Chương 300: Hoa Mã Lan nở
Liên Thủ Tín bước nhanh ra khỏi chính phòng, hít một hơi thật sâu. Vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà như thế nào, nghĩ thế nào, nói thế nào, hắn không còn muốn quan tâm đến nữa. Ánh trăng rất sáng, chiếu sáng con đường dưới chân, Liên Thủ Tín kéo cổ áo của mình cao lên, sải bước tiến về phía trước.
Ra khỏi cửa thôn, cách một con đường, Liên Thủ Tín đã nhìn thấy ánh đèn ấm áp bên trong cửa hàng điểm tâm. Ống khói trên nóc nhà còn có khói bốc lên, thật tốt, hắn trở về đúng lúc, sẽ được ăn cơm và thức ăn nóng hổi.
Nghĩ như vậy, Liên Thủ Tín không khỏi bước nhanh hơn.
Trong cửa hàng ăn sáng, Trương thị đang dùng xẻng múc rau hẹ từ nồi ra cái hộp, rau hẹ đã được chiên đều hai mặt, còn chưa dùng tới nồi hấp nhưng mùi thơm đã tỏa ra ngào ngạt. Liên Mạn Nhi đứng bên cạnh, bưng chậu, đang múc canh từ trong một cái nồi khác ra chậu.
Mới vừa rồi, Triệu thị bưng bánh nướng áp chảo và thịt heo hầm cách thủy đến. Triệu thị vốn không phải là người giỏi ăn nói, có điều bao nhiêu đó cũng đủ để cho các nàng biết, nhà cũ bên kia lại cãi nhau ồn ào, vô cùng không vui. Tiễn Triệu thị về, Trương thị nói, ai đói bụng thì ăn tạm một chút, kết quả là cả nhà không ai động đũa vào.
“Ta trở về thật đúng lúc .” Cửa bị đẩy vô từ bên ngoài, Liên Thủ Tín đi vào.
Trương thị và mấy đứa nhỏ đều giật mình.
“Cha bọn nhỏ, sao chàng lại về rồi?” Trương thị liền hỏi.
“Trở lại ăn cơm chứ sao, ở xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Đã dọn bàn chưa, ta đói bụng lắm rồi.” Liên Thủ Tín xoa xoa tay nói.
“Cha, cha ở nhà ông nội chưa ăn cơm à?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Cha bị đuổi ra ngoài sao?” Hai mắt Tiểu Thất vụt sáng, hỏi.
“Nói gì thế…. Cha không ăn, chỉ uống với ông nội các con hai chén rượu liền trở về. Sao, các con không muốn thế à?” Liên Thủ Tín cố ý nghiêm mặt hỏi.
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Trương thị nhạy cảm hỏi. “Mới vừa rồi, Tam bá nương của bọn nhỏ nói, ông nội và bà nội của bọn nhỏ thiếu chút nữa đánh nhau, chỉ vì chuyện cho nhà chúng ta thức ăn. Ta nói không cần, bảo tỷ ấy cầm về đi, nhưng tỷ ấy nhất định không chịu.”
“Không có chuyện gì. Ông nội và bà nội của bọn nhỏ sống với nhau cũng không phải một hai ngày, ầm ĩ một chút, liền không có chuyện gì.” Liên Thủ Tín trả lời. Hắn vốn không phải là nam nhân giỏi ăn nói, lại càng không có sở trường tranh chấp với người khác. Cho nên, vừa rồi hắn mới lựa chọn im lặng rời đi, dùng hành động để cho mọi người thấy lập trường của hắn.
Về đến nhà, ở trước mặt vợ con, hắn cũng không định đem chuyện mới vừa rồi nói ra. Hắn hiểu được, sau này nên làm như thế nào, không nên khiến cho vợ con hắn phải tức giận nữa.
“Đó là món ăn ông bà nội mới đưa đến à, ta nếm thử rồi, ăn rất ngon. Hâm lại cho nóng, rồi cùng ăn luôn.” Liên Thủ Tín nhìn thấy hai bát thức ăn để bên cạnh, cười nói. “Chúng ta không có thịt, mệt mỏi lâu như vậy, cũng nên ăn chút thịt, miến để cả đêm, nở hết, sẽ không ăn được.”
Trương thị và mấy đứa trẻ vốn cũng không phải là trẻ con ngây thơ, đi tức giận với đồ ăn, nghe Liên Thủ Tín nói vậy, trong lòng cũng không còn vướng mắc nữa.
“Lấy nồi này đi, đốt thêm ít củi, sẽ nhanh nóng hơn.” Trương thị cười nói.
Lúc cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn cơm, thức ăn trên bàn cũng có chút thịnh soạn. Trừ bánh nướng áp chảo và thịt hầm cách thủy ra, còn có các món nhà tự làm, như rau hẹ chiên, canh cải thìa, rau trộn rong biển. Dĩ nhiên không thể thiếu được món hành lá chấm tương.
Trương thị và mấy đứa trẻ cũng không ép hỏi Liên Thủ Tín rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cả nhà thân thiết, ấm áp cùng nhau ăn cơm, đây mới là điều quan trọng nhất.
…………….
Sau hai ngày nghỉ ngơi, dĩ nhiên cái gọi là nghỉ ngơi, không phải việc gì cũng không làm, công việc ở nhà, công việc của cửa hàng ăn sáng vẫn duy trì như bình thường. Mầm khoai lang đã lớn đầy đủ, khỏe mạnh rồi, một nhà Liên Mạn Nhi liền bọc lại, bỏ lên xe nghé con.
Phương thức trồng khoai lang với khoai tây cũng không khác biệt lắm, phải giữ đủ khoảng cách giữa các gốc cây non, để cho khoai lang ở dưới đất có đủ không gian sinh trưởng.
Gieo khoai lang xong, ngày hôm sau, cả nhà lại cùng đi đến Nam Sơn. Nơi đó, nhà nàng trồng đậu phộng, ở hai đầu bờ ruộng có một con mương, bên cạnh con mương, là một khu đất hoang rộng lớn.
“Hai ngày trước con lên trấn trên, Ấu Hằng ca có nói với con, năm nay cửa hàng nhà bọn họ còn muốn thu mua cây tầm Ϧóþ. Ấu Hằng ca còn nói không chỉ cửa hàng nhà huynh ấy, mà cả cửa hàng nhà người khác cũng muốn thu mua.” Liên Mạn Nhi nói với cả nhà. “ Bởi vậy con nghĩ đến lúc đó, cây tầm Ϧóþ ở chỗ đất hoang kia, khẳng định mọi người sẽ tranh nhau hái. Phần chúng ta có thể hái được cũng sẽ bị hạn chế, không bằng tự mình trồng một ít.”
Dĩ nhiên mọi người đều đồng ý.
Cây tầm Ϧóþ đúng là loại thực vật tốt với sức sinh trưởng mạnh mẽ, chỉ cần một hạt giống, sau khi cây non nảy mầm, có thể lai ra được rất nhiều cây tầm Ϧóþ. Năm ngoái, lúc Liên Mạn Nhi hái cây tầm Ϧóþ, cũng có giữ lại một ít hạt giống, những hạt giống này cũng đủ để gieo được mấy mẫu rồi.
Cũng bởi vì đặc điểm này của cây tầm Ϧóþ mà Mạn Nhi không dám gieo trồng cây tầm Ϧóþ trên đất nhà nàng. Mảnh đất hoang này ngăn cách với ruộng của người khác bởi một con mương, có thể để cho cây tầm Ϧóþ tùy ý lan tràn cũng không ảnh hưởng gì đến hoa màu thu hoạch.
Có nghé con và cái cày, các nàng tiến hành gieo trồng khai hoang rất mau. Không giống trồng rau hoặc các loại cây trồng khác, phải cày sâu cuốc bẫm, cây tầm Ϧóþ này, chỉ cần cày sơ qua, rải hạt giống xong, rồi lấp đất lại, sau đó chỉ cần chờ cây tầm Ϧóþ tự mình phát triển. Hơn nữa sau này, cũng không cần phải chăm sóc, như cắt cỏ hay tưới nước. Vì cây tầm Ϧóþ còn mạnh mẽ hơn bất kì loại cỏ dài nào, nó còn chịu được hạn.
Chỉ mất một chút thời gian, cả nhà đã gieo xong ba mẫu ruộng cây tầm Ϧóþ, đánh dấu xung quanh mặt đất xong, cả người liền thu dọn, rồi trở về nhà.
Ruộng đã gieo xong hết, Trương thị nói nên đến thăm nhà Ngô Ngọc Quý, cảm tạ người ta đã giúp đỡ chúng ta trồng trọt. Chẳng qua là, không đợi các nàng lên trấn trên, Ngô Ngọc Quý đã mang vợ là Vương thị và khuê nữ Ngô Gia Ngọc đến nhà.
Đã qua buổi trưa, Liên Thủ Tín ra đồng để xem hoa màu có nảy mầm hay không, Ngũ lang và Tiểu Thất đi học, cửa hàng ăn sáng chỉ còn ba mẹ con Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi. Vương thị mang theo Ngô Gia Ngọc xuống xe ngựa trước cửa hàng, Trương thị nhìn thấy thì vội vàng mang theo hai khuê nữ ra đón vào.
Mọi người ngầm hiểu, việc bưng trà rót nước, sắp xếp trái cây đều giao cho Liên Chi Nhi.
Vương thị nhìn thân ảnh Liên Chi Nhi đang bận rộn, khóe mắt và khóe miệng đều tràn đầy nụ cười.
“Sợ mọi người bận rộn, nếu không hai ngày trước đã đến chơi rồi. Cũng không có chuyện gì, chỉ là đã vài ngày không gặp mặt mọi người nên thấy nhớ thôi.” Vương thị uống trà, cười nói. “Chi Nhi không vội, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ta đây cũng không phải người ngoài.”
“Vừa được rảnh rỗi, muội đang muốn lên trấn trên thăm tỷ, thì tỷ đã đến đây trước.” Trương thị cũng cười nói.
Vương thị và Trương thị bắt đầu quay sang tán gẫu chuyện nhà cửa.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Ngô Gia Ngọc ngồi ở bên cạnh, thích thú nói chuyện nhà mình.
“Lúc ở nhà, Gia Ngọc có nói, biết nhà muội mới xây nhà mới, còn chưa được xem qua….” Vương thị đột nhiên nói.
“Chi Nhi, Mạn Nhi, hai con dẫn Gia Ngọc đi xem phòng mới nhà ta một chút đi.” Trương thị liền bảo hai khuê nữ.
Liên Mạn Nhi thấy sắc mặt của Trương thị và Vương thị, liền đoán được các nàng nhất định có chuyện gì đó không muốn nói trước mặt bọn họ. Về phần chuyện gì, Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Chi Nhi, cười trộm.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Ngô Gia Ngọc đi ra cửa hàng ăn sáng, các nàng dẫn Ngô Gia Ngọc đi xem phòng mới, không chỉ đi một vòng mà đi hết mấy vòng, bởi vì sợ Trương thị và Vương thị còn chưa nói chuyện xong, trở về không đúng lúc.
“Gia Ngọc tỷ, tỷ có muốn đi xem vườn rau xanh nhà muội mới trồng không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Tốt.” Ngô Gia Ngọc gật đầu. Tiểu cô nương, dù tính tình có an tĩnh đi nữa, cũng thích có bạn, nhất là bạn cùng tuổi, nên Ngô Gia Ngọc rất thích ở cùng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.
Vườn rau xanh ở phía sau phòng mới, lúc này, khắp vườn rau xanh bừng bừng sức sống, tràn ngập một màu xanh biếc.
“Ồ, Chi Nhi tỷ, Mạn Nhi, hoa Mã Lan của các tỷ sinh trưởng tốt thật.” Vừa vào vườn rau xanh, thứ đầu tiên Ngô Gia Ngọc nhìn thấy là mấy bụi hoa Mã Lan tươi tốt.
Cánh hoa Mã Lan phảng phất như cánh bướm nhẹ nhàng, trong suốt như nước suối, màu xanh lam giống như màu xanh của bầu trời. Ở khu vườn xanh biếc này, bụi hoa nổi trội hơn cả, xinh đẹp rạng ngời.
Đứng bên cạnh khóm hoa Mã Lan, Mạn Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Không khí tươi mát, ẩm ướt mang theo mùi vị cỏ cây thơm ngát, trong nháy mắt quả thật khiến con người tưởng mình lạc vào tiên cảnh. Liên Mạn Nhi rất thích hoa Mã Lan, nàng vẫn cho rằng, hoa Mã Lan nở là báo hiệu mùa xuân đến, và cũng là loài hoa xinh đẹp nhất.
Hoa Mã Lan còn được gọi là Lan Hồ Điệp, tuy là loại hoa thường nở ở nông thôn, nhưng lại không thua kém bất kì loại lan nào về độ xinh đẹp và ưu nhã.
Ba cô nương vây quanh một bụi hoa Mã Lan, hái hoa mã lan, thích thú giúp nhau cài lên đầu.
“Hoa Mã Lan này vốn có từ trước, lúc nhà muội khai khẩn nhìn thấy, nên cố ý giữ lại.” Liên Mạn Nhi nói với Ngô Gia Ngọc. Hoa Mã Lan đúng là loại cây lâu năm, hầu như trong vườn của các hộ nhà nông đều có một lùm. Lá của hoa Mã Lan ở một thời điểm nhất định sẽ trở nên vô cùng mềm dẻo, hái xuống, đem đi phơi khô có thể dùng làm dây buộc.
Sợi dây buộc màn ở các hộ nhà nông bình thường đều làm từ lá của hoa Mã Lan. Tất nhiên, cách dùng thông dụng nhất của lá Hoa Mã Lan là quấn bánh trưng trong tết Đoan Ngọ.
Chơi một hồi, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi chỉ cho Ngô Gia Ngọc mấy cây dùng để chế biến món ăn trong vườn nhà mình.
“Đây là cây cải dầu, là giống mới của nhà muội.”
Liên Mạn Nhi đi từ cửa hàng cũ ra, cố ý cầm theo cái rổ, vừa rồi nàng và Liên Chi Nhi xuống luống rau, hái được một nửa rổ cải dầu và một nửa rổ cải thìa.
Thấy đi cũng đã lâu, các nàng liền trở về cửa hàng ăn sáng.
Trương thị và Vương thị đang ngồi trên giường gạch cười cười nói nói, thấy các nàng trở lại, ánh mắt của hai người đều dừng lại trên người Liên Chi Nhi, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai cùng nở nụ cười.
Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, nhìn tình hình này, hai người mẹ nhất định đã bàn bạc thành công hôn sự của Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng rồi.
“Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải trở về rồi.” Vương thị đứng dậy cáo từ, sau đó lại cố ý tiến tới nói nhỏ vào tai Trương thị.
Trương thị nghe xong liền cười, cũng không lưu Vương thị lại.
Tiễn Vương thị và Ngô Gia Ngọc ra ngoài, Liên Mạn Nhi liền vụng trộm liếc nhìn Liên Chi Nhi một cái.
“Tam thẩm.” Liên Chi Nhi mặt hơi đỏ lên, đưa rổ rau xanh cho Vương thị. “Cháu mới hái một ít rau trong vườn, tam thẩm cầm về nếm thử.”
Một rổ rau xanh biếc, bên trên còn cắm mấy cành hoa Mã Lan xinh đẹp rạng ngời.