Ở trong mắt Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử là một người nhiệt tình, đối với câu hỏi như vậy của Liên lão gia tử, hắn lộ ra nụ cười cảm kích.
“Phụ thân, tạm thời còn rất bận rộn. Bọn nhỏ đều hiểu chuyện, nói gì thì cũng giúp đỡ được chút ít. Phụ thân liền đi nghỉ ngơi đi, đến lúc con thật sự cần giúp đỡ, con sẽ cùng phụ thân nói.” Liên Thủ Tín nói.
“Vậy…… Tốt.” Liên lão gia tử chần chờ một chút, đã không có nói cái gì nữa, cất bước trở về thượng phòng đi.
Cả nhà Liên Mạn Nhi trở về Tây Sương phòng.
“Phụ thân hình như có tâm sự gì.” Liên Thủ Tín hậu tri hậu giác nói.
Liên Mạn Nhi trèo đến trên giường gạch, cảm thấy giường ấm áp. Liên Mạn Nhi cảm giác có chút kỳ quái, trời còn chưa sáng bọn họ đã đi ra cửa hàng điểm tâm sáng, trong nhà căn bản là không nhóm lửa, sao giường lại nóng?
Trương thị cũng phát hiện thấy khác thường, liền xoay người đi ra gian ngoài, lúc này mới phát hiện, than trong lò nhà mình còn có đốm lửa nhỏ chưa hoàn toàn dập tắt, lại mở nắp nồi, bên trong là nước bốc hơi nóng.
“Nhất định là Tam thẩm các nàng.” Trương thị mặt đầy ý cười đi trở lại, “Sợ chúng ta trở về trong phòng lạnh, còn thay chúng ta đun một nồi nước nóng.”
Ngươi đối tốt với ta, ta đối tốt với ngươi, hai tốt cũng làm một tốt, đây mới là đạo lý đúng đắn của người với người chung sống với nhau a. Liên Mạn Nhi thở dài, cùng Chu thị ở chung lâu rồi, sẽ thật sự làm cho người ta quên mất, người bình thường hẳn là sẽ biết sống chung với nhau như thế nào
Mấy mẹ con liền nói Liên Thủ Tín, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi tốt, vô ý thức đem cảm thán của Liên Thủ Tín bị xem nhẹ.
“Khụ khụ,” Liên Thủ Tín ho khan hai tiếng, đem lực chú ý của mọi người thu hút đến trên người hắn, lúc này mới lại nói, “Phụ thân có phải hay không là không yên lòng chúng ta. Ban nãy cố ý chờ chúng ta trở về?”
“Lão gia tử là người tốt, sợ chúng ta buôn bán thiếu tiền, còn sợ chúng ta bận không qua nổi….” Trương thị nói đến bận không qua nổi, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Nhất thời không nói được nữa.
Liên Mạn Nhi xoay chuyển con ngươi một chút, cũng nghĩ đến lần trước bọn họ mở phân xưởng, chuyện Chu thị muốn cho Hà thị cùng Liên Tú Nhi đến xưởng làm việc.
Liên Mạn Nhi không có ngây thơ như vậy, nàng sẽ không cho là mở một cửa hàng bán điểm tâm sáng chính là làm điểm tâm sáng đơn giản, sau đó chờ người đến mua. Nói thí dụ như. Ngày hôm qua viết hợp đồng, còn phải mời Lí Chính cùng các thôn lão trong thôn tới dùng cơm. Cửa hàng điểm tâm sáng của chính bọn họ mở, dường như không liên quan đến chuyện của người khác, nhưng mà trên thực tế, loại ý nghĩ này là không thể thực hiện được. Mời Lí Chính cùng các thôn lão tới đây, chính là đạt được sự đồng ý của bọn họ, đạt được đồng ý của bọn họ, cũng là giống như đạt được sự đồng ý của đại đa số người trong thôn.
Như vậy, mặc dù có người muốn sinh sự. Hắn muốn gây hấn cũng không chỉ là một nhà Liên Thủ Tín này.
Mời Liên lão gia tử, cái này cũng không chỉ là bởi vì hiếu đạo. Liên lão gia tử ở trong thôn có nhân duyên. hơn nữa lại có uy tín nhất định, mặc dù là cô họ*, lại cũng coi như là một thành viên trong thôn lão. Hắn còn là chủ gia của Liên gia, đem sự tình cùng hắn câu thông tốt rồi, tựu như Liên Ký được cả nhà Liên gia ủng hộ.
*thôn lão : người gia trong thôn; cô họ : có thể hiểu như 1 họ cô độc, với ý : Liên lão gia tử là trẻ mồ côi, một mình một họ Liên, không có dòng họ tổ tông như bình thường; câu thông : thông suốt, ý nói đạt được sự thông qua, cho phép của Liên lão gia tử ý ⇒ những từ này chuyển qua tiếng việt rất khó để tìm được từ phù hợp mà đủ nghĩa, ta để hán-việt rồi giải nghĩa.
Liên Mạn Nhi cũng không có hy vọng xa vời Liên gia sẽ làm như thế nào dành cho sự giúp đỡ mang tính thực chất, chỉ cần ngoài mặt mọi người hòa thuận, trong tối ít giở trò, như vậy đủ rồi.
Liên Thủ Tín thấy Trương thị cùng mấy đứa con đều lộ ra vẻ mặt “Vốn dĩ là có chuyện như vậy”, hắn cũng đoán được mọi người bây giờ đều đang suy nghĩ gì. Cũng có chút không tự nhiên.
“Phụ thân không có khả năng như vậy, chúng ta đừng suy nghĩ nhiều….” Liên Thủ Tín nói.
“Nhưng vạn nhất cái kia, nếu là mẫu thân, còn có bọn họ Nhị phòng…” Trương thị có chút sầu lo.
Liên Mạn Nhi rơi vào trầm tư, nàng cho rằng lo lắng của Trương thị là có đạo lý. Cửa hàng điểm tâm sáng của bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng thịnh vượng, đến lúc đó sẽ có người thấy đỏ mắt, bao gồm người trong nhà cùng người ngoài.
Người ngoài vẫn tương đối dễ xử lý, cửa hàng của bọn họ đã có ủng hộ của Lí Chính trong thôn cùng các thôn lão. Vương Ấu Hằng vì bọn họ cắt băng (khánh thành), như vậy nhà Vương cử nhân cũng không nên đứng ở sau lưng người khác. Chỉ cần bọn hắn có năng lực, có điều kiện thì có thể đi ngang trong thôn, không ai có thể làm gì được bọn hắn.
Ngược lại là “Người trong nhà” dường như khó xử lý. Ràng buộc của huyết thống, Liên Thủ Tín cùng Trương thị phúc hậu, cá tính mềm lòng, còn có dư luận, những điều này là dù đúng sai. Xử lý không tốt, sẽ rất lo lắng.
Mở cửa hàng điểm tâm sáng cùng mở xưởng dưa chua cũng không giống nhau. Xử lý bằng nhân tình, hẳn càng thêm hòa hợp, mới có thể làm được hòa khí sinh tài.
“Cha, mẹ, nếu ông bà bọn họ muốn cho người vào cửa hàng điểm tâm sáng hỗ trợ, chúng ta cũng đừng cứng rắn ngăn cản.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền nói ra, “Quả thực không được, cha sẽ để cho Tam bá, Tam thẩm đến đây đi.”
Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị tay chân chịu khó, người trung thực, cùng bọn họ quan hệ tốt nhất, đúng là người được chọn tốt nhất.
Liên Mạn Nhi cười cười, Tam phòng còn không có phân ra, dù cho bọn họ muốn nâng đỡ, có thể làm cũng không nhiều. Nói thí dụ như, bất kể là Liên Thủ Lễ hay là Triệu thị tới trong cửa hàng làm việc, tiền công đạt được, liền phải qua Chu thị đồng ý. Liên Mạn Nhi bọn họ có thể làm, cũng chính là để cho Liên Diệp Nhi, Triệu thị có thể ăn cơm no.
“Mẫu thân còn có Nhị ca bọn hắn có thể đồng ý?” Liên Thủ Tín trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Liên Mạn Nhi liền cười châm biếm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Quần áo mới của hoàng đế.”*
* Quần áo mới của hoàng đế : là truyện “ bộ quần áo mới của hoàng đế” của nhà văn Andersen : Một vị vua thích mặc quần áo, ông đã có rất nhiều trang phục khác nhau nhưng ông vẫn luôn muốn tìm 1 bộ độc đáo. Ông đăng tin tìm thợ may và đã tìm được hai tên thợ may ( thực ra là 2 tên lừa đảo). Chúng đã may cho ông một bộ quần áo độc đáo mà chỉ có những kẻ thông minh mới có thể nhìn ra được. Vì không muốn chấp nhận mình là kẻ ngu nên vì thế Hoàng đế đã mặc bộ quần áo đó lên người. Thật không may khi đi diễu hành một đứa trẻ thốt lên “Ô hoàng đế cởi chuồng kìa.” Lúc này hoàng đế đỏ mặt và nhận ra mình đã bị lừa, vội vàng chạy về cung điện tìm 2 tên thợ may kia nhưng chúng đã kịp chạy trốn mang theo rất nhiều vàng.
“Mạn Nhi, con cười cái gì?” Liên Thủ Tín bị Liên Mạn Nhi cười có chút không được tự nhiên.
“Không có gì, ta không có cười cái gì.” Liên Mạn Nhi vội nói.
Nàng đang cười Liên Thủ Tín. Nghe Liên Thủ Tín nói như vậy, rõ ràng là đối với tính tình của Chu thị, đám người Liên Thủ Nghĩa là biết rõ đấy, nhưng hắn ngoài miệng còn phải luôn luôn thay bọn họ che giấu, vì bọn họ phủ thêm một món sa y xinh đẹp, mặc dù bộ sa y này là trong suốt, căn bản là không lừa được người.
*sa y : sa là tên một loại vải dệt, cũng còn có nghĩa là mỏng; y là quần áo. vì ta không biết nên để bộ quần áo này tên là gì cho sát nghĩa, để nguyên gốc vậy.
“Cha yên tâm, bà nội bọn họ nhất định có thể đáp ứng.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Công việc của cửa hàng điểm tâm sáng dậy từ canh năm bò đến tận nửa đêm, người không thể chịu khổ thì không làm được. Vẫn là một nhà Tam bá có thể làm. Cho dù trong nhà ai tới làm việc, tiền công lại không thể tự mình cầm lấy, cũng là cả nhà Tam bá đồng ý, người khác sẽ không nguyện ý đâu.”
“Vậy là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi.” Trương thị liền nói.
Không, một chút cũng không có suy nghĩ nhiều. Không muốn tới trong cửa hàng làm việc, không có nghĩa là không muốn đến trong cửa hàng ăn cơm.
…
Cả nhà ở trong nhà nghỉ ngơi nửa ngày, ăn cơm tối qua loa, lúc trời một màu đen, liền lại đi tới cửa hàng điểm tâm sáng. Bọn họ muốn đem đồ ngày mai mở cửa hàng cần dùng sớm chuẩn bị xong.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín phụ trách chuẩn bị mặt phôi*(hàng bán thành phẩm). Bất luận là bánh bao hay là súp bánh bao, đều cần bột lên men. Lúc này, còn không có lên men bột, bột lên men dùng chính là bột men, cũng chính là bột nở.
Bột nở, chính là mỗi lần đem bột nở ra tốt, giữ lại một khối, lần sau bột lên men bỏ vào, làm cho bột nở ra tốt hơn, như vậy cũng tốt so với ở trong một chén sữa tươi, thêm một muôi nguyên vị sữa chua, ở dưới nhiệt độ thích hợp, trải qua một đoạn thời gian ngắn, vốn là axit lactic trong vị sữa chua vi khuẩn trưởng thành sinh sôi nảy nở, đem toàn bộ chén sữa tươi lên men thành sữa chua, là phương pháp giống nhau.
Cho dù có bột nở, thời gian bột lên men rất dài, cho nên buổi tối đem bột hòa xong, sáng mai bột nở ra tốt rồi. Cắt thành phôi bột bánh bao, có thể trực tiếp đặt trên nồi hấp.
Bột bánh bao cũng thế, nhưng mà vì mới mẻ, nhân bánh phải sáng mai chuẩn bị, bánh bao cũng phải buổi sáng ngày mai ngay lúc đó bọc.
Canh xương, cũng phải ninh trước. Sau đó đựng ở trong thùng gỗ, ngày mai rót vào trong nồi đun nóng một chút, liền có thể bán rồi.
Còn có dưa muối biếu tặng, cũng phải sớm cắt xong.
“Chúng ta nên chuẩn bị bao nhiêu bánh bao để ngày mai bán?” Trương thị hỏi.
Hôm nay hấp tám mươi cái bánh, bán đi sáu mươi cái, súp bánh bao hấp năm mươi, bán đi bốn mươi.
“Bánh bao làm chín mươi cái đi, súp bánh bao liền làm bốn mươi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói.
“Hôm nay tám mươi cái bánh bao, còn thừa lại hai mươi, ngày mai chuẩn bị chín mươi, có phải hay không quá mức rồi?” Trương thị liền nói.
“Có lẽ không nhiều lắm.” Liên Mạn Nhi nói, “Hôm nay không có ai biết chúng ta mở cửa hàng điểm tâm sáng, có bán loại bánh bao này. Hiện tại biết rồi, ngày may người mua chắc chắn
nhiều.”
Trương thị suy nghĩ một chút, đều là rất có lý. “Vậy thì chuẩn bị chín mươi cái, dù cho còn dư lại, nhà chúng ta ăn, cũng không lãng phí.” Trương thị nói.
“Vậy sao súp bánh bao không chuẩn bị nhiều một chút?” Ngũ Lang nói.
“Không, vẫn bốn mươi cái.” Liên Mạn Nhi đối với chuyện này thái độ tương đối kiên quyết. Bánh bao với súp bánh bao là không giống nhau, những thứ kia ăn no chính là mục đích lớn nhất, người hơi chú ý ăn ngon chắc là sẽ không mua bánh bao của bọn họ. Người mua súp bánh bao, cũng là muốn ăn ngon.
Tiêu thụ súp bánh bao với tam hòa diện man đầu (bánh bao) thật sự không giống nhau.
Mỗi ngày chỉ bốn mươi cái, tới trước được trước, đã tới chậm sẽ không được ăn. Vật lấy hiếm là quý, nâng cao giá trị súp bánh bao, từ từ làm ra danh tiếng, lại tăng thêm sản lượng.
Cả nhà nghe Liên Mạn Nhi nói chuyện, có chỗ không hiểu rõ lắm, nhưng mà trải qua mấy ngày nay, ở phương diện làm ăn Liên Mạn Nhi gần như không có sai lầm. Mọi người đã thành thói quen nghe nàng. Chỉ có Ngũ Lang cùng tiểu Thất nghe hết sức nghiêm túc.
Chờ đem đồ đều chuẩn bị thỏa đáng, trời đã sớm tối đen lại.
“Hôm nay khuya rồi ,ta ở lại nơi này ngủ, ngươi mang bọn nhỏ trở về đi, sáng sớm ngày mai lại tới.” Liên Thủ Tín liền đối với Trương thị nói.
“Con cũng ở lại a.” Ngũ Lang cũng nói.
Trong cửa hàng quả thật cần người trông giữ ban đêm. Trương thị cũng là không có phản đối, mình mang theo Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất trở về nhà cũ ngủ. Ngày thứ hai là y như cũ trời còn chưa sáng, cả nhà đã thức dậy, rửa mặt chải đầu sơ qua một tý, chạy thẳng đến cửa hàng điểm tâm sáng.
Lại là bận rộn cho tới trưa, lần này thời gian đóng cửa hàng so với ngày hôm qua sớm hơn.
Chín mươi cái tam hòa diện man đầu, bán được tám mươi cái, canh xương bán được bốn nồi, cháo bán được một nồi, bốn mươi cái súp bánh bao toàn bộ bán sạch.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, cả nhà làm càng ngày càng thuận tay, ngay cả sổ ghi chép buôn bán của cửa hàng điểm tâm sáng cũng vững vàng tăng lên.
Ngày hôm nay, lại là lúc đóng cửa hàng kiểm kê. Liên Mạn Nhi tính toán một chút, mức hàng bán ra của một ngày này là hai trăm tám mươi văn tiền, so với hai ngày trước cộng mấy ngày qua cũng là như vậy, mỗi ngày có thể so với một ngày trước nhiều hơn mười mấy văn hai mươi văn đấy, trừ đi toàn bộ tiền vốn, còn là một trăm bảy mươi chín văn tiền. Số lượng bánh bao hai ngày này đang gia tăng, nhưng cùng súp bánh bao như nhau, gần như đều có thể bán sạch, cho nên không chỉ có tổng số, ngay cả lợi nhuận đại khái cũng nâng cao.
“Sau khi trừ đi tiền công của mọi người chúng ta ngày hôm nay là hai mươi lăm văn, hôm nay bán hết sạch được lãi một trăm bốn mươi văn tiền.” Liên Mạn Nhi tuyên bố.
“Mệt mỏi nữa cũng đáng.” Trương thị vỗ vỗ cánh tay đau nhức của mình, thỏa mãn nói.