Chương 320: Dính líu
Liên Kế Tổ nói muốn đuổi Tưởng thị về nhà mẹ đẻ, Tưởng thị lại quát to gọi Triệu Tú Nga đi ra ngoài nói rõ ràng. Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày. Liên Kế Tổ muốn đuổi Tưởng thị thì liên quan gì đến Triệu Tú Nga. Thật đúng là ý vị sâu xa.
Chuyện như vậy, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cũng không thể can thiệp.
Tưởng thị đến cửa Đông sương phòng quát Triệu Tú Nga. Trong Đông sương phòng vẫn im ắng, nếu không phải vừa rồi Liên Mạn Nhi nhìn thấy bóng lưng Triệu Tú Nga, chắc cũng nghĩ Triệu Tú Nga không có nhà.
Tưởng thị thấy Triệu Tú Nga không trả lời, lại hô một tiếng, bên trong vẫn không có tiếng đáp. Tưởng thị quay đầu nhìn Liên Kế Tổ một cái, Liên Kế Tổ đang đứng cạnh vườn rau, không tiếp tục ra ngoài cửa.
Liên Kế Tổ đi theo Liên Thủ Nhân, từ khi trưởng thành rất ít ở lại trong thôn. Bạn bè đồng lứa với hắn trong thôn đã sớm thành thân sinh con, tiếp tục vòng luẩn quẩn làm người nông dân.Cho dù lúc còn bé chơi chung một chỗ, nhưng lớn lên bởi không liên lạc, cộng thêm thân phận khác biệt, cũng đã sớm trở nên xa lạ.
Cho nên Liên Kế Tổ ở trong thôn, không có bạn bè tri kỉ nói chuyện giải sầu. Chính vì thế mà hắn tức giận muốn đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể quanh quẩn trong viện.
Cũng có lẽ hắn cũng biết chuyện này không nên nói ra ngoài, có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Tưởng thị thấy Liên Kế Tổ không ra ngoài, trong lòng hơi ổn định, cũng khôi phục một chút lý trí. Mới đầu nàng muốn gọi Triệu Tú Nga ra ngoài nói rõ ràng, nhưng bây giờ cũng nghĩ lại, chuyện này không nên làm ồn ào khiến cho người ta biết. Nếu không bất kể hậu quả cuối cùng như thế nào, đối với danh tiếng của nàng cũng là có hại vô lợi.
Nghĩ tới đây, Tưởng thị giơ tay nhấc lên màn cửa Đông sương phòng, đi vào bên trong.
Lúc này đã là đầu hè, nhà nông đều đổi rèm che. Loại rèm che hạt châu này dùng không phải là ngọc thạch, mã não mà nhà giàu hay dùng, cũng không phải hạt thủy tinh, thậm chí hạt nhựa của đời sau, mà là một loại hạt châu người nông dân tự trồng ra.
Đó là một loại thực vật được Trương thị gọi là đậu thử tử. Loại cây này lớn lên trông giống cây vân sam, cao lương, hạt kê, đến lúc kết bông lại càng giống hạt kê. Bên trong lớp bông chính là vô số viên hình tròn, cũng gọi là đậu thử tử. Bóc vỏ bên ngoài hạt đậu thử tử rồi phơi khô sẽ được hạt châu sáng loáng, cứng rắn. Đậu thử tử giống như hạt sen, bên trong có tâm hạt, dùng kim thô chọc bỏ tâm là có thể xuyên chỉ qua.
Trương thị năm nay đã tìm ít mầm cây đậu thử tử, trồng ven vườn rau xanh, định chờ đến mùa thu kết hạt là có thể làm mấy tấm rèm.
Người ở Tam Thập Lý doanh tử cứ đến mùa hè là dùng hạt đậu thử tử này làm rèm. Nhà nào có vợ con khéo tay còn có thể xuyên đậu thử tử thành hoa văn. Loại rèm này vừa thoáng mát, vừa chống muỗi, lúc gió thổi va vào nhau tạo ra tiếng vang rất êm tai.
Tưởng thị bởi vì tức giận mà dùng sức quá mạnh, một tay kéo đứt hơn nửa bức rèm.
“Ai ui, đại tẩu. Bộ dạng dọa người này của ngươi là làm sao?” Tiếng của Triệu Tú Nga vang lên trong Đông sương phòng, “Người có thai thân thể, ngươi cũng không thể dọa ta như vậy a? Chẳng phải tục ngữ có câu Không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, ngươi không nể mặt ta và Nhị Lang thì cũng phải để ý tới đứa cháu này của ngươi chứ.”
Những lời này của Triệu Tú Nga khiến cho Tưởng thị càng thêm tức giận.
“Triệu Tú Nga, ngươi, ngươi cũng có thể nói ra những lời này? Vừa rồi ngươi nói gì với cha Nữu Nữu? Bình thường ngươi thích chọc gậy bánh xe, ta là trưởng tẩu, ta nhường nhịn ngươi, không chấp nhặt với ngươi. Thế mà ngươi còn làm nhục ta? Ta không trêu ghẹo ngươi không gây thù chuốc oán với ngươi. Vậy mà ngươi lại độc ác đến mức này, ngươi tận mắt nhìn thấy hay đích thân bắt được? Ngươi vô duyên vô cớ bịa đặt chuyện này, ngươi cũng không sợ gặp báo ứng? Ngươi hại chúng ta thì được cái gì? Ngươi nghĩ mọi người trong Liên gia có thể để yên cho ngươi sao?”
Tưởng thị tức giận tiến lên lôi kéo Triệu Tú Nga trách mắng.
“Chuyện hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì không xong với ta đâu. Đi, ngươi theo ta tới trước mặt bà nội, trước mặt cha Nữu Nữu, trước mặt toàn thể Liên gia đối chất. Tùy ý nói bậy, ngươi cũng không sợ xuống địa ngục bị cắt lưỡi?”
Tưởng thị cũng mở miệng mắng người, nhưng phương pháp mắng chửi của nàng không giống Chu thị và Triệu Tú Nga. Tưởng thị mắng chửi tương đối văn minh, nhưng phương pháp mắng văn minh cũng có thể mắng vô cùng ác độc.
Ví dụ như xuống địa ngục bị rút lưỡi, đây là lời nguyền rủa tương đối độc địa. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ là người đọc sách, Tưởng thị đi theo lâu ngày mưa dầm thấm đất, cũng có chút văn hóa.
Triệu Tú Nga ngồi trên giường gạch, tuy cánh tay bị Tưởng thị lôi kéo nhưng nàng vẫn ngồi yên đó không đứng dậy.
Nói thật, lúc mới bắt đầu nàng cũng có chút chột dạ. Nói những lời đó với Liên Kế Tổ xong, nàng cũng đoán được Liên Kế Tổ sẽ gây lộn với Tưởng thị, nhưng nàng không tưởng tượng được tính tình Liên Kế Tổ dữ dội như vậy, chưa nói mấy câu đã muốn đuổi Tưởng thị. Chuyện ầm ĩ quá lớn, nàng cũng không muốn Liên Kế Tổ đuổi Tưởng thị, nàng chỉ muốn chia rẽ quan hệ vợ chồng giữa Liên Kế Tổ và Tưởng thị, muốn Liên Kế Tổ không muốn thấy Tưởng thị, quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu, Tưởng thị mất hết mặt mũi..v…v….
Bởi vì chột dạ nên khi Tưởng thị kêu nàng, nàng cũng không lên tiếng.
Nhưng bây giờ Tưởng thị tới tìm nàng, chuyện này tránh không được, hơn nữa nghe lời Tưởng thị quở trách nàng; chỉ có nàng, Tưởng thị và Liên Kế Tổ hiểu được, Tưởng thị không chịu nói trực tiếp tới chuyện kia. Điều này khiến Triệu Tú Nga bắt được nhược điểm của Tưởng thị, khí thế của nàng lại nổi lên.
“Ta đau bụng, ngươi đừng kéo ta như vậy. Nếu như ta một xác hai mệnh, kẻ phải vào vạc dầu chính là ngươi.” Triệu Tú Nga nhìn Tưởng thị, khiêu khích nói.
Triệu Tú Nga vừa nói vừa dùng sức muốn thoát khỏi tay Tưởng thị.
Trong lòng Tưởng thị cũng cố kị Triệu Tú Nga có bầu, nhưng nàng cũng không buông tay. Một xác hai mệnh cũng không dễ dàng xảy ra. Mà nếu như nàng không khiến cho Triệu Tú Nga nói rõ ràng, nàng sau này sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ.
Cho tới bây giờ, Tưởng thị chưa bao giờ là một cô nương mềm yếu.
“Người nào chưa từng mang thai, ai chưa từng sinh con. Lúc ta sinh Nữu Nữu, còn không biết ngươi ở đâu kia. Triệu Tú Nga, ngươi huênh hoang, dựa vào một cái thai không biết là nam hay nữ mà muốn gây khó dễ cho cả nhà già trẻ. Liên gia không giống nhà ngươi không quy không củ, ông bà nội đều ở đây. Người nào xuống vạc dầu, ông trời có mắt.”
“Triệu Tú Nga, không phải ngươi mạnh mồm lắm sao? Hiện tại dám làm không dám chịu rồi? Không dám đối chất trước mặt bà nội sao?”
Triệu Tú Nga không chịu được kích thích, lập tức đứng dậy.
“Ta mà lại sợ ngươi sao. Ta không làm việc trái với lương tâm.” Triệu Tú Nga đi theo Tưởng thị ra ngoài, đi tới khung cửa nhưng lại đổi ý “Nhưng chuyện này còn cần xem lại. Ngươi chưa đem chuyện nói rõ ràng, bằng gì ngươi muốn ta đi ta phải đi a?”
