“Sao lại là nàng?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc.
“Đêm giao thừa chẳng phải muốn ăn sủi cảo sao? Lúc làm bánh Tú Nga tẩu cùng lão cô tán gẫu, nói bánh nhân thịt Lý Gia có thêm đường trắng thì càng thơm.” Liên Diệp Nhi nhớ lại nói nói, “Lão cô liền nói bánh nhân thịt thêm đường chẳng phải thành bánh ngọt à, sao có thể ăn ngon được. Tú Nga tẩu nói ở nhà nàng làm sủi cảo, trong nhân thịt đều thêm đường trắng, đặc biệt ăn ngon. Lão cô bị Tú Nga tẩu thuyết phục, nói đáng tiếc trong nhà không có đường. Tú Nga tẩu liền nói năm ngoái nhà tỷ đến tiệm tạp hóa nhà nàng, một lần liền mua bốn cân đường. Tú Nga tẩu còn nói, tứ thúc tứ thẩm bọn hắn mua từng đấy đường, còn tưởng sẽ cho thượng phòng lúc đưa đồ cho ông bà nội kia.”
“Nguyên lai nàng biết rõ chuyện này, nàng còn không biết xấu hổ mà nói.” Liên Mạn Nhi cười lạnh, liền đem chuyện các nàng hảo tâm đến giúp việc mua bán cho tiệm tạp hóa Phú Đạt, kết quả phải mua bốn cân đường nói cho Liên Diệp Nhi. “Thật đúng là loại người gì cũng có, hảo tâm của chúng ta xem như cho không rồi. Sau đó nàng làm sao mà còn có mặt mũi bảo lão cô tìm chúng ta lấy đường?”
“Lão cô nghe nàng kể xong rất tức giận, nói muốn đi nói với bà nội. Tú Nga tẩu liền ngăn đón lão cô, nói nàng là thuận miệng mới đem việc này nói cho lão cô thôi, không biết nhà tỷ đã đưa đường trắng cho thượng phòng chưa. Còn nói nếu để cho bà nội biết sẽ náo loạn, nhà tỷ khẳng định sẽ ghét nàng lắm miệng, nàng lúc đó thật khó xử rồi. Cứ như vậy khích lệ lão cô, bảo lão cô tìm các ngươi muốn đường trắng, các ngươi khẳng định cho.” Liên Diệp Nhi nói ra.
“Sau đó, lão cô cầm chén tìm chúng ta muốn đường luôn?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ừ.” Liên Diệp Nhi gật đầu, “Mạn Nhi tỷ, sáng ngày hôm qua lão cô tới tìm nhà tỷ muốn xì-dầu đúng không, đó cũng bởi vì Tú Nga tẩu.”
“A, việc này mà cũng có liên quan đến nàng sao?” Liên Chi Nhi ở bên cạnh nhịn không được nói.
“Chuyện đó thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Bà nội bảo mọi người làm đồ ăn, Tú Nga tẩu nói rằng nàng biết nướng thịt heo cái gì đấy. Bà nội liền để cho nàng nướng. Nướng được một nửa, nàng nói đã dùng hết một chai xì-dầu. Nàng liền nói với lão cô, bảo lão cô đến nhà tỷ xin ít. Còn bảo lão cô nói là bà nội sai nàng đi. Nàng cùng lão cô đều lén lút nói, muội nghe được mỗi hai câu.” Liên Diệp Nhi một năm một mười nói.
“Diệp Nhi, muội thấy Tú Nga tẩu là dạng người gì?” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ liền hỏi Liên Diệp Nhi.
“Rất biết làm đồ ăn, mẹ muội nói là người nhanh nhẹn.” Liên Diệp Nhi nói đến đây, dừng lại một chút, “Muội thấy nàng bụng dạ không tốt lắm.”
“Là rất không tốt.” Liên Chi Nhi có tính ôn hoà hiền hậu còn nói vậy, xem ra là rất chán ghét Triệu Tú Nga.
