Chương 361: Ban ơn
Edit: Cớm Nắng Beta: Sakura “Ngoại trừ bạc, hôm nay chúng ta còn thu được cái gì?” Tiểu Thất nghiêng đầu, hai mắt vụt sáng, làm bộ suy nghĩ, ” Đặt trước cây khoai lang non nhà chúng ta, có để lại tiền đặt cọc.”
Liên Mạn Nhi cười cười, các nàng vốn không định thu tiền đặt cọc, chỉ là có người nhất định phải đặt cọc để an tâm. Liên Mạn Nhi các nàng thoáng tính toán một chút, cảm thấy đặt cọc cũng không sao, nên đều thu. Tiền đặt cọc có thể có bao nhiêu, sang năm bán khoai lang cây non mới lãi to.
Chuyện hôm nay, kiếm bạc chỉ là việc nhỏ.
“Tiểu Thất, đệ ngẫm lại, vừa rồi thái độ của những người kia đối với chúng ta , với cha mẹ thế nào. Trước kia, bọn họ đối với chúng ta như vậy sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Tiểu Thất.
“Ah, hôm nay đến chỗ chúng ta cũng thật nhiều người, người nhiều tuổi một chút ta cũng không nhận ra. Thái độ của bọn hắn đối với chúng ta rất tốt. Quản sự nhà có tiền gọi cha mẹ mình là Tứ gia, Tứ nãi nãi, bọn hắn còn gọi đệ là Tiểu Thất thiếu gia kia.” Nói đến đây, Tiểu Thất ha ha cười, “Còn có những người mà đệ không quen biết, một lượt đều nịnh nọt kêu thúc, thím… , thật nhiều người khen chúng ta, khen cha.”
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cười cười.
“Trải qua chuyện này, mọi người đều biết chúng ta là người thấu tình đạt lý, cũng bắt đầu kính trọng chúng ta.” Ngũ Lang nói.
“Đúng vậy, bây giờ trong lòng mẹ còn nóng hôi hổi.” Trương thị lên tiếng.
“Nhân sống chủ yếu là mặt mũi, tiền bạc gì đấy không mua được. Lời nói, việc làm của ai làm cho người ta kính trọng, người đó sống mới có ý nghĩa.” Liên Thủ Tín nói. Chỉ trong ngày hôm nay, trên mặt, bên trong người hắn có một chút thay đổi rất nhỏ giống như khí chất, phong thái đã xảy ra biến hóa cực vi diệu mà rõ ràng.
“Việc ngày hôm nay cho chúng ta thể diện, tạo ra thanh danh. Chúng ta về sau, cho dù vẫn là nông dân, cũng không ai dám xem nhẹ, trêu chọc chúng ta. Nhà chúng ta, bây giờ rất có uy vọng.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Đúng vậy. Chuyện hôm nay, bọn hắn có lẽ kiếm bạc không phải rất nhiều, nhưng bọn hắn đạt được uy vọng, được mọi người cảm kích và kính phục.
Đây chính là một tài sản vô hình cực lớn, nhất là trong kiểu xã hội như ở đây. Cây ngô đã và sẽ tiếp tục mang đến tài phú, mà khoai lang giúp bọn họ ở địa phương lấy đến khó có được danh dự và uy vọng.
Liên Mạn Nhi nghĩ không sai, từ nay về sau, phàm là trong thôn nhà ai phát sinh đại sự, hoặc cần tìm người đến chứng kiến, hoặc muốn tìm người hoà giải, liền sẽ có người tới thỉnh Liên Thủ Tín. Như thế, Liên Thủ Tín cùng lý chính và mấy vị trưởng lão trong thôn cùng đi, cùng ngồi, thậm chí lời nói của hắn so với lý chính bọn họ còn có tác dụng.
Khoai lang bán đi gần một nửa, còn lại cũng muốn an bài.
Cả nhà lấy ra 100 cân khoai lang tốt nhất, chất lên xe ngưu, đưa đến Tế Sinh đường. Vương Ấu Hằng không chịu lấy nhiều như vậy, còn nói phải trả tiền, đều bị một nhà Liên Mạn Nhi cự tuyệt.
“Ấu Hằng ca, cái này không phải đưa cho ca. Đây là chúng ta đưa cho Vương thái y.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “Ấu Hằng ca, khoai lang này, mọi người ăn cũng được, để lại một ít làm giống cũng được. Nếu không giữ lại làm giống, thì sang năm hãy nói với chúng ta, thời điểm nhà ta ươm cây non, sẽ mang cho ca.”
Nhà Vương Ấu Hằng cũng có ruộng. Đương nhiên cũng muốn trồng một ít khoai lang. Ngoại trừ nhà Vương Ấu Hằng, các nàng còn chuẩn bị một phần, đưa cho nhà Ngô Gia Hưng. Cho Ngô gia không nhiều lắm, khoảng hai rổ. Liên Thủ Tín cùng Ngô Ngọc quý đã nói tốt, đợi sang năm, bọn hắn muốn bao nhiêu cây khoai lang non liền đến lấy.
“Hắn ông ngoại kia, ta cũng không thể quên.” Liên Thủ Tín nhắc nhở Trương thị.
“Ừ, ta đều nghĩ kỹ. Thứ này, ta cũng đừng nhờ người mang hộ, đợi lúc nào cậu hắn đi chợ liền đưa cho bọn họ. Sang năm cây khoai lang non, ta chuẩn bị cho bọn họ nhiều một chút.” Trương thị lên tiếng.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh gật đầu, nhà Trương Thanh Sơn dựa vào núi, núi non trùng điệp, đất núi nhiều, trồng cái khác thu hoạch rất ít, nhưng trồng khoai lang lại phù hợp.
“Còn có đưa cho ông nội bọn nhỏ, bà nội, ta chuẩn bị một hồi đưa qua a.” Trương thị lại nói.
Củ khoai lang to đều để lại sang năm đầu xuân ươm cây non, khoai lang còn lại tuy nhỏ nhưng hương vị vẫn ngon, thậm chí ăn ngon hơn củ khoai lang to .
Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất chọn cả buổi.
“Cho phòng trên hai rổ, ông nội, bà nội, cộng thêm phòng trên hai nhà, mọi người nếm thử. Mang cả hai rổ này theo, vợ Xuân Trụ, còn có cùng chúng ta đi lại gần mấy nhà, mỗi nhà đưa một ít, không nhiều lắm để mọi người nếm thử.” Trương thị phân công từng việc.
Chạng vạng tối, Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất từ cửa hàng về nhà cũ. Trên đường đi, đem cần đưa đều đưa, cuối cùng liền mang theo hai rổ khoai lang tiến vào cửa lớn nhà cũ.
Người một nhà đều đến phòng trên.
“Cha, mẹ, đây là khoai lang, mọi người nếm thử.” Liên Thủ Tín đem hai rổ khoai lang để trên mặt đất, nói với Liên lão gia tử và Chu thị.
“Quý giá như vậy, không phải giữ làm giống sao, để lại hai củ nếm thử là được rồi, làm gì thoáng cái để lại nhiều thế?” Liên lão gia tử lên tiếng, một bên vẫy Liên Thủ Tín đến bên giường ngồi.
Chu thị, Liên Tú Nhi đều ngồi bên trong giường, thấy bọn họ đến, trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, lại cũng không nói gì. Cổ thị và Tưởng thị ngồi ở hai bên mép giường, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đều ngồi trên ghế dài.
Liên Thủ Tín liền đi qua, ngồi bên người Liên lão gia tử, Trương thị không thể đi ra ngoài, cũng mang theo mấy đứa trẻ ngồi ở một bên mép giường.
“Đều lên giường ngồi, Mạn Nhi, Tiểu Thất cởi giày, vào bên trong giường ngồi.” Liên lão gia tử thoáng nghiêng người hô.
Liên Mạn Nhi cười cười, chỉ dịch vào bên trong một chút.
“Lão Tứ, ngươi làm việc này rất tốt, cha đều theo ngươi được nhờ. Hai ngày nay, cha xuống ruộng làm việc, người không quen biết đều từ xa đã chào hỏi cha .” Liên lão gia tử có chút cảm khái nói.
“Trước kia, cha toàn nói con phải để tâm, sợ con phân tâm, làm việc không chu toàn, khiến mọi người bắt bẻ. Hiện tại cha yên tâm. Lão Tứ, con có thể đỉnh môn lập hộ, nhà con nay xem như thật sự có thể đi lên . Cha vui mừng thay con.”
“Cha, người nói gì vậy. Con là một gã nông dân, không có tâm tư gì, ta chỉ làm việc thuận theo lương tâm mà thôi.” Liên Thủ Tín nói.
“Lão Tứ, kim ngọc mễ (hạt ngô đó ^^ ) của đệ, còn có khoai lang này, đệ kiếm đủ đi.” Liên Thủ Nghĩa ngồi trên ghế, mở miệng hỏi, “Lão Tứ ah, đệ xem ta người một nhà như vậy, như thế nào đệ cũng phải giúp đỡ một chút nha, đệ ăn thịt, cũng nên cho chúng ta theo người uống canh nha.”
“Ăn thịt uống canh cái gì, con nói chuyện với huynh đệ như thế nào vậy, thành thật làm việc, đừng gây rắc rối.” Liên lão gia tử lập tức trách mắng.
