Chương 226: Bánh lập xuân
Liên Thủ Nghĩa nhìn Triệu Văn Tài đỏ mặt, không chỉ không bỏ qua như vậy, lại còn tiến thêm một bước bỏ đá xuống giếng.
“Không có cô nương của Triệu gia các ngươi, Nhị Lang chúng ta vẫn lấy được hoa cúc khuê nữ. Triệu Tú Nga các ngươi rời Nhị Lang chúng ta, vậy thì như gái già ngoài chợ. Chúng ta lan truyền ra bên ngoài chuyện nàng làm ở nhà chúng ta hai ngày này, đánh chồng, mắng mẹ chồng, động một tý là ăn mặc lẳng lơ, bỏ chồng mình, chạy ra bên ngoài. Nàng còn muốn tìm nhà chồng khác, xem ai dám muốn nàng!” Liên Thủ Nghĩa nói chuyện, đắc ý quơ quơ chân, “Cũng là Liên gia chúng ta phúc hậu, hôm nay mới có thể để cho các ngươi vào cửa này.”
Màu khuôn mặt Triệu Văn Tài đã trở thành màu gan heo, Triệu Tú Nga, Ngô thị – mẹ Triệu Tú Nga cùng chị dâu Triệu Tú Nga cũng đều đỏ mặt lên.
“Thân gia a, không thể nói như vậy a. Đây là khi dễ người a, không để cho chúng ta đường sống. Tú Nga chúng ta tốt xấu gì cũng làm con dâu nhà các ngươi vài ngày, gọi các ngươi là ông, bà, cha, mẹ vài ngày, các ngươi không thể làm chuyện như thế a.” Mẹ Triệu Văn Tài liền khóc lên.
“Cha, mẹ, chúng ta đi. Con thà rằng đi ra ngoài tự mình đập đầu ૮ɦếƭ, con cũng không chịu được uất ức này.” Triệu Tú Nga đột nhiên đứng lên nói, lại chỉ vào Liên Thủ Nghĩa, “Các ngươi có mặt nói ta, trước tiên còn không xem các ngươi là dạng gì. Các ngươi không tốt đẹp gì, cho là Triệu gia chúng ta dễ chọc sao, ta…”
Triệu Văn Tài vội vàng ho khan, cho vợ và con dâu hai cái nháy mắt. Nếu như đúng lúc này mặc cho Triệu Tú Nga ầm ĩ lên, phất tay áo rời khỏi, như vậy sự nhẫn nhịn lúc trước của hắn, chẳng phải đều uổng phí rồi.
Chị dâu Triệu Tú Nga liền vội vàng lôi kéo Triệu Tú Nga ngồi xuống, không cho nàng nói tiếp.
“Nha đầu Tú Nga kia, trẻ tuổi. Tính tình thẳng thắn, thân gia ngươi đại nhân có đại lượng (người lớn thì rộng lượng), đừng tìm nàng so đo. Một lát lại để cho nàng dập đầu nhận lỗi với ngươi.” Triệu Văn Tài nói.
Liên Thủ Nghĩa hắc hắc cười lạnh.
“Trông thấy không. Con gái nhà các ngươi cứ như vậy, ai cũng dám mắng, còn kém lấy tay vung vào mặt chúng ta. Chúng ta còn dám muốn nàng? Lão Triệu. Ta định suy nghĩ cẩn thận, các ngươi làm gì chịu cho đồ cưới. Hắc hắc. Hiện tại, dù các ngươi giơ tòa núi vàng ra, chúng ta cũng không dám cần người con dâu như vậy.”
Triệu Văn Tài chỉ có thể cùng cười, lại vụng trộm trừng mắt nhìn Triệu Tú Nga. Trong những người Liên gia, Liên lão gia tử phân rõ phải trái, nói chuyện nể tình nể nghĩa, nhưng mà Liên Thủ Nghĩa lại không nói những cái này. Vừa rồi Triệu Tú Nga phát giận, lại bị nắm được nhược điểm. Trong lời Liên Thủ Nghĩa nói mơ hồ để lộ ra. Ý muốn hung hăng bắt chẹt bọn họ một phen.