“Ngươi làm việc xấu gì sau lưng còn muốn ta nói sao? Ta lười phí lời, đến trước mặt bà nội, ta phân trần rõ ràng.” Tưởng thị tức nghiến răng nói.
“Ai ô ô. Tưởng có thể giả bộ người văn hoa, thiện lương như Bồ Tát ư. Ta thấy cũng không kém cọp mẹ cho lắm, nhìn xem, rèm cửa này của chúng ta bị tai vạ. Chậc chậc.” Triệu Tú Nga thấy màn cửa bị xé đứt, chậc chậc hai tiếng.
“Không phải đại ca muốn đuổi ngươi sao? Ngươi có giỏi thì phân trần với đại ca đi. Ngươi gây khó dễ em dâu là ta để làm gì?” Triệu Tú Nga ưỡn bụng, chậm rãi bước qua cửa ra ngoài, căn bản không đặt khuôn mặt đầy nước mắt, nổi giận đùng đùng của Tưởng thị vào trong mắt.
“Ngươi…..” Tưởng thị thấy Triệu Tú Nga vô lại như vậy, cũng không để ý thể diện của mọi người, tức đến phát run “Triệu Tú Nga, ngươi cũng là nữ nhân. Vậy mà ngươi lại có thể ăn nói bừa bãi, ngậm máu phun người như vậy.”
“Một mình ngươi giấu chồng làm chuyện xấu, còn tưởng người khác không biết kia. Kể Tổ ca chỉ nói muốn đuổi ngươi, đây chính là tính khí tốt rồi, nếu là người khác nóng tính, còn không đánh ૮ɦếƭ ngươi sao?” Triệu Tú Nga đứng ở trong sân, cố ý đề cao âm điệu nói.
“Triệu Tú Nga, ngươi nói rõ ràng cho ta. Ta thề với ông trời, nếu như ta làm việc gì sai trái sẽ bị sét đánh ૮ɦếƭ.” Tưởng thị thấy Triệu Tú Nga làm như vậy, là cố ý muốn làm hỏng thanh danh của nàng trước mặt mọi người, nên không khỏi vừa tức vừa hận “Những năm này ta sống như thế nào, mọi người đều biết, không phải Triệu Tú Nga ngươi một người bịa đặt là có thể làm dơ bẩn ta.”
Tưởng thị chỉ tay lên trời thề, lại chỉ Triệu Tú Nga.
“Trái lại, ngươi cho rằng thanh danh của ngươi dễ nghe sao, chuyện của ngươi lúc ở nhà mẹ đẻ, các ngươi cho rằng không ai biết? Ta không nói chính là không muốn làm ô uế miệng của ta….”
Liên Mạn Nhi ở Tây sương phòng nghe lời mắng chửi ầm ĩ của Triệu Tú Nga và Tưởng thị, cũng nghe ra một chút manh mối.
“Nhất định là Tú Nga tẩu nói bậy với Kế Tổ ca, nói đại tẩu…. Khụ khụ……” Tác phong có vấn đề.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi trao đổi ánh mắt, hai tỷ muội ai cũng không nói câu kia ra khỏi miệng, mà Liên Mạn Nhi nghĩ tới ngày Triệu Tú Nga và Nhị Lang thành thân, Trương Thải Vân nói ít chuyện với nàng.
Trong mọi gia đình lớn, mấy chị em dâu cùng sinh hoạt cùng ăn uống, thực sự coi nhau như tỷ muội không phải không có, coi nhau như kẻ thù cũng không thiếu nhưng các loại tranh giành, ngáng chân, ngươi đá ta một cước ta ép ngươi một đầu, dù là trong tối hay ngoài sáng đều có, đây mới là loại sống chung phổ biến nhất. Tuy vậy trên mặt vẫn duy trì bình thản, khiến cho người khác nhìn không ra.
Niên đại này, nữ nhân bởi vì phụ thuộc thân phận, dư luận xã nội, yêu cầu với trinh tiết và đạo đức của nữ nhân vô cùng nghiêm khắc. Một nữ nhân nếu lây nhiễm một chút thôi cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
Có loại tin đồn vu vơ không cần chứng minh thực tế cũng có thể hại nữ nhân cả đời. Cho nên Tưởng thị tuy tìm Triệu Tú Nga lý luận nhưng từ đầu đến cuối vẫn kiêng kị đề tài kia, chỉ muốn đến trước mặt Chu thị nói rõ ràng.
Triệu Tú Nga và Tưởng thị bình thường minh tranh ám đấu còn chưa tính, hạ thủ ở phương diện này tương đương với muốn tính mạng của người khác, có phần quá mức nham hiểm, tàn nhẫn.
Tưởng thị biết rõ lợi hại trong đó, vì vậy lúc này thề với trời, hơn nữa còn quay giáo phản kích. Ý nói nếu ngươi không cho ta sống tốt, ta liền lôi kéo ngươi cùng ૮ɦếƭ.
“Họ Tưởng, ngươi ngậm máu phun người!” Triệu Tú Nga lập tức nhảy lên.