“Là Tứ ca” Tiểu Thất hướng tới Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi, nhỏ giọng nói. Nó căng mắt ra để xem rõ ràng hơn.”Ah, còn có Lục ca. Bọn hắn nhất định là đi ăn vụng thịt viên rồi.”
Thịt viên cùng thịt chưng đều đặt ở trong rạp, chờ ngày mai bày ra. Liên gia chuẩn bị mười bàn yến hội, chỉ để chiêu đãi khách đến thăm, người nhà Liên gia đến lúc đó cũng không được ngồi đấy. Liên Mạn Nhi và mấy đứa nhỏ kia lại càng không có chỗ, chỉ có thể chờ đồ ăn thừa.
Ở niên đại này, ở nông thôn thì chỉ khi tết đến người ta mới có thể được ăn thịt, dù có khi chỉ là một chút thịt. Cho nên ngày thường mà tổ chức tiệc rượu thì hiếm khi thừa lại chút gì, nhất là thịt viên cùng thịt chưng, căn bản một mẩu cũng sẽ không sót. Đến những người tới dự, có khi cũng không nỡ ăn một mình, lại sẽ đem những món ăn ngon này mang về nhà cho bọn nhỏ có bữa ăn ngon.
Chuyện như vậy rất phổ biến, lâu dần cũng thành thói quen của tất cả mọi người.
Cho nên Liên gia tuy rằng chuẩn bị một chậu lớn thịt viên, thịt chưng, nhưng bọn nhỏ Liên gia thì một chút có lẽ cũng không đến lượt mình. Đương nhiên, có nhà yêu thương trẻ nhỏ, sẽ cố ý chừa ra một ít cho bọn nhỏ ăn, nhưng Liên gia lại không có cái thói quen này. Chu thị có muốn lưu lại một ít thức ăn, cũng chỉ có Liên Tú Nhi được ăn đến, đừng nói bọn nhỏ Liên Mạn Nhi, Liên Diệp nhi, mấy đứa nhỏ chi thứ hai cũng khó có thể được ăn.
Cho nên Tứ Lang cùng Lục Lang thừa dịp tối đến đi ăn vụng cũng không phải chuyện lạ.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy Tứ Lang cùng Lục Lang hóp lưng lại như mèo, chui vào lều ở bên trong, kế tiếp lại nghe thấy ở bên trong phòng trên Liên Tú Nhi quát lên
“Hai cháu định làm gì, mau buông thứ đó ra.”
“… Bị cô cô nhìn thấy rồi ” Tiểu Thất ghé vào cạnh cửa, che miệng lại cười khanh khách.
Cái lều để nấu cơm được dựng khoác lên phòng trên Đông phòng cùng Đông sương phòng, Chu thị quả là người khôn khéo. Làm sao lại không nghĩ đến muốn giám sát phòng người ăn vụng cơ chứ. Liên Tú Nhi cũng không có ở bên ngoài trông, mà đem cửa chính cửa sổ mở ra hết, nàng vẫn ngồi trong phòng, nhưng ai muốn tiến vào lều, đều lọt vào mắt của nàng hết.
Vừa thấy bóng dáng Tứ Lang cùng Lục Lang phía lều, Liên Tú Nhi động tác nhanh hơn, cũng theo phòng trên chạy đến, chặn đứng cả hai.
“Hai đứa các cháu ૮ɦếƭ thèm ah. Ông nội cháu cùng bà nội cháu đã nói cái gì kia mà, không cho các cháu ăn vụng, nếu ngày mai đồ ăn không đủ. Bắt hai cháu đền à?” Liên Tú Nhi chỉ vào Tứ Lang cùng Lục Lang mắng.
Liên Mạn Nhi từ trong nhà đi ra. Lúc này mới nhìn rõ ràng Tứ Lang cùng Lục Lang miệng phình ra, mép dính đầy dầu mỡ, hai người đều ngậm chặt miệng, đang cố gắng đem đồ ăn nuốt xuống. Hai người trong tay còn đang cầm một ít thịt viên cùng thịt hấp sợi.