“Còn không phải sao, lúc sáng không biết hai người có thấy không.” Liên Mạn Nhi liền đem chuyện Nữu Nữu muốn tiền mừng tuổi nói một lần. “Chúng ta không có tiền, ông bà nội chưa lúc nào cho tiền mừng tuổi. Chúng ta cũng không ai muốn. Vậy mà Nữu Nữu đột nhiên mở miệng đòi, ta thấy bà nội liền có chút không được tự nhiên. Đại tẩu sợ bà nội ngờ vực vô căn cứ là nàng dạy Nữu Nữu nói mới vội vàng giải thích.”
“Mạn Nhi, muội nói là Tú Nga tẩu cố ý dạy Nữu Nữu đòi tiền mừng tuổi?” Liên Chi Nhi hỏi.
“Ngoại trừ nàng thì không thể nghĩ ra được người khác.” Liên Mạn Nhi nói.
“Có lẽ chính là nàng, buổi sáng đại tẩu thu thập phòng, Tú Nga tẩu ôm Nữu Nữu đi ra ngoài chơi một hồi lâu.” Liên Diệp Nhi nói.
Hoạt động chúc tết thẳng đến trưa mới xem như nghỉ ngơi. Liên Thủ Tín, Trương thị mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất trở về. Ngũ Lang với tiểu Thất móc kẹo từ trong túi quần ra, đây là bọn hắn chúc tết cho trưởng bối nên được cho. Không đành lòng ăn mà cầm về chia cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi. Liên Mạn Nhi vui tươi hớn hở mà lấy ra cái hộp, đem kẹo đều cất lấy, giữ lại về sau mọi người ăn dần dần.
Người một nhà bắt đầu thổi lửa nấu cơm, chỉ nấu một nồi cơm. Đồ ăn đều có sẵn cả, hâm lại có thể ăn. Đồ ăn ở bữa cơm đoàn viên đều làm nhiều là để chuẩn bị cho mấy ngày tháng giêng bận rộn, không có thời gian làm đồ ăn.
Trong lúc ăn cơm chiều, Liên Mạn Nhi liền đem lời của Liên Diệp Nhi nói ra cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
“Gia phong nhà Lão Triệu thực có vấn đề.” Liên Thủ Tín lên tiếng, “Lúc đính hôn đáng lẽ nên hỏi thăm nhiều một chút.”
“Nhị bá cùng Nhị bá mẫu là nhìn trúng tiền của nhà mẹ đẻ người ta, đồ cưới nhiều, đâu còn chú ý cái khác.” Trương thị thở dài, “Phụ thân cũng biết được, nhưng lúc đó đang quan tâm chuyện của đại bá.”
“Khi đó cha nương ta cũng không muốn, còn không phải do nhị ca với nhị tẩu chọn trúng nhà bọn hắn, Nhị Lang cũng nguyện ý.” Liên Thủ Tín nói.
“Cưới vợ vẫn phải là lấy người tốt, trung thực, để bớt lo, không có thị phi.” Trương thị nói.
Ăn xong, Liên Thủ Tín cùng Trương thị lại đi chơi ở mấy hộ ngang hàng thường giao hảo. Sau khi trở về, người một nhà được gọi đến thượng phòng.
“Mùng ba chúng ta mời khách, ngày đó nhà lão Tứ các con đừng an bài chuyện khác.” Liên lão gia tử nói chuyện mời khách.
Liên Thủ Tín với Trương thị tự nhiên đáp ứng.
Hộ nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử mỗi nhà có tập tục mời khách vào tháng giêng. Đại đa số người ta đều chọn một ngày nào đó để mở tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu.
Nói xong chuyện mời khách, mọi người đều tản đi. Liên lão gia tử cũng ra cửa, ông muốn đến mấy nhà lão huynh đệ.
“Lão Tứ, con đừng vội đi.” Chu thị ngăn cản Liên Thủ Tín, lại khoát tay làm cho người khác ly khai, “Mấy đứa đi đi, ta có lời nói với lão Tứ.”
Liên Mạn Nhi không muốn cũng đành phải đi ra.
“Bà nội tìm cha là vì chuyện gì?” Mấy hài tử trong lòng nói thầm.
