Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Chương 290

Tác giả: Nhược Nhan

Chương 290: Biện pháp bị buộc nảy ra
“Ai, đến đây.” Liên Thủ Tín vốn có chút sững sờ đứng ở cửa, lên tiếng trả lời, liền đi vào phòng.
“Cha, cán vỏ mỏng chút.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Trương thị đang nhào bột mì, nâng tay đem chày cán bột đưa cho Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín tiếp nhận chày cán bột, đứng phía trước mặt bàn, bắt đầu cán bột.
“Ta còn tưởng rằng mọi người không cần ta nữa, ” Liên Thủ Tín vừa cán vỏ bánh, vừa oán giận nói, “Mạn Nhi, tại sao con lại nói để bà nội Ϧóþ ૮ɦếƭ cha? Có người con nào đối xử với cha mình như vậy sao?”
Liên Mạn Nhi cười hì hì, cũng không nói lời nào. Nàng tiếp nhận vỏ bánh từ trong tay Liên Thủ Tín, múc nhân bánh đặt vào trong, hai tay bận rộn gói bánh.
“Chàng cũng đừng trách Mạn Nhi, nếu Mạn Nhi không nói vậy, còn không biết cuối cùng bà nội bọn nhỏ sẽ ồn ào thành cái dạng gì.” Trương thị vừa nhào bột, vừa nói, “Chàng xem lại mình đi, chúng ta đều đã ra riêng, ở trước mặt bà nội của bọn nhỏ, một câu chàng cũng không dám nói. Chuyện đó rõ ràng là Tú Nhi khi dễ Chi Nhi của chúng ta. Bà ấy càn quấy, chàng không thể đứng ra chủ trì công đạo cho mấy mẹ con chúng ta được sao?”
Liên Thủ Tín cúi đầu, vừa rồi Liên lão gia tử kêu Chu thị đi, trước khi Liên lão gia tử đi, căn bản không hề nhìn hắn, nhưng Chu thị lại nhìn hắn. Nhưng ánh mắt của Chu thị, lại làm cho cả người hắn rét run. Sau đó, Trương thị và mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi đều trở về phòng, chỉ còn một mình hắn ở bên ngoài.
Lúc đó, hắn quả thật có loại cảm giác bị phỉ nhổ, bị từ bỏ. Khi Liên Mạn Nhi gọi hắn vào nhà cán vỏ bánh, trở lại cùng vợ và bọn nhỏ, hắn mới cảm thấy ấm áp, cả người như sống lại.
“Ta, ta chủ trì công đạo như thế nào a?” Liên Thủ Tín ủ rũ nói, “Ta không phải không tin lời nói của bà nội bọn nhỏ sao…. Tính tình bà ấy, nàng cũng không phải không biết. Nếu ta thật sự đứng ra nói chuyện vì mọi người, khẳng định bà ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua…. Ta nói những lời đó, còn không phải đứng về phía mọi người sao ?”
“Sao mọi người có thể bỏ ta lại, mặc kệ ta, để bà ấy Ϧóþ ૮ɦếƭ ta a…” Liên Thủ Tín oán giận nói.
“Cha, con xin lỗi. Việc này là con không đúng.” Thấy bộ dáng đáng thương của Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi liền cười nói.
“Được rồi, không phải đã nói là tình thế bất đắc dĩ sao ?” Trương thị dùng cùi chỏ thụi vào người Liên Thủ Tín một cái.
Tiểu khuê nữ nhu thuận nói xin lỗi. Vợ lại như vậy, một chút oan ức trong lòng Liên Thủ Tín lập tức được hóa giải. Thật ra cũng không phải là hắn giận Liên Mạn Nhi, vì nàng nói những lời này, hắn biết trong lòng vợ con luôn để ý đến hắn. Nhưng dù sao cái cảm giác bị vứt bỏ vừa rồi, thật sự rất khó chịu.
“Cha, vừa rồi lúc cha để bà nội Ϧóþ cổ, sắc mặt cha thật sự rất khó coi, làm mẹ con chúng ta rất sợ hãi.” Liên Mạn Nhi nhìn trộm Liên Thủ Tín, cha dường như đã khôi phục như cũ rồi, nên nàng mới mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Trong lòng Trương thị vẫn còn sợ hãi, “Cha bọn nhỏ, vừa rồi chàng thật sự dọa ta sợ hãi. Nhớ tới chuyện tam bá ngày đó, ta nghĩ đến mà sợ a. Cha bọn nhỏ, về sau bà ấy lại bức chàng, nói gì thì chàng cũng phải nghĩ đến mẹ con chúng ta. Cho dù chàng không nghĩ tới ta, thì cũng phải nghĩ đến bọn nhỏ. Nếu chàng bị Ϧóþ ૮ɦếƭ thiệt, mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy, về sau bọn nó phải làm thế nào ? “
“Phải đó. Cha, cha đừng có bỏ mặc bọn con.” Tiểu Thất nói.
“Mọi người đều lo xa quá. Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ ?” Liên Thủ Tín nghe Trương thị và bọn nhỏ nói vậy, liền nói. “Ta không có chuyện gì, mới vừa rồi, ta chỉ hù dọa bà ấy thôi.’
“Thật sự?” Liên Mạn Nhi lập tức hỏi.
“Thật sự.” Liên Thủ Tín nặng nề mà gật đầu. Thật sự mới là lạ, lúc đó…hắn đúng là có một chút không thích hợp, nhưng bây giờ nghe vợ con hỏi thế, hắn chỉ có thể nói như vậy.
Liên Mạn Nhi âm thầm cười cười, nàng cũng không tin lúc ấy Liên Thủ Tín giả vờ. Có điều Liên Thủ Tín đã nói như vậy, nàng cũng liền nói theo.
“Cha, lần này cha thật sự quá thông minh.” Liên Mạn Nhi khen, giọng nói có chút khoa trương.
“Phải… phải không?” Liên Thủ Tín có chút chột dạ.
“Phải, quá đúng rồi.” Liên Mạn Nhi lập tức nói. “Cha, cha xem, mỗi lần gặp chuyện gì, nếu bà nội không có đạo lí, còn muốn cứng rắn buộc ta làm chuyện gì, không phải bà nội luôn lấy những lời này ra bắt ép cha sao ? sau đó, mỗi lần cha đều không có biện pháp cãi lại. Lần đó, Tam bá bị buộc đến mức muốn phát điên, bà nội liền yên tĩnh mấy ngày. Sau này, nếu lại gặp chuyện như vậy, cha, cha hãy làm giống như hôm nay, cứ giả điên, bà nội sẽ không có biện pháp ép buộc cha.”
Nếu Liên Thủ Tín không thể đối kháng chính diện cùng Chu thị, như vậy chiêu giả điên này, có thể xem là thượng sách.
“Ta thấy cách này rất hay.” Trương thị bị lời nói của Liên Mạn Nhi dẫn dắt, “Cha bọn nhỏ, chàng xem, bà ấy không có cách nào đối phó với Nhị bá…”
“Nhị bá chơi xấu lắm.” Tiểu Thất tiếp lời của Trương thị.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang đều thấp giọng nở nụ cười.
“Đúng, cứ quyết định như vậy đi.” Trương thị cũng cười, lại nói, ” Mặc kệ bà ấy nói cái gì, Nhị bá đều nghe tai này ra tai kia, chưa bao giờ để trong lòng. Bà ấy thích nói gì thì nói, còn hắn thích làm gì thì vẫn làm đó. Chàng xem người ta, sống có bao nhiêu tự tại, thân thể cũng tốt. Cha bọn nhỏ, chàng cũng phải học hỏi người ta đi. Không vì cái gì khác, chỉ vì tốt cho thân thể của mình, đừng nghẹn khuất đến bệnh…. Tam bá nhìn tốt lắm, ta thấy, tinh thần tốt hơn nhiều so với trước kia. Chỉ sợ hắn bị bệnh gì, thì đó chính là chuyện cả đời. Cha bọn nhỏ, chàng đừng làm như Tam bá.”
“Không thể.” Liên Thủ Tín nói, nghe Trương thị và mấy đứa nhỏ nói như thế, hắn bắt đầu thật tình suy nghĩ đến biện pháp giả điên này.
“Nếu không, về sau bà nội bọn nhỏ còn như vậy, trước hết cứ để cho bà ấy Ϧóþ ૮ɦếƭ ta?” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, không biết tại sao lại mở miệng, toát ra một câu như vậy.
Liên Mạn Nhi rất vui mừng.
“Cha, nếu cha thật sự có thể làm như vậy, về sau khẳng định bà nội sẽ không khi dễ nhà chúng ta nữa.” Liên Mạn Nhi nói. Chỉ cần Liên Thủ Tín không chịu Chu thị áp chế, Chu thị sẽ lo lắng, không dám tiếp tục đến khi dễ Trương thị và các nàng.
“Kia…lỡ bà nội thật sự dùng sức Ϧóþ cổ cha, vậy thì phải làm thế nào a?” Dù sao tuổi của Tiểu Thất vẫn còn nhỏ, chưa biết thật giả, nên lo lắng hỏi.
Liên Thủ Tín quay mặt, lau nước mắt, đây đúng là tiểu nhi tử hắn yêu thương nhất a.
“Tiểu Thất, muốn mua gì, cứ trừ vào tiền công của cha, thích mua cái gì thì mua cái đó!” Liên Thủ Tín vô cùng cảm động, rất rộng rãi nói.
“Cha, nếu bà nội Ϧóþ cổ cha, con nhất định sẽ đi cứu cha.” Tiểu Thất lập tức nói.
Mọi người lại được một trận cười lớn.
“Đừng cho là nói đùa, không có biện pháp, đây cũng là một biện pháp.” Cuối cùng Trương thị nói.
“Ừ.” Liên Thủ Tín trịnh trọng gật đầu, dù sao hắn cũng phải sống sót, cũng không thể để cho vợ con bị khinh bỉ giống hắn. Lần sau, nếu Chu thị lại bức bách hắn, hắn sẽ thử dùng biện pháp này.
Người một nhà cười cười nói nói, gói xong bánh, lại dùng dầu chiên, xong, mang lên bàn.
“… Đưa sang cho chính phòng một ít không?” Trước khi động đũa, Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Buổi tối chính phòng ăn gì?”
“Cũng là bánh rau hẹ, cũng có thịt.” Tiểu Thất nói.
“Vậy thôi. Đều ăn giống nhau, còn đưa gì.” Liên Thủ Tín nói.
Nếu như nhà bọn họ ăn ngon hơn so với Liên lão gia tử, thì đương nhiên phải đưa qua một ít. Hai nhà đều ăn giống nhau, vốn không có gì khác biệt.
“Ừ.” Trương thị đáp một tiếng, gọi bọn nhỏ ra ăn cơm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc