Chương 289: Rút củi dưới đáy nồi (*)
Edit: Ntsubasa
Beta: Ly Ly
(*)rút củi dưới đáy nồi: giải quyết tận gốc.
Triệu Tú Nga ở bên cạnh mím môi, cười đến mức thân mình run lên. Hà thị lại nhếch môi, vẻ mặt hăng hái bừng bừng nhìn.
Liên Mạn Nhi phủ trán, “Hiếu đạo – ân sinh dưỡng nặng hơn trời – tất cả mọi thứ của ngươi đều do ta ban cho — ta nói gì là gì, ngươi dám nói chữ không, chính là ngỗ nghịch bất hiếu, chính là không có lương tâm.” Đây chính là câu thần chú chuyên dụng của Chu thị, dùng với Liên Thủ Tín, chính là trăm phát trăm trúng.
Liên Thủ Tín bị Chu thị quở trách, cảm giác hổ thẹn mãnh liệt, khiến cho hắn một câu cũng không nói nên lời, tim của hắn cũng bị lời nói Chu thị xé rách. Chu thị là mẹ hắn, từ nhỏ đã truyền bá quan niệm này cho hắn, để cho hắn không cách nào phản kháng Chu thị.
Hắn tự nhận, bản thân mình đối xử với cha mẹ cũng không kém, nhưng như trước luôn luôn bị Chu thị châm biếm và nhục nhã như vậy. Mười dặm tám thôn xung quanh đây, thật sự cũng có người ngỗ nghịch bất hiếu, cũng có lạnh lùng với cha mẹ, nhưng không có người nào gặp phải hoàn cảnh như hắn? Có đôi khi, hắn cũng sẽ thấp giọng hỏi chính mình, tại sao mẹ người khác lại không nói về ân dưỡng dục mỗi ngày, lấy đó làm lợi thế để áp chế con mình? Tại sao mẹ người khác không đòi tiền sửa của con mình?
Hắn không rõ nguyên nhân vì sao, cho nên luôn muốn làm tốt hơn nữa, để cho Liên lão gia tử và Chu thị vừa lòng. Nhưng mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, thì hắn vẫn luôn luôn bị mẹ của mình nhục nhã. Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, lại ngoan ngoãn nghe lời thêm chút nữa, nhưng sự ngoan ngoãn nghe lời này lại không có điểm dừng cuối cùng.
Nữ nhi của hắn bị bán, đã mất nửa cái mạng, con trai chưa kịp sinh ra, đã ૮ɦếƭ từ trong bụng mẹ, cuộc sống của hắn ở Liên gia chưa từng thấy ánh mặt trời, Trương thị cùng hắn đồng cam cộng khổ, đánh nhau một vòng ở quỷ môn.
Những thứ này hắn đều kiên cường nuốt xuống, còn cố hết sức làm cho vợ con của mình cũng quên đi những thứ này. Nhưng mẹ ruột của hắn lại không có nửa phần nhận thấy nỗi thống khổ của hắn, đối với vợ con của hắn, vẫn như cũ, không thuận theo thì sẽ không buông tha.
Hắn phải làm sao thì mới có thể khiến cho mẹ của hắn vừa lòng?
Liên Thủ Tín có chút mờ mịt nhìn Chu thị, để cho Chu thị vừa lòng, có thể dừng lại trận nhục nhã này, là có thể thành toàn hiếu đạo của hắn đối Chu thị. Mà muốn cho Chu thị vừa lòng, thì phải dâng vợ con của mình lên.
Ha ha. Vợ của mình là con dâu của Chu thị, con của mình là cháu nội của Chu thị. Làm sao Chu thị có thể đối với bọn họ không tốt ? Cho dù không tốt, thì cũng chỉ là ngoài mặt, là vì vợ con của hắn không tốt phải không? Để cho Chu thị xả giận, vợ con của hắn cũng sẽ không bị mất mạng phải không?
Ở dưới tình huống tự hiểu ra, Liên Thủ Tín ha hả cười ra tiếng.
Mặc dù Trương thị, Liên Mạn Nhi đứng sau lưng Liên Thủ Tín, nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không thích hợp.
“Cha, cha làm sao vậy ?”
“Cha bọn nhỏ, chàng sao vậy ?”