Liên Mạn Nhi cảm thấy hay là đứng ngoài cửa sổ nghe một chút thì tốt hơn, nên cùng với tiểu Thất vụng trộm chạy tới dưới bệ cửa sổ đông phòng, nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong.
“…Một tay ta tự dọn cứt đái mang ngươi nuôi lớn, ngươi ăn hết ba năm sữa của ta! Ngươi phải lúc nào cũng không thể quên điều đó, bằng không ngươi còn không bằng súc sinh. Ta cái gì cũng không hướng ngươi muốn, ngươi chỉ có một muội muội là Tú Nhi, ngươi cũng không phải không có tiền, ngươi cho vợ con ngươi đeo vàng đeo bạc, sao ngươi lại không lấy một chút mua cho muội muội ngươi một thứ gì?…Cũng không cần nhiều hơn, chỉ cần cái kim đinh hương giống Chi Nhi Mạn Nhi như vậy là được rồi, ngươi cũng mua cho Tú Nhi một đôi, ta liền cái gì cũng không thèm nghe ngươi nói nữa.”
“Bà nội lại nói cha mua kim đinh hương cho lão cô?” Tiểu Thất bởi vì giật mình mà phát ra thanh âm, vội vàng che miệng mình.
Liên Mạn Nhi giận đến mặt đỏ lên.
“Ai ở bên ngoài kia?” Chu thị nghe được tiếng của tiểu Thất liền hỏi.
“Ai đeo vàng đeo bạc rồi, không phải chỉ là mua một đôi kim Đinh Hương thôi sao? Cháu cùng tỷ của cháu đã lớn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên có, mà mua từ tiền chúng ta kiếm được. Đồ lão cô cháu đeo còn không phải so với chúng cháu tốt hơn à? Lúc nàng mặc cái gì mang cái gì, sao lại không mua cho cháu cùng tỷ cháu một cái giống vậy?” Liên Mạn Nhi nói xong những lời này, cũng không đợi Chu thị có phản ứng gì, lập tức kéo tiểu Thất trở về tây sương phòng.
Vào phòng, Liên Mạn Nhi cởi giày ngồi lên trên giường, cũng không nói chuyện.
“Mạn Nhi đây là thế nào vậy? Sao lại giận như thế?” Trương thị vừa rồi nghe được lời Liên Mạn Nhi nói ở bên ngoài, mơ hồ đoán ra là có chuyện gì.
“Bà nội lại bắt cha mua kim đinh hương cho lão cô.” Tiểu Thất đem lời nghe được từ Chu thị nói cho Trương thị nghe.
Trương thị sờ cây trâm trên đầu mình.
“Ta có lẽ không nên mua những vật này…” Trương thị thở dài. Nói là nói như thế, nhưng đây là do chính mình cần cù, cố gắng kiếm được tiền. Nàng có thể tiết kiệm đối với chính mình, nhưng lại nhịn không được muốn mua chút thứ tốt cho bọn nhỏ, nhất là Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi, các nàng từ trước tới giờ chưa có được những ngày tốt lành. Kim đinh hương này vẫn là đồ trang sức đầu tiên trong nhà mua cho hai cái hài tử.
“Sao lại không nên mua?” Liên Mạn Nhi nhịn không được mở miệng, “Chúng ta lại không làm tốn tiền của người khác.”
Hơn nữa chỉ là một đôi kim đinh hương nho nhỏ, toàn thân nàng với Liên Chi Nhi cũng không có đồ trang đồ trang sức nào khác nữa. Xiêm y đồ trang sức của Liên Tú Nhi khẳng định so với các nàng nhiều hơn rất nhiều, các nàng không hâm mộ, lại càng không ghen ghét. Nhưng người khác lại xem không nổi cái đinh hương nho nhỏ của các nàng!
“Ai, ngày đầu tiên năm mới, ngày hôm qua thật vất vả mới yên tĩnh được một ngày. Hôm nay yên tĩnh cả buổi, bây giờ lại…” Trương thị thở dài.
“Mẹ, đây không phải là chúng ta không muốn yên tĩnh.” Liên Mạn Nhi nói, “Suốt ngày thích vậy, đúng là không có chuyện thì thì không được.”
Liên Mạn Nhi nhớ lại kiếp trước của nàng có một câu danh ngôn: Dùng đấu tranh cầu đoàn kết thì đoàn kết tồn, dùng nhượng bộ cầu đoàn kết thì đoàn kết vong.
Lời lẽ chí lý a, Liên Mạn Nhi trong lòng dự định, ngày mai sẽ đem hai câu này ghi thành châm ngôn dán ở vị trí bắt mắt nhất trong phòng để cho người một nhà sáng sớm mỗi ngày liền đọc ba lượt, trước khi ngủ đọc ba lượt.
“Tỷ, cha còn chưa trở lại. Cha có đáp ứng hay không a. Đệ nghe thấy tiếng bà nội đang mắng rồi.” Tiểu Thất lấy tay chỉ chỉ.
“Cha con sợ là không chịu đựng nổi bà nội mắng như vậy.” Trương thị rất không lạc quan mà phỏng đoán.
“Hừ.” Liên Mạn Nhi nắm chặt nắm đấm, “Đợi lát nữa cha về, mọi người đều đừng nói chuyện, nghe theo lời con là được.”
… …
Một hồi lâu sau, tiếng mắng của Chu thị rốt cục ngừng lại, Liên Thủ Tín ỉu xìu trở về tây sương phòng.
Liên Mạn Nhi thấy sắc mặt của Liên Thủ Tín đã biết rõ hắn nhất định là bị chửi thảm rồi. Vừa rồi lời nàng phản bác Chu thị cũng có thể bị Chu thị ghi tạc lên trên người Liên Thủ Tín.
Trong lòng mọi người đều đồng tình Liên Thủ Tín, nhưng vì đã cùng Liên Mạn Nhi thương lượng tốt, ai cũng không mở miệng, gạt Liên Thủ Tín sang một bên.
Liên Thủ Tín thấy không có ai để ý đến hắn, liền đi đến bên cạnh giường, xuôi theo giường ngồi xuống.
“Một đôi kim Đinh Hương, ta, ta không thể kháng nổi, đáp ứng bà nội con rồi.” Liên Thủ Tín nói có chút ấp a ấp úng.
Vẫn không có ai phản ứng Liên Thủ Tín như trước.
“Mẹ đứa nhỏ à, Mạn Nhi, giờ là năm mới, ta không đáp ứng thì biết phải làm sao? Tú Nhi cũng rất ương bướng, đã vì chuyện này mà khóc. Nàng ở nhà cũng không lâu, chỉ có lúc này đây, lần sau sẽ không có nữa.” Liên Thủ Tín lại nói.
Vẫn không có người phản ứng Liên Thủ Tín, mọi người nên làm gì cứ làm gì.
“Mua kim đinh hương cho Tú Nhi không cần dùng tiền trong công, dùng tiền công của chính ta là được.” Liên Thủ Tín cuối cùng nói.
“Được a.” Liên Mạn Nhi đáp ứng, quay người lấy sổ sách đưa cho Liên Thủ Tín. “Cha, cha nhìn xem cha có bao nhiêu tiền?”
Liên Thủ Tín tiếp nhận sổ sách nhìn nhìn, hơn nửa ngày mới hiểu được một tí chút. Bình thường đều là mấy hài tử Liên Mạn Nhi quản tiền tính sổ sách, Liên Thủ Tín thấy các nàng được ra hình ra dạng rồi nên chính hắn cực ít khi xem sổ sách.
“Mạn Nhi, cha có thể chi bao nhiêu tiền?”
“Cha a, trong mục có hết cả, tiền công của cha đều đã xài hết rồi.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Vậy cha dự chi mấy tháng tiền công được không?”
“Cha, tiền công của cha đều dự chi đến sang năm rồi. Cửa hàng nhà ta mới thuê có một năm, sang năm cửa hàng của chúng ta không biết có còn hay không kia. Cứ tính như vậy thì cha còn thiếu tiền của chúng ta nữa.” Liên Mạn Nhi vươn tay hướng Liên Thủ Tín, “Cha, trước có thể trả hết tiền nợ không?”