Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga ở lại nhà cũ ăn cơm tối rồi quay trở lại thị trấn. Ngày mai là ba ngày lại mặt của Triệu Tú Nga, lễ lại mặt do Chu thị dựa theo lệ cũ chuẩn bị cho. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị lần này không cùng lên thị trấn, bởi vì đã sắp sang năm mới, trong nhà có nhiều việc phải làm, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đều bị Chu thị giao công việc.
Về phần đôi vợ chồng Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga, ý định sơ bộ của Liên lão gia tử và Chu thị là ban ngày để cho bọn hắn ở thôn, buổi tối lại trở về ở trong tòa nhà trên trấn. Ít nhất trước khi sang năm mới là sẽ làm như vậy.
Liên lão gia tử đã giống như người người khác, thuốc cũng không uống nữa, mỗi ngày trời chưa sáng đã bắt đầu vác lấy cái hốt phân đi ra ngoài nhặt phẩn. Lúc ở trong nhà không có việc gì cũng đi bộ trong sân. Những ngày này Liên lão gia tử thích đến vườn rau xanh ở phía nam đông sương phòng, dùng chân đi qua đi lại để đo đạc, đi vài bước lại dừng suy nghĩ một hồi.
“Ông nội là định làm gì vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín.
“Việc này với Nhị Lang có chút đột ngột.” Liên Thủ Tín không trực tiếp trả lời, “Không biết vợ hắn có đáp ứng không.”
“Ta xem có chút khó.” Trương thị một bên xếp chăn mền, cũng không ngẩng đầu, “Theo ta thấy, vợ Nhị Lang có vẻ không biết xuống đất làm việc, sợ là nàng không muốn ở trong thôn đâu.”
Liên Mạn Nhi nghe xong một hồi mới hiểu rõ.
Nguyên lai ý định của Liên lão gia tử là bán tòa nhà trên thị trấn đi, sau đông sương phòng dựng thêm hai gian phòng để cho đôi vợ chồng Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga trở về ở.
“Phòng ở trên thị trấn bán đi, lại xây thêm ba gian phòng để cho đôi vợ chồng Nhị Lang ở trước, sau đợi cho Tam Lang cưới vợ cũng vào ở.” Liên Thủ Tín thuật lại quy hoạch của Liên lão gia tử, “Tiền bán nhà còn có thể có dư, lại mua vài mẫu. Người làm lụng chăm chỉ vài năm, không có gì cần tiêu dùng nhiều còn có thể lại mua tiếp vài mẫu nữa. Thời gian sau cũng sẽ dần dần tốt lên thôi.”
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tiết kiệm ăn mặc.
“Lão gia tử đem ý tứ này lộ ra với Nhị Lang, Nhị Lang lại ấp úng không lên tiếng.” Liên Thủ Tín lại nói, “Lão gia tử nói, đây nhất định là vợ Nhị Lang đã sớm nói với Nhị Lang không muốn ở trong thôn. Hỏi Nhị Lang có ý định gì, Nhị Lang lại không nói. Lão gia tử liền nói từ từ rồi tính, thì Nhị Lang gật đầu.”
Triệu Tú Nga không phải cô gái nông thôn tay thô chân to như bình thường, Liên lão gia tử đã sớm nhìn ra. Nếu Liên Thủ Nhân có thể được cái danh quan, đem thân phận cả nhà đều nâng lên, lấy một mẹ tử như vậy cũng là phù hợp. Nhưng sau Liên lão gia tử buông tha cho ý định để cho Liên Thủ Nhân làm quan, cửa hôn nhân này liền có chút xấu hổ.
Nhưng việc hôn nhân đã định ra rồi, Nhị Lang lại ưu thích, hắn cũng phải thỏa hiệp thôi.
Ý định của Liên lão gia tử là nước ấm nấu ếch. Nữ nhân đã gả vào nhà chồng, mặc kệ trước kia nàng ở nhà mẹ đẻ như thế nào, qua một thời gian cũng dần phải dung nhập vào sinh hoạt của nhà chồng thôi. Cái gọi là lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu là vậy. Đợi Triệu Tú Nga và Nhị Lang ở cùng nhau thời gian dài, tốt nhất là mang thai hài tử nữa rồi thì đem bọn hắn gọi về ở, cũng thuận tiện chiếu cố.
“Cũng không ở riêng, hai đứa này ăn ở, làm việc biết thế nào xử lý, thời gian dài cũng là chuyện phải tính toán. Qua năm mới, đoán chừng lão gia tử phải cùng bọn họ chính thức bàn chuyện này thôi.” Cuối cùng Liên Thủ Tín nói.
Cưới vợ, thêm người nhập khẩu là đại hỷ sự, đồng thời cũng sẽ mang đến rất nhiều vấn đề. Bất quá đây là chuyện mọi người nhà Liên lão gia tử cần quan tâm.
Gần đến cửa ải cuối năm, cửa hàng còn phải mở vài ngày mới không tiếp tục kinh doanh. Sự tình trong nhà nhiều, người một nhà Liên Mạn Nhi so với thường ngày càng bận rộn.
Những ngày cuối năm phải tổng vệ sinh để chuẩn bị nghênh đón năm mới. Đầu tiên là quét dọn nhà cửa, trong phòng ngoài phòng, từng cái xó xỉnh đều phải quét sạch một lần, sau đó quần áo người một nhà, đệm chăn cũng phải tháo giặt.
Quần áo ngược lại không cần giặt nhiều, Trương thị sớm đã làm xong quần áo của một nhà lớn nhỏ, đến lễ mừng năm mới sẽ mặc.
Sau đó là tháo giặt đệm chăn, lần này là đại tháo giặt. Đem bông trong chăn, vỏ chăn, còn có ga phủ đều tháo hết ra, đệm giường cũng như vậy. Tất cả đem giặt trong nước nóng, ba mẹ con dùng hết buổi trưa thì đem đồ đạc cần giặt đều giặt sạch sẽ, rồi đi ra ngoài phơi nắng.
Hai ngày này ở thượng phòng, Chu thị cũng mang mấy cái con dâu, cháu dâu cùng các cháu gái tháo giặt đệm chăn, kết quả một cái sân đều phơi tràn đầy.
Triệu Tú Nga chưa tới, nói là bị bệnh. Đương nhiên cũng không quay trở lại dùng cơm.
Mùa đông bên ngoài nhiệt độ rất thấp, những ruột chăn, vỏ chăn phơi một hồi liền đông cứng hết, dưới mặt đất nước cũng không kịp nhỏ xuống mà liền kết thành băng. Chỉ có ánh nắng vào buổi trưa lúc mặt trời chiếu nhiều nhất, băng mới hóa thành nước, nước bốc hơi thành khí, mới có thể hong khô một ít.
Hai ngày này thời tiết tốt, nhiệt độ lên cao, cuối cùng cũng được tám chín phần khô.
Đây là đã hoàn thành trình tự giặt rửa phơi nắng. Sau đó tiến hành trình tự tiếp theo là giặt hồ.
Đầu tiên chuẩn bị một cái bồn bột hồ lớn, độ đặc của bột hồ vừa phải. Hồ quá nhiều hoặc quá ít bôi lên vải sẽ rất khó coi. Chuẩn bị xong bột hồ liền đem vải vóc đã phơi nắng tám chín phần bỏ vào, để vào trong chậu dần dần từng chút một làm cho vải vóc hoàn toàn ngập trong bột hồ, lại vắt cho bột hồ dư thừa rơi hết, xong lấy vải vóc ra đem đi phơi nắng.
Lần này muốn phơi khô đến chín phần, sau đó thu vào, cẩn thận chọn địa điểm tốt, đep tất cả chất chồng cùng một chỗ, đặt ở trên một tảng đá xanh bằng phẳng. Bước kế tiếp phải tiến hành chính là đập.
Phải dùng chày gỗ đập lên vải vóc. Những ruột chăn, vỏ chăn, đệm giường đều là vải bông, đập xong sẽ làm cho những vải bông này thành hình, đồng thời cũng đem chúng rút nhỏ lại.
Trương thị có sức lực, một tay cầm một cái chày, lúc lên lúc xuống, đánh dồn dập lọt vào trong mắt Liên Mạn Nhi, cơ hồ trở thành từng đạo tàn ảnh.
“Mẹ nghỉ một lát, con thay mẹ đập.” Liên Mạn Nhi nói.
“Được.” Trương thị ngừng tay, đem chày gỗ giao cho Liên Mạn Nhi, cũng đem ghế nhường cho, rồi mới để cho Liên Mạn Nhi ngồi xuống.
“Dùng hết sức mạnh cũng không được, cứ đánh đều đặn, nếu không nện một phát mạnh quá lại thành lõm vào đấy, nện phải đều mới bằng phẳng được.” Trương thị ở bên cạnh chỉ đạo Liên Mạn Nhi, “Đúng, tay cầm như vậy, không thể để cho chày gỗ rơi xuống…”
Nguyên lai đập vải vẫn là một việc cần kỹ thuật. Luyện tập một hồi, Liên Mạn Nhi đã đánh có hình có dáng rồi. Chờ Liên Mạn Nhi đập mệt mỏi, lại đổi sang Liên Chi Nhi. Ba mẫu tử thay phiên nhau, thẳng đến khi Trương thị nói được mới dừng tay.
Đánh xong còn chưa hết, vì vải vóc cần bằng phẳng vuông vức còn phải tiến hành một trình tự cuối cùng: dùng vật nặng đè.
Liên Mạn Nhi may mắn biến thành một loại vật nặng. Lúc ngồi trên giường gạch viết chữ, dưới ௱ôЛƓ để một chồng ruột chăn vỏ chăn.
Trải qua vài trình tự làm việc như vậy, vải vóc vô cùng phẳng phiu, rốt cuộc có thể nhét bông trở vào.
Trương thị nhồi bông vào chăn, Liên Chi Nhi nhồi bông vào đệm giường, Liên Mạn Nhi được phân công việc đơn giản nhất, trùm ra phủ lên.
Trương thị nhồi xong một cái chăn bông liền giao cho Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi phụ trách nhét ruột chăn mền vào một đầu hở của ra phủ. Ra phủ và ruột bông đều là màu trắng rất dễ bẩn, nếu mỗi lần đều phải tháo giặt cả ruột chăn mền thì rất phiền toái. Hơn nữa chăn mền mà giặt nhiều lần thì bông sẽ nhanh xấu. Chỉ cần tháo phủ ra giặt, thuận tiện và tiết kiệm rất nhiều.
Trương thị cùng Liên Chi Nhi đều thành thạo may vá, khiến động tác của Liên Mạn Nhi lộ ra chậm chạp. Cũng may việc này đơn giản, nàng còn có thể làm được. Sau mỗi lần khâu xong, Liên Mạn Nhi cũng học Trương thị, giơ tay lên đem kim găm vào tóc, lúc cần lại lấy kim xuống, thông thuận rất nhiều.
Có lẽ vì có động tác như vậy, lại không xem kĩ đường may, tư thế ấy nhìn từ đàng xa Liên Mạn Nhi cũng ra dáng một cô gái làm nữ công rồi.
“Xem cái chăn này, là của các ngươi đắp đấy, là suốt ngày lăn qua lăn lại trong bùn hả? Ta không giặt cho ngươi, chính ngươi nghĩ cách mà làm đi.” Trong sân truyền đến tiếng Chu thị mắng chửi.
“Lại đang mắng Nhị bá mẫu rồi, hàng năm đều như vậy.” Liên Chi Nhi không ngẩng đầu, vừa cười vừa nói.
“… Cái này sao nhiều lỗ thủng như vậy, trên người các ngươi đều mọc răng hả? Một lũ phá sản, một năm phá hư một bộ đệm chăn. Đừng có mong chờ chuyện tốt, năm nay không có tiền cho ngươi đổi, ngươi hảo hảo mà giặt cho sạch, đem lỗ thủng vá lại hết đi.” Tiếng Chu thị mắng chửi lại cao hơn, hiển nhiên rất tức giận.
