh bao.
Thức ăn sau khi dọn lên đủ, mọi người chỉ chờ Chu thị động đũa, là phải dùng cơm.
Chu thị trầm mặt. Vươn tay lại đem món ăn trên bàn cơm một lần nữa sắp xếp lại, lúc này mới động đũa.
Nhìn tất cả mọi người cầm bánh bao trước, Liên Mạn Nhi cũng đưa tay lấy, lúc này mới phát hiện, trong mâm lớn bày ở trước mặt ba mẹ con các nàng, rõ ràng là ba cái bánh mì chay.
Liên Mạn Nhi âm thầm chắc lưỡi hít hà, đem bàn tay đưa ra, quẹo lại, cầm một cái bánh bao trắng. Khóe mắt đảo qua, đã nhìn thấy Trương thị cũng đưa tay. Muốn cầm lấy cái bánh mì chay kia. Liên Mạn Nhi thuận tay đã đem bánh bao trắng nhét vào trong tay Trương thị, lại duỗi tay ra cầm lấy hai cái bánh bao, một cho tiểu Thất, một tự mình cắn một cái.
Trương thị cắn một cái bánh bao trắng, đã nghe âm thanh đôi đũa nặng nề vỗ xuống bàn, cùng với tiếng Chu thị hừ lạnh một cái.
Cái bánh bao ở trong miệng của Trương thị, Cũng có chút không còn mùi vị.
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng lấy cùi chỏ ᴆụng ᴆụng Trương thị, ý bảo nàng buông ra lòng mà ăn.
“Mẹ, người bây giờ cũng không phải là đứa con dâu trước kia rồi, người là khách đó.”
Chu dù Chu thị cố ý bày mấy cái bánh mì chay ở trước mặt Trương thị thì thế nào, Trương thị không ăn, chẳng lẽ Chu thị còn có thể mạnh mẽ nhét vào trong miệng Trương thị. Trương thị không ăn bánh mì chay, ăn bánh bao trắng, Chu thị tức giận nàng thì có thể làm gì. Chu thị mặc dù đập bàn, mặc dù trêu tức mình, nàng cũng không tin ở trường hợp này, Chu thị dám nói thẳng không cho Trương thị ăn bánh bao trắng, mà để cho Trương thị ăn bánh mì chay.
Liên Mạn Nhi ăn một ngụm bánh bao, liền đem chiếc đũa đi gắp thức ăn, lúc này mới phát hiện, Hành xào thịt và hẹ bong xào thịt vốn đặt ở trước mặt nàng đã không thấy, đổi thành cải trắng xào đậu hủ cùng đậu xào chay.
Liên Mạn Nhi liền gắp một đũa đậu xào chay ăn.
“Món đậu xào này ăn ngon.” Liên Mạn Nhi khen một câu, quét mắt nhìn một cái liền thấy hẹ bông xào thịt ở trước mặt Ngân Tỏa.
Liên Mạn Nhi liền để đũa xuống, đã đĩa đậu nọn xào chay bưng lên , đưa tới trước mặt Ngân Tỏa.
” Ngân Tỏa, ngươi thích ăn món này nè, cho ngươi, ta đổi nhé.” Liên Mạn Nhi một tay đem đĩa hẹ bong xào thịt bưng tới đây, một cái tay khác đã đem đậu non xào chay đưa đến trước mặt Ngân Tỏa.
“Ta không thích ăn đậu, ta muốn ăn hẹ bông xào thịt.” Ngân Tỏa nhất thời tức giận.
Liên Mạn Nhi làm như không nghe thấy, chỉ bận rộn gắp thức ăn cho Trương thị cùng tiểu Thất.
Liên Lan nhi quét nhìn Liên Mạn Nhi một cái, ngầm bấm Ngân Tỏa một cái, bảo nàng đừng lên tiếng.
Ngân Tỏa ủy khuất ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn Liên Lan nhi, chỉ thấy Liên Lan nhi nháy mắt với nàng, cũng chỉ ủy ủy khuất khuất mà ngậm miệng.
Chu thị cơm cũng không ăn, hướng về phía Liên Mạn Nhi cùng Trương thị phát giận. Liên Lan nhi ở một bên lại nháy mắt, lại âm thầm ra tay, hết sức trấn an Chu thị, không để cho bà nổi giận.
Liên Mạn Nhi chỉ làm như không nhìn thấy, lại dùng cải trắng xào đậu hủ đem đổi chân giò hun khói ở trước mặt Liên Lan nhi.
“Không ăn nữa.” Chu thị vỗ cái bàn, ngồi sang một bên mà tức giận.
Liên Lan nhi nhìn Chu thị quay lưng đi, thịt giò vốn ở trước mặt Chu thị cũng chuyển đến trước mặt Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất.
“Cám ơn Cô cả.” Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói.