Liên Mạn Nhi đợi xe ngựa dừng lại ổn định, mới từ trên xe bước xuống, hướng trong sân xem xét, vừa vặn thấy một màn này.
Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị trước tính toán như vậy, về đến nhà, trước mặt mọi người muốn tỏ ra hiếu tâm, lộ ra lo lắng cho Liên lão gia tử như vậy, nóng lòng muốn nhìn thấy Liên lão gia tử. Cổ Thị còn ngại Liên Đóa Nhi đi chậm, một mạch lôi kéo Liên Đóa Nhi.
Ngăn lại Liên Thủ Nhân để đánh chính là Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nghĩa vừa đánh vừa mắng Liên Thủ Nhân bất hiếu.
Có cái bề ngoài hiếu tâm này chẳng qua là một chút cơ linh cùng nhiệt tình, chứ đổi lại không biết là được bao nhiêu hiếu tâm thật, nếu không Liên lão gia tử cũng sẽ không bị tức đến thổ huyết. Liên Mạn Nhi đối với việc này rất là chướng mắt, bởi vậy cũng không vội vàng, cùng xa phu tính tiền xe rõ ràng, rồi mới từ từ tiến vào sân trong.
Cổ Thị cùng Liên Kế Tổ sớm đã tiến lên, cứu giúp Liên Thủ Nhân xuống dưới.
“Ta đáng bị đánh ah, ta đáng bị đánh a.” Liên Thủ Nhân gào khóc, một bộ dáng đại hiếu tử, thất tha thất thểu hướng trong phòng chạy tới, “Phụ thân, con về rồi.”
Liên Thủ Nghĩa đứng ở đó, run rẩy cổ tay, có lẽ là do lúc nãy ra sức quá mạnh, làm bị thương mình. Tựa hồ, hắn đánh Liên Thủ Nhân, hắn cũng không có gì sai cả, cũng là chân tâm thật ý của con trai hiếu thuận.
Một nhà Liên Thủ Nhân đi vào trong nhà, Liên Thủ Nghĩa đứng ở cửa ra vào, nhìn Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín đang đến gần, cuối cùng ánh mắt rơi vào hộp gỗ Liên Mạn Nhi đang ôm trên tay.
“Lão Tứ, có phải đã lấy được tiền về rồi không?” Liên Thủ Nghĩa lớn tiếng hỏi.
“Nhị ca, trở về phòng rồi nói đi. Phụ thân thế nào rồi, có nghiêm trọng không?” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Vậy là tiền đã trở về rồi a. Ai nha.” Liên Thủ Nghĩa đi tới, muốn nắm lấy hộp gỗ trong tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi quay thân, rút ra tẩu thuốc, gõ lên bên trên hộp gỗ.
Con mắt của Liên Thủ Nghĩa vẫn nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, nhưng tay đã rụt lại.
“Mạn Nhi, mang về bao nhiêu lượng bạc?” Ngữ khí cùng thần thái khi hỏi, đều mang ý tứ nịnh nọt ở trong đó.
“Nhị ca, trước cứ vào phòng đã.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
Đúng lúc này, Trương Thị cùng Liên Chi Nhi, Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi đều từ trong Tây sương phòng đi ra.
“Cha bọn trẻ, Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, mọi người đã trở về rồi.” Tuy vẫn chưa đi tới một ngày, nhưng Trương Thị vẫn đi tới đi lui cao thấp mà dò xét mấy người bọn họ, thấy Liên Thủ Tín cùng bọn nhỏ đều tốt, không có bộ dạng khổ sở hoặc ủy khuất gì, nàng lúc này mới để tâm xuống. “Bên ngoài rất lạnh ah, có thấy lạnh không, để ta đi thổi lửa nấu cơm a.”
Đây là mẹ ruột cùng những người trong nhà, thật khác xa những người ngoài a.
“mẹ, trước tiên con đi xem ông nội a, tiền này cần đưa cho ông nữa.” Liên Mạn Nhi liền để cho Trương Thị ôm hộp gỗ.
“Nên là như vậy.” Trương Thị nói. “Nghe nói hôm nay lão gia tử đã uống được một chén cháo. Trong lòng còn bận việc, liền ăn không ngon đi.”
Cả nhà lúc này mới tiến vào phòng trên.
Trên mặt đất ở phòng trên, Liên Thủ Nhân, Cổ Thị, Liên Kế Tổ, Tưởng Thị, Liên Đóa Nhi, bé gái Nữu Nữu, xếp thành hai hàng, quỳ gối xuôi theo giường, Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị một bên khóc, một bên kể lể.
Trên giường gạch, Liên lão gia tử một nửa người dựa trên gối cao, trong mắt đỏ lên hàm chứa cả nước mắt. Chu Thị cùng Liên Tú Nhi cũng đỏ một vòng mắt. Liên Thủ Lễ đứng ở bên dưới, thấy việc như vậy cũng không biết phải làm sao.
“Phụ thân cũng đừng quá thương tâm.” Liên Thủ Nhân giương mắt trông thấy Liên Mạn Nhi ôm hộp gỗ, quỳ trên mặt đất cọ xát đi tới, hai tay vịn vào mép giường. “Thời điểm lão Nhị cùng lão Tam tới, tiền thật ra không có gom góp đủ. Ta liền đối với lão Nhị cùng lão Tam nói, để cho bọn hắn cầm số tiền kia về. Còn ta lại tiếp tục gom góp, thêm một hai ngày, gom góp đủ ta sẽ quay về.”
“Đúng vậy a, đại gia sốt ruột đến phát hỏa, phát bệnh cùng không giám nghỉ ngơi.” Cổ Thị hát đệm nói thêm vào.
“Ngày hôm nay, nếu không phải các ngươi đi tìm, ta cũng tự mang tiền về.”Liên Thủ Nhân nói, “Nếu không, như thế nào Liên Mạn Nhi vừa đi tới đã mang được tiền về.”
Hai vợ chồng nhà này thật đúng là xảo ngôn, có thể đổi trắng thay đen được.
“Đại ca.” Liên Thủ Lễ ở bên gấp đến độ mặt liền đỏ lên. “Khi đó, ngươi cũng không phải là có ý tứ này. Ngươi nói cứ để cha nghĩ biện pháp gom góp tiền.”
“Ta nói chính là cái vừa nói.”Liên Thủ Nhân nói. “Tình huống lúc đó như thế nào chúng ta chẳng lẽ còn không biết. Ta thế nào có thể giao sự tình đó cho phụ thân a.”
Liên Thủ Lễ không tìm được ngôn từ nào để nói, vừa vội vừa tức, miệng há to mà không thốt được ra lời nào.
“Đều tại ta, lúc đó tướng công ta bệnh không dậy nổi giường, ta sốt ruột quá, liền phân tâm, lão Tam chắc là nghe nhầm ý tứ của ta rồi. Việc này đều tại ta.” Cổ Thị ở bên hòa giải.
Đây là muốn làm cho sự việc hàm hồ mà qua đi đây.
“Các ngươi đừng khi dễ cha cháu trung thực, những lời kia của các ngươi đều là do Nhị bá trở về nói.” Liên Diệp Nhi chen đến phía trước, trừng tròng mắt nói.
Mọi người đều quay đầu nhìn, phát hiện Liên Thủ Nghĩa không có ở trong phòng.
“Ông nội.” Liên Mạn Nhi tiến đến trước giường, đem tẩu thuốc cùng hộp gỗ trong tay đặt trước mặt Liên lão gia tử. “Thời điểm ta đi tìm Hoa Nhi tỷ, tiền này là ngay lúc đấy Hoa Nhi tỷ gom góp ra đấy.” Cũng không phải như lời Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị nói đấy, sớm đã có chuẩn bị, hôm nay bọn người Liên Mạn Nhi không đi thì bọn hắn cũng đem tiền cầm trở về đấy.
“Buổi trưa, chúng ta đến nhà đại bá, đại bá vẫn còn nằm trên giường gạch, Nhị Lang ca cùng Tam Lang ca khiêng đại bá đi ra, chúng ta mới nhìn thấy đại bá.” Liên Mạn Nhi tiếp tục nói. “Cháu nói với đại bá,ông bảo đại bá trở về nhà. Đại thẩm còn nói phải tới Tống gia cáo biệt, còn phải thu dọn chút ít mới trở về được. Hành lý đều là thu dọn ngay lúc đấy, nếu không phải bọn ta thúc giục, hiện tại còn chưa về đến nhà a.”