“Cái này không phải do mấy đứa tiểu tử đắp đấy sao, năm nào chẳng như vậy, ta có biện pháp gì.” Hà thị lầm bầm thầm thì nói, tựa hồ cũng có oán khí, “Nuôi sống mấy tên tiểu tử này có cái gì dùng, cái gì cũng không thể làm giúp. Ta cũng làm mẹ chồng người ta rồi, còn phải giúp nàng làm việc, nàng thì giỏi rồi, không bệnh thì cũng bị tai nạn.”
“Tú Nga tẩu mới vừa vào cửa hai ngày đã đem ‘vui vẻ’ cho Nhị bá mẫu rồi. Hiện tại thì cười không nổi nữa.” Liên Mạn Nhi rất không có lòng đồng tình nói. Hà thị trông cậy vào việc đã có con dâu, có thể đem những chuyện lặt vặt nấu cơm giặt quần áo làm thay thay nàng. Triệu Tú Nga cũng chỉ có ngày tân hôn là hồi trở lại nhà cũ làm một bữa cơm, về sau có trở về cũng rất ít làm việc, không phải cái này đau chính là cái kia đau. Đôi khi dứt khoát nói luôn là bị bệnh, chỉ để cho Nhị Lang trở về, cũng không biết chuyện ăn cơm của nàng giải quyết làm sao.
“Mẹ nghe nói, nàng để Nhị Lang về đây, còn nàng trở lại nhà mẹ đẻ nàng ăn cơm.” Trương thị nói.
“Nhưng cũng không thể cứ như vậy mãi.” Liên Chi Nhi nói.
“Ai biết được đâu.”
… …
Năm mới ngày càng tới gần, người một nhà bắt đầu thương lượng chuyện mua đồ tết.
Liên Mạn Nhi chuẩn bị tốt giấy 乃út, đem một giấy đỏ thẫm trải rộng trên mặt bàn. Chuyện mua đồ tết tất cả mọi người đều có quyền lên tiếng, Liên Mạn Nhi phụ trách ghi chép.
“Thịt có cần mua không?” Đầu tiên Trương thị nói, “Chúng ta được chia hơn tám cân thịt, ta thấy cũng đủ rồi.”
“Xem tám cân thịt có đủ cho bọn nhỏ ăn không?” Liên Thủ Tín nói. Trong tay có tiền liền muốn sủng ái bọn nhỏ nhiều một chút.
Liên Mạn Nhi mấy đưa nhìn nhau một.
“Con thấy cũng đủ rồi, nếu không chúng ta mua ít xương sườn, lại mua hai con gà nữa? Lễ mừng năm mới phải có gà a, trứng gà cũng phải mua mấy quả nữa…” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Được.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều gật đầu.
“Còn phải mua pháo.” Tiểu Thất sợ một hồi nữa sẽ quên mất, nên ςướק lời nói.
“Vậy thì mua một băng pháo a.” Liên Thủ Tín nói. Lễ mừng năm mới của hộ nông dân, ngoài sinh hoạt cơ bản ra còn muốn nghe tiếng pháo nổ, nhưng bình thường người ta không nỡ mua cả băng pháo. Một băng pháo cũng coi như là một chút xa xỉ nho nhỏ.
Tiểu Thất biết đạo lý này nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ.
“Tỷ, lại mua thêm một băng pháo đi, dùng tiền của chính đệ.” Tiểu Thất thương lượng cùng Liên Mạn Nhi.
“Được.” Liên Mạn Nhi đáp ứng, một bên mở sổ sách ra xem xét, “Ai nha, không được. Tiểu Thất, tiền công của đệ đều chi hết rồi.”
Tiểu Thất lập tức mở to hai mắt.
“Sao lại có thể, đệ nhớ là…” Tiểu Thất còn chưa nói xong đã cảm giác được trên cánh tay bị bấm một cái.
Tiểu Thất nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi nhìn tiểu Thất, dùng khóe mắt liếc qua Liên Thủ Tín bên kia.
“Cha a…” tiểu Thất lập tức bổ nhào qua, ôm đùi Liên Thủ Tín. “Cha, cho con ít tiền mua pháo được không?”