Liên Mạn Nhi nói đáp ứng để Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tới xưởng làm việc, Liên Thủ Tín cùng Trương Thị giật mình mà nghiêng đầu nhìn Liên Mạn Nhi. Hai vợ chồng trong lòng đều tinh tường, Liên Mạn Nhi làngười không có khả năng đáp ứng chuyện này nhất đấy.
“Cha, mẹ, ông bà nội, tất cả chuyện này đều đáp ứng a.” Liên Mạn Nhi nói như vậy rồi lại vụng trộm đối với Liên Thủ Tín cùng Trương Thị trừng hai mắt.
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị đối diện với Chu Thị đều không có cách nào, bọn hắn biết rõ Liên Mạn Nhi là tinh linh cổ quái, đích thị là đã nghĩ ra biện pháp rồi, liền thở phào một hơi.
“Mẫu thân, người đừng đánh nữa, chúng con đã đáp ứng rồi.” Liên Thủ Tín hướng Chu Thị cầu xin tha thứ.
Hà Thị cùng Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh một mực nhìn xem, thấy Liên Thủ Tín đã đáp ứng bọn hắn, lúc này mới hô to gọi nhỏ khuyên giải Chu Thị, không cho nàng đánh Liên Thủ Tín. Liên lão gia tử ở bên cạnh cũng nói chuyện, khiến cho Chu Thị nhanh chóng dừng tay lại.
Chu Thị thấy mục đích đã đạt được, Liên Thủ Tín, Trương Thị, còn có Liên Mạn Nhi đều hướng nàng phục tùng, liền buông Liên Thủ Tín ra.
Liên Mạn Nhi bước lên phía trước xem xét thương thế của Liên Thủ Tín, nhờ có Trương Thị cố gắng hết mình bảo vệ trượng phu, trên mặt Liên Thủ Tín chỉ có hai vết cào dài ở gần lỗ tai, trên cổ có ba vết cào tương đối sâu. Trái lại sau tai Trương Thị bị Chu Thị cầm ra máu, 乃úi tóc cũng rối loạn, còn có một một khuyết áo bị xé rách toang rồi.
Xem ra là dưới cơn thịnh nộ, đầu óc Chu Thị vẫn tỉnh táo đấy, thừa dịp Trương Thị giúp đỡ Liên Thủ Tín mà xuống tay độc ác. Nếu bàn về thực lực, Chu Thị đâu có thể thắng được Trương Thị. Nhưng là Trương Thị không có động thủ đối với Chu Thị mà một lòng bảo vệ Liên Thủ Tín, cho nên liền bị lỗ vốn.
Liên Mạn Nhi không khỏi hồi tưởng lại một câu Trương Thị đã nói, “Bà nội con không phải là người bình thường.”
Chu Thị quả thực không phải là người bình thường rồi.
“Ngươi thế nào lại hướng bọn nhỏ ra tay thực.” Liên lão gia tử nhìn thấy con trai cùng con dâu bị tổn thương, liền trách cứ Chu Thị.
Chu Thị lập tức đè lại Ⱡồ₦g иgự¢ mình, lên tiếng ՐêՈ Րỉ. Liên Thủ Nghĩa, Hà Thị cùng Liên Tú Nhi nhanh chóng tiến lên phía trước. Vừa giúp Chu Thị thuận khí, vừa hướng Chu Thị hỏi han.
“Phụ thân, người còn nói mẫu thân, người xem mẫu thân vẫn còn tức này.” Liên Tú Nhi quệt mồm nói.
“Lão Tứ, không phải là ca nói đệ. Đệ cũng đã làm cha rồi, thế nào vẫn không hiểu chuyện, đệ muốn là mẫu thân tức thành ra thế nào, xem đệ xử lý thế nào.” Liên Thủ Nghĩa quay đầu trách cứ Liên Thủ Tín.
Vợ chồng Liên Thủ Tín liền nhìn lẫn nhau, còn chút cảm giác sống sót lại sau tai nạn, Liên Mạn Nhi nghĩ thế nào thay Trương Thị ra mặt. Chu Thị ngồi trên giường gạch, như một tướng quân đắc thắng, được Hà Thị, Liên Thủ Nghĩa cùng Tú Nhi nhìn lên đấy.
Liên Tú Nhi thấy hô hấp của Chu Thị dần dần bình phục, liền lén lút lấy tay giật giật vạt áo Chu Thị.
“Mẫu thân.” Liên Tú Nhi nhao nhao đối với Chu Thị bên này chép miệng.
“Các con đã nói qua là cũng không tính toán gì hết, ngày mai sẽ để vợ lão Nhị cùng Tú Nhi bắt đầu làm việc.” Chu Thị thấy được tín hiệu của con gái, liền đối với Liên Thủ Tín bắt đầu tạo áp lực, muốn đem sự việc nhanh chóng trở thành sự thực. Bất quá trong lòng Chu Thị vẫn có lòng tin, nàng tin tưởng, khi nàng đã xuất ra tuyệt chiêu, Liên Thủ Tín không dám không tuân theo nàng.
Kỳ thật, Chu Thị cũng không có đem xưởng của Liên Thủ Tín để vào mắt. Chuyện muốn đi xưởng yêm dưa chua ra sao thì nàng nói muốn như thế nào là như thế đấy.
“Làm cả buổi là được tám văn tiền, làm mười buổi là được tám mươi văn tiền. Làm một tháng tính ra là được gần ba trăm văn tiền. Nhà lão Tứ thế nhưng là địa phương rất lớn đấy, ngày hôm nay ta nhìn thấy bọn họ mỗi người đi ra là có một xâu tiền rồi.” Hà Thị khoa chân múa tay mà nói lớn với Chu Thị, liền mười ngày này, nhóm con dâu trong thôn đã kiếm được bao nhiêu tiền từ xưởng rồi, mỗi con dâu kia lại kiếm được bao nhiêu tiền.
“Thực sự nhiều tiền như vậy?” Chu Thị lúc này lắp bắp kinh hãi.
“Đúng là như thế.” Hà Thị thấy Chu Thị thấy hứng thú với lời nói của nàng liền đem ௱ôЛƓ lớn xê dịch đến trước mặt Chu Thị, “Mẫu thân, người nhìn xem, nhà lão Tứ thế nhưng đối với chúng ta càng ngày càng xa cách rồi. Đối với chúng ta là ca ca cùng chị dâu không nói làm gì, thế nhưng hắn đối với mẫu thân cũng càng ngày càng xa cách rồi, đối với người ngoài so với mẹ ruột còn tốt hơn. Hắn có chút ít tiền, một đồng hắn cũng không nỡ cho mẹ ruột hắn một hoa, đều cho người khác rồi.”
Chu Thị nghe xong lời Hà Thị nói, trong lòng đương nhiên là không thoải mái rồi. Bất quá nàng biết rõ tính tình Hà Thị, biết rõ nàng chỉ có ý muốn châm ngòi ly gián, Chu Thị cũng không muốn làm cho Hà Thị đắc ý, tránh cho Hà Thị thấy được sủng ái lại càng lấn tới.
“Những người kia đều tại xưởng làm việc, ngươi muốn kiếm tiền thì con cũng đi làm đi.” Chu Thị nói chuyện, lắc lắc mặt không phản ứng đối với Hà Thị.
Hà Thị thế nhưng là đợi đúng những lời này, vội vàng uốn éo thân tiến tới trước mặt Chu Thị.
“Mẫu thân, làm việc trong tác phường, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, làm việc cả một ngày, tiền nhận cũng không ít. Con thật là rất muốn đi làm, cũng để cho Tú Nhi cùng đi a, cũng có thể kiếm được tiền tiêu vặt. Bọn hắn làm ca ca, chị dâu đấy, cho tiền người ngoài thì cam lòng, chẳng lẽ cho muội muội ruột của bọn hắn thì lại không nỡ lòng cho?”
Chu Thị liếc nhìn Hà Thị, có chút động tâm. Hiện nay trong nhà cũng không dư giả, Liên Tú Nhi đi theo không kiếm đủ ăn, nhưng nếu mỗi ngày có thể kiếm được vài văn tiền thì cũng có thể giúp Tú Nhi bắt đầu tích lũy, hoặc là có thể cho Liên Tú Nhi chút này nọ, như thế thật thì tốt quá. Bất quá việc trong nhà, nàng còn không nỡ để Liên Tú Nhi làm, càng không nỡ để Liên Tú Nhi đến xưởng cùng nhóm con dâu kia làm việc.
“Con muốn đi, con liền đi. Ta cũng không có ngăn cản con.” Chu Thị liền đối với Hà Thị nói.
Nếu muốn đi có thể đi thì con đến tìm mẫu thân làm gì. Trong lòng Hà Thị thì nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói ra ngoài miệng.
“Mẫu thân, Tú Nhi đến xưởng làm việc, bọn lão Tứ có thể thật ác độc quyết tâm sai sử Tú Nhi làm việc? Ta thấy bọn hắn phát tiền cho người khác một chút cũng không đau lòng. Đây là bọn hắn đã có chút ít rồi, cũng nên cho Tú Nhi chút ít, đây cũng là chuyện nên làm đấy.”
Chu Thị trong lòng khẽ động, cũng đã rõ ràng ý tứ của Hà Thị. Xưởng là do Liên Thủ Tín khai mở đấy, lại để cho Tú Nhi đi xưởng ứng tên, lĩnh tiền công. Liên Thủ Tín là con mình, là Tứ ca ruột của Liên Tú Nhi, đây không phải là lẽ ứng phần hay sao?
Hà Thị nhìn ra đây là trong lòng Chu Thị đã đáp ứng rồi, lại bề bộn mời đến Liên Tú Nhi thương lượng, trong lòng Liên Tú Nhi cũng là trông thấy tiền công mà có chút thèm, liền không cần nhiều lời đã đáp ứng.
“Mẫu thân cùng lão Tứ nói chứ sao. Con ở bên cạnh nhìn thấy, cái nhà kia hơn phân nửa là do vợ lão Tứ cùng nha đầu Mạn Nhi kia làm đương gia, chỉ cần mẫu tân nói chuyện thì các nàng liền phải nghe.” Hà Thị liền nói.
Chu Thị lập tức gật đầu. Bất quá trong lòng nàng tinh tường, từ khi ở riêng, người trong Tứ phòng liền không thể so với lúc trước, cho nên nàng còn cố ý đem việc này nói cùng Liên lão gia tử, nói Hà Thị cùng Liên Tú Nhi ở nhà nhàn rỗi, vừa vặn tìm một chút việc để hoạt động, ở trong xưởng làm việc, không cần đi ra ngoài, đối với tất cả mọi người đều tốt. Liên lão gia tử cũng đã đáp ứng.
Còn tưởng như vậy thì Liên Thủ Tín cùng Trương Thị không thể không đáp ứng, nhưng cuối cùng vẫn là nàng phải dùng tuyệt chiêu mới có thể đem chuyện nói thành công.
“Tại sao con không nói lời nào, không phải là đang nghĩ muốn đổi ý đấy chứ?” Chu Thị thấy Liên Thủ Tín không có nói chuyện trở lại, liền lập tức dựng lông mày lên.
Liên Mạn Nhi liền hướng Liên Thủ Tín nhẹ nhàng gật đầu. Hôm nay, Chu Thị bằng bất cứ giá nào, nếu bọn hắn không đồng ý thì cũng không thể kết thúc chuyện này.
“Chuyện đã đồng ý như thế nào có thể đổi ý. Mẫu thân, con không có đổi ý.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Vậy là tốt rồi.” Chu Thị hừ lạnh một tiếng.
Chẳng lẽ để cho Hà Thị cùng Liên Tú Nhi đến xưởng làm việc thật sao? Trương Thị cùng Liên Thủ Tín đều nhìn Liên Mạn Nhi.
“Ông bà nội.” Liên Mạn Nhi làm bộ ho khan hai tiếng nói. “Xưởng của chúng con nhận người, trước tiên đều phải trải qua cuộc thi trước. Nhị thẩm cùng cô cô muốn ngày mai tới xưởng làm việc, vậy bây giờ trước mặt mọi người cũng thử luôn a.”
“Còn có cuộc thi? Là cái thứ đồ chơi gì. Cháu không muốn cho Nhị thẩm cùng cô cô đến xưởng làm việc thì cháu cũng cứ nói thẳng a.” Chu Thị trừng mắt nhìn Liên Mạn Nhi.
“Cuộc thi này rất đơn giản, là xem Nhị thẩm cùng cô cô có thể làm được việc ở xưởng không thôi.” Liên Mạn Nhi cười cười, thong dong nói. “Nhị thẩm cùng cô cô nếu không dám thi, thì chính là không thể làm việc ở xưởng được. Cũng không cần đến xưởng làm việc nữa. Đến xưởng làm việc đều là người ở trong thôn, còn có đại nương, đại thẩm ở ngoài thôn. Nhị thẩm cùng cô cô chuyện gì cũng không thể làm, thì đến xưởng làm việc, là chuyện bị người ta cười chê đấy. Nếu những người này đi về nhà kể lại thì Nhị thẩm cùng cô cô sau này còn có thể gặp người khác hay sao?”
“Quản chi những việc đấy, xưởng là do nhà chúng ta mở, ta cùng Tú Nhi không có làm việc, ai cũng không thể nói cái gì.” Hà thị tùy tiện mà lớn nối nói.
Liên Mạn Nhi liếc mắt nhìn Hà Thị, da mặt người này dày đến nỗi nàng phải sợ hãi than phục.
Chu Thị không nói gì. Hà Thị cái gì cũng không sợ, nàng là lợn ૮ɦếƭ không sợ nước nóng, nhưng Liên Tú Nhi là cô nương chưa có xuất giá, nếu bị người truyền đi nói là cô nương chân tay vụng về , cái gì cũng không làm được, vậy sau này khó tìm được nhà chồng tốt rồi.
“Ông bà nội, nếu mọi người không muốn thì như vậy đi, Nhị thẩm cùng cô cô cũng không cần đến tác xưởng làm việc, mỗi ngày chúng ta đều phát cho các nàng hai khoản tiền là được rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Cái này, cái này đi.” Hà Thị lập tức nói.
Liên Mạn Nhi đem những lời Hà Thị nói coi như không nghe thấy, chỉ cười cười mà nhìn Liên lão gia tử cùng Chu Thị. Nàng tin tưởng, Liên lão gia tử cùng Chu Thị mặc dù muốn như vậy, nhưng lại bị nàng nói thẳng ra như vậy thì hai người kia phàm là còn một chút thể diện, cũng sẽ không đáp ứng.
Quả thật đúng như Liên Mạn Nhi đoán trước, Chu Thị liền đỏ mặt. Nàng là đang tức đấy. Trong lòng nàng là muốn nghĩ, để cho Hà Thị cùng Tú Nhi làm bộ dáng cầm tiền công, nhưng không có làm việc đấy, nhưng lại không thể nói trước. Liên Mạn Nhi lại đem chuyện này nói toạc ra, phá vỡ những tính toán của nàng.
“Không làm việc, còn nghĩ muốn lấy tiền. Chuyện này không có cửa đâu.” Liên lão gia tử mặt cũng đỏ lên rồi, “Để cho hai con đến xưởng làm việc, là để cho các con rèn luyện, cũng để cho các con giúp đỡ nhà lão Tứ, không phải để cho các con bòn rút bọn hắn. Bọn hắn vừa mới tách ra, chỗ kiếm tiền thì ít mà chỗ tiêu tiền thì nhiều, các con cũng đưa ra được cái bộ mặt này?”
“Nên xử lý thế nào thì xử lý như thế, nếu các nàng trải qua khảo thí thì để các nàng đến xưởng làm việc, khảo thí không qua thì cũng đừng đi nữa.” Liên lão gia tử giải quyết dứt khoát.
Mọi người đều bị Liên Mạn Nhi nói cho dồn chặt rồi, lại bị Liên lão gia tử nói những lời này càng không có chỗ trống.
“Vâng, ông nội. Chúng cháu đều nghe theo ông nội đấy.” Liên Mạn Nhi cười đáp ứng, cùng Trương Thị đi ra ngoài phòng chuẩn bị, cầm thớt thái đồ ăn, dao phay cùng một gốc cải trắng trở lại trong phòng.
Hai mẹ con đem đồ đạc đều đặt hết ở trên giường gạch.
“Cuộc thi của chúng ta rất đơn giản, là thái sợi cải trắng.” Liên Mạn Nhi nói “Cha, mẹ còn có cháu đều sẽ không nói lời nào, liền để cho ông nội cùng bà nội làm giám khảo, như thế được chưa?”