“Mạn Nhi nói không sai.” Liên Thủ Tín nói
Nhị Lang cùng Tam Lang cũng phụ họa theo.
Lời nói dối bị vạch trần, Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị đều cúi thấp đầu.
“Các người cách ta xa xa một chút.” Liên lão gia tử chỉ chỉ Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân nhấc chân liền muốn đứng lên, nhìn thoáng qua Liên lão gia tử, lại quỳ trở lại, sau đó quỳ ngược lui lại mấy bước, theo bên giường cách ra một khoảng xa.
“Mạn Nhi, lão Tứ.” Liên lão gia tử gọi mấy người con cháu đi đến thị trấn, “Đến ngồi trước mặt ta.”
Mạn Nhi trước hết bò lên giường, ngồi vị trí trước mặt Liên lão gia tử, sau đó mở hộp gỗ ra.
“Ông nội, tiền đã đủ rồi, cháu tìm lão Kim đến, trước hết đem khoản nợ trả cho hết đi.” Liên Mạn Nhi chủ động nói ra, nàng đoán, khoản nợ vay nặng lãi này giống như một tòa núi đặt trong lòng Liên lão gia tử, trước hết đem chuyện này giải quyết, bệnh của Liên lão gia tử có thể tốt lên một nửa.
“Đúng, trước hết đi tìm lão Kim đến đây.” Liên lão gia tử nhìn bạc ở trong hộp, quả nhiên tinh thần tốt lên một chút, “Ai, đời này của ta, không có thiếu nợ tiền của người khác.”
Rất nhanh, lão Kim đã đến, nhìn hộp vàng bạc này, mặt mày cũng hớn hở. Cầm các loại vàng bạc lên tính, tổng cộng là tám trăm sáu mươi bốn lượng lẻ chín tiền, lão Kim đem vàng bạc thu lại, rồi lại cầm xâu tiền đếm đếm, sổ sách lúc này mới được tính toán xong xuôi.
“Lão Kim a, cái chứng từ kia…” Liên lão gia tử nhìn nhìn lão Kim.
Lão Kim lấy từ trong иgự¢ ra cái chứng từ kia, lúc này trong phòng đã đốt đèn.
“Tiền này đủ rồi, Liên lão ca là người coi trọng chữ tín, chứng từ này cũng đốt đi a.” Lão Kim muốn đem chứng từ đến bên ngọn lửa, đốt đi.
“Đừng đốt.” Liên lão gia tử bề bộn ngăn lại.
“Cũng được, là ta nhiều chuyện rồi, haha.” Lão Kim ha ha cười, rồi đem chứng từ giao lại cho Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử tiếp nhận chứng từ nhìn nhìn, tính cả cái phần Liên Mạn Nhi cầm kia là vừa đủ một bộ. Giao lại cho Chu Thị, để nàng hảo hảo cất giữ.
“Lão Kim a, lần này làm phiền ngươi rồi. Ngươi còn có nhiều việc, ta không giữ ngươi ở lại nữa.” Liên lão gia tử nói.
Đây là lệnh đuổi khách, lão Kim vốn định ngồi nhiều thêm một tý, nay đành đứng dậy cáo từ.
“Các ngươi đều đã nghe.” Lão Kim đi rồi, Liên lão gia tử trầm mặc một hồi, mới lại mở miệng. “Từ nay về sau, phàm là người của Liên gia thì đều không được vay nặng lãi nữa.”
Bởi vì dùng sức quá mạnh, sau khi nói xong câu này, Liên lão gia tử lại ho khan lên.
“Lão đầu tử, ngươi đừng nói nữa, trước hết ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi.” Chu Thị đau lòng Liên lão gia tử liền bề bộn khuyên can.
“Nghỉ cái gì mà nghỉ, lời này ta phải nói một lần cho xong.” Liên lão gia tử khoát tay ho khan một hồi, lại nói tiếp, “Nghe thấy chưa, ai cũng không được vay nặng lãi, đấy chính là uống rượu độc để giải khát.”
Liên lão gia tử cầm tẩu thuốc gõ lên giường vài cái.
“Ai lại muốn vay nặng lãi, thì hắn không phải người của Liên gia. Đều nghe rõ chưa?”
“Chúng ta đều đã nghe rõ.” Mọi người trong Liên gia gấp quá, đều vội vàng đáp.
“Lão gia tử, uống thuốc, nghỉ ngơi một chút a.” Chu Thị bưng chén thuốc ra, đối với Liên lão gia tử nói.
Liên lão gia tử sốt ruột nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng đúng thời hạn đem nợ vay nặng lãi trả cho hết. Một nhà Liên Thủ Nhân cũng được Liên Mạn Nhi dẫn theo trở về, lòng của hắn buông lỏng, uống thuốc, ngủ một giấc thật say.
Chu Thị lúc này mới làm chủ, cho một nhà Liên Thủ Nhân đứng lên.
Có một số việc, có một số lời, chỉ có thể lưu lại đến ngày mai.
Trở lại Tây sương phòng, Trương Thị liền mang theo Liên Chi Nhi đi thổi lửa nấu cơm. Liên Mạn Nhi rửa mặt, thay quần áo, nàng có chút sinh ý quan tâm đến cửa hàng, liền đi theo Trương Thị hỏi thăm.
“Cũng giống như những ngày trước, nếu không phải nhờ một nhà Tam bá con hỗ trợ, ta liền bận không mở mắt được.” Trương Thị lên tiếng. “Sổ sách của ngày hôm nay là do tỷ của con tính toán.”
“Cũng không biết có tính toán đúng hay không, Mạn Nhi, ngày mai muội kiểm tra lại một lần a.” Liên Chi Nhi vừa nhóm lửa vừa nói.
“Hôm nay, các con ở trong thành như thế nào?” Trương Thị liền hỏi, “Tiền này cũng không phải dễ dàng mà lấy được.”
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu.
“Hoa Nhi tỷ mang thai em bé rồi.”
“À?!” Trương Thị đang cọ nồi liền dừng tay lại một chút, “Vậy sao.”
Giọng nói Trương Thị có chút nhàn nhạt đấy, mượn ánh lửa bên dưới, Liên Mạn Nhi mới phát hiện thấy sắc mặt Trương Thị có chút lúng túng. Nàng chỉ muốn nói, Liên Hoa Nhi có thể mượn cơ hội thân thể mang thai, rất nhanh mà trả hết nợ còn thiếu. Thế nhưng Liên Hoa Nhi không có trả hết tiền, mà ngược lại bởi vì có chỗ dựa vào, mà còn tính toán bọn hắn. Trong lòng Liên Hoa Nhi, nhà mẹ đẻ chỉ có mấy người ở phòng lớn là người thân ruột thịt của nàng, Liên Hoa Nhi đối với những người khác ở Liên gia, căn bản là không có thân tình.
Thế nhưng đối với Trương Thị, căn bản là đang nhớ tới chuyện bị mất đứa bé kia.
“Mẹ, chúng ta mau ăn cơm, còn đi đến cửa hàng, một ngày không đi, ta rất muốn đến cửa hàng đấy.” Liên Mạn Nhi liền nhanh nhẹn chuyển hướng chủ đề, “Ở trên thị trấn còn rất nhiều chuyện thú vị, một hồi đến bên trong cửa hàng, con liền kể cho mẹ nghe.”
…………………………….
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi cũng giống như mọi ngày, sớm một chút đến bên trong cửa hàng hỗ trợ, đợi khách hàng ít đi một chút, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất lại đẩy xe ba gác của nhà lên thị trấn.
Hai mươi lượng bạc còn thừa lại rất nhiều, Liên Mạn Nhi mua sắm lớn một phen, một hồi mới đẩy đầy một xe đồ đạc về nhà.
Tiến vào sân nhỏ, Liên Mạn Nhi thấy bên trong gian ngoài cuộn cuộn khói đặc bốc lên.
Còn chưa đến thời điểm làm cơm bữa trưa, đây là như thế nào, chẳng lẽ là cháy sao? Liên Mạn Nhi cả kinh, vội vàng bước nhanh hơn, xốc màn cửa lên, liền ngây dại.