Đúng lúc này Chu thị cũng từ bên trong phòng trên chạy ra, bà trước nhìn Tứ Lang cùng Lục Lang, oán hận mắng một câu, rồi chân nhỏ chạy nhanh như gió mà tiến vào lều. Sau một hồi lật qua lật lại chén bồn, Chu thị xanh mặt ở bên trong lều đi ra.
“Đồ dê con mất dạy, trong miệng sinh mụn rồi, mới thèm như vậy. Ăn vụng thịt viên còn không tính, còn ăn vụng thịt hấp. Thế nào còn không sợ ăn cho bể bụng…”
Chu thị thật sự giận, tiến đến túm lấy tay Tứ Lang, đem vài miếng thịt Tứ Lang cầm trong tay đánh rơi trên mặt đất, sau đó lại đi bắt Lục Lang.
“Cái này còn không có được hai chén ah… , bọn phá hoại này.” Chu thị đau lòng dậm chân, một cái tát rơi trên mặt Lục Lang.
Lục Lang vốn lá gan không lớn, oa một tiếng khóc lên, phun cả thịt hấp trong miệng còn chưa kịp nuốt ra.
Đúng lúc này Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cũng đều từ trong nhà đi ra. Chu thị thấy Hà thị, máu nóng lại càng sôi trào.
“Cái loại mẹ thế nào, thì cái giống con thế ấy. Nhìn xem con dạy dỗ ra cái giống gì thế này, đem lão Liên gia chúng ta mặt mũi đều mất hết…. Con là cái loại đàn bà lòng dạ hiểm độc, con xem đây không phải là ăn vụng ah, đây là cái giống tai họa, tai họa của cả cái nhà này, nhìn xem, nhìn xem…” Chu thị chỉ vào thịt hấp rơi trên mặt đất, “Cái này đều đủ hai chén thịt hấp rồi, ngày mai bên trên không đủ, ta xem con đào đâu ra cho ta hai chén đến đây…”
Chu thị chỉ vào Hà thị chửi ầm lên, dù da mặt Hà thị dày, cũng nhịn không nổi mà lúc xanh lúc trắng.
“Ta cho con đi trộm ăn cái gì, ta cho con lại trộm…” Hà thị liền túm lấy Lục Lang, giơ tay đánh xuống.
Chu thị ban nãy cũng đánh Lục Lang, đó là nàng tức giận nóng nảy, giơ lên tay đã rơi vào trên mặt Lục Lang, bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng không sẽ động thủ đánh cháu trai cháu gái. Nếu không hài lòng người nào, cũng chỉ là bảo con trai, con dâu, để bọn họ tự mình quản giáo. Thế nhưng mà Hà thị đánh Lục Lang, lại là đánh thật sự, mỗi một cái tát rơi xuống, đều là phát ra tiếng. Lục Lang khóc như mổ heo, thanh âm cơ hồ có thể vang khắp làng trên xóm dưới.
Chu thị liền giận, nàng cảm thấy Hà thị đánh Lục Lang, đây là đang hướng bà thị uy, không đem mẹ chồng là bà để vào mắt. Đương nhiên, nhưng nếu như Hà thị không đánh Lục Lang, bà sẽ cho rằng Hà thị bao che cho con mình, không đem bà để vào mắt.
“Xem con đánh thằng nhỏ kìa, con đây là đánh cho ta xem hả?” Chu thị chỉ vào Hà thị mắng, “Con đánh ૮ɦếƭ hắn, thì ngày mai có thịt hấp chắc. Mấy đứa nhỏ ngoan đều bị cái thứ vừa tham ăn vừa lười là con dạy hư mất rồi, con có công lao lớn rồi…”
Bên ngoài ầm ĩ càng lúc càng lớn, Lục Lang cùng Tứ Lang đều oa oa khóc lớn, Hà thị cùng Chu thị cũng đều đang vung tay vung chân khóc tố.
Liên lão gia tử, còn có Liên gia những người khác cũng đều theo trong phòng đi ra, mọi người đứng ở trong sân, không cho Hà thị lại đánh Lục Lang, đồng thời cũng khuyên giải Chu thị.
Liên Mạn Nhi và mấy đứa nhỏ lui ra sau, nàng thấy mọi người đều chú ý đến mấy người Chu thị cùng Hà thị, không khỏi hướng vào bên trong lều nhìn liếc.
“Ân.” Liên Mạn Nhi sờ lên cái cằm, đảo đảo con mắt.
“Nhị tỷ.” Tiểu Thất lôi kéo vạt áo Liên Mạn Nhi, to mắt hướng về phía lều rồi đưa mắt liếc ra ý qua một cái.
“Chỉ lấy thịt viên, đừng cầm thịt hấp.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng dặn dò tiểu Thất, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý bọn hắn, vừa vặn trộm ít thịt viên đi ra ăn.
Tiểu Thất gặp Liên Mạn Nhi đồng ý, lập tức cười tít mắt. Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đứng chung một chỗ, Liên Chi Nhi nhi muốn ngăn lại, nhưng Tiểu Thất đã lẻn vào trong lều rồi.
Liên Chi Nhi nhi bất đắc dĩ liếc Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cười hì hì, ra hiệu Liên Chi Nhi cùng nàng ở cùng một chỗ trông chừng cho Tiểu Thất. Liên Chi Nhi nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng. Liên Mạn Nhi lại ngoắc Ngũ Lang gọi tới, Trương Thái Vân cùng Liên Diệp Nhi, mấy đứa nhỏ cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt sẽ hiểu ý lẫn nhau, cả bọn xếp thành một hàng, tạo thành bức tường người, che chắn cho Tiểu Thất trộm đem một chén lớn thịt viên chạy vào trong Tây Sương phòng.
Một lát sau, Liên lão gia tử đã lên tiếng. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị mang theo Tứ Lang cùng Lục Lang trở về Đông sương phòng, Chu thị dẫn theo Trương thị cùng Triệu thị tiến lều, đi thu thập giải quyết tốt hậu quả.
Mấy đứa nhỏ trở lại Tây sương phòng, vây quanh chén thịt viên lớn, đều hỉ hỉ hả hả cười.
“Sẽ không bị phát hiện a.” Liên Chi Nhi nói.
“Sẽ không, cái thịt viên này là ta lấy trong chậu lớn đấy.” Tiểu Thất ưỡn иgự¢ nói.
“Chắc có lẽ không.” Liên Mạn Nhi nói, tình huống bây giờ hỗn loạn như vậy, nếu Chu thị có phát hiện thịt viên thiếu đi, cũng chỉ sẽ cho rằng Tứ Lang cùng Lục Lang ăn vụng rồi, hắc hắc.
“Còn nóng hổi đó, ăn đi.” Liên Mạn Nhi cầm lấy một viên thịt trước cho Tiểu Thất.
“Ân, ăn ngon.” Tiểu Thất tiếp nhận bỏ vào miệng, vui thích thưởng thức.
Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang lớn hơn, cảm thấy việc này có chút khó coi .
“Ca, tỷ, hai người cũng đừng lo lắng.” Liên Mạn Nhi nói, “Mẹ không phải đã nói rồi sao, thị viên làm rất nhiều, còn có dư, thịt hấp mới là tương đối đấy.”
Trương thị làm phụ bếp, đồ ăn thứ nào có bao nhiêu, có đủ hay không, nàng biết đến rõ ràng nhất. Thịt mua nhiều như vậy, dù không có dư thừa, nhưng là làm nhiều mấy cái viên thịt, bất quá trở thành một cái lệ. Đầu bếp nấu tiệc nhiều lần, hiểu rõ nhất ở nông thôn người ta cố ý làm nhiều thức ăn một chút, chính là để ra cho bọn nhỏ “ăn vụng”.
Vốn là tiệc nhà mình, làm thêm nhiều thịt viên cho bọn nhỏ, cho bọn nhỏ bữa ăn ngon là chuyện thường tình. Tứ Lang cùng Lục Lang đi ăn vụng, Liên Mạn Nhi cho là bọn họ đi ăn vụng thịt viên cũng coi như không có gì, không nghĩ tới bọn hắn còn ăn vụng thịt hấp, ăn vụng một miếng thì thôi, nhưng hai người bọn họ lại quá tham ăn, nếu như ngày mai mang thịt hấp mà không đủ, vậy cũng khó xử lý rồi.
Chu thị căm tức, cũng là bởi vì chuyện này.
Liên Mạn Nhi nói có đạo lý, mọi người trong lòng cũng băn khoăn, nhưng đều cười toe toét mà ăn sạch sẽ. Kết quả Trương thị lúc trở lại đã nhìn thấy, Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian ra hiệu Tiểu Thất đi ôm đùi Trương thị.
“Mẹ, chúng con không có lấy thêm…” Liên Mạn Nhi cũng nịnh nọt hướng Trương thị nói.
Trương thị bất đắc dĩ lắc đầu, nhà ai làm tiệc đều có chuyện như vậy, bọn nhỏ đều hiểu chuyện, sẽ không ăn nhiều, mọi người có thấy cũng chỉ cười trừ. Nàng tin tưởng bọn Liên Mạn Nhi tối qua mới ăn thịt viên rồi, nhưng bây giờ lại trộm ăn, cũng không phải vì thèm, mà là vì thú vị. Cũng may bọn hắn làm việc còn có chừng mực.
“Mấy đứa thật là, lần sau không cho phép như vậy nữa. Nếu thị viên không đủ, chúng ta ai cũng không chịu nổi bà nội mắng đâu.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi biết rõ Trương thị nói như vậy, nhưng là không có việc gì rồi, liền hì hì nở nụ cười.
Ngày hôm sau cả nhà từ sáng sớm đã bắt đầu công việc lu bù lên. Lúc đầu định tại buổi trưa tách ra tiệc, trong thôn mọi người cũng đã theo tặng lễ, cũng sẽ ở khai tiệc chính trước khi tới tiệc phụ là được rồi.
Vừa nếm qua điểm tâm, lại có vợ Triệu Tú Tài cùng với vợ Lý Tú Tài trên thị trấn đến theo lễ, lần này là Cổ thị, Tưởng thị, Liên Hoa Nhi tự mình nghênh đi vào chiêu đãi. Hai người vợ vị tú tài đều tặng tơ lụa thước đầu, mặt khác còn một đôi ngân vòng tay, cái này ở nông thôn người ta coi là rất nặng lễ.
Ngày hôm qua, khách phần lớn là Liên gia thân thích bằng hữu, hôm nay hai vị này lại là vì cùng Cổ thị trên thị trấn giao hảo. Triệu, Lý hai vị tú tài cũng đều là sang năm tựu có hi vọng lên trung học.
Liên Diệp Nhi bưng khay trà, đưa hai bát trà nóng đi lên. Liên Hoa Nhi tại cửa ra vào tiếp, đến, dùng khăn tay lau đi vệt nước bên cạnh, trước nâng cho vợ Triệu Tú Tài.
Vợ Triệu Tú Tài thấy trà thanh tịnh, liền khen một tiếng, “Trà ngon.”
“Đây là Hoa Nhi tự mình pha trà đó.” Cổ thị đon đả nói.
Vợ Triệu Tú Tài bưng bát trà, lướt qua một ngụm, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.