“Người trẻ tuổi, cũng có lúc nóng nảy. Còn không phải là từ từ mà dạy dỗ ư, hôm nay, chúng ta sẽ để nha đầu Tú Nga kia lại đây, thân gia, các ngươi cứ dựa vào quy củ nhà các ngươi, dạy thế nào thì dạy, chúng ta mặc kệ.” Triệu Văn Tài nói.
Ngô thị – mẹ Triệu Tú Nga có chút sốt ruột, nháy mắt cho Triệu Văn Tài, ý là sao ngươi có thể nói như vậy. Làm sao có thể không quản con gái a.
Triệu Văn Tài vừa lau mồ hôi, vừa cũng nháy mắt cho Ngô thị: không nói như vậy, sẽ rủi ro, rủi ro rất lớn.
Liên Thủ Nghĩa nhìn xem mấy người Triệu gia mắt đi mày lại. Nhếch miệng, còn muốn nói nữa cái gì, thì bị Liên lão gia tử dùng ánh mắt ngăn lại.
“Cứ như vậy, lời ta vừa nói, các ngươi đều không có gì ý kiến a.” Liên lão gia tử nói.
“Không có ý kiến, chúng ta có thể có ý kiến gì, đại thúc người nói thế nào, ta liền đồng ý như thế.” Triệu Văn Tài vội nói.
“Cha nó, lúc chúng ta đến đây đã nói thế nào?” Ngô thị – mẹ Triệu Tú Nga nhịn không được, đối với Triệu Văn Tài nói.
Triệu Văn Tài quay đầu nhìn nhìn, mẹ Triệu Tú Nga hai vành mắt đều phiếm hồng, chờ mong nhìn hắn.
“… Là, là như vậy.” Triệu Văn Tài ho hai tiếng, lại mở miệng nói, “Kỳ thật a, chúng ta có ý định này, còn chưa kịp nói với các ngươi. Nguyên nhân muốn Tú Nga bọn họ ở trên thị trấn, là vì đồ cưới của Tú Nga, chúng ta muốn một lần nữa cho thêm chút ít tiền, để cho hai người Nhị Lang cùng Tú Nga mở cửa hàng trên thị trấn, tiền kiếm được, cũng đủ cho vợ chồng son bọn họ tiêu dùng rồi, so với Nhị Lang trồng trọt khuân vác tốt hơn đúng không? Đây là do chúng ta đau lòng con gái, và chút tấm lòng với cô gia.”
Ánh mắt Liên Thủ Nghĩa liền sáng lên một cái, ngồi thẳng người một chút, nhìn Triệu Văn Tài.
“Lúc trước khi chúng ta đưa sính lễ, các ngươi cũng đã nói rồi, là cho mang nó đến đấy. Đến bây giờ, chúng ta cũng không nhìn thấy tiền này ở đâu. Tú Nga gả vào nhà của chúng ta, theo nguyên tắc đồ cưới của nàng cũng là của nhà chúng ta. Chỉ cần hai món tiền này thôi, thì mở cái cửa hàng, cũng đã có dư. Hiện giờ các ngươi nói cho thêm tiền, có ai thấy tiền ở đâu a, đây không phải nói cho sướng miệng sao? Đến lúc đó, Triệu gia các ngươi, lại có chỗ khoe khoang rồi, cứ như là Nhị lang nhà chúng ta là phải dựa vào các ngươi vậy. Lão Triệu, ngươi cũng đừng tính toán chơi đùa ta.”
“Thân gia ngươi có hoả nhãn kim tinh (tinh mắt), ta nào dám đùa giỡn gì với ngươi.” Trong lòng Triệu Văn Tài rất nghẹn khuất, trên mặt còn phải cùng cười. Nếu như không phải vì chuyện của Triệu Tú Nga, hắn có việc cầu người, cũng không thể bị Liên Thủ Nghĩa áp bức khắp nơi như thế này.
Cuối cùng, Liên Thủ Nghĩa và Triệu Văn Tài trao đổi một ánh mắt, liền kiếm cớ cùng đi ra ngoài, không biết nói thầm cái gì, lúc trở lại, Liên Thủ Nghĩa liền đổi ý.
