Muốn đi huyện thành đòi nợ , không tránh khỏi trước tiên muốn phải chuẩn bị một phen .
Lập tức liền đến thời hạn trả nợ . Lão Kim tựa hồ nghe nói đến tin tức Liên lão gia tử ngã bệnh , vội vội vàng vàng chạy tới .
Liên lão gia tử rốt cục ở dưới tác dụng của dược vật (các vị thuốc) mà ngủ thi*p đi , không thể đem hắn gọi thức dậy . Chu thị bởi vì lúc này Liên lão gia tử mắc bệnh , cơ hồ bị hù dọa cho hết hồn , chuyện lớn như vậy , nàng cũng lấy không ra chủ ý. Cũng may Liên lão gia tử đem chuyện này toàn quyền giao cho Liên Thủ Tín , Trương thị cùng Liên Mạn Nhi một nhà mấy miệng ăn này đến xử lý .
Lão Kim tiến vào trong phòng, còn sốt sắng hỏi thăm bệnh tình của Liên lão gia tử, Liên Mạn Nhi lại không có thời gian lẫn tâm tình cùng hắn khách sáo .
“Chúng ta trước tiên trả lại ngươi ba trăm tám mươi lượng bac . Ngươi đếm một chút đi .” Liên Mạn Nhi đem bao đựng bạc đẩy đến trước mặt lão Kim.
Lão Kim trước tiên nhìn thành sắc ( chất lượng ,tỷ lệ) của bạc , lại cẩn thận đếm số lượng .
“Đây là ba trăm tám mươi lượng , số tiền còn lại kia lúc nào có thể trả, mai kia có thể đã đến thời hạn .” Lão Kim hỏi.
“Chúng ta ngày mai vào thành đi lấy bạc .” Liên Thủ Tín liền nói .
“Tốt lắm ,tốt lắm.” Gương mặt của lão Kim cười đến thập phần hòa ái , “ Bất quá, lời này có thể nói trước . Quá ngày ,cho dù quá một ngày , lợi tức kia cũng là tính như một tháng . Mặc dù chúng ta là bà con cùng quê , quy củ này không thể làm hỏng . Thư thả thời gian cho các ngươi , không thu phòng ốc của các ngươi , đây chính là tình cảm của chúng ta đấy .”
Liên Mạn Nhi hiểu , quy củ vay nặng lãi chính là nghiêm khắc như vậy , cho nên mới có nhiều như vậy hy vọng dựa vào vay nặng lãi đổi đời đấy , cuối cùng ngược lại bởi vì lãi suất cao hơn hoàn toàn táng gia bại sản. Nàng không nghĩ ở trên vấn đề này cò kè mặc cả với lão Kim .
“Kim Lục gia . Ông ta nói , mời ngươi trước hết thu chỗ bạc này vào , chúng ta ở đây trên chứng từ viết lên một khoản . Sau đó còn phải trả bao nhiêu bạc , ngươi cho một con số chính xác .” Liên Mạn Nhi liền nói .
Lão Kim đem bạc thu vào trong иgự¢ ,con mắt tìm kiếm chung quanh một chút .Xem ra Liên lão gia tử bệnh không nhẹ , hiện tại nhà này ra ngoài quản sự dĩ nhiên là một nhà Liên Thủ Tín đã phân gia . Bất quá những thứ này cũng không liên quan đến chuyện của hắn , hắn chỉ cần chiếu theo con số thu vào sổ sách là được.
“Tiền vốn ban đầu là sáu trăm lượng chẵn, đến kỳ hẳn là một ngàn hai trăm bốn mươi bốn lượng một tiền sáu phần bạc .Hiện tại trừ bỏ số tiền đã trả rồi là ba trăm tám mươi lượng , còn thiếu tám trăm bốn mươi lượng một tiền sáu phần bạc .” Lão Kim từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ lấy ra một cái bàn tính , gảy lạch cạch một trận . “ Ngày mai nếu là trước giờ Tý , đem chỗ bạc thiếu kia là tám trăm sáu mươi bốn lượng một tiền sáu phần trả đủ, vậy món nợ này coi như là thanh toán xong rồi . Nếu là qua thời gian đó, thì phải theo số bạc là tám trăm sáu mươi bốn lượng một tiền sáu phần bạc lại tiếp tục thu tiền lãi , qua một ngày cũng coi như là qua một tháng, đó chính là một ngàn ba mươi sáu lượng chín tiền chín phân bạc lẻ …”
Liên Thủ Tín cùng TrươngThị nghe có chút líu lưỡi, vay nặng lãi thật là đáng sợ . Hơn nữa bọn họ có chút đau lòng , nhiều bạc như vậy a.
Liên Mạn Nhi không đau lòng. Tiền này cũng không phải bọn hắn bỏ ra . Liên Thủ Nhân , Liên Hoa Nhi bọn họ không phải muốn tính toán người khác sau , vậy hãy để cho bọn họ nếm thử quả đắng do chính mình ủ .
Lão Kim thu tiền . Liền ở trên biên lai mượn đồ thêm vào vài nét 乃út, ghi rõ những lời hắn nói . Liên Mạn Nhi kêu Nhị Lang , Liên Thủ Lễ cùng Chu thị ở hàng trên đồng ý làm bằng chứng .
Nhị Lang cùng Chu thị đều điền chỉ (dấu vân tay ý) , chỉ có Chu thị , nói choáng váng đầu , không chịu đồng ý .
Liên Mạn Nhi cũng không có so đo , đem biên lai mượn đồ cẩn thận cất kỹ , lại đưa tiễn lão Kim , lại mướn hai chiếc xe ngựa tới trấn trên. Dự chi một chút tiền xe, lập kế hoạch tốt để cho xe ngày thứ hai lúc nào thì đến Tam Thập Lý doanh tử đi đón bọn hắn.
Sau đó, nàng liền đến Tế Sinh Đường tìm Vương Ấu Hằng .
“Ấu Hằng ca, ca đối với Tống gia ở huyện thành biết rõ bao nhiêu ?” Liên Mạn Nhi hỏi Vương Ấu Hằng .
“Chính là nhà Tống Hải Long ?” Vương Ấu Hằng có chút khó hiểu nhìn Liên Mạn Nhi , “Mạn Nhi , muội hỏi cái này để làm gì ?”
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi, liền đem Liên Thủ Nhân bọn họ mượn tiền không trả . Liên lão gia tử bị tức đến thổ huyết , bị bệnh ở trên giường mọi chuyện sơ lược nói qua một lần .
“Ông nội cho chúng muội vào thành đi đòi số tiền kia,nhưng chúng ta ngay cả đại môn Tống gia hướng bên nào mở ,cũng không biết .”
Lời này hơi có chút khoa trương , bất quá Liên Mạn Nhi quả thực đối với tình huống của Tống gia không rõ ràng lắm . Không chỉ có nàng ,ngay cả Liên lão gia tử cũng chỉ là nghe đồn đãi Tống gia như thế nào ra làm sao , cũng không có cùng Tống gia chân chính tiếp xúc qua . Thứ nhất là cho tới bây giờ Liên Thủ Nhân không có nói tỉ mỉ qua . Thứ hai là Tống gia cũng không có cùng bọn họ gặp qua thân gia (thông gia, sui gia ) .
Chuyện này hiển nhiên là bất bình thường . Nhưng mà ngẫm lại , như thế này hình như cũng không kì quái .
Hôn sự của Liên Hoa Nhi là chính nàng cùng Tống Hải Long là vụng trộm định chung thân . Sau đó mới đi môi sính ( người làm mai & kết thông gia) . Liên Thủ Nhân là do chuyện này định xuống rồi , cần chuẩn bị đồ cưới. Tống gia cùng Liên gia ở nông thôn môn hộ (gia đình) có chênh lệch , Huyện thành cùng Tam Thập Lý doanh tử cách nhau ba mươi dặm , Tống gia mặc dù cưới Liên Hoa Nhi vào cửa ,nhưng không có cùng Liên gia ở nông thôn có ý muốn đến gần .
“ Có chuyện như vậy .” Vương Ấu Hằng vuốt vuốt lông mày , “ Chuyện của Tống gia , ta biết cũng không cặn kẽ.”
Vương Ấu Hằng có chút khó xử, hắn là một nam nhân, cũng không có thích bát quái , hắn muốn đọc sách , muốn học y , còn muốn quản lý cửa hàng v.v…, cùng Tống gia cũng bất quá là kết giao bình thường, hiểu biết rất có hạn .
“Ấu Hằng ca ,các huynh cùng sống ở huyện thành , ca cũng biết rõ ràng hơn so với muội nhiều . Ca liền tùy tiện nói một chút đi .” Liên Mạn Nhi nói .Nàng đến tìm Vương Ấu Hằng , là vì nhà của Vương Ấu Hằng cũng ở huyện thành,là biết Tống gia. Đương nhiên nàng cũng không có trông cậy từ Vương Ấu Hằng có thể hỏi thăm ra bí mật gì của Tống gia , bất quá là đại khái hiểu rõ một chút tình hình của Tống gia , trong đầu có chút chuẩn bị .
“Như vậy a, vậy ta thử suy nghĩ một chút.” Vương Ấu Hằng moi ruột gan, đem tình huống hiểu rõ về Tống gia nói cho Liên Mạn Nhi nghe.
Tống gia khởi nghiệp là kinh doanh , hiện tại đương gia là lão phu nhân Trầm thị, cũng chính là mẫu thân của Tổng Hải Long .Phụ thân của Tống Hải Long thì khi hắn còn rất nhỏ liền đã qua đời , vốn là Tống Hải Long còn có hai ca ca , nhưng cũng đều qua đời lúc tuổi còn trẻ .
Hiện tại Tống gia chỉ có Trầm lão phu nhân, hai vị quả tẩu của Tống Hải Long ,đại ca của Tống Hải Long lưu lại một đứa con gái ,tiếp đó chính là Tống Hải Long .
“Tổ phụ của Tống Hải Long, tằng tổ phụ tất cả đều là khi còn trẻ liền tạ thế. Nhà bọn họ mấy đời đơn truyền , đến đời Tống Hải Long , mới khá hơn chút. Đáng tiếc , hai người ca ca của hắn vẫn là không tránh được số mệnh của tổ tông .” Vương Ấu Hằng nói .
Tống gia đã từng vì thế mà khắp nơi thắp hương bái phật , kính xin thầy phong thủy tới đại trạch sửa chữa phong thủy , sau khi Trầm lão phu nhân liên tục sinh ra ba đứa trẻ, mọi người đều nói Trầm lão phu nhân là quý nhân của Tống gia .
Liên Mạn Nhi nga một tiếng , không trách được Tống Hải Long có được sủng ái như vậy , hóa ra hắn là mầm mống duy nhất còn lại của Tống gia .
“Đúng rồi, Trầm lão phu nhân là người của phủ Trầm gia .” Vương Ấu Hằng nghĩ nghĩ , lại nói .
“Di?” Liên Mạn Nhi có chút giật mình, phủ Trầm gia vậy mà có quan hệ thông gia cùng Tống gia ?
“Trầm lão phu nhân xuất giá từ Trầm gia …bàng chi*(cùng họ nhưng khác chi).” Vương Ấu Hằng tựa hồ đoán được ý nghĩ của Liên Mạn Nhi , lại giải thích nói .
Có một số việc Vương Ấu Hằng gặp khó khăn khi nói quá minh bạch , Liên Mạn Nhi như có chút đăm chiêu.
“Trầm lão phu nhân rất tài giỏi, nghe nói , người cũng rất hiểu biết, giảng đạo lý .” Vương Ấu Hằng nói , “ Mạn Nhi , muội muốn đi đòi nợ ,cái này quá khó xử đi.”
Liên Mạn Nhi lộ ra vẻ mặt khó xử, có biện pháp gì nữa ,người trong nhà không phải bị bệnh , chính là cùng Liên Thủ Nhân có cùng ý tưởng, nếu không chính là quá hiền lành ,chỉ có nàng đi làm cái kẻ ác nhân này .
“Là khó khăn , nhưng mà cũng không có biện pháp .Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Vương Ấu Hằng , “ Có thể hay không ,cái kia…”
“Mạn Nhi, muội muốn nói cái gì ?” Vương Ấu Hằng thấy Liên Mạn Nhi khó thấy lộ ra vẻ mặt như thế , liền nói , “ Muốn ta hỗ trợ ? Ngươi cứ việc nói .”
“Ấu Hằng ca , chúng ta mãi làm phiền ngươi, ta …” Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn mũi chân của mình .
“Có lời cứ nói ra , xem ta có thể hỗ trợ cái gì .” Vương Ấu Hằng thấy Liên Mạn Nhi ít có lộ ra vẻ mặt như thế , không nhịn được duỗi ra ngón tay , ở trán của Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng gõ một cái , cười nói , “ Còn như vậy, cũng không giống như muội rồi .”
“Ấu Hằng ca, vậy ta nói .” Liên Mạn Nhi cũng ý thức được chính mình như vậy quá xấu hổ rồi . Nàng ngẩn đầu, vuốt vuốt cái trán bị Vương Ấu Hằng gõ qua , “ Ấu Hằng ca, có thể hay không lấy thiệp mời của Vương thái y , cho muội mượn dùng một chút.”
Đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Liên Mạn Nhi , Vương Ấu Hằng rất khó nói không . Bất quá ,hắn vẫn hỏi một câu.
“ Muội là sợ… , không thể nào .”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Liên Mạn Nhi nói.
Đại phòng một nhà làm như vậy , chỉ sợ còn có lưu lại hậu chiêu , đề phòng các nàng vào thành .Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa tìm được tòa nhà của Liên Thủ Nhân ,còn ăn bế môn canh. Tống gia nhà giàu nhà cao cửa rộng, Liên Hoa Nhi làm thiếu phu nhân, để cho bọn họ không vào cửa được , lúc nào cũng có thể làm được . Có thi*p mời của Vương thái y trong tay ,nàng liền chắc chắn nhất định có thể vào cửa.
“Được rồi ,chuyện này ta có thể giúp hết sức .” Vương Ấu Hằng phân phó người đi cầm một tờ thi*p mời của Vương thái y tới , đưa cho Liên Mạn Nhi . “Mạn Nhi ,nếu không , ta cùng muội đi vào thành a.”
Liên Mạn Nhi vội vàng khoát tay ,hiện tại đã là tháng Chạp , Tế Sinh Đường phải kiểm kê trướng mục ( các khoản trong sổ sách) của một năm , Vương Ấu Hằng bề bộn nhiều việc, nàng sau khi vào cửa liền phát hiện rồi .
“Ấu Hằng ca ,muội không phải là đi một mình . Cái thiệp mời này , đã giúp rất nhiều rồi .”
Vương Ấu Hằng thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy , cũng không có kiên trì .Dù sao chuyện tìm Liên Thủ Nhân , Liên Hoa Nhi đòi nợ như vậy , là việc nhà của Liên gia, có hắn ở bên cạnh ,cũng bất tiện .
… …
Sáng sớm ngày hôm sau , Liên Mạn Nhi đã sớm thức dậy . Hôm nay nàng muốn vào thành , cố ý buộc lại váy vải bông , trên đầu chải song nha kế .Cùng nàng vào thành còn có Liên Thủ Tín , Nhị Lang , Tam Lang, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
Vốn không có ý định mang theo Tiểu Thất , nhưng mà Tiểu Thất thích vào thành , cứng rắn nhõng nhẽo kéo dài thời gian, Liên Mạn Nhi không có biện pháp , chỉ đành phải đem hắn mang theo.
Cửa hàng đồ ăn sáng đóng cửa một ngày , sẽ phải tổn thất nhiều tiền , Liên Mạn Nhi không nỡ. Cho nên Trương thị ở nhà , thỉnh Liên Thủ Lễ , Triệu thị , Liên Diệp Nhi ba người hỗ trợ ở bên trong cửa hàng ứng phó một ngày .
Ăn xong điểm tâm , Liên Mạn Nhi thu thập lưu loát , liền cùng Liên Thủ Tín tới thượng phòng , cùng Liên lão gia tử nói lời tạm biệt .
“Đòi được tiền ,các con liền trở lại .” Liên lão gia tử dặn dò , “Đem một nhà lão Đại đều mang về đây , lại nói ta muốn ૮ɦếƭ rồi . Bị bệnh đấy ,khiêng cũng phải khiêng bắt hắn trở lại cho ta. Hãy nói đó là lời của ta ,nếu ai không trở về, sau này cũng không cần trở về nữa, Liên gia chúng ta không có người nào như hắn.”
“Ông nội , ông yên tâm , chắc chắn sẽ mang tiền cùng mọi người về cho ông .” Liên Mạn Nhi nói . Liên Thủ Nhân bọn họ lần này làm quá phận , nếu không có Liên lão gia tử phó thác , nàng cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Liên Hoa Nhi cũng tốt, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị cũng tốt, cũng muốn bọn họ vì hành vi của chính mình mà trả giá thật nhiều !