Tiếng kêu của Trương thị và bọn nhỏ kéo thần chí của Liên Thủ Tín trở lại. Liên Thủ Tín tùy ý để cho Chu thị tiếp tục mắng chửi, đánh hắn, nghiêng đầu nhìn, liền thấy ánh mắt thân thiết của Trương thị và bốn đứa nhỏ.
“Mẹ, bộ dáng của cha con có gì đó không thích hợp.” Trong lòng Liên Mạn Nhi hơi động, nàng nghe thấy tiếng cười mới vừa rồi của Liên Thủ Tín, tiếng cười kia thật thê lương. Cũng thật —— quỷ dị.” Mẹ, mẹ còn nhớ rõ tam bá không, lần trước nói muốn ở riêng. Tam bá thiếu chút nữa đã dập đầu ૮ɦếƭ kia.”
“A?” Trương thị nhất thời bị dọa, tay chân lạnh lẽo.
Lời nói của Liên Mạn Nhi….Chu thị cũng nghe thấy được. Tiếng mắng của bà cũng dừng lại.
Chu thị trừng con ngươi, ngó chừng đánh giá Liên Thủ Tín, bà cũng không phát giác ra Liên Thủ Tín có bất kì dấu hiệu nổi điên gì, lập tức nghĩ đến Liên Mạn Nhi có rất nhiều mưu ma chước qủy, liền cho rằng đây là quỷ kế của Liên Mạn Nhi.
“Lão Tứ, ngươi rất có tiền đồ a, ngươi còn dám giả điên làm ta sợ. Ngươi đừng có làm ta sợ, ngươi dứt khoát Ϧóþ ૮ɦếƭ ta…”
“Mẹ, người mắng cũng mệt mỏi. Đừng mắng nữa. Mẹ muốn gì thì mẹ cứ nói thẳng đi. ” Liên Thủ Tín nói, thanh âm có chút không giống với bình thường.
Phản ứng của Liên Thủ Tín bình tĩnh như thế, khiến cho Chu thị lấy làm kinh hãi. Có điều bà rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần. Liên Thủ Tín cũng chỉ là thay đổi phương thức khuất phục bà mà thôi, không có gì kinh ngạc.
“Hỏi ta muốn gì? Ta sinh ngươi, nuôi dưỡng ngươi, ta muốn cái rắm?” Chu thị trung khí mười phần nói, “Việc này ta phải hỏi ngươi, Mạn Nhi hắt nước vào người cô nó, đây là đứa nhỏ kiểu gì, ngươi cứ dung túng nó như vậy ? Vợ ngươi chỉ đứng bên cạnh nhìn, chủ ý xấu xa này hơn phân nửa chính là của nàng ta. Ngươi nói, nên làm thế nào?… Trước tiên, bảo Mạn Nhi nhận lỗi với cô của nó đi!”
Liên Thủ Tín quay đầu, nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không rên một tiếng, một đôi mắt to, đen nhánh nhìn lại Liên Thủ Tín.
“Ngươi còn là một nam nhân sao? Một đứa nhỏ trong nhà, ngươi cũng không quản được! Tại sao ta lại sinh ra cái đồ vô dụng như ngươi…” Chu thị mắng.
Trong lòng Liên Mạn Nhi hơi động, hiếu đạo đã xâm nhập vào cốt tủy của Liên Thủ Tín, cho dù là thị phi trắng đen đã rõ ràng trước mắt, nhưng muốn hắn giáp mặt với Chu thị để đòi lại công đạo, nhiệm vụ này cơ hồ là không có khả năng. Mà Chu thị lại càng tiến thêm một bước, dùng tới phép khích tướng.
“Muốn cháu xin lỗi, được, việc này có thể thương lượng.” Liên Mạn Nhi từ sau lưng Trương thị bước ra, “Là cô hắt nước vào tỷ tỷ của cháu trước, bảo cô xin lỗi tỷ tỷ của cháu trước đi, rồi cháu sẽ xin lỗi cô.”
“Ai hắt nước vào người nó, là nó ngồi không đúng chỗ.” Liên Tú Nhi già mồm át lẽ phải nói, “Cản trở ta hắt nước.”
“Vậy cô bị hắt trúng, cũng là vì cô đứng không đúng chỗ, cản trở cháu hắt nước.” Liên Mạn Nhi lập tức phản kích trở về.
“Ngươi…” Liên Tú Nhi mím miệng, có Chu thị và Liên Thủ Tín ở đây, thế mà Liên Mạn Nhi còn dám tranh luận với nàng, thật sự là tức ૮ɦếƭ nàng.”Tứ ca, huynh không quản Mạn Nhi?”
“Các ngươi đừng thấy cha ta là người thành thật thì muốn khi dễ.” Liên Mạn Nhi cả giận nói, “Chuyện này rõ ràng rất đơn giản, cô khi dễ tỷ tỷ của ta trước, hắt nước vào người tỷ tỷ của ta. Mẹ ta hỏi nàng, nàng không biết lỗi, còn tranh cãi với mẹ ta. Ta đây cũng hắt nước vào người nàng. Chuyện này đi đến đâu, cũng là chúng ta có lí.”
“Bà nội, nội sinh ra và nuôi dưỡng cha cháu, nhưng lí lẽ cũng không phải do nội sinh ra. Cháu đi đến đâu cũng nói đến đạo lí. Ai quy định, bà sinh dưỡng cha cháu thì lí lẽ cũng là con của nội, mặc cho nội muốn vo tròn vo méo gì cũng được?”
Triệu Tú Nga xì một tiếng, ở bên cạnh bật cười, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của mọi người.
“Nếu chuyện này vẫn không giải quyết được, thì chúng ta cũng đừng ở trong viện này nữa, để cháu đi ra cửa, mượn cái loa lớn, gọi mọi người trong thôn lại đây, để cho mọi người nói câu công bằng.”
” Bà nội cứ nhắm vào chỗ yếu của cha cháu, còn nhìn cha cháu không vừa mắt. Cháu khuyên người đừng kêu cha cháu Ϧóþ ૮ɦếƭ người, nội cũng biết là cha cháu không dám. Cha cháu không dám nhưng bà nội dám, đừng nói người không có cái nhẫn tâm kia, người đã từng có rồi. Bây giờ, nội lập tức Ϧóþ ૮ɦếƭ cha cháu đi, vậy là xong hết mọi chuyện. Nội được giải hận, cha cháu đem mạng mình trả lại cho nội, vậy thì cha cháu sẽ không còn thiếu nợ gì nội nữa. Cũng đỡ cho cha cháu bị nội bức đến mức phải nổi điên, phải chịu những tội vụn vặt.”
“Thiếu một mạng nhưng vẫn còn một mạng, bà nội cũng đừng quên, các người còn thiếu nợ chúng ta một mạng người đó.” Liên Mạn Nhi nói dứt lời, kéo Trương thị, “Mẹ, chúng ta về phòng nấu cơm đi. Đóng cửa lại, đỡ phải nhìn thấy cảnh bà nội Ϧóþ ૮ɦếƭ cha con, con nhìn không đành lòng a.”
Chu thị ở nhà hoành hành không lo lắng là cái gì, không phải là vì bà sinh dưỡng mấy con trai sao? Không phải bà luôn nói, con của bà thiếu nợ của bà sao? Không phải luôn nói, các con của bà muốn bà ૮ɦếƭ sao? Vậy thì để cho bà lấy mạng của con mình để trả nợ, xem thử bà còn có thể diễn xướng cái gì.
Cái này gọi là rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc).
“Ai u, ông trời của ta ơi, ta thật không muốn sống nữa, bị nha đầu ૮ɦếƭ bầm này quở trách, ta không còn mặt mũi gì nữa a, ông trời của ta ơi…” Chu thị nghe Liên Mạn Nhi nói xong, đầu tiên là trố mắt một lúc lâu, tiếp theo liền thẹn quá thành giận, vỗ tay đánh chưởng, bắt đầu tìm cái ૮ɦếƭ.
“Bà nội, người đừng như vậy. Những lời Mạn Nhi nói cũng không phải là thật, người lớn mới là những người có đạo lí, nội chấp nhặt với một tiểu nha đầu không biết phân rõ phải trái làm gì?” Triệu Tú Nga ở bên cạnh khuyên bảo Chu thị, nhưng lời khuyên bảo này, nghe như thế nào cũng không có ý tốt.
“Lại có chuyện gì nữa?” Trong viện đang la hét ầm ĩ náo nhiệt, Liên lão gia tử mang cuốc sắt đã trở lại.”Đây là lúc nào, còn không nấu cơm, ở trong sân gọi hồn à?”