“Cha, nếu không, trong lúc phòng ở trên thị trấn chưa tìm được người mua, cứ để cho Nhị Lang và Tú Nga ở thêm vài ngày.” Liên Thủ Nghĩa cùng Liên lão gia tử bàn bạc, “Chỗ của con thì thật sự không ở được, cũng không thể lại để cho hai vợ chồng son bọn nó ở cùng phòng với mấy đứa nhỏ mới lớn là Tam Lang được.”
Điều Liên Thủ Nghĩa nói xác thực là vấn đề, đây cũng là nguyên nhân vì sao, lúc trước Liên lão gia tử có thể đồng ý cho Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga ở thị trấn. Một phòng ở mới, không chỉ cần tiền, còn cần thời gian để làm. Phòng ở mua bên đó, không phải nói bán, là lập tức bán được.
Nhưng mà, nếu như đồng ý với Liên Thủ Nghĩa, thì chuyện này dường như lại quay về bộ dáng lúc trước rồi. Liên lão gia tử mềm lòng, nhưng cũng không hồ đồ.
“Cha đã nghĩ kỹ, để Kế Tổ và vợ hắn quay lại gian phòng phía tây ở đi. Lại để cho Tam Lang, Tứ Lang, chuyển lên phòng trên ở cùng cha. Nhị Lang và vợ Nhị Lang, trước tiên ở cùng vợ chồng hai đứa ở sương phòng phía đông. Bán được phòng ở kia rồi sẽ xây cho bọn họ phòng mới.” Liên lão gia tử nói.
Có lẽ có chút khó tin, nhưng mà ở hộ gia đình nông dân chính là như vậy, một giường lớn, già trẻ có thể đồng thời ở, thậm chí mấy đôi vợ chồng cùng thế hệ, vẫn sinh con dưỡng cái như thường. Đương nhiên, đến buổi tối, giữa mấy đôi vợ chồng sẽ bị ngăn cách, hình thành không gian tương đối độc lập, hoặc chỉ dùng tấm ván hay gì đó tương tự bình phong, hoặc là bỏ rèm từ trần nhà xuống.
Đương nhiên Triệu Tú Nga không muốn, nhưng mà Liên lão gia tử nói như vậy rồi, liền tỏ ý không thể sửa đổi. Cuối cùng người Triệu gia dồn ép Triệu Tú Nga, Triệu Tú Nga không có biện pháp, chỉ phải tiếp nhận.
Dường như vì tránh cho đêm dài lắm mộng, lúc này Liên lão gia tử lập tức sắp xếp người lên thị trấn, đi chuyển đồ cưới của Triệu Tú Nga.
“Bỏ trống phòng ở trên thị trấn, cũng dễ bán.” Liên lão gia tử nói như thế đấy, “Nếu không, người ta còn tưởng rằng chúng ta không thành tâm bán phòng.”
Lúc Liên lão gia tử nói như vậy, còn vô tình cố ý nhìn Triệu Văn Tài cùng Liên Thủ Nghĩa.
Liên Mạn Nhi cảm thấy cách làm của Liên lão gia tử đối với chuyện này rất anh minh. Đương nhiên, mấy người nhà bọn họ đều bị Liên lão gia tử gọi đến, giúp đỡ khuân đồ.
Tưởng thị và Liên Kế Tổ cũng cùng đi lên phòng ở trên thị trấn, lúc trước bọn hắn chuyển trở về, còn có vài cái hòm, cái tủ không thường dùng vẫn để lại trong phòng chứa đồ nhà này, hiện tại bỏ trống căn nhà, đương nhiên phải lấy lại những đồ đó.
Cứ như vậy, Triệu Tú Nga chuyển vào sương phòng phía đông. Nàng cùng Nhị Lang, vợ chồng Liên Thủ Nghĩa kèm với Lục Lang, tất cả chiếm nửa cái giường.
“Hiện tại Nhị bá mẫu của con hẳn sẽ không phàn nàn, là không có con dâu bên cạnh hầu hạ nha.” Trương thị nhìn Hà thị vui tươi hớn hở khuân đồ, nhỏ giọng nói, trong giọng nói cũng không phải khẳng định như vậy.
“Ai biết được.” Liên Mạn Nhi nói khẽ. Vẻ mặt Triệu Tú Nga lại vẫn bình tĩnh như vậy. “Viện này về sau khẳng định sẽ náo nhiệt hơn so trước kia, đây là chắc chắn.”
Chuyện về sau, đúng như lời Liên Mạn Nhi nói.
Đảo mắt đã là lập xuân (立春: lìchūn: lập xuân), dân gian gọi là lập xuân (打春: dǎchūn: lập xuân). Mùa xuân đến rồi, vạn vật sắp sinh sôi, trong mắt hộ gia đình nông dân, là cái lễ lớn. Trong ngày hôm nay, Tam Thập Lý doanh tử có tập tục ăn bánh xuân, gọi là bánh lập xuân.
Nhà Liên Mạn Nhi đương nhiên cũng không ngoại lệ, sáng hôm nay, chờ lượt khách hàng cao điểm của cửa hàng điểm tâm qua đi, Liên Mạn Nhi liền xách rổ, mang theo tiểu Thất, lên thị trấn đi mua sắm.
Thịt heo nhiều thịt ít mỡ, mua hai cân, tỏi tươi non hai cân, đậu hũ mua hai cân. Hơn nữa trong nhà vẫn còn cà rốt, hành tây, đặc biệt giá đỗ xanh, nhân cuộn bánh xuân đã gần đủ rồi. Bởi vì trong nhà không có trứng gà, sau cùng Liên Mạn Nhi còn mua hai mươi trứng gà vỏ đỏ, rồi mới từ trên thị trấn trở về.
Tùy điều kiện sống của các gia đình, bánh lập xuân dùng mì gạo, hỗn hợp bột đậu, bột mì đều được. Cả nhà Liên Mạn Nhi vốn định dùng bột gạo, về sau ngẫm lại, khó có được ngày lành, dứt khoát dùng toàn bộ bột mì, cho mọi người ăn bữa ngon.
Bánh lập xuân, hay là bột mì nhào, bánh lăn mỏng ra, bên trong cuốn các loại nhân đã chuẩn bị trước, sau đó nhúng vào tương ăn.
Nhưng mà còn có cách tiện hơn là, chính là trải bánh ra rán làm bánh rán. Bánh rán phải mỏng hơn bánh nướng áp chảo, càng thích hợp cho việc cuộn nhân bánh ăn. Ở Tam thập lý doanh tử, tất cả các hộ đều dựa theo ý thích của mình, có bánh rán, có bánh nướng áp chảo giòn tan, có đơn giản hơn là rang một đĩa thức ăn, cũng không nhất định phải cuốn vào trong bánh mà ăn.
Liên Mạn Nhi liền đề nghị tráng bánh rán.
“Mẹ, ngày hôm qua con cùng tiểu Đàn tử nói bánh lập xuân, hắn nói cho con biết, trong miếu có sẵn chảo rán bánh rán, con nói với hắn con có thể mượn dùng hay không, hắn nói được.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Vậy thì tốt quá, Mạn Nhi, con đi xem, có thể mượn, thì chúng ta liền tráng bánh rán.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi liền đi tìm Nguyên Đàn, Nguyên Đàn sớm chuẩn bị xong chảo rán bánh, cầm sang cho nàng.
Cái chảo rán này là làm từ sắt, hình dáng tương tự như chảo điện mà Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy vào kiếp trước, hai tấm sắt thô dày, ranh giới hai mặt được nối với nhau bằng bản lề, cán cầm tương đối dài, cuối cùng chế tạo thành hình vòng cung, dễ dàng cầm thả. Sản phẩm bằng sắt thời đại này, đều rất nặng, cái chảo rán bánh rán này khoảng ba bốn cân, mặc dù không là gì đối với Liên Mạn Nhi, nhưng Nguyên Đàn vẫn ân cần mang sang cho nàng.
Trải bánh rán không cần nhào bột mì, mà là nhào mì vào nước, quấy đều cho nhuyễn. Lúc chảo rán được đưa đến, Trương thị đã chuẩn bị bột xong.
Gần đây bên khu nhà cũ luôn rất “náo nhiệt”, bữa bánh xuân này, cả nhà Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị ở cửa hàng ăn sớm.