“Cha, chúng ta kiếm được một chút tiền, không sai biệt lắm đều dùng vào mảnh đất kia . Khoai lang này, ta định sang năm ươm cây non, chuẩn bị cho mọi người một phần, ta đến lúc đó đưa lại đây. Cây ngô nếu ta được trồng tiếp, hạt giống này kia, ta cũng sẽ chuẩn bị .”
Liên Thủ Tín đây là đồng ý với Liên lão gia tử vụ xuân sang năm cung cấp mầm khoai lang và hạt giống ngọc mễ.
Có tiền là một việc, mua được mầm khoai lang và hạt giống ngọc mễ lại là việc khác. Người khác chưa chắc có thể mua được.
“Được, lão Tứ, chuyện này cha liền không khách khí với con. Đến lúc đó con bán giá bao nhiêu, cha liền trả con bấy nhiêu.” Liên lão gia tử nói.
“Cha, chúng ta không lấy tiền.” Liên Thủ Tín lên đường.
” Ngày mai con định lúc nào ra ngoài?” Chu thị đột nhiên quay đầu hỏi Cổ thị.
“Ah…” Cổ thị đang nghe Liên Thủ Tín bọn họ nói chuyện, nghe thấy Chu thị hỏi mới phục hồi tinh thần, “Mẹ, con định giờ mẹo liền đi.”
” Hoa Nhi cũng sắp chuyển dạ, con không yên lòng, ngày mai định đi thị trấn xem nàng. Hoa Nhi một người ở thị trấn, cách nhà mẹ đẻ xa, con bé mới bao nhiêu tuổi. Đã làm mẹ ah! Tứ thẩm, ta thật hâm mộ ngươi, Chi nhi nhà ngươi gả gần nhà mẹ đẻ, có chuyện gì, vừa nhấc chân là đến nơi.”
“Tranh thủ thời gian nấu cơm đi.” Chu thị phẩy tay, dường như không kiên nhẫn nói.
“Vâng.” Cổ thị đáp lời đi xuống, trước khi đi ra ngoài còn thân thiết cười cười với Trương thị.
“Đại thẩm, Hoa Nhi lúc nào sinh nhắn lại cái tin để chúng ta đi thăm.” Trương thị lên tiếng.
“Được, việc này khẳng định phải làm. Tứ thẩm sinh nhiều con như vậy, còn phải thỉnh ngươi đi chỉ bảo Hoa Nhi vài câu.” Cổ thị cười, liền ra cửa.
Chu thị muốn làm cơm, Liên Mạn Nhi một nhà liền không tiện ngồi lâu, cũng đứng dậy trở về Tây sương phòng.
“Con xem Đại thẩm, sốt ruột chuyện của Hoa Nhi, hoảng hoảng hốt hốt. Bình thường làm người thật khôn khéo ah, biết rõ bà nội con không thích nghe việc của Chi nhi nhà mình, nàng còn trước mặt bà nội con nói ra. Thật đúng là lòng người làm mẹ ah.” Trương thị một bên thổi lửa nấu cơm, một bên lải nhải nói.
“Mẹ, mẹ cũng biết thẩm khôn khéo. Nếu thẩm ấy không phải cố ý, thẩm ấy sao lại tại lúc này làm cho bà nội con mất hứng?” Liên Mạn Nhi xùy~~ cười một tiếng nói.
“Gì? Mạn Nhi, con nói đại thẩm cố ý trước mặt bà nội con nói việc này? Vì sao? Bà nội con mất hứng không phải sẽ lấy nàng ta trút giận sao?” Trương thị kỳ quái hỏi.
“Mẹ, tâm nhãn của mẹ vẫn quá thành thực. Bằng gì cần phải theo ý ta nội? Con thấy đại thẩm là cố ý làm bà nội không thoải mái, nàng mới thống khoái.” Liên Mạn Nhi nói.
Khác với Trương thị nhẫn nhục chịu đựng, Cổ thị cực khôn khéo, không chính diện xung đột cùng Chu thị. Nhưng bị Chu thị sai bảo, Cổ thị lại khôn khéo, cũng không thể sống thoải mái.Thỉnh thoảng châm một phen hỏa, ngầm đâm một phen, khiến lòng Chu thị như bị gai đâm, đối phó Chu thị, Cổ thị nhất định là thích thú.
Mà bây giờ có thể làm Chu thị khó chịu, lại khiến Chu thị bất đắc dĩ chịu đựng, đơn giản là hôn sự của Liên Tú Nhi.
“Mẹ, mẹ đừng thấy thái độ của thẩm ấy đối với ta giống như rất tốt, thẩm ý cũng không có lòng tốt gì, đây là đối phó với bà nội thôi, lại nhắc nhở bà nội đối phó với chúng ta kìa.” Liên Mạn Nhi lại chỉ điểm một câu.