Liên lão gia tử mệt nhọc một ngày, trở về liền thấy một màn này, hiển nhiên cũng không có tâm tình tốt gì.
“Là Mạn Nhi hắt nước lên người con, còn quở trách bà nội nàng.” Liên Tú Nhi thấy gặp Liên lão gia tử đã trở lại, ác nhân cáo trạng trước.
Toàn thân Liên Tú Nhi ướt sũng, tóc tai Chu thị tán loạn, đôi mắt phiếm hồng. Nhìn cảnh này, người không biết đầu đuôi sự tình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ thiên về một bên.
Liên Mạn Nhi đang ở trong phòng, giúp đỡ Liên Chi Nhi thay quần áo, nàng nghe thấy giọng nói của Liên lão gia tử ở bên ngoài, liền lập tức mang theo quần áo mà Liên Chi Nhi vừa mới thay ra, đi ra ngoài.
“Ông nội, ông nhìn xem, đây là quần áo của tỷ tỷ cháu vừa mới mặc. Tỷ của cháu an vị ngồi ở cửa này lặt rau hẹ, cô liền hắt nước bẩn lên người tỷ tỷ cháu. Ông nội nhìn vết nước này xem, rõ ràng là cô cố ý hắt nước bẩn lên người tỷ cháu.” Liên Mạn Nhi nói xong, xoay người đi vào phòng.
Từ vết nước trên mặt đất có thể nhìn ra quỹ đạo khi Liên Tú Nhi hắt nước, quần áo của Liên Chi Nhi là chứng cứ rõ ràng nhất. Liên lão gia tử nhìn thoáng qua, liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ, đều về phòng nấu cơm đi.” Liên lão gia tử tức giận vứt cuốc sắt sang một bên, trực tức đi vào phòng. “Không có được một ngày yên tĩnh, ngươi quản cái nhà này như thế à?”
Câu nói cuối cùng, chính là khiển trách Chu thị.
Mọi người ra ruộng làm việc đã trở lại, cơm chiều còn chưa nấu. Liên lão gia tử thật sự nổi giận, Chu thị cũng sợ hãi.
“ngươi nói không ai nghe, ngươi có thể trách ta.” Chu thị lầm bầm trong miệng, nhưng vẫn lôi kéo Liên Tú Nhi, gọi Hà thị và Triệu Tú Nga vào nhà nấu cơm.
……
Gian ngoài chính phòng, Chu thị một bên nấu cơm, một bên miệng nhắc không ngừng.
“Tiểu nha đầu ૮ɦếƭ bầm, tim sói a, nàng thực ngoan tâm, độc ác a…”
Phía đông chính phòng, Liên lão gia tử từ miệng Liên Tú Nhi, đã biết được đầu đuôi sự việc.
“Chi Nhi không phải cháu gái ngươi? Tại sao ngươi lại hắt nước rửa rau hẹ lên người nó?”
“Con cũng không phải cố ý. Mạn Nhi còn hắt lại con.” Liên Tú Nhi thấp giọng nói.
“Ngươi còn dám nói, ngươi đây không phải là cố ý, thì như thế nào mới là cố ý. Ngươi có thể hắt người ta, sao người ta lại không dám hắt ngươi? Xem ra mẹ ngươi chiều ngươi đến hư hỏng rồi! Nếu ngươi lại tiếp tục gây chuyện, thì mỗi ngày theo ta ra ruộng làm việc đi.”
Liên Tú Nhi bị dọa, rụt cổ lại.
Liên lão gia tử răn dạy Liên Tú Nhi một bữa, liền bảo nàng đi ra ngoài giúp Chu thị nấu cơm.
“Người một nhà, lại không chừa cho nhau chút mặt mũi nào, ngày ngày phải gà bay chó sủa, không có được một ngày yên bình.” Trong phòng chỉ còn lại một mình Liên lão gia tử, hắn lại xoạch xoạch hút thuốc lá rời, ánh mắt nhìn phía tây sương phòng, thở dài thật dài, “Từng bước từng bước cũng đều không hiểu chuyện, không để cho người, ai…”
Trong Tây sương phòng, Liên Mạn Nhi đã xào xong nhân thịt, Liên Chi Nhi dọn xong mặt bàn.
“Cha, mau tới cán vỏ bánh.” Liên Mạn Nhi gọi Liên Thủ Tín đang đứng ở cửa.