Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Chương 299

Tác giả: Nhược Nhan

Chương 299: Giác ngộ
Edit: Nguyettran2628
Beta:Ly Ly
Hai vợ chồng lão gia tử muốn cãi nhau, tất nhiên cả nhà không thể đứng nhìn rồi. Tất cả đều ùa lên kéo hai người ra, vừa giữ, vừa lựa lời khuyên giải.
“Không đến thì không đến, bây giờ cuộc sống của gia đình lão Tứ cũng không thiếu bữa cơm này. Bây giờ nhà người ta còn có nhiều món ăn ngon hơn nữa kìa.” Liên Thủ Nhân nói.
Mí mắt Liên Thủ Tín nhảy lên, những lời này của Liên Thủ Nhân, hắn nghe xong, cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nếu lúc này, hắn phản bác lại, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, chỉ khiến cho không khí càng thêm căng thẳng, làm cho tình hình càng lúc càng khó giải quyết.
Hít một hơi sâu, Liên Thủ Tín đành nhịn xuống.
“Cha, cha và mẹ đều đã mệt mỏi cả ngày rồi. Ăn cơm, chúng ta ăn cơm thôi.” Liên Thủ Nhân lại nói.
Chu thị cảm thấy lời Liên Thủ Nhân nói rất lọt tai, sắc mặt cũng tốt lên một chút, liền gọi mấy con dâu dọn thức ăn lên.
Liên lão gia tử thở hổn hển một lúc lâu, khí sắc mới trở lại bình thản.
“Bưng bát, đĩa lại đây.” Liên lão gia tử gọi mấy đứa cháu dâu. “ Chọn mấy cái bánh, với hai bát thức ăn, đưa qua cho vợ lão Tứ.”
Trương thị và mấy đứa nhỏ ra đồng làm việc cả buổi trưa, đến khi trời tối đen mới được về, giờ lại phải tự mình thổi lửa nấu cơm, Liên lão gia tử nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Lần này Chu thị không phản đối, chẳng qua sắc mặt lại trầm xuống.
Tất cả mọi người đều nghe được lời Liên lão gia tử, nhưng không ai dám hành động.
Liên lão gia tử thấy vậy thì giận run người, ông tự mình xuống giường, mang giày, ra ngoài cầm lấy hai cái chén, chọn mấy cái bánh để vào đĩa, rồi múc đầy hai bát thức ăn, còn chọn toàn thịt.
Chu thị đứng bên cạnh nhìn thấy, vừa tức giận vừa đau lòng, hai tay cũng run lên.
“Quá lắm, bây giờ ông quá đáng lắm rồi.” Chu thị quơ hai tay lên, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. “Mang cho chúng nó đi, ông cũng qua đó ăn cùng chúng nó đi. Ông nhìn chúng ta không vừa mắt, thì dứt khoát qua đó sống cùng chúng nó đi…”
“Bà có còn muốn mặt mũi nữa không?” trên trán Liên lão gia tử nổi đầy gân xanh, quay mặt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu thị.
“Ta là bà già đáng ૮ɦếƭ mà, sao không ૮ɦếƭ đi cho rảnh nợ. Sống chỉ chướng mắt người khác………. Sao không đâm ૮ɦếƭ ta đi……….” Chu thị ở phía sau kêu gào, vừa kêu vừa tự đấm vào người mình.
Liên Tú Nhi và Tưởng thị thấy vậy, liền đi đến đỡ Chu thị, nhờ vậy bà mới không nằm vật ra đất.
“Cũng bởi vì các ngươi.” Liên Tú Nhi thấy Chu thị như vậy, đau lòng, vành mắt cũng đỏ lên. “Tứ ca, sao huynh lại nhẫn tâm như vậy, ép mẹ đến mức này thì huynh mới vừa lòng à?”
“Cha, một mình con ăn được rồi, không cần phải đem cho các nàng đâu.” Liên Thủ Tín một lòng hòa giải. Sống cùng Chu thị mấy chục năm, trong lòng hắn rất rõ ràng, nên làm thế nào mới khiến cho Chu thị vừa lòng mãn ý, kết thúc tranh cãi.
Trước nhất, thịt và bánh này, nhất định không thể đưa qua cho Trương thị.
“Lão Tứ nói không cần cho, thì không cần cho. Cha, mẹ, ngồi xuống ăn cơm thôi, mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi.” Liên Thủ Nhân vội nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Cũng sắp đến nửa đêm rồi. Sợ rằng vợ lão Tứ bên kia cũng đã ăn cơm xong rồi.” Liên Thủ Nghĩa hùa vào.
“Ta nói đưa thì đưa đi.” Liên lão gia tử gắt lên.
“Ta là lão bất tử, các ngươi đừng kéo ta, đưa đi, đưa qua cho các nàng hết đi…..” Chu thị gào lên, đẩy Liên Tú Nhi và Tưởng thị ra, xông về phía trước, dáng vẻ hung dữ, lấy bánh từ trong nồi bỏ vào đĩa. “ Cho chúng nó, cho chúng nó….”
“Mẹ, mẹ a.” Liên Tú Nhi nhanh chóng đuổi đến, đỡ lấy Chu thị. Nàng há miệng khóc lớn. “Cha a, cha xem, hình như mẹ bị ma nhập rồi….”
Liên lão gia tử đang nổi nóng, nghe thấy Liên Tú Nhi nói… ông mới cẩn thận nhìn kỹ Chu thị.
Tóc tai Chu thị rối tung rối mù, có một nửa bị xõa ra, hai mắt sững sờ, cả người đều ngây ngẩn, nhưng động tác lại chứa một sức lực và sự hung ác dọa người.
Mái tóc đen nhánh một thời, giờ đây lưa thưa sợi bạc, mực dù khuôn mặt vẫn xinh xắn, trắng nõn như cũ, nhưng giờ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Tim Liên lão gia tử liền mềm lại.
(P/s: Hix, đọc đến đây lại buồn, giờ kiếm đâu ra ông chồng như Liên lão gia tử, có thể yêu được Chu thị thì Liên lão gia tử đúng là cực phẩm- theo nhiều nghĩa.…..)
“Mau đỡ mẹ vào nhà đi, hai bát thức ăn này cũng đem vào nhà luôn.” Liên Thủ Nhân nhìn thoáng qua mặt Liên lão gia tử, sau đó lại nhìn Chu thị, rồi nói gấp.
Người một nhà lại vội vàng trở về nhà.
“Thì không cho nhiều như vậy, nhưng thế nào cũng phải đưa qua cho bọn nhỏ chút ít.” Liên lão gia tử nói, đây là nói với Chu thị. Chu thị quản lý việc ăn uống của cả nhà, bất kể thế nào thì cũng phải cho Trương thị và bọn nhỏ chút thịt và bánh. Đây là mấu chốt cuối cùng của Liên lão gia tử, nhưng đưa bao nhiêu đều do Chu thị làm chủ.
Liên lão gia tử đã nhượng bộ.
Lúc này, dưới sự giúp đỡ của Liên Tú Nhi và Tưởng thị, Chu thị đã rửa tay và mặt mũi sạch sẽ.
“Người tốt thì ông làm, người xấu thì là ta làm? Ta không quan tâm, ông muốn cho bao nhiêu thì cho, ông có cho hết, ta cũng không dám nói gì.” Chu thị vênh mặt lên nói. Mặc dù Liên lão gia tử đã nhượng bộ, nhưng bà cũng hiểu rõ, thịt với bánh này nhất định phải đem cho, cho đến giờ bà cũng không phải là người ngu.
Liên lão gia tử thở ra một hơi dài, đè nén cơn tức. Sống cùng Chu thị hơn nửa đời người, trong lòng ông hiểu rõ, nói đến việc mỉa mai, châm biếm người khác, ông không phải là đối thủ của bà. Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết.
Liên lão gia tử liền tự mình động tay, lấy bớt bánh từ trong đĩa ra, múc bớt thức ăn lại, cuối cùng bánh và thức ăn chỉ còn lại phân nửa lúc nãy.
Liên Thủ Tín liền nhanh chóng đứng ra nhận lấy, hắn muốn mau chóng bưng thức ăn trở về, hắn cũng không muốn ở lại đây ăn nữa.
Không đợi Liên Thủ Tín kịp nói, Liên lão gia tử đã nhìn ra ý tứ của hắn, ông khoát tay, nói với Liên Thủ Tín.
“Lão Tứ, nói gì thì nói, con cũng phải ở lại ăn. Đợi lát nữa, con phải uống với cha hai chung. Vợ lão Tam, con ăn cơm trễ một chút, bưng thức ăn qua cho vợ lão Tứ và mấy đứa nhỏ đi.”
Triệu thị bước tới, bưng thức ăn lên, Liên Diệp Nhi cũng theo tới, nàng cũng muốn đem thức ăn qua cho mấy người Liên Mạn Nhi, có điều suy nghĩ lại, nàng liền dừng bước.
Hai mẹ con các nàng đều đi đưa thức ăn, chút nữa trở lại, sợ rằng sẽ không còn gì để ăn rồi. hai món ngon như bánh áp chảo nướng và thịt hầm cách thủy, một năm chỉ được ăn mấy lần. Nàng và mẹ đều phải ra đồng làm việc rất vất vả, tại sao lại không ở lại ăn.
“Mẹ, chỉ có một mình người, trên đường đi phải cẩn thận một chút.” Liên Diệp Nhi nói với Triệu thị nói. “Phần bà nội phân cho mẹ, con sẽ giữ lại cho mẹ.”
“Ừ.” Triệu thị ứng một tiếng, liền bưng thức ăn ra ngoài.
Chu thị cũng nghe được lời Liên Diệp Nhi nói, quay lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái. Liên Diệp Nhi chỉ làm như không thấy, bò lên giường, ngồi cạnh bàn, chờ Chu thị phân thức ăn.
Hai bàn bên cạnh đã đầy người ngồi, tất cả mọi người đều vừa mệt vừa đói, ngồi vào bàn, Chu Thị và Liên lão gia tử vừa nói ăn cơm, bọn họ liền lập tức vùi đầu vào ăn thức ăn thơm phức, dường như mọi chuyện ồn ào vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
Con người là chủng tộc có năng lực thích ứng mạnh mẽ, cuộc sống gia đình của họ ở thời đại này, cãi nhau đã thành thói quen, nên chuyện ồn ào thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến sự ngon miệng của họ trong lúc này.
Liên Thủ Tín vốn là một thành viên trong số đó, có điều hôm nay hắn thật sự nuốt không trôi.
Ruộng đã được gieo xong, bàn của Liên lão gia tử có một bầu rượu ấm. Hiện tại ở Liên gia, nam nhân có tư cách uống rượu, trừ Liên lão gia tử, còn có Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, trong đám cháu trai, chỉ có Liên Kế Tổ, hiện giờ có thêm Nhị Lang.
Hai chén rượu xuống bụng, máu nóng lên, nói cũng nhiều thêm.
“Lão Tứ, đại ca nói chuyện, đệ có thể không thích nghe. Đệ không xứng là người đứng đầu gia đình a, chúng ta là nam nhân, nếu không quản nổi vợ con, thì còn làm được việc gì nữa.” Liên Thủ Nhân ý tứ sâu xa nói với Liên Thủ Tín.
“Đại ca, huynh nói những lời này, đệ nghe không hiểu.” Liên Thủ Tín nói.
“Không cần phải nói gì nữa, nhìn chuyện hôm nay liền biết.” Liên Thủ Nhân uống một ngụm rượu, lại ăn thêm một ngụm thức ăn, sau đó chậm rãi đặt đôi đũa xuống. “Vì sao mẹ lại tức giận như vậy? Còn không phải vì đệ quản không nổi gia đình của mình sao? Đã nói cả nhà đệ đều phải đến ăn cơm, vợ đệ lại cãi lời, không đến. Đệ liền nghe theo nàng? Nếu đệ có thể quản được gia đình mình, mang theo cả nhà đến, hôm nay sẽ xảy ra chuyện này sao? Mẹ có thể thiếu chút nữa cùng cha gây gỗ sao?”
Mặt Liên Thủ Tín trong chốc lát liền đỏ bừng, tất cả chuyện ồn ào vừa mới xảy ra, Liên Thủ Nhân đều đổ lỗi cho Trương thị. Chẳng lẽ Trương thị đến thì Chu thị sẽ cao hứng sao? Nếu Chu thị nhìn thấy Trương thị dẫn theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đến ăn bánh nướng áp cháo và thịt heo hầm cách thủy của bà, Chu thị còn không đau lòng, còn có thể cho Trương thị sắc mặt tốt?
Nhớ lại lúc trước khi đến, những lời Trương thị nói, cũng vì suy nghĩ cho hắn, không muốn chọc cho Chu thị mất hứng, không muốn để cho Liên lão gia tử mất mặt. Nhưng Liên Thủ Nhân lại nói về Trương thị như vậy.
“Cha, cha thử nghĩ một chút, tại sao mẹ lại không có địa vị gì trong nhà này?”
Lời nói của Ngũ Lang cứ quanh quẩn, vang vọng trong đầu Liên Thủ Tín.
Tại sao ư? Đáp án đang treo lơ lửng trước khóe miệng hắn, bởi vì cho tới bây giờ, người làm chồng như hắn chưa từng đứng ra bênh vực nàng, mỗi lần gặp chuyện gì, hắn đều bảo Trương thị phải nhẫn nhịn. Vợ của mình không có chút địa vị nào ở trong nhà này, bị người ta nói xấu, lên mặt dạy bảo, Đến con trai và con gái của mình cũng có cảm giác bị coi thường, hắn làm chồng, làm cha thế nào đây? Cứ an nhiên coi như không? đơn giản chỉ vì những người đó là cha, mẹ, huynh trưởng của hắn?
Xỉ nhục vợ và con hắn chưa đủ, còn kích động hắn, nói hắn không thể quản nổigia đình của mình. Tay Liên Thủ Tín dưới bàn, nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Lão Tứ, ăn cơm đi, suy nghĩ gì?” Liên lão gia tử gắp một miếng thịt cho Liên Thủ Tín.
“Lão Tứ, đệ phải có chút trách nhiệm a, cứ tiếp tục như vậy là không được….” Liên Thủ Nhân tiếp tục nói.
Liên Thủ Tín chậm rãi giơ tay lên, đẩy bát đũa vào trong bàn.
“Cha, con ăn xong rồi. Mọi người cứ từ từ ăn, con về trước.” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện, vừa xoay người xuống giường, mang giày, rồi đi ra ngoài.
Vừa mới bắt đầu ăn cơm, Liên Thủ Tín còn chưa ăn được miếng nào, sao đã ăn no rồi?
“Lão Tứ, sao lại không ăn nữa?” Liên lão gia tử nhanh chóng để đũa xuống hỏi.
Sắc mặt Liên Thủ Nhân có chút biến thành màu đen, mặc dù Liên Thủ Tín không nói gì, nhưng hành động này rõ ràng là bởi vì những lời hắn vừa mới nói, mới trầm mặt xuống cho hắn xem.
Chu thị ở giường bên kia, nghe thấy động tĩnh, cũng đặt đũa xuống, nhìn về phía Liên Thủ Tín.
“Cha, con không sao, chỉ là con ăn no rồi.” Liên Thủ Tín nói. “Ban đầu, chúng con vốn chỉ định giúp cha trồng trọt cho xong, không hề có ý định đến dùng cơm. Cũng tại con tham rượu, nên tới đây uống với cha hai chén…. Cha, mẹ, mọi người từ từ ăn, con về.”
Liên Thủ Tín nói xong, xoay